Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 167: Chương 167: Có thể cút




Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

“Nàng” Thương Lan Hiên nhất thời nổi đóa, sắc mặt trở nên tối sầm, giận cũng không tiện phát ra ngoài.

Tính tình Phượng Thiên Mị quá cứng rắn, nếu không phải nàng bằng lòng, thì không ai có thể thuần phục.

Ngay cả mặt mũi của phụ hoàng nàng cũng không chừa, làm sao hắn có thể hy vọng xa vời nàng nể mặt hắn đây! Hẳn là mỗi lần thấy hắn sẽ làm nhục một lần, nếu không phải bởi vì đại sự của mình, thì hắn là không dễ dàng tha thứ cho người đã làm nhục hắn được sống trên đời.

Nghĩ vậy, đáy mắt Thương Lan Hiên nhanh chóng xoẹt qua một chút hung tàn.

Phượng Thanh Tường cũng không có biến đổi gì nhiều, đối với hành động mà Phượng Thiên Mị đã làm, ông không lên tiếng, mặc dù con bé cuồng vọng, nhưng tự có chủ trương, Mị Nhi bây giờ không cho phép mình bị thua thiệt.

“Mị Nhi, ta biết nàng đang trách ta trước kia coi thường nàng, nhưng chuyện đứa nhỏ, thật sự ta không biết, là do Tô Nhị Tịch nàng ấy tự biên tự diễn, ngay cả ta cũng bị nàng ấy lợi dụng.” Thương Lan Hiên không thèm đếm xỉa, thái độ khiêm nhường giải thích, ngay cả Bổn vương cũng không xưng.

Lúc nghe thấy Thương Lan Hiên gọi nàng là Mị Nhị, Phượng Thiên Mị không kiềm chế được cảm thấy buồn nôn.

“Ha ha! Bổn Quận chúa không nhớ được là mình thân quen với Hiên Vương như vậy, khiến cho Hiên Vương vô cùng thân thiết với Bổn Quận chúa. Hơn nữa, ngài chắc chắn làm như thế, là bởi vì bị Tô Nhị Tịch lợi dụng sao?” Phượng Thiên Mị cười lạnh một tiếng, giọng nói tựa như giận cũng không phải giận, mang theo vài phần chất vấn, người ngoài nghe được lại có cảm giác có mấy phần giận dỗi.

Chẳng qua là không ai biết vào lúc này trong lòng Phượng Thiên Mị đang nghĩ như thế nào.

Lúc Thương Lan Hiên nói ra câu kia, Phượng Thiên Mị cũng biết hắn định làm gì, trong lòng khinh bỉ hành vi của Thương Lan Hiên tới cực điểm, ngược lại tâm tư nảy ra vài phần đùa giơn.

Thương Lan Hiên thấy vậy, cho là Phượng Thiên Mị vẫn còn thích hắn, bằng không tại sao nàng không vạch trần hắn ở sự kiện kia! Đương nhiên hắn biết, sự kiện kia là chỉ cái gì, dĩ nhiên chính là việc hắn giết nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thương Lan Hiên có chút đắc ý, chỉ cần hắn mềm giọng vài câu, chắc hẳn Phượng Thiên Mị sẽ hồi tâm chuyển ý.

Mặc dù Phượng Thanh Tường không biết là chuyện gì, nhưng trong lòng có dự cảm, không phải chuyện gì tốt, chẳng qua là nghi ngờ, tại sao Mị Nhi không nói ra chuyện đó.

Hồng Kiều vẫn đứng yên, mặc dù nàng nghe không ra giọng Phượng Thiên Mị có gì đó không đúng, nhưng nàng chỉ cần biết, mặc kệ tiểu thư làm gì cũng sẽ không bạc đãi chính mình.

“Nói thế nào, thì đó cũng là đứa con đầu tiên của ta, cũng là tôn tử đầu tiên của phụ hoàng, cho nên ta…” Thương Lan Hiên cũng không nói hết lời, đôi bên có thể nghe hiểu là được.

Phượng Thiên Mị không nói gì, mắt hơi rũ xuống, bộ dáng giống như đang nghĩ ngợi.

Lúc này, Thương Lan Hiên thấy vậy cho rằng thuyết phục đã có tác dụng.

Cho nên, không đợi Phượng Thiên Mị nói chuyện, Thương Lan Hiên lại mở miệng nói: “Ta thừa nhận bởi vì nàng ngây ngốc nên ta mới coi thường nàng, vì thế ta bằng lòng thực hiện hôn ước, cũng cam kết cả đời chỉ có một Vương phi là nàng.”

Lời vừa nói ra khiến mọi người đều sững sờ, đương nhiên Phượng Thiên Mị cũng không ngoại lệ, nàng không nghĩ tới, Thương Lan Hiên lại vô sỉ không biết xấu hổ đến trình độ này, xem ra ngôi vị hoàng đế đã khiến cho hắn hạ thấp bộ dáng khiến cho người khác phải xem thường.

“Ha ha!” Phượng Thiên Mị cười nhạt, nhìn không ra vui hay giận, ý tứ hết sức sâu xa, ngay sau đó, nghe không ra là muốn nói gì: “Hiên Vương gia, ta có đôi lời muốn nói với ngài.”

“Nói đi” Thương Lan Hiên ấm áp nói.

Tự phụ như Thương Lan Hiên, đã cho là cam kết mình đưa ra có biết bao cám dỗ, khiến Phượng Thiên Mị đã động lòng.

Phượng Thiên Mị tươi cười rạng rỡ, bước tới gần Thương Lan Hiên, thấy vậy trong lòng Thương Lan Hiên càng lúc càng đắc ý, chẳng qua là…

Phượng Thiên Mị cách hắn hai bước chân thì dừng lại nói: “Hiên Vương gia, ngài có biết hay không.” Dứt lời dừng một chút, giọng nói đó làm cho người ta vô cùng ảo tưởng, nhưng, câu nói tiếp theo giọng nói hoàn toàn thay đổi, biến thành nồng đậm khinh bỉ, khinh thường, còn có chán ghét: “Tôn nghiêm của ngài đã bị chính dã tâm của ngài chà đạp hoàn toàn rồi, nếu như ngài làm Hoàng thượng, chắc chắn ta sẽ đoạt thiên hạ này.”

Lời nói cuồng vọng như sấm vang, mạnh mẽ chạm tới tim mỗi người, sắc mặt cũng đồng loạt trở nên trắng bệch.

Bọn họ đều biết tính cuồng vọng của Phượng Thiên Mị, hành động đã thực hiện cũng không chút nào kiêng kỵ, chỉ là không nghĩ tới nàng dám nói ra lời còn hơn đại nghịch bất đạo.

Lời này không chỉ khiêu khích một mình Thương Lan Hiên mà là cả Hoàng gia, thậm chí toàn bộ thiên hạ.

Tội này không chỉ đơn giản chém đầu, mà là chu di cửu tộc.

“Mị Nhi, im miệng.” Phượng Thanh Tường không nhịn được nữa hét lớn, sắc mặt vốn vì sợ đã nhợt nhạt, lại bởi vì tức giận mà trở nên đỏ bừng, đỏ trắng lần lượt đan xen, rất là khó coi.

Phượng Thiên Mị không để ý đến, vẫn ngạo mạn đứng, khóe miệng nhếch lên vẻ chế nhạo, hừ! Bây giờ kêu nàng im miệng, không phải quá muộn rồi sao?

“Phương. Thiên. Mị.” Lát sau, Thương Lan Hiên mới nặn ra được chữ qua kẽ răng, mặt mũi méo mó, trừng mắt nhìn Phượng Thiên Mị lửa giận trong mắt bắn ra bốn phía, dường như muốn lột da nàng xuống vậy.

“Được rồi, ngài có thể cút, Hồng Kiều, chúng ta đi.” Phượng Thiên Mị trực tiếp coi thường lửa giận của Thương Lan Hiên, lạnh lùng nói, rồi kêu Hồng Kiều rời đi.

Hồng Kiều cũng sợ tới ngây ngốc, nghe được Phượng Thiên Mị kêu tên nàng mới phản ứng lại, thấy Phượng Thiên Mị đã bước ra phòng khách vội vàng hấp ta hấp tấp chạy theo.

Thương Lan Hiên nắm chặt hai tay, kích động rất muốn một quyền đánh chết Phượng Thiên Mị, nhưng mà lý trí chiến thắng xúc động, nén nhịn.

Phượng Thiên Mị đã đi rồi, đương nhiên Thương Lan Hiên cũng sẽ không ở lại, trợn mắt chuyển sang trừng Phượng Thanh Tường, Phượng Thanh Tường bởi vì vừa bị sợ khiến sắc mặt trắng bệch càng tái nhợt hơn.

“Phượng Thanh Tường, ông dạy nữ nhi rất giỏi đấy! Hừ!” Thương Lan Hiên hung hãn dứt lời, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Phượng Thanh Tường ngây người tại chỗ, cũng bị khủng hoảng bởi chuyện vừa rồi, nỗi khổ tâm ập tới.

Ôi! Cũng bởi ông không dạy dỗ nữ nhi của mình, bây giờ mới không có tư cách nói gì nó, Mị Nhi bây giờ không ai có thể khống chế được, trừ phi bản thân nó bằng lòng.

Hơn nữa, ông đã bị con bé cảnh cáo, nếu khiến cho nó nổi giận, chắn chắn con bé sẽ thật sự không hạ thủ lưu tình với ông.

Hơn nữa, con bé sẽ điều tra ra chuyện mà ông muốn biết, những chuyện mà ông cho rằng ở sau lưng ông rất hòa thuận kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.