Sáng hôm sau, Khang Tiểu Ngư phát hiện mình bị cảm. Có lẽ do lúc quay ở bờ biển bị gió biển thổi vào hoặc cũng có thể là cảnh Kha Tước sấy tóc cho cô, tóc chưa khô hẳn đã đi quay cảnh khác.
Cô vào phòng học đã gục ngay xuống bàn, nghĩ rằng nghỉ ngơi một chút sẽ cảm thấy đỡ hơn, nhưng mà nó lại càng ngày càng lạnh.
Khang Tiểu Ngư cảm thấy trên mặt có hơi nóng, cô ngẩng đầu lên, chậm rì rì lấy cái gương nhỏ từ trong túi đựng bút ra soi vào mặt mình. Nhìn khuôn mặt đổ bừng, lông mày không kìm được mà kéo lên.
Bỗng nhiên, trong bụng cô “Thầm thì” kêu lêm hai tiếng.
Khang Tiểu Ngư sờ sờ bụng của mình.
Sáng hôm nay lúc ra khỏi nhà vẫn chưa ăn uống gì cả. Trường trung học Minh Nhã tương đối dễ tính, chỉ cần đảm bảo yên lặng là có thể đi đến nhà ăn để ăn sáng. Nhưng Khang Tiểu Ngư thật sự không còn sức lực để đu cả.
Cô lại ngẩng đầu nhìn cái gương nhỏ trong tay của mình một lần nữa, không biết cái gương nhỏ này đã dịch chuyển đi từ bao giờ,chiếu ra khuôn mặt của Kha Tước.
Trong gương Kha Tước quay đầu lại nhìn cô.
Khang Tiểu Ngư sửng sốt một chút.
Cô nhìn Kha Tước ở tring gương bỗng nhiên hắt xì một cái.
Khang Tiểu Ngư thấy trong gương Kha Tước hơi cười nhẹ, lúc cậu ấy cười rộ lên đôi mắt điều vô cùng đẹp. Bỗng nhiên cô cảm thấy có hơi xấu hổ……
Kha Tước cởi áo đồng phục xuống đưa cho Khang Tiểu Ngư.
Khang Tiểu Ngư ngẩn người, bất tri bất giác buông chiếc gương nhỏ xuống, quay đầu nhìn Kha Tước, từ chối theo bản năng: “Không cần, tớ không lạnh, thật sự không……”
Kha Tước như không nghe thấy, cởi áo đồng phục của mình ra trực tiếp khoác ở lên người Khang Tiểu Ngư.
Khang Tiểu Ngư còn chưa nói hết câu từ chối thì đã bị chặn lại ở cổ họng.
“Ọt ọt……”
Bụng Khang Tiểu Ngư lại cố tình kêu lên một tiếng, cô ngượng ngùng dời tầm mắt, xấu hổ muốn chui xuống một cái lỗ để bớt nhục.
Khang Tiểu Ngư nghe thấy tiếng ghế bị kéo ra, cô lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kha Tước chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng sải bước đi ra ngoài.
Khang Tiểu Ngư túm túm đồng phục trên người, bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Đáng lẽ cô lên kiên quyết từ chối. Bên trong áo đồng phục còn có mặc áo lông, nhưng bên trong Kha Tước chỉ mặc một cái áo sơmi……
“Khang Tiểu Ngư! Khang Tiểu Ngư! Khang Tiểu Ngư……”
Một bạn nữ phía sau lớp học đè giọng xuống gọi cô. Khang Tiểu Ngư quay đầu đi, lúc này mới phát hiện các bạn học trong phòng học điều dùng một ánh mắt kì lạ nhìn cô.
Lâm Thất Âm vội vàng chạy tới, mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn đồng phục trên người Khang Tiểu Ngư, lắp bắp mà nói: “Kha, Kha Tước vậy, vậy mà lại…… Cởi áo khoác ra…… cho, cho cậu mặc!”
Mấy bạn nữ xung quay tay nắm chặt bút, tai vểnh hết lên.
Cái này thì Khang Tiểu Ngư phải giải thích thế nào đây?
Khang Tiểu Ngư cắn cắn môi, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Kha Tước đúng là người tốt, tớ thấy hơi sốt, cậu ấy mới đem áo khoác cho tớ mượn.”
Khang Tiểu Ngư nói tới đây, dừng lại, lại vội vàng nói thêm một câu: “Nếu những bạn học khác trong lớp bị ốm, cậu ấy cũng sẽ cho mượn thôi!”
Cô nói đặc biệt nghiêm túc, ánh mắt vô cùng kiên định. Cũng không biết vì để cho người khác tin hay là để cho bản thân mình tin nữa.
“Cậu bị sốt?” Lâm Thất Âm vội vàng đưa tay sờ sờ trán của Khang Tiểu Ngư “Ui ui ui, cái này là nóng lắm rồi đấy. Có cần tớ đưa cậu đến phòng y tế không? Nếu cảm thấy khó chịu quá thì đi xin nghỉ về nhà một ngày đi!”
So với những cô gái buôn dưa lê bán dưa chuột, Lâm Thất Âm cũng buôn chuyện, nhưng cô ấy càng để ý đến Khang Tiểu Ngư hơn.
“Không cần,” Khang Tiểu Ngư lắc đầu, “Sáng nay tớ đã uống thuốc hạ sốt, một lúc nữa sẽ tốt lên thôi.”
“Được rồi, nếu cậu cảm thấy khó chịu quá thì đừng có cố chịu đựng đấy!”
Khang Tiểu Ngư cảm kích gật gật đầu, nói: “Ừm, tớ biết rồi. Cậu về chỗ tự học đi, đừng để giáo viên nhìn thấy.”
Lâm Thất Âm còn muốn nói nữa, nhưng lại thấy Kha Tước ở cửa sau của phòng học. Cô vội vàng đứng lên, nhìn Khang Tiểu Ngư ném xuống một câu “Có chuyện gì thì phải nói với tớ”, rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Kha Tước vào lớp học, liền hấp dẫn ánh mắt của các bạn nữ trong lớp. Ánh mắt các bạn nữ đó luôn nhìn theo cậu ấy, nhìn cậu trở lại chỗ ngồi rồi ngồi xuống, lại nhìn cậu đem sữa đậu nành cùng bánh mì mới mua về đặt ở bàn học của Khang Tiểu Ngư.
Đôi mắt các bạn nữ đại khác đã trừng to nhấy rồi.
Này tính là cái gì? Tính là đãi ngộ của bạn học ngồi cùng bàn sao?
#Vì sao mình lại không phải ngồi cùng bàn với Kha Tước chứ #
—— vô số nữ sinh ở trong lòng khóc huhu.
Đừng nói các bạn nữ trong lớp ngạc nhiên,ngay cả đương sự là Khang Tiểu Ngư đều cả ngạc nhiên không nhẹ.
“Cho tớ?” Khang Tiểu Ngư ngốc ngốc hỏi.
“Đương nhiên. Vốn dĩ đã bị bệnh rồi, để bụng đói thì càng không được đâu.”
“Cảm ơn……” Khang Tiểu Ngư lo sợ bất an duỗi tay ra nhận lấy sữa đậu nành nóng hổi.
Chỉ là sữa đậu nành mới chạm đến tay đã bị Kha Tước duỗi tay ra cầm đi. Tay Khang Tiểu Ngư khựng lại ở chỗ đấy, trên mặt chứa đấy dấu hỏi chấm.
“Suýt nữa thì quên.” Kha Tước cười.
Cậu ấy cầm ống hút chọc vào, màu trắng ngà của sữa đậu nành từ trong ống hút trong suốt nảy lên một chút rồi lại chìm xuống. Kha Tước mới đưa sữa đậu nành đến tầm tay của Khang Tiểu Ngư.
Là bởi vì……Cậu ấy còn nhớ rõ ngày hôm qua cô đem ống hút chọc đến cong mà vẫn không cắm được vào sao……
Đầu ngón tay của Khang Tiểu Ngư hơi run run nhẹ, một lần nữa cầm lấy ly sữa đậu nành kia. Cô để sữa đậu nành đặt ở trước người, hai tay nắm chặt ly sữa đậu nành, độ ấm của sữa đậu nành nóng bỏng từ lòng bàn tay của cô một chút chầm chầm tiến vào, ôn nhu, chậm rãi, nhè nhẹ từng đợt từng đợt truyền đến khắp người.
“Cảm ơn……” Khang Tiểu Ngư nói nhỏ, một lần nữa nói lời cảm ơn.
Cô hút một ngụm sữa đậu nành nóng, cả người giống như ấm áp lên.
·
Giờ tự học mau chóng kết thúc, Chu Dịch Quân đi vào phòng học, đứng trên bục giảng, nói: “ Nói với các một việc, buổi chiều hôm thứ sáu trường sẽ mở một cuộc họp phụ huynh.”
Ánh mắt cô đảo qua học sinh trong lớp, vừa định nói hôm nay là thứ hai có tiết chào cờ không thể không mặc đồng phục, thì phát hiện chỉ có một người không mặc đồng phục học sinh chính là Kha Tước. Cô lại nghiêm túc nhìn, phát hiện trên người Khang Tiểu Ngư cô mặc hai cái áo đồng phục.
Ánh mắt Chu Dịch Quân nhìn về Kha Tước và Khang Tiểu Ngư, nhíu nhíu mi. Cô điều cô vẫn chưa nói cái gì hết, quyết định nên quan sát trước.
Tiết đầu tiên chính là cái tiết Tiếng Anh mà Khang Tiểu Ngư không thích nhất. Cô lấy sách tiếng Anh đặt ở trên bàn, sau đó lấy điện thoại từ trong cặp ra. Cô cầm điện thoại, trong khoảng thời gian ngắn cô không muốn nên gọi cho ai tham gia cuộc họp phụ huynh. Cuối cùng, cô rầu rĩ thả điện thoại di động vào cặp sách. Dù sao thứ sáu mới họp phụ huynh, gần đến đó rồi tính.
Cả một buổi sáng đầu của Khang Tiểu Ngư đều cảm thấy nặng nề, đến buổi chiều mới tốt lên một chút. Ở tiết tự học buổi chiều, Khang Tiểu Ngư đưa đồng phục của Kha Tước cho cậu, nói: “Cậu chưa đi à?”
Kha Tước không nhận đồng phục, nói: “Không đi, hôm nay sẽ học đến tiết cuối cùng. Cậu cứ mặc đi.”
“Không cần, tớ khá hơn nhiều rồi, đã không cảm thấy lạnh nữa!”
Kha Tước nhìn thoáng qua sắc mặt của Khang Tiểu Ngư, thấy sắc mặt của cô đã khá hơn nhiều, mới đem đồng phục nhận lại, mặc vào.
“Sao hôm nay lại về muộn như vậy?” Khang Tiểu Ngư tò mò hỏi.
“Cậu quên rồi à?” Kha Tước không đáp mà hỏi lại.
Khang Tiểu Ngư mờ mịt nhìn cậu.
Kha Tước chỉ chỉ lịch phân công của lớp học trên bảng đen kia thì lúc này Khang Tiểu Ngư mới biết, hôm nay là ngày Kha Tước trực nhật. Đáng lẽ hôm nay cô cũng phải trực nhật, lịch phân công là dựa theo bàn, hôm nay có cô và Kha Tước, còn có hai người ngoof đăng sau cùng nhau trực nhật.
Khang Tiểu Ngư ảo não gõ gõ đầu mình, ngượng ngùng nói: “Đúng là tớ quên mất cái chuyện này, giẻ lau cũng chưa giặt, bảng cũng chưa xóa……”
Khang Tiểu Ngư xoay người sang chỗ khác,xin lỗi hai bạn kia.
“Như vậy đi, ban ngày tớ quên đến phiến tớ trực nhật. Chiều nay sau khi tan học để tớ trực nhật là được rồi, các cậu đều về trước đi.” Khang Tiểu Ngư nói.
Ngồi đằng sau Khang Tiểu Ngư và Kha Tước là hai bạn gái, hai ngườ nhìn nhau không nói, ánh mât nhìn về Kha Tước. Trong đó có một người bạn nữ lấy hết can đảm, hỏi: “Kha Tước, chiều về cậu còn ở lại trực nhật sao?”
“Đương nhiên rồi, sao có thể để Khang Tiểu Ngư một mình trực nhật chứ.” Kha Tước nhìn hai bạn nữ kia cười một chút.
“Đúng vậy! Sao có thể để Khang Tiểu Ngư một mình trực nhật chứ, bọn tớ đều ở lại!”
“Tiểu Ngư, hôm nay không phải cậu cảm thấy không thoải mái sao? Không sao đâu, không sao đâu, nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì cứ về trước đi, bọn tớ làm cho! Cùng lắm thì lần sau đến phiên chúng ta trực nhật thì cậu làm nhiều hơn một chút là được!”
Mặc dù biết hai bạn nữ kia bởi vì Kha Tước muốn ở lại trực nhật mới ở lại, nhưng Khang Tiểu Ngư vẫn tươi cười xán lạn như cũ.
Sau khi tan học, học sinh điên cuồng lao ra khỏi phòng học. Học sinh về gần hết thì nhóm trực nhật sinh mới bắt đầu làm.
Kha Tước bày lại bàn học, Khang Tiểu Ngư quét rác, hai bạn nữ ngồi sau kia một người lau bàn một người đi lau bảng. Hai cái thùng rác ở lớp đều đã đầy, Khang Tiểu Ngư mỗi tay một túi cầm ra ngoài.
“Kha Tước, ngày mai gặp!” Hai bạn nữ cẩn thận cùng Kha Tước vẫy tay.
“Ngày mai gặp” Kha Tước cười lễ phép.
Tim hai bạn nữ kia lập tức nở rộ, tay nắm tay đi ra ngoài.
Điện thoại của Khang Tiểu Ngư để trong cặp bỗng nhiên vang lên. Giọng hát của Kha Tước nhẹ nhàng trong khung cảnh yên tĩnh vang lên.
Trong mắt Kha Tước xẹt qua một tia ngạc nhiên.
♧Lời của tui: Huhu, chia nửa chương mà vẫn cứ hơn 2k từ, làm lâu chết bổn cô nương.
Mọi người nhớ thả tim với bình luận khích lệ tui đấy, tinh thần hang hái mới làm được nhanh☺☺
Làm mà thấy ciu vãi, muốn có bạn cùng bạn như vậy quá. Muốn yêu đương quá đi mất