Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 176: Chương 176: Hắn ta không thể lưu




Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

“Ha ha! Vậy thì xem ngươi có bản lĩnh này không” sắc mặt Phượng Thiên Mị lập tức trầm xuống, trong tròng mắt lóe ánh sáng màu đỏ.

“Hừ! Đối phó với ngươi dễ như bóp chết một con kiến, chẳng qua là đáng tiếc, một nữ tử tuyệt sắc như vậy không thể đặt ngươi dưới thân Bổn vương hầu hạ.” Thương Lan Việt hừ lạnh nói, rút kiến ra đâm tới Phượng Thiên Mị, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.

“Quá mức tự phụ, cũng không phải là chuyện tốt.” Phượng Thiện Mị sầm mặt lại, châm chọc nói. Nàng bị chọc giận bởi câu nói của Thương Lan Việt, lập dùng ý nghĩ, rút trường tiên trong tay áo ra.

Không đợi Thương lan Việt đến gần, Phượng Thiên Mị đã ra tay mạnh mẽ vung roi, trường tiên đầy sát khí đánh tới Thương Lan Việt.

Thương Lan Việt bất thình lình bị roi quất hơi ngẩn ra, hắn cũng cảm nhận được trường tiên này ngưng tụ sát khí mãnh liệt, nếu bị một đánh tới, không có võ công hoặc võ công bình thường đảm bảo lập tức toi mạng.

Nhưng Thiên Lan Việt không phải là người bình thường, không có đủ năng lực và thế lực, làm sao làm được đại sự.

Võ công của Thương Lan Việt cũng không phải khoác lác, chẳng qua bình thường ẩn núp một chút, không phải bất đắc dĩ sẽ không dùng hết toàn lực. Nhưng mà một trường tiên này của Phượng Thiên Mị lực sát thương không yếu, ngay cả hắn cũng bị chấn động, cho nên hắn không thể không cảnh giác.

Thương Lan Việt biết, trước khi không biết rõ sức mạnh của nữ tử này, tốt nhất không nên tiếp trường tiên này của nàng, nếu không chỉ có thể bị mất mặt.

Quả nhiên, Thương Lan Việt cố hết sức né tránh một trường tiên này, trường tiên kia đánh lên thân cây bên cạnh, tức khắc “Đoàng” một tiếng, cây không dự báo trước bị chia năm xẻ bảy.

Thương Lan Việt và nam tử kia kinh hãi trợn to hai mắt, nhưng mà hiện tại không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, uy lực như vậy, không thể khinh thường, nữ tử này khó đối phó.

“Thì ra cũng có chút bản lĩnh” Thương Lan Việt gượng ép cuồng vọng, giọng nói đầy giễu cợt và khinh thường.

“Hừ! Vậy nhìn xem chút bản lĩnh này có đánh chết ngươi hay không” Phượng Thiên Mị còn cuồng vọng hơn Thương Lan Việt, khinh thường cười nói.

“Vậy thì xem ai là người nói cười cuối cùng.” Thương Lan Việt căm tức nói, giơ kiếm lên công kích Phượng Thiên Mị.

Tay phải Phượng Thiên Mị giơ lên, trường tiên lần nữa quất lên Thương Lan Việt, nhưng lần này Thương Lan Việt không hề né tránh mà chống lại trường tiên của Phượng Thiên Mị, nhất thời hai người quấn lấy nhau.

Phượng Thiên Mị cũng không khỏi bội phục, võ công của Thương Lan Việt quả thật cao cường, nàng không có nội lực, thích hợp tốc chiến tốc thắng, không thích hợp đánh dài cho nên ra chiêu tàn nhẫn, từng chiêu độc ác.

“Bụp” một tiếng, trường tiên của Phượng Thiên Mị đánh lên người Thương Lan Việt, nháy mắt Thương Lan Việt bị đánh bay xa ba thước lập tức “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu. Chỗ bị trường tiên đánh tạo thành vết thương đau rát, có cảm giác bị lửa thiêu đốt, khiến “cho người rất khó chịu.

“Thiếu chủ”, nam tử kia thấy vậy lập tức chạy tới chỗ Thương Lan Việt đỡ hắn dậy.

“Tại sao? Ngươi không có nội lực.” Thương Lan Việt nhìn Phượng Thiên Mị bật thốt lên hỏi.

Điều này, khiến hắn thật nghi ngờ, coi như hội tụ nội lực thâm hậu cũng không thể dùng một trường tiên đánh hắn bay xa, hơn nữa hắn có nội lực thâm hậu hộ thể, càng không thể bị trọng thương.

Tại sao? Phượng Thiên Mị đương nhiên biết hắn hỏi tại sao chỉ cái gì? Tại sao nàng không có nội lực lại có thể sử dụng trường tiên tạo ra uy lực lớn, lại đánh được người có nội lực thâm hậu là hắn bay xa.

Khóe miệng của Phượng Thiên Mị dưới mạng che mặt cong lên tà mị, hai tròng mắt tràn đầy khát máu, cuồng vọng nói “Tại sao? Vẫn là đi hỏi Diêm vương đi!”

Dứt lời vung tay lên, trường tiên mạnh mẽ quất tới Lan Việt.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, nam tử đang bên cạnh Thương Lan Việt theo bản năng chắn trước người Thương Lan Việt, do võ công của hắn không cao, không thể trong nháy mắt mang Thương Lan Việt dời đi, cho nên cũng chỉ có thể ngăn ở trước mặt Thương lan Việt.

Đang lúc nguy hiểm, nam nhân này vẫn không quên nhắc nhở Thương Lan Việt “Thiếu chủ, Hoạt tử nhân.”

Dứt lời, “Bộp” một tiếng sau đó là tiếng kêu rên “A”, chỉ thấy nam tử kia bị đánh bay ra cách đấy một thước, ngay sau dó “Bộp” một tiếng là âm thanh rơi xuống đất, nam nhân kia đau đớn kêu rên.

Lời vừa rồi của nam tử kia như khiến hắn bừng tỉnh, Thương Lan Việt đột nhiên cảnh, ngay sau khi nam tử kia bị đánh bay, Thương Lan Việt kêu lên “Nhật nguyệt tinh hà, mở đường cho ta, mười hai binh sĩ, nghe lệnh của ta, giết chết nữ tử này.”

Lời Thương Lan Việt vừa dứt, mười hai Hoạt tử nhân lập tức động, đồng loạt tấn công Phượng Thiên Mị, tốc độ nhanh chỉ trong nháy mắt, các Hoạt tử nhân chỉ cách Phượng Thiên Mị mấy bước chân, ép trường tiên của Phượng Thiên Mị đang quất lên người Thương Lan Việt trở lại, Phượng Thiên Mị lui lại mấy bước chân.

Đáng chết, Phượng Thiên Mị tức giận mắng chửi.

Tình thế không lạc quan, cho nên không suy nghĩ nhiều, Phượng Thiên Mị quát lên, “Huyết xà, hiện thân.”

“Xích xích…dạ, chủ nhân.” Huyết xà đáp.

Ngay sau đó, trường tiên trên tay hiện ánh sáng đỏ, lập tức biến thành một con mãnh xà to lớn đứng ngạo nghễ trên đất, thân màu đỏ xinh đẹp khát máu.

Thương Lan Việt thấy vậy, thì quá sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, con ngươi sợ hãi trợn to cực hạn, có cảm giác muốn lồi ra.

Cái, cái gì? Tại sao có thể như thế, thiện hạ lại có một con rắn lớn như vậy, hơn nữa còn bị người điều khiển.

Hắn biết, thiên hạ không thiếu thứ hiếm lạ, thí dụ giống như việc hắn có thể gặp được sư phụ luyện chế ra được Hoạt tử nhân có thể điều khiển được nhưng mà rắn của nữ nhân này, không chỉ có thể biến lớn nhỏ, còn có thể biến thành trường tiên, cái này dường như quá huyền ảo đi.

Vốn không dư thời gian để suy nghĩ, Huyết xà và mười hai Hoạt tử nhân dây dưa đánh nhau, Phượng Thiên Mị cũng gia nhập cuộc chiến, nàng muốn tìm nhược điểm của đám tử sĩ này.

Nhưng vì không có Huyết xà trong người, nàng căn bản không đánh lại được Hoạt tử nhân, Huyết xà chỉ đánh tay ngang với bọn chúng mà thôi. Bởi vì cả hai đều là thân bất tử, coi như có đánh liên tục mấy ngày mấy đêm vẫn không có cách nào phân thắng bại, phải đợi hao hết tinh lực, cũng không biết chờ đến năm tháng nào.

Nhưng vào lúc này, Thương Lan Việt phi thân một cái, một chưởng đánh tới sau lưng Phượng Thương Mị, mặc dù Phượng Thiên Mị cảm giác được chưởng phong ở sau lưng nhưng không kịp tránh, bị trúng ngay một chưởng, “Phụt” một tiếng, Phượng Thiên Mị phun mạnh ra một ngụm máu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.