Edit & Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Sau khi nghe Phượng Thiên Mị nói xong, nội tâm Thương Lan Hiên “lộp bộp ” rơi xuống, trong lòng trầm xuống, ánh mắt tối sầm lại, có chút chột dạ thu hồi ánh mắt.
Làm sao hắn có thể quên đây! Bây giờ Phượng Thiên Mị đã khác, sao nàng có thể tùy tiện quên mất hoặc là không truy cứu chuyện đêm hôm đó chứ! Nếu như ở ngay trước mọi người nàng kể chuyện xảy ra đêm đó ra, mặc kệ người khác có tin hay không, đều sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Ngay cả như vậy, hắn cũng không thể buông lỏng cảnh giác, trở về phủ nhất định một lần nữa phải cảnh cáo người trong phủ, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*, Thương Lan Việt lại như hổ đói nhìn chằm chằm hắn, chỉ cần ai đối với hắn có bất kỳ uy hiếp gì, hắn đều không thể khinh thường.
* Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
Phượng Thiên Mị, nếu như không cách nào khiến nàng trở thành người của mình, vậy cũng đừng trách hắn một lần nữa lòng dạ ác độc, nghĩ xong, trong lòng Thương Lan Hiên hiện lên một tia dứt khoát.
Mà sau khi mọi người nghe Phượng Thiên Mị nói xong, trừ Thương Lan Mạch, Giang Ngự Phong, Mộc Cẩm Thần cùng Thẩm Hạo Diên, Thương Lan Việt, còn có Tô Nhị Tịch người góp phần gây lên tội ác sau màn, những người khác đều cái hiểu cái không.
Cho dù là sáng tỏ, thế nhưng bọn họ cũng không có vạch trần, bọn họ đều là người thông minh, theo như tình huống vừa rồi, chắc là Phượng Thiên Mị sẽ không bỏ qua cho Thương Lan Hiên rồi.
Trong lòng Thương Lan Việt cũng hiện lên tính toán giống vậy, mặc dù không biết Phượng Thiên Mị có tuyệt tình được với Thương Lan Hiên hay không, bởi vì dẫu sao Phượng Thiên Mị cũng đã từng thích Thương Lan Hiên, chỉ có điều với tình huống hiện giờ, xem ra Phượng Thiên Mị sẽ không tha thứ cho Thương Lan Hiên.
Hơn nữa, bây giờ Phượng Thiên Mị lại khiến Thương Lan Hiên phải nhỏ nhiều máu như vậy, mặc dù ba vạn lượng hoàng kim đối với Thương Lan Hiên mà nói, lấy ra không khó, thế nhưng cũng là một số lượng không nhỏ, đó là thu nhập mấy năm của Phù Hương các, có thể chiêu mộ rất nhiều binh lính, mua rất nhiều ngựa.
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
Mặc kệ như thế nào, lần này rất có lợi với hắn, dù hắn không tha cho Thương Lan Hiên, nhưng lại không thể trực tiếp giết chết Thương Lan Hiên, hơn nữa nếu Thương Lan Hiên chết, dựa vào sự khôn khéo của phụ hoàng, nhất định người sẽ hoài nghi, đây cũng chính là nguyên nhân mà đôi bên không dám đẩy đối phương vào chỗ chết.
Muốn giết chết Thương Lan Hiên cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu Thương Lan Hiên không có đầy đủ thế lực cùng năng lực, làm sao có thể đi tranh cái vị trí kia đây! Nếu muốn giết Thương Lan Hiên, hắn phải bại lộ thực lực của chính mình, vậy đối với hắn không có lợi.
Hơn nữa, bây giờ còn có Thương Lan Cẩm nữa! Mặc dù Thương Lan Cẩm không quan tâm đến ngôi vị Hoàng đế, thế nhưng bây giờ hắn ta được nuôi ở dưới danh nghĩa Hoàng hậu, đương nhiên Hoàng hậu sẽ không mặc kệ, với thực lực Hoàng hậu, Thương Lan Cẩm càng có hi vọng lấy được cái vị trí kia.
Cho nên, hắn nhất định phải giữ Thương Lan Hiên lại, chỉ có như vậy, Hoàng hậu ở bên kia mới kiềm chế một chút, đợi đến thời điểm thực lực của hắn trở nên rất mạnh, hắn sẽ một lần tiêu diệt hết những người này.
Nhưng mà, bản thân Thái hậu lại có chút bảo vệ Phượng Thiên Mị, cộng thêm bây giờ Phượng Thiên Mị không chỉ tuyệt sắc khuynh thành, hơn nữa còn tài hoa xuất chúng, chắc hẳn, sau khi Thái hậu biết được sẽ càng sủng ái nàng, Phượng Thanh Tường cũng sẽ coi trọng và sủng ái Phượng Thiên Mị.
Cứ như vậy, có lẽ, nàng là một con cờ rất tốt. Nếu như, hắn có thể có được Phượng Thiên Mị, có được sự ủng hộ của Phượng Thanh Tường và Thái hậu, như vậy, phần thắng của hắn sẽ càng lớn hơn.
Thương Lan Việt tính toán rất lớn, thế nhưng, từ đầu đến cuối hắn lại đánh giá thấp Phượng Thiên Mị, tại sao nàng có thể dốt nát mặc người ta đứng lên đầu chém giết đây! Muốn tính kế nàng, quả thực là tự tìm đường chết.
“Hiên Vương đệ, mặc kệ như thế nào, bây giờ đệ và Phượng tiểu thư đã không còn quan hệ nữa rồi, đệ không có quyền lợi thao túng hành động của nàng. Hơn nữa, chẳng qua Phượng tiểu thư chỉ để cho Tô trắc phi thực hiện ván cá cược của mình mà thôi, vả lại, người ở chỗ này đều có thể làm chứng, đệ há có thể không phân thị phi bảo vệ Tô trắc phi chứ! Chuyện này khiến cho mặt mũi của Hoàng gia còn đâu?” Thương Lan Việt nói, giọng nói thản nhiên đối với hành dộng của Thương Lan Hiên, thân là Người hoàng gia hắn cảm thấy không vừa lòng, thân là huynh trưởng hắn phải giáo huấn.
Sau khi nghe Thương Lan Việt nói xong, Thương Lan Hiên sầm mặt lại, thế nhưng đối với chuyện Thương Lan Việt nói hộ Phượng Thiên Mị hắn cũng đoán được, nhưng mà, đối với việc Thương Lan Việt không mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng, hắn có mấy phần cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì quan hệ giữa bọn họ chính là nước lửa không dung.
Chẳng qua là hắn biết, Thương Lan Việt làm vậy tất nhiên có đạo lý của hắn ta rồi, trong tưởng tượng của hắn Thương Lan Việt còn có suy nghĩ tâm cơ hơn nữa, lúc này hắn ta nói hộ Phượng Thiên Mị, tất nhiên là có khả năng muốn đánh chủ ý lên nàng.
Không, hắn tuyệt đối không cho phép, Phượng Thiên Mị là của hắn, cho dù hắn không muốn, cũng không tới phiên người khác tới nhặt.
Chỉ có điều nửa câu sau Thương Lan Việt nói không sai, Tịch Nhi đánh cược ở trước mặt mọi người đã quá rõ ràng, ai có tai đều nghe thấy, nếu như hắn thật sự muốn bảo vệ nàng, vậy người nọ sẽ gây bất lợi cho hắn.
Đối với lời nói của Thương Lan Việt, mọi người cũng nhao nhao bày tỏ đồng ý, tất nhiên bọn họ cũng không nghĩ nhiều, cũng không biết trong lòng Thương Lan Việt đánh chủ ý gì, chỉ cho rằng Thương Lan Việt cố ý làm khó dễ Thương Lan Hiên mà thôi.
“Vương gia…” Tất nhiên Tô Nhị Tịch biết lợi hại trong này rồi, nhưng mà, nàng vẫn rất là không cam tâm, nhìn Thương Lan Hiên xin giúp đỡ, định nhờ hắn trợ giúp.
Nhưng, đáp lại Tô Nhị Tịch lại là ánh mắt bất đắc dĩ của Thương Lan Hiên, Tô Nhị Tịch cắn cắn môi, xem ra, lần này vẫn là khó thoát tai kiếp rồi.
Thấy Tô Nhị Tịch còn do dự không dứt, tròng mắt Phượng Thiên Mị thoáng hiện lên một chút khinh bỉ, cười nhạo nói: ” Tô trắc phi, nói không giữ lời có thể khiến cho thanh danh của ngươi càng thối hơn đấy!”
Dứt lời, sắc mặt Tô Nhị Tịch càng khó coi hơn, đúng vậy nói không giữ lời, sẽ khiến cho thanh danh của nàng càng không tốt.
Hít một hơi thật sâu, đáy mắt Tô Nhị Tịch nhanh chóng hiện lên hung tàn, Phượng Thiên Mị, chuyện ngày hôm nay, Tô Nhị Tịch ta sẽ không để yên cho ngươi đâu. Chẳng qua là, ánh mắt thâm độc nhanh chóng biến mất, nhưng cũng không thoát được ánh mắt của Phượng Thiên Mị, nói chính xác hơn, cũng không thoát được ánh mắt của Ngũ đại công tử và Thương Lan Mạch.
Phượng Thiên Mị chỉ nhếch môi cười, nàng biết, hôm nay Tô Nhị Tịch bị nàng đưa vào bẫy như vậy, chắc là sẽ không chịu để yên, có điều nếu như ả ta không chịu để yên, vậy những ngày kế tiếp, sẽ có niềm vui rồi.
Huống chi, cho dù ả ta chịu để yên, Phượng Thiên Mị nàng cũng sẽ không chịu để yên.
“Phượng Thiên Mị, Tô Nhị Tịch ta không bằng ngươi.” Tô Nhị Tịch gần như dùng hết sức lực toàn thân, chật vật nói ra những lời này, dứt lời, không chịu nổi đả kích, một lần nữa lại hôn mê bất tỉnh.
“Tịch Nhi, Tịch Nhi.”
“Vương tẩu, Vương tẩu.”
Thương Lan Hiên và Thương Lan Mộng vội vàng kêu, mọi người thấy vậy, cũng không còn ai cảm thấy đồng tình nữa.