Thương Lan Mạch ngẩn
ra, cái gì? Hắn là bởi vì uống máu của nàng mới ngăn chạn được độc, tuy
rằng kinh ngạc, lại không biểu hiện ra ngoài,
Phượng Thiên Mị trên người quả không thiếu bí mật, chẳng lẽ trước kia nàng
cũng giống hắn giả ngốc?
“Sao máu của tỷ tỷ lại có thể cứu Mạch Mạch?” Thương Lan Mạch giả làm
một đứa trẻ vô cùng giống, ngây thơ nhìn Phượng Thiên Mị, chớp chớp ánh mắt hỏi.
“Bởi vì máu tỷ tỷ có nhiều kịch độc, có thể tạm thời ngăn chặn thực tâm cổ
trong người ngươi tái phát.” Phượng Thiên Mị bình tĩnh giải thích.
“Máu tỷ tỷ hao ngọt nha!” Thương Lan Mạch liếm liếm môi chưa khô vết máu, rõ ràng như không biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng trong lòng Thương Lan Mạch đã trấn kinh rồi, máu của nàng cư nhiên có
kịch độc, có thể tạm thời chặn lại những thống khổ khi độc phát. Hơn
nữa, nàng thế nhưng còn biết hắn trúng thực tâm cổ, nàng như thế nào
biết? Chẳng lẽ, nàng và ả có quan hệ?
Nghĩ đến việc này, Thương
Lan Mạch trong lòng trầm xuống, hắn không muốn thương tổn Phượng Thiên
Mị, nhưng nếu Phượng Thiên Mị cùng chuyện hắn bị hạ độc có quan hệ, nếu
trong cơ thể nàng cũng có thực tâm cổ, hoặc là Phượng Thiên Mị có liên
quan đến bọn chúng, hắn nên làm gì đây!
Ách ……. Phượng Thiên Mị không nói gì nhìn trời, tính cách ngốc tử này còn thị huyết nữa!
“Đúng rồi, Mạch Mạch nói cho tỷ tỷ, ngươi vì cái gì lại ở chỗ này?” Phượng
Thiên Mị thử hỏi, kỳ thật nàng muốn hỏi là ai hạ độc, nhưng nghĩ lại,
hắn là ngốc tử, hắn làm sao có khả năng biết ai hạ độc!
“Là Liễu
Phong ca ca đưa ta đến, vào những đêm trăng như hôm nay, ta đều đến đây, thân thể ta khi đó đau, rất đau, giống như có thiệt nhiều sau bò ở
trong vậy, ta đã cho là ta sẽ chết, nhưng là ta lại không chết được.”
Thương Lan Mạch nói xong nói xong, trong mắt chậm rãi hiện lên thống khổ cùng sợ
hãi, nước mắt cũng không chịu khống chế chảy ra.
Hắn thật sự đau, đau đến hận không thể kết thúc sinh mạng của mình, cho nên hắn trong mắt thống khổ cùng sợ hãi là thật .
Ở trước mặt Liễu Phong, Liễu Trì và Giang Ngự Phong hắn luôn tỏ ra kiên
cường, kỳ thật hắn nội tâm thực yếu ớt, yếu ớt ngay cả dũng khí sống
cũng không có. Chính là không biết vì cái gì? Hắn lại ở trước mặt nữ
nhân này bày ra vẻ mặt yếu ớt nhất của bản thân, tuy rằng trong lòng có
hoài nghi đối với nàng, lại vô duyên vô cớ tin tưởng nàng, bởi vì sự
quan tâm trong mắt nàng không phải giả.
Cho nên, hắn hiện tại đối với Phượng Thiên Mị giúp đỡ, có rối rắm, có nghi hoặc, cũng có cảnh giác.
Phượng Thiên Mị mâu lý hiện lên nồng đậm đau lòng, trong mắt không biết khi
nào thì đã ươn ướt. Nàng biết, Thương Lan Mạch đau, nàng có thể hiểu,
Thương Lan Mạch khổ, mỗi lần đều trên bờ sinh tử giãy dụa, sống không
bằng chết.
Phượng Thiên Mị ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm Thương
Lan Mạch vào trong lòng, nói,“Mạch Mạch đừng sợ, về sau ngươi sẽ không
thống khổ, về sau đêm nguyệt trăng tròn, ngươi ở nhà chờ tỷ tỷ được
không, ngươi uống máu tỷ tỷ sẽ không đau nữa.”
Hắn hiện tại chỉ
còn lại hai năm thời gian, nàng không muốn hắn phải chịu thống khổ mà
muốn hắn phải khoái hoạt sống vào hai năm cuối cùng này, nàng sẽ giúp
hắn tìm ngàn năm Băng Thiềm nếu tìm được nàng nhất định cứu hắn, nến
không tìm được vậy mặc số mệnh vậy