Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 252: Chương 252: Nàng là ác ma




Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Mà nghe thấy lời cảnh cáo của Phượng Thiên Mị, cơ thể Tây Nguyệt Vũ run rẩy, lúc kịp phản ứng lại, thì Phượng Thiên Mị đã xoay người rời đi.

“Phượng Thiên Mị, ngươi đứng lại cho Bổn công chúa, ngươi dựa vào cái gì mà đánh Bổn công chúa? Bổn công chúa làm gì đắc tội ngươi?” Tây Nguyệt Vũ tức giận đến mất đi lý trí, lập tức vọt tới trước mặt Phượng Thiên Mị giận dữ nói.

Phượng Thiên Mị bị Tây Nguyệt Vũ ngăn cản, cũng dừng bước, không phải bởi vì lời của nàng mà tức giận, cũng không hề ra tay, khóe môi nở nụ cười hài hước, nhẹ nhàng nói: “Dựa vào cái gì đánh ngươi ư? Bởi vì ngươi đắc tội người không nên đắc tội.”

“Ha ha ha ha! Người không nên đắc tội, Bổn công chúa nói là Ngốc vương kia, không hề nói …á!” Chữ ngươi còn chưa nói ra miệng, trên mặt lại truyền đến đau đớn bỏng rát, trong con ngươi của Tây Nguyệt Vũ lửa giận ngút trời, nước mắt óng ánh.

Cho tới bây giờ nàng chưa từng chịu qua sỉ nhục với uất ức như vậy, nàng đường đường là công chúa của một nước, lại bị nữ tử con một đại thần hai ba lần sỉ nhục, bảo làm sao nàng nhịn được cơn giận này!

“Phượng Thiên Mị, con tiện nhân này, Bổn công chúa liều mạng với ngươi.” Dứt lời, Tây Nguyệt Vũ vươn tay nhấc chân nhào đến đánh Phượng Thiên Mị.

Sắc mặt Phượng Thiên Mị trầm xuống, đáy mắt lấp lánh ánh sáng đỏ, nhưng mà bởi vì chuyện lớn sắp tới, nàng không thể giết ả, nếu như chơi đùa sẽ ảnh hưởng đến việc lớn.

Nhưng cũng không thể cứ như vậy buông tha cho ả, cho nên, ngay khi Tây Nguyệt Vũ nhào đến đánh nàng, Phượng Thiên Mị suy nghĩ, một thứ từ trong tay áo của nàng: “Vút” một tiếng, lập tức cuốn lấy cổ Tây Nguyệt Vũ, Tây Nguyệt Vũ lập tức sợ tới mức không dám cử động.

Một màn này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bị dọa đến kinh hoảng, hoảng sợ, vẫn là hoảng sợ.

“Phượng Thiên Mị, mau thả công chúa ra.” Tài tử Nam Cung Triệt của nước Tây Vân thấy thế, tức giận nói, giơ kiếm đánh Phượng Thiên Mị.

Động tác của hắn rất nhanh, nhanh hơn suy nghĩ của tất cả mọi người, Thương Lan Mạch thấy thế, dưới tay áo rộng thùng thình, hai đấm nắm chặt. Tuy rằng hắn biết, Mị nhi sẽ không chịu thiệt, nhưng lúc này nhìn nữ nhân của mình gặp nguy hiểm, bản thân mình không thể ra tay bảo vệ nàng, thật sự là rất không nên.

Nhưng hắn vẫn chưa thể bại lộ bản thân mình, có điều nhanh thôi, chỉ cần ráng nhịn thêm chút nữa, lát nữa, hắn sẽ không cần ẩn nấp nữa. Chỉ là, cuộc quyết đấu sinh tử hôm nay, bọn họ sẽ thắng sao?

Phượng Thiên Mị thấy Nam Cung Triệt tấn công mình, khóe miệng nở nụ cười khát máu, giơ tay lên, nhấc lấy Tây Nguyệt Vũ đỡ đòn của Nam Cung Triệt.

“Công chúa” Nam Cung Triệt thấy thế, kinh hãi, vội vàng dừng kiếm, nhanh chóng đỡ lấy Tây Nguyệt Vũ.

“Hừ! Muốn giết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách, nếu còn chọc giận ta, ta không ngại giết ngươi.” Phượng Thiên Mị hừ lạnh, tràn đầy ác độc nói.

“Ác ma, ác ma, ngươi kẻ ác ma này.” Tây Nguyệt Vũ run lẩy bẩy ở trong lòng Nam Cung Triệt, sợ hãi nhìn Phượng Thiên Mị, tinh thần không ổn định, lẩm bẩm.

Phượng Thiên Mị cười lạnh, nói: “Không sai, ta chính là ác ma, cho nên, tốt nhất chớ chọc ta, nếu không, hậu quả các ngươi không thể gánh được đâu.”

Dứt lời, nàng không thèm để ý tới mọi người, trực tiếp xoay người đi đến chỗ Thương Lan Mạch.

Nam Cung Triệt không cam lòng, nhưng hắn có thể làm gì đây! Mặc dù hắn cảm giác được Phượng Thiên Mị không có võ công, nhưng mà hắn không thể tới gần nàng được.

Kỳ thật, sống chết của Tây Nguyệt Vũ hắn căn bản không quan tâm, nhưng mà nói như thế nào, bọn họ cũng cùng một nước đến đây, hơn nữa giữa bọn họ, còn có hôn thư kia, nếu như hắn không làm gì, sẽ bị người ta bàn tán.

Phượng Thiên Mị bỏ qua ánh mắt sợ hãi của mọi người, lôi kéo Thương Lan Mạch đi vào trong cung, ánh mắt Phượng Thiên Dao nhanh chóng thoáng qua một cái gì đó, cũng theo vào.

Liễu Phong và Liễu Trì kinh hãi đến tột đỉnh, nhìn bọn họ đi xa, mới kịp phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.

“Ca, nữ nhân này, thật sự là ác ma.” Mộc Cẩm Sắt vẫn chưa hoàn hồn, lúc này đây, nàng thật thừa nhận bản thân mình bại bởi Phượng Thiên Mị, nữ nhân này, thật sự không phải là người mà!

Mộc Cẩm Thần cười chua xót, không trả lời, nhìn bóng dáng Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch biến mất, trong lòng có cảm giác đau đớn.

Nàng, có thể vì một câu Vương gia ngốc mà làm to chuyện, không để ý hậu quả đi giáo huấn công chúa của một nước.

Sức nặng của Thương Lan Mạch trong lòng Phượng Thiên Mị không cần nói cũng có thể biết.

Đứng ở trà lâu cách cửa cung không xa, Quý Thiên và Thương Lan Việt thu một màn này vào mắt, ánh mắt hai người đều lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

“Rốt cuộc Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch có quan hệ gì?” Quý Thiên lạnh nhạt hỏi.

“Đồ nhi đã điều tra, Phượng Thiên Mị chỉ là đồng tình với Thương Lan Mạch ngu ngốc, cho nên mới đối xử tốt với hắn mà thôi.” Thương Lan Việt nói.

“Thật không?” Quý Thiên có chút không tin, nhưng là qua kinh nghiệm quan sát của ông, quả thật Thương Lan Mạch bị ngu dại, cho nên, ông không ngờ vực được điều gì.

Quý Thiên không đợi Thương Lan Việt đáp lời, lại hỏi: “Vì sao Yến tiệc đêm thất tịch năm nay lại nghiêm ngặt như vậy! Đầu tiên là chỉ có thể trưởng tử đích nữ tham gia, sau là tuyển chọn tiến cung.”

“Mục đích thật sự lần này là so tài đoạt bảo vật, cho nên Phụ hoàng đã điều động người nội bộ so tài, nếu chuyện này lộ liễu quá, sẽ bị người khác phát hiện, cho nên, mới nghĩ ra một chiêu như thế.” Thương Lan Việt nói, tự nhiên, những lời này là Thương Lan Kình Thiên dựa theo Thương Lan Mạch an bài để lộ ra.

Hiện tại Thương Lan Hiên đã chết, có khả năng đoạt được ngôi vị Hoàng đế nhất đó là Thương Lan Việt và Thương Lan Cẩm, cho nên, bất kể người ngoài thấy thế nào, Thương Lan Kình Thiên có vẻ thiên vị Thương Lan Việt.

Mà Thương Lan Việt tự cho rằng phụ hoàng tín nhiệm mình, cho nên mới không nghi ngờ lời ông ấy nói.

“Người đã định ra là ai?” Quý Thiên cũng không hoài nghi lời nói của Thương Lan Việt.

“Dung nhi, Phượng Thiên Mị, Thẩm Hạo Diên, Mộc Cẩm Thần.” Thương Lan Việt nói.

“Ừ” Quý Thiên ừ nhẹ, không nói gì nữa, chỉ là nghe được Phượng Thiên Mị là người mà Thương Lan Kình Thiên điều động nội bộ tham gia so đấu, trong lòng có vài phần suy nghĩ.

Ông nghĩ, Phượng Thiên Mị có thể tuân thủ hứa hẹn hay không.

Xuyên qua một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy, vòng qua lớp lớp hành làng uốn lượn gấp khúc, đám người Phượng Thiên Mị đi tới ‘điện Ngưng Hoa’.

Cách thời gian so đấu trong Yến tiệc đêm thất tịch chỉ còn thời gian hai khắc, người cũng đã đến đông đủ không sai biệt lắm, các vị đại thần đã sớm vào vị trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.