Editor: Moriuchi Eira
Người đàn ông dừng động tác, bàn tay cứng đờ giữa không trung, hắn nhìn thiếu nữ vốn dĩ ngủ say vào giờ khắc này lại đang mở mắt.
Cổ tay hắn bị giữ chặt, không thể nào cử động được.
Tròng mắt cô trong suốt, lạnh lẽo nhìn hắn, nào giống người vừa tỉnh ngủ đâu chứ!
A~bị lừa rồi.
Con nhóc xấu xa!
Tiêu Kỳ Mặc không thấy xấu hổ chút nào, con ngươi đen nhánh nhìn Lục Miên, sau đó hơi hướng người về phía trước.
Hắn lại gần Lục Miên, khóe môi vẫn trưng nụ cười tao nhã tiêu chuẩn, hắn khẽ cúi đầu xuống tai cô rồi dừng lại ở một chỗ nhất định.
Tiêu Kỳ Mặc nhìn lông mi khẽ run rẩy của thiếu nữ, hầu kết lên xuống một chút, giọng nói khàn khàn, thì thầm chậm rãi:
“Nhẹ thôi, đau.”
Giọng nói tà tính pha một chút run rẩy, nhẹ nhàng chuẩn xác lọt vào tai thiếu nữ, mang chút ý vị đùa giỡn câu hồn người.
Đối diện với một người đàn ông như vậy, bố ai mà chịu nổi chứ.
Lục Miên khẽ nhướng mày.
Trong nháy mắt, tim cô có hơi đập nhanh, sau đó tự động bật chế độ né thính.
Cô vẫn duy trì tư thế ngồi như thế, đầu hơi rũ xuống, vài sợi tóc cũng theo đó mà trượt theo, cô thuận tay vuốt tóc ra phía mang tai, phía sau tai liền lộ ra một nốt ruồi son nổi bật trên nền da trắng muốt, càng thêm quyến rũ, diễm lệ.
“...”
Tiêu Kỳ Mặc cứng đờ.
Chọc người lại bị người chọc lại.
Nốt ruồn son kia... không hiểu sao lại khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn...
Trong lúc hắn còn đang thất thần, một giọng nói không nhanh không chậm vang lên:
“Định lực, quá yếu.”
Không sai, đây là khẩu khí của kẻ thắng lợi.
Dứt lời, cô liền tháo dây an toàn, cũng không thèm để ý tới ánh nhìn chăm chú của Tiêu Kỳ Mặc, tùy ý xuống xe: “Tới rồi, tạm biệt!”
Đệch!
Định lực yếu...sao?
Tiêu Kỳ Mặc vỗ vỗ mặt mình để kéo lại sự tỉnh táo, hắn cười cười, sau đó ngồi ngay ngắn, lái xe chậm rãi rời đi.
Lục Miên, sẽ còn gặp lại...
Lục Miên vừa đi được mấy bước liền bị một bàn tay kéo mạnh về phía trước.
Cô nhíu mày, xác định người kéo là mẹ mình mới thu hồi nắm đấm.
Phó Mạn có vẻ rất tức giận, bà ta không thèm quan tâm tới ánh mắt săm soi của đám người hầu xung quanh, trực tiếp kéo Lục Miên về nhà nhỏ, vừa lôi vừa trách mắng:
“Sao mày dám giao du với cái lũ hư hỏng kia hả?”
Bà ta nhìn Lục Miên bước xuống từ một cái xe đen, loại xe này bà ta chưa thấy qua bao giờ, kiểu dáng cũng vô cùng xa lạ.
Phó Mạn tự nhận mình không phải loại người không kiến thức, bà ta không cần biết người trong xe là ai, đối với bà, đó không phải là kẻ rác rưởi thì cũng là loại ăn chơi vô giáo dục.
Bà luôn coi trọng mặt mũi, mặc dù không thân thiết với Lục Miên nhưng bà hoàn toàn không muốn cô chơi bời với loại người như vậy.
Phó Mạn một đường lôi Lục Miên về nhà nhỏ.
Vừa bước tới ngưỡng cửa, Phó Mạn đã không kiềm chế được mà quát mắng:
“Mày xem hôm nay mày đã làm cái gì hả? Mày muốn đến Tô gia để phá tanh bành bữa tiệc nhà họ có đúng không?! Sao mày không thể sống hòa thuận được như em gái mày vậy?”
Mới cách đây không lâu, Tâm Noãn đã gửi tin nhắn cho bà, con bé nói Lục Miên cũng tới Tô gia, nghe được tin này, bà ta rất muốn tăng sục máu não cho rồi!
“Nhanh ghê.” Lục Miên trào phúng cười một cái.
“Mày dám trào phúng ai hả!” Phó Mạn bất mãn, bà ta lấy điện thoại ra mở tin nhắn mà Lục Tâm Noãn gửi về: “Noãn Noãn gửi tin nhắn cho tao, mày nhìn xem em mày nói thế nào, mày có tư cách gì mà trách móc nó?”
Lục Miên nhìn lướt qua.
【Noãn Noãn: Mẹ, chị cũng tới Tô gia ạ? Vừa nãy chị ấy đã đánh Tô Giác, cãi nhau rất lớn luôn. Nhưng mà mẹ đừng lo lắng nhé, con sẽ bảo vệ chị ấy. 】
So tài mách lẻo, Lục Tâm Noãn thứ hai không ai dám thứ nhất, Lục Miên phục sát đất cô ta về khoản này.
Cô không nói gì, lấy điện thoại ra nghịch, đi một mạch lên lầu.
“Lục Miên, mày nhìn bộ dạng mày với Tâm Noãn xem. Đừng có đổ thừa là tại tao thiên vị nó, cái loại không biết xấu hổ như mày thì hơn con bé ở điểm nào? Tao thiên vị con bé là phải thôi, mày ra vẻ ủy khuất cái gì!”
“Lục Miên, tao không cần mày phải hiếu thuận với tao, tao chỉ hi vọng mày đừng có lúc nào cũng ngáng chân Noãn Noãn. Nó là người duy nhất có tiền đồ trong nhà, mẹ xin mày có thể hiểu chuyện một chút được không?”