Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 145: Chương 145: Âm Mưu Bại Lộ




Edit: Linh Nhi ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Chẳng qua là các nàng không biết, một màn này đã sớm bị Thương Lan Hiên vừa vào cửa nhìn thấy, tuy rằng một màn này cũng không có gì, nhưng lại làm cho tâm Thương Lan Hiên lạnh đi.

Không phải là Tịch Nhi vẫn luôn dịu dàng hiền lành, hiền tuệ sao? Nhưng mà tại sao vừa rồi nàng ấy lại hung dữ như vậy! Hơn nữa, việc đó diễn ra hình như không chỉ một hai lần, nếu Lục Nhi không nhắc tới hắn, nàng cũng sẽ không bình tĩnh trở lại.

Chẳng lẽ, thật sự là ‘Biết người biết mặt mà không biết lòng sao? Hắn tự nhận là rất hiểu nàng, nhưng mà hiện tại, xem ra hắn không hề hiểu nàng.

Nếu hung dữ vừa rồi mới là bản tính thật của nàng, vậy thì việc sẩy thai cũng là do nàng tự biên tự diễn, cũng không phải là không có khả năng.

Vốn hắn không muốn tin tưởng, cũng không hy vọng mọi việc là do Tịch Nhi gây nên, nhưng mà, sau khi nhìn thấy một màn vừa rồi, hắn rất khó thuyết phục chính mình.

“Vương phi có phải là người có tâm sự không!” Lục Nhi có chút run rẩy hỏi, mặc dù Tô Nhị Tịch tương đối coi trọng các nàng, nhưng mà dù sao các nàng cũng chỉ là nha hoàn, cho nên có một số chuyện dù không nên hỏi, nhưng vẫn phải hỏi.

Tô Nhị Tịch chưa nguôi cơn tức, nhưng lại không thể nổi giận, cố gắng bình tĩnh, hít giọng mới nói: “Vương gia vào cung còn chưa trở về sao?”

“Hẳn là sắp rồi” Lục Nhi nói.

“Hừ! Các ngươi tốt nhất nên quản chặt miệng mình cho bổn Vương phi, nếu dám mang chuyện xảy ra đêm đại hôn nói ra, cẩn thận mạng cả nhà các ngươi khó giữ được.” Tô Nhị Tịch hung hăng cảnh cáo nói.

Từ ngày đại hôn ấy, nàng không có một ngày ngủ ngon, liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cho nàng không thể không cho rằng hồn ma của Phượng Thiên Mị quay lại báo thù.

Sau đó yên tĩnh được vài ngày, nàng mới hơi thả lỏng một chút, Phượng Thiên Mị lại xuất hiện.

Đặc biệt là hôm qua, Phượng Thiên Mị nhắc tới đứa nhỏ, làm cho nàng sợ hãi. Nàng không phải kẻ ngốc, mặc dù trong lời nói của Phượng Thiên Mị không vạch trần, nhưng mà rất rõ ràng là đang cảnh cáo nàng, chuyện đứa nhỏ, ả ta biết, cho nên, ả ta tới báo thù nàng.

Nhưng mà nếu như ả ta biết, vì sao hôm qua ả ta lại không vạch trần! Việc này làm cho nàng cảm thấy nghi ngờ, cũng bởi vậy, nàng càng cảm thấy bất an.

“Dạ, nô tỳ sẽ không nói ra ngoài đâu.” Nghe xong Tô Nhị Tịch cảnh cáo, Lục Nhi và Thanh nhi vội vàng nơm nớp lo sợ tỏ thái độ nói.

Lần nữa nghe được mẩu đối thoại trong viện, sắc mặt Thương Lan Hiên càng đen, tròng mắt đầy tức giận. Hiện tại, không cần hỏi, không cần phải kể lại, hắn cũng đã rõ ràng, hôm đại hôn, quả nhiên Tô Nhị Tịch lợi dụng hắn, giết Phượng Thiên Mị.

Tại sao? Vì sao Tịch Nhi lại biến thành một người như vậy, hay là, Tịch Nhi vốn dĩ đã như vậy, mà hắn, chỉ nhìn thấy vẻ bên ngoài của nàng ta. Hổ dữ còn không ăn thịt con, thế mà Tịch Nhi luôn miệng nói không cần vị trí Chính phi, lại không tiếc lấy thai nhi trong bụng mình để lợi dụng hắn.

Việc này không chỉ đánh mất đi lương tri làm mẫu thân của nàng, còn diệt sạch tín nhiệm của hắn với nàng, đối với nàng hắn cực kỳ thất vọng, cũng vô cùng đau lòng.

Cho tới giờ, đối với nàng, hắn luôn vứt bỏ thân phận cao ngạo của mình, tìm mọi cách che chở nàng, nhưng mà bây giờ, hắn mới phát hiện, nàng ở bên cạnh hắn, là vì vị trí kia, cho nên giết hại đứa nhỏ của hắn.

Nếu không phải bởi vì trong lòng vẫn còn tình cảm với nàng, chắc chắn hắn đã không do dự giết chết nàng, nhưng mà, nếu phụ hoàng tra ra được việc này, tội nàng nhất định không nhẹ, cho dù có hắn che chở, cũng không được.

Thương Lan Hiên cưỡng chế chịu đựng tức giận, gắt gao nắm chặt hai tay, mạch máu nổi lên, đi vào trong viện. Ở ngoài nhìn vào, bước chân hắn có chút chậm, chỉ có hắn biết, mỗi bước đi, là nặng nề cỡ nào.

Bởi vì hắn đang đi về phía Tô Nhị Tịch, nữ nhân này khiến hắn vừa yêu vừa hận, hắn luôn yêu thương nàng, mà nữ nhân này lại vì thân phận mà lợi dụng hắn.

“Vương, Vương gia.” Vừa nhìn thấy Thương Lan Hiên từ cửa bước vào, Tô Nhị Tịch kinh hãi, nhìn thấy khuôn mặt Thương Lan Hiên có chút thâm trầm, bỗng nàng khủng hoảng chột dạ, chàng, không phải chàng đã nghe được gì chứ?

“Nô tỳ tham kiến Vương gia” Lục Nhi và Thanh Nhi cũng hoảng sợ, vội vàng nói.

“Nô tì tham kiến Vương gia” Tô Nhị Tịch cũng vội vàng cúi người hành lễ, chẳng qua là giọng nói kia có chút run rẩy.

“Vì sao?” Thương Lan Hiên cố gắng kìm nén xúc động muốn giết người, ánh mắt lạnh lùng mang theo chất vấn nhìn thẳng Tô Nhị Tịch, lạnh lùng hỏi.

Một câu vì sao này mang theo rất nhiều nghi vấn, vì sao lại nói một đằng nghĩ một nẻo, vì sao lại tàn nhẫn như thế, vì sao lại lợi dụng hắn, vì sao? Vì sao? Hắn muốn nghe tự nàng nói cho hắn, tự nàng nói rõ cho hắn biết.

“Vì sao cái gì, cái gì vì sao?” Tô Nhị Tịch né tránh ánh mắt của hắn, cố gắng áp chế khủng hoảng của chính mình, làm bộ nghi hoặc hỏi.

Nói là nghi hoặc, nhưng mà trong lòng cũng đoán được đại khái, nhất định chàng đã biết gì đó, chắc là ở trong cung nghe Phượng Thiên Mị nói gì đó, hoặc là, chàng vừa nghe được những lời mình vừa nói.

Nàng tình nguyện chàng như bây giờ là bởi vì nghe Phượng Thiên Mị nói gì đó, bởi vì khi đó, nàng còn có thể tìm được lý do phản bác. Nhưng mà, nếu nghe được những gì nàng vừa nói, như vậy, nàng không có cách nào biện hộ.

Mặc dù như vậy, lúc này, Tô Nhị Tịch vẫn ôm tâm lý may mắn, không đến cuối, không thể thừa nhận.

“Bổn vương đều nghe được, vốn dĩ Phượng Thiên Mị nói, bổn Vương còn không tin, nhưng mà không thể ngờ được, tất cả đều là sự thật. Không phải nàng luôn miệng nói, không cần vị trí Chính phi sao? Nhưng mà hiện tại nàng đang làm cái gì? Vì ngôi vị Chính phi, nàng không tiếc giết hại con của bổn Vương, còn lợi dụng bổn Vương giết Phượng Thiên Mị, tại sao nàng lại ác độc như vậy?”

Thương Lan Hiên gần như mất khống chế gầm nhẹ nói, ánh lửa trong mắt bắn ra bốn phía, chạm đến có thể bùng cháy.

Tuy rằng trong lòng nàng đã sớm có dự đoán, nhưng mà nghe được chính miệng Thương Lan Hiên nói ra, Tô Nhị Tịch vẫn ngây ngẩn cả người, nhiều hơn là tuyệt vọng.

Quả nhiên, Phượng Thiên Mị thật sự nói ra, hơn nữa, những lời vừa rồi của nàng, cũng bị Vương gia nghe được. Nàng biết, Vương gia đối với nàng vô cùng thất vọng, giấc mộng Vương phi của nàng, thậm chí là Hoàng hậu cứ như vậy bị bể nát.

Phượng Thiên Mị, vì sao ngươi vẫn còn sống, vì sao lại quay trở về phá hoại ta, rõ ràng mọi việc vốn vẫn nằm trong kế hoạch của nàng, vì sao lại xuất hiện một Bạch Nhan, tất cả đều tại ngươi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.