Hiện tại chỉ có một khả năng duy nhất hắn cho là nam tử kia trúng độc.
Bất quá, giờ phút này hắn không để ý tới nam tử đã chết kia, mà là
lời nói của nam tử kia( PTM), không cần suy nghĩ hắn cũng biết việc
Phượng Thiên Mị chết không hề đơn, chẳng qua không muốn đi tìm hiều mà
thôi. Hiện tại nghe xong lời nam tử kia (PTM) nói hắn bắt đầu hiếu kỳ
rối đó.
Mà Phượng Thiên Mị vẫn đưa lưng về phía ba người bọn họ, cho nên bọn
họ không nhìn thấy dung mạo của Phượng Thiên Mị, mà khi Phượng Thiên Mị
xoay người, bạch y nam tử người trê ghế bỗng nhíu mày, chỉ cảm thấy
khuôn mắt kia có chút quen quen, nhưng lại không có ấn tượng.
Phía dưới, Phượng Thiên Mị mang theo Tư Vân và Tư Tình bước vào một tiệm đồ ven đường.
“Chưởng quầy , ta muốn bán mấy thứ, ngươi xem, giá trị bao nhiêu
tiền.” Phượng Thiên Mị nói xong, Tư Vân liền để bao nặng cầm ở tay lên
quầy.
Chưởng quầy thấy người tới mang một bao lớn nặng, đầu tiên là sửng
sốt, đến khi hắn nhìn đến bên trọng có gì thì trực tiếp ngây ngẩn cả
người, có chút sợ hãi, trong mắt lại phát ra tinh quang.
Mấy thứ này đều là hàng hoá thượng đẳng, hơn nữa nhìn qua, không phải mấy nhà phú quý bình thường có thể dùng được, xem ra mấy thứ này lai
lịch không rõ! Bất quá mấy thứ này ít nhất cũng đáng giá hai mươi mấy
vạn lượng!
Phượng Thiên Mị tự nhiên nhìn đến tinh quang trong mắt chưởng quầy,
thấy hắn trong lòng như bàn tính cái gì! Nghĩ đến này, Phượng Thiên Mị
không khỏi âm thầm cười lạnh, muốn đánh chủ ý lên nàng, không có cửa
đâu.
Không, không chỉ cửa, ngay cả cửa sổ cũng không.
Đồng thời, đống châu báu cũng bị một nam tử khác nhìn thấy, không ai khác
chính là bạch y nam tử thần bí ở lầu hai tử lâu đối diện.
Nam tử nhìn qua mấy thứ trong bao của Phượng Thiên Mị, một cây trâm
phượng hoàng lập tức hấp dẫn hắn,cảm thấy cây trâm có chút quen mắt,
giống như ở nơi nào gặp qua.
Suy nghĩ nửa ngày, nam tử thân mình hơi hơi cứng đờ, trâm kia hắn
từng thấy Thái Hậu mang, hơn nữa Thái Hậu tựa hồ rất thích cây trâm này, hắn nhớ rõ Thái Hậu tặng cây trâm này cho Phượng Thiên Mị làm đồ cưới
a! Sao lại ở trên tay nam tử kia, hơn nữa còn mang đi cầm.
Nam tử ngừng nghĩ, như hiểu ra gì đó? Thân mình không khỏi cứng đờ.
Phượng Thiên Mị!
Này ba chữ như là một dòng điện xẹt qua tim nam tử, giống như nghĩ tới chuyện gì làm hắn nghi hoặc,khiếp sợ.
Nam tử luôn cảm thấy nam tử kia có chút quen mắt, hơn nữa trong đầu
đột nhiên hiện lên ba chữ Phượng Thiên Mị, ánh mắt lúc này càng thêm
thâm
thúy đánh giá nam tử trong hiệu cầm đồ hướng đối diện, một lát thân mình hắn dừng lại.
Là nàng!
Nàng không có chết!
Không sai, nam tử đã nhận ra là Phượng Thiên Mị nữ phẫn nam trang .
Nhưng Phượng Thiên Mị luôn không để lộ hình dáng ra ngoài, sao nam tử kia có thể nhận ra được! Kia chỉ có hắn mới rõ ràng .
Nam tử bất động thanh sắc, đối với Phượng Thiên Mị đủ loại nghi hoặc, trước chỉ có quan sát , sau đi dò xét thêm.
Hiệu cầm đồ.
“Mười vạn lượng, này ở kinh đô là giá cao rồi.” Chưởng quầy trong mắt hiện lên giảo hoạt cùng tính kế.
Vừa nghe đến chưởng quầy thế nhưng giảm giá trị hơn mười hai mươi vạn lượng xuống còn hơn mười vặn lượng, Tư Vân Tư Tình lánh mắt lãnh liệt
nhìn về phía chưởng quầy.
Nhận thấy ánh mắt các nàng, chưởng quầy không khỏi cảm thấy sau lưng lạnh toát, trên đầu cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Xem ra, này mấy người này, trông có vẻ hư hư nhược nhược, khí tràng lại không yêu chút nào!