Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 79: Chương 79: Nam tử đeo mặt nạ




Phượng Thiên Mị chẳng qua chỉ yêu kiều mỉm cười, đúng mực nói: ” Ha ha ! Việt vương gia nói đùa, vậy Vương gia có biết, giá tiền của Phù Vân ở Phượng Vũ Cửu Thiên là nhiều hay ít hay không!”

Thương Lan Việt không nói, mở quạt lông vũ, nhanh nhẹn quạt, khóe môi nở nụ cười nhạt, bày ra nét mặt xin lắng tai nghe.

Phù Vân ở ” Phượng Vũ Cửu Thiên” đàn một khúc hay múa một điệu, chính là một ngàn lượng, hơn nữa, có lên đài hay không, là dựa vào tâm tình của ta. Nếu như Vương gia muốn thu nhận ta, mười lần, đó chính là một vạn lượng, Vương gia cảm thấy thỏa đáng không?” Giọng điệu của Phượng Thiên Mị mang theo chút châm biếm nói.

Cái gì? Đàn một khúc hoặc múa một điệu giá một ngàn lượng, hơn nữa có lên đài hay không còn phải tùy thuộc vào tâm tình của nàng, Thương Lan Việt bị kinh sợ.

Cái giá này, quả thực rất cao, một vạn lượng, coi như hắn làm ăn khá hơn nữa, một tháng cũng mới kiếm được một vạn lượng!

“Thế nào? Vương gia còn mời Phù Vân đi Khuynh Vũ các nữa hay không? ” Phượng Thiên Mị khiêu khích cười nói.

Thương Lan Việt ngập ngừng không trả lời, mà là ngẫm nghĩ mất mấy giây, mới mở miệng, hỏi: “Vậy không biết lão bản đứng sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên là ai, Phù Vân cô nương có thể tiến cử giúp Bổn vương một chút hay không “

“Phù Vân chỉ là một nữ lưu trung gian, cũng là thuộc hạ làm việc dưới quyền người khác, làm sao biết lão bản là ai chứ !” Phượng Thiên Mị cười nhạt nói, giọng điệu không phân biệt được thật giả.

“Thật sao?” Thương Lan Việt rõ ràng không tin.

“Đó là tất nhiên, nếu như Việt Vương không có chuyện gì khác, vậy Phù Vân xin phép cáo từ.” Phượng Thiên Mị nói, liền xoay người rời đi.

Thương Lan Việt cũng không có ngăn cản cản, bởi vì hắn biết, làm việc là phải chừa chút đường sống. Coi như Phù Vân này không nói cho hắn biết, hắn có thể tra xét, hắn không tin, là mình sẽ không tra ra được.

Phượng Thiên Mị thẳng đường đi về phía trước, cảm thấy Thương Lan Việt không theo dõi nữa, mới rẽ trở về Phượng Vũ Cửu Thiên.

Chẳng qua là, mới vừa đi qua đoạn đường nhỏ thì liền nghe được âm thanh đao kiếm truyền tới, Phượng Thiên Mị đi theo âm thanh, chỉ thấy một nam tử mặc trang phục màu bạc, đeo mặt nạ đang đấu cùng bảy tám hắc y nhân.

“Xoẹt” một tiếng, trên cánh tay của nam tử đeo mặt nạ bị kiếm chém qua, nhất thời chảy máu.

“Hèn hạ, trên thân kiếm có độc.” Nam tử cảm thấy cơ thể mình như nhũn ra, dùng kiếm chống đỡ không để cho mình ngã xuống, giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên.

“Hừ! Tà Long, ngươi giết nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy, chỉ cần có thể vì bọn họ báo thù, thủ đoạn hèn hạ gì bọn ta cũng sẽ dùng hết, ngươi chịu chết đi !” Nói xong, hắc y nhân đồng loạt phóng về phía nam tử đeo mặt nạ.

Nam tử đeo mặt nạ bỗng lắc người một cái, dùng hết khí lực toàn thân, trường kiếm, chém qua, trong nháy mắt toàn bộ hắc y nhân ngã xuống đất, tiêp theo, nam tử đeo mặt nạ nam cũng tê liệt ngã xuống đất.

Phượng Thiên Mị đi tới chỗ nam tử đeo mặt nạ, nàng thật là tò mò, rốt cuộc dưới mặt nạ là một gương mặt như thế nào! Rất xấu xí hay ra rất xinh đẹp đây!

Tà Long sớm đã phát hiện Phượng Thiên Mị xuất hiện, một bộ váy áo màu đỏ, cùng khăn che mặt, khiến cho ánh mắt hắn không nhịn được chợt lóe, lại có loại cảm giác quen thuộc không hiểu được. Nhưng mà bây giờ khi nhìn nàng đến gần, Tà Long vẫn giữ vững tinh thần cảnh giác.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

“Này, ngươi, không sao chứ !” Phượng Thiên Mị hỏi nhỏ.

Đột nhiên, một thanh trường kiếm gác ở trên cổ Phượng Thiên Mị. Huyết Xà trên cánh tay Phượng Thiên Mị bỗng xông ra ngoài, lại bị Phượng Thiên Mị ngăn cản.

“Mang ta đi ngoài đình Tây Giao năm dặm, đi phía trái nghìn thước đến một nhà dân, mau.”

Giọng của Tà Long của hết sức lạnh lạnh nhạt, còn mang theo một chút ra lệnh, trong tiềm thức còn có một chút chán ghét.

“Con người của ta bình sinh ghét nhất chính là uy hiếp, ngươi uy hiếp ta, cho nên, ta không vui.” Phượng Thiên Mị không chút hoang mang, chỉ bĩu môi một cái, rất không vui nói, có điều, vẻ mặt vẫn lạnh lẽo.

Hừ! Hắn cho là hắn là ai ! Lại dám ra lệnh cho nàng, nếu không phải nàng cảm thấy hắn không có sát ý, thời điểm hắn uy hiếp nàng, nàng đã sớm một chưởng chặt đứt hắn.

Tà Long ngẩn ra, trong lòng âm thầm kinh ngạc, nữ nhân này bị đao kề ở trên cổ, mà một chút sợ hãi cũng không có.

Coi như bây giờ hắn bị thương, không có sức lực, thế nhưng, chỉ cần tay hắn hơi cử động, liền có thể dễ dàng lấy đi tính mạng Phượng Thiên Mị. Chẳng qua là hắn không biết, chỉ cần Phượng Thiên Mị trở tay một cái, liền có thể đánh rơi kiếm của Tà Long, Huyết Xà ra tay một cái, liền có thể trực tiếp lấy đi mạng Tà Long.

“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?” Tà Long uy hiếp nói.

“Có ai xin người khác giúp đỡ như ngươi vậy sao?” Phượng Thiên Mị cau mày, bất mãn khịt mũi nói.

“Chỉ cần ngươi dẫn ta đến địa phương an toàn, ngày khác ta có thể giúp ngươi một lần.” Giọng điệu Tà Long hơi khách khí.

“Ta làm sao biết ngươi có đổi ý hay không đây !” Phượng Thiên Mị không tin nói.

“Ngươi” Tà Long khẽ nổi dóa, bởi vì bản thân mình trúng độc, toàn thân vô lực, căn bản là không cách nào tự đi được, bằng không, hắn cũng sẽ không nhờ người khác giúp đỡ :” Trước tiên ngươi mang ta đi ngoài đình Tây Giao năm dặm, đi phía trái nghìn thước đến một nhà dân, đến lúc đó muốn tìm ta, có thể đến nơi đó tìm.”

“Ta cứu ngươi cũng được, nhưng ta có điều kiện, điều kiện đó chính là để cho ta nhìn dung mạo dưới mặt nạ của ngươi.” Phượng Thiên Mị thương lượng nói, nàng vốn là bởi vì tò mò với khuôn mặt dưới mặt nạ kia mới đi đến chỗ hắn.

Nam nhân này, cũng không phải người tầm thường, bề ngoài tà mị lãnh ngạo, lại có chút cao quý phát từ bên trong, ánh mắt sắc bén trí tuệ, trong xương ẩn giấu một loại khí phách vương giả, bị hắn cố ý che giấu.

Hơn nữa, nam nhân này cực kỳ nguy hiểm hay là cách xa hắn mới thật tốt.

“Hừ! Nếu như ngươi tháo được nó xuống, thì tháo đi.” Tà Long cũng không có cự tuyệt.

Cặp mắt Phượng Thiên Mị sáng lên, dễ dàng như vậy? Có điều, tay lại nhanh chóng với tới khuôn mặt của Tà Long. Nhưng mà trong chốc lát, sắc mặt Phượng Thiên Mị khẽ trầm xuống, bởi vì, căn bản cái mặt nạ này không tháo được xuống.

“Thế nào?” Giọng nói Tà Long thản nhiên mang theo một chút tức giận không dễ dàng phát giác được.

Phượng Thiên Mị khổ sở cau mày trầm tư suy nghĩ, đột nhiên liếc thấy bên eo Tà Long có một khối ngọc bội, liền thuận tay kéo lấy, Tà Long phòng thủ không cẩn thận, ngọc bội sớm rơi vào tay Phượng Thiên Mị.

“Ngươi” nhất thời lửa giận của Tà Long bốc lên cao, ánh mắt sau mặt nạ lộ ra ý không tốt, trợn mắt nhìn Phượng Thiên Mị, tỏ rõ sự bất mãn của mình. Khối ngọc bội này có thể đại biểu cho thân phận của người nào đó, lại bị nàng đoạt lấy.

Thế nhưng, lại bị Phượng Thiên Mị trực tiếp coi như không thấy.

“Mặt nạ không tháo được xuống, không tính, vì vậy ngươi vẫn nợ ta một món nợ ân tình, khối ngọc bội này coi như tín vật, chờ ngươi làm cho ta một chuyện, ta sẽ trả lại cho ngươi.” Phượng Thiên Mị có chút không phục nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.