Editor: Moriuchi Eira
Lục Miên nhấp môi dưới, hamburger trong tay cũng chẳng thấy ngon nữa.
Cô ném một nửa cái hamburger còn ăn chưa xong lên bàn, ngón tay còn lại như có như không kẹp một tờ giấy. Lục Miên im lặng không nói một lời đứng dậy, bộ dạng phách lối: “Ồ!”
Vừa nãy khi đang ra phòng khách, Lục Miên nhận được một cuộc điện thoại, còn ngoài ý muốn nhận được một bưu kiện.
Thư mời của Tô gia?
Đi hay không đi đây......
Cô dừng lại một lát, đằng sau, Phó Mạn đang đuổi theo cô. Lục Miên bỗng nhiên đứng dậy đi mất làm bà có chút áy náy, bà nhịn buồn bực, quan tâm hỏi: “Miên Miên, con đi đâu đấy?”
“Trung tâm thành phố.”
“Đúng lúc mẹ định dẫn Noãn Noãn đến đó mua lễ phục, thuận tiện cũng mua cho con nữa.”
Phó Mạn nhìn quần jean cũ nát trên người Lục Miên, bà thừa nhận mình đã thất trách.
Không đợi Lục Miên trả lời, Lục Tâm Noãn đã chạy ra, ôn nhu nói: “Mẹ, chị, con xong rồi nè, chúng ta mau đi thôi!”
...
Trung tâm Vu Thành.
Ba người, hai trước một sau bước vào một của hàng bình dân.
Phó Mạn và Lục Tâm Noãn đã quen cùng nhau đi dạo phố, nhưng Lục Miên lại hoàn toàn không quen, cô chậm rì rì theo sau. Cô không thể hòa nhập với hai người họ nên chỉ đi theo cho có thôi.
Cô nghỉ chân cạnh một quầy bán trang sức, liếc mắt nhìn trúng một cái kẹp tóc.
Kẹp tóc hình lá liễu đơn giản, ở giữa được đính ba viên ngọc bích, xung quanh rải rác nhiều mảnh kim cương vụn..
30 vạn.
Người bán hàng nhìn Lục Miên, cười tiêu chuẩn: “Tiểu thư, xin hỏi......”
Cô ấy còn chưa nói xong, Lục Tâm Noãn và Phó Mạn không biết từ đâu đến đây, ngại ngùng nói “Xin lỗi”, rồi cách xa quầy hàng chục mét.
Phó Mạn kéo Lục Miên đi, buông giọng bất đắc dĩ.
“Miên Miên, chúng ta đến đây để mua quần áo, không mua thứ khác.”
Lục Tâm Noãn tủi thân: “Mẹ, nếu chị thích, con không cần áo mới nữa đâu, mẹ mua kẹp tóc cho chị đi.”
“Thật ra con......” Lục Miên tìm tấm card trong túi, cô đang chuẩn bị lấy ra thì lại nghe Phó Mạn nói:
“Không được không được! Mai con còn phải đến Tô gia nữa mà! Chị con không có cũng được, nhưng con nhất định phải có!”
Lục Miên “a” một tiếng, cô lùi về sau, đi thật nhanh.
Cô nhét tấm card vào túi, vẻ mặt kiêu căng, bộ dạng bất cần: “Con không mua, chỉ đi nhìn thôi.”
Cô nói xong liền đi đến quầy trang sức vừa nãy, đi được một đoạn, cô quay lại nhìn bóng dáng hai người kia, dơ tay vẫy vẫy: “Mọi người cứ đi trước đi, không cần mua gì cho con đâu.”
Bóng dáng Lục Miên đồng thời xa dần, lạnh nhạt mà xa cách.
Phó Mạn nhìn đến ngơ ngẩn, bà không nói gì nữa, theo Lục Tâm Noãn rời đi.
Chờ hai người kia đi rồi, Lục Miên mới thu hồi cảm xúc nơi đáy lòng, cô rũ mắt nhìn người bán hàng: “Lấy tôi xem.”
Người bán hàng giật mình thốt lên: “A.”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp tuyệt mĩ, trong đầu hoảng thành một đám, sau đó đỏ mặt gật đầu: “Vâng thưa tiểu thư, cô vui lòng chờ một lát. Cái kẹp này rất hợp với cô đó......”
“Tôi không dùng, là tặng người khác.” Lục Miên cười cười: “Rất xinh đẹp.”
“...... Vâng.”