Nhưng mà chuyện tình vừa rồi rất quỷ dị, cho nên nàng muốn hỏi tiểu thư xem người có biết chuyện gì xảy ra hay không.
Nhưng còn chưa kịp hỏi, lại không ngờ bị đánh gãy.
“Đông” một tiếng, sau lưng Phượng Thiên Mị bị cái gì đó hung hăng va
chạm, theo quán tính đồ về phía trước, Tư Vân và Tư Tình vội vàng đõ
nàng. Theo đó phía sau vang lên một tiếng “Ôi” nhẹ nhàng dễ nghe, mang
theo chút tính tình trẻ con, Phượng Thiên Mị tức giận, đi ở trên đường
lớn cũng bị đâm phải, là nàng xuất môn không xem lịch sao.
“Nha, không có mắt à! Đi đường …….” Không nhìn sao ? Phượng Thiên Mị
nhanh giọng mắng, nhưng khi nhìn đến người đụng vào nàng, đang nằm trên
mặt đất, liền ngây ngẩn cả người.
Nàng giờ phút thật muốn ngửa đầu lên nhìn trời hé lớn một tiếng,
Thiên A! Trên thế gian này như thế nào có một nam nhân lại yêu nghiệt
đến vậy, không, hẳn là gay.
Mặt mày như họa, thần sắc như anh, màu da như tuyết, ngũ quan xinh
xắn, trên trán vài sợi tóc đen như mực phiêu dật trong gió, đôi mắt kinh hoảng, mặt mày nhăn lại một chỗ, mang theo một tia thủy ý, con ngươi
trong suốt tinh khiết, giống như thuỷ tinh, nhẹ nhàng đảo qua, đủ để
câu hồn nhiếp phách người
Nàng quả thực có xúc động muốn chà đạp hắn.
Bất quá, nhìn hắn vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, bộ dáng khóc không ra
nước mắt, Phượng Thiên Mị buồn bực , đường đường một đại nam nhân, cư
nhiên có biểu tình nư vậy.
Ai! Không đúng, nam nhân này rất quen mắt!
Suy tư một lát, một cái tên đột nhiên xông ra, tiền thái tử, hiện Ngốc
vương, Thương Lan Mạch.
Này Thương Lan Mạch và Phượng Thiên Mị trước kia thất ra giống nhau,
đều là mẫu thân mất thì bị ngốc, không cần nghĩ cũng biết là bị người hạ độc.
Thương Lan Mạch mẫu thân là cố hoàng hậu, mà Thương Lan Mạch cũng
chính là thái tử danh chính ngôn thuận, cho nên, luôn có một số người
không can tâm tạo ra một vài cái ngoài ý muốn.
Hais ~Thương Lan Mạch này cũng là người đáng thương! Cho nên, hai
người đồng bệnh tương liên gặp nhau tổng không thể lạnh lùng với đối
phương.
“Ai! Mỹ nhân, không có việc gì đi!” Phượng Thiên Mị khóe miệng gợi lên
nụ cười tà mị, hai mắt lang quang ( hẳn là ánh mắt của sói đi) nguy hiểm hướng Thương Lan Mạch còn đang ngồi trên đất hỏi.
Được rồi! một người lớn như vậy êm đẹp ngồi trên đất, rõ ràng sẽ không chuyện gì.
Nhưng người ta dù sao cũng là ngốc tử, tâm trí chỉ có bảy tám tuổi,
như tiểu hài tử, tuy rằng nàng bị hắn đụng phải, nhưng hắn bị ngã xuống đất, nàng vẫn nên quan tâm hỏi một chút !
Mỹ nhân!
Mọi người ngẩn ra, khóe mắt không khỏi run rẩy không thôi, Tư Vân Tư Tình
lại xấu hổ chỉ muốn chạy xa Phượng Thiên Mị.
Thiên A!
Rõ ràng là một nam tử, lại bị nàng nói thành mỹ nhân, hơn nữa, nói
chuyện vẫn là một nam tử, chẳng lẽ này nam tử đoạn tay áo chi phích sao? Nghĩ, mọi người không khỏi một trận hèn mọn.
“Ta không phải mỹ nhân.” Ngồi ở dưới đất Thương Lan Mạch một đôi mắt
ngập nước không hờn giận nhìn Phượng Thiên Mị, có chút tức giận lại ủy
khuất cường điệu nói.
“Ách .…kia, mĩ nam, ngươi không sao chứ!” Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ
mắt trợn trắng, được rồi! Hắn là nam, nhưng mà ai kêu hắn bộ dạng so với nữ nhân còn muốn mĩ hơn!
Mĩ nam! Mọi người lại không khỏi một trận run rẩy, càng nhiều thêm hèn mọn cùng khinh thường.
“Ô ô …Tay chảy máu .” Một giây trước còn tức giận, ngay sau Phượng
Thiên Mị sửa lại xưng hô , Thương Lan Mạch lập tức vươn bàn tay bị trầy
chút da, chảy ra nhè nhẹ vết máu, ô ô nức nở, rất đáng thương, rất ủy
khuất.
Thương Lan Mạch khóc như vậy, dan chúng vừa rồi xúm lại liền giải
tán, Ngốc vương ở trên đường thường xuyên nháo không nháo chuyện này thi là chuyện khác, đã không có gì ngạc nhiên .