A! Hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Tự nhiên tới đây suất ba ngày trời tìm nàng,
Thương Lan Mạch có chút tự giễu.
Quên đi, giờ Thìn rồi, cũng nên về thôi!
Chuyện tình ở Phượng Vũ Cửu Thiên đều đâu vào đó, Phượng Thiên Mị đám người
trở lại phòng, qua nhiều ngày như vậy Phượng Thiên Mị đột nhiên
muốn thả lỏng một chút, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn Minh Nguyệt hồ đối
diện, du thuyền lui tới, nhạc khúc du dương.
Nổi bật nhất trong hồ là hai chiếc thuyền lớn, đặc biệt là thuyền của Phù
Hương viện, hấp dẫn ánh mắt của Phượng Thiên Mị, trong mắt nàng bõng
hiển lên âm ngoan cùng giảo hoạt.
Một kế này cũng là phương pháp tuyên truyền tốt nhất cho Phượng Vũ Cửu
Thiên, nếu là Thương Lan Hiên cũng ngồi trong thuyền đó thì càng thêm
thuận tiện…
Nàng không phải thần, không nhất định tất cả mọi thứ đều có trong dự đoán
của nàng, nhưng nàng chưa bao giờ bỏ qua khi có cơ hội trả thù, chính
chẳng qua không được thống khoái mà thôi.
“Đã qua nhiều ngày như vậy, chúng ta cũng nên thả lỏng một chút, vừa vặn
có thuyền chúng ta đi du hồ chút đi.” Phượng Thiên Mị cười nói.
Du thuyền là nhân lúc sửa sang lại Phượng Vũ Cửu Thiên nhờ người làm một cái, tuy rằng không xa hoa nhưng thập phần tao nhã.
“Chủ tử, vậy ta đi chuẩn bị.” Lâm ma ma và Tiền ma ma đáp lại vội vàng
chạy đi chuẩn bị.
Phượng Thiên Mị thuyền tuy rằng không xa xỉ nhưng so với bọn họ thanh
nhã vẫn thập phần hấp dẫn.
Quả nhiên, Phượng Thiên Mị cho người đưa thuyền ra, một phe vải đỏ vắt
lên, nhất thời khiến người xung quanh một phen than vãn.
“Oa! Thuyền thật đẹp nha!”
“Đúng vậy! Không biết là của nhà nào đây?”
“…..”
Thuyền này, màu đỏ làm chủ, màu sắc rực rỡ khác làm phụ. Tầng thứ nhất,
áo choàng phi phượng, tầng thứ hai hồng sa phiêu thượng, ở trên thuyền
còn có một tấm biển lớn, nổi bật trong tấm biển là bốn chữ Phượng Vũ Cửu
Thiên nét chữ khí phách rồng bay phượng múa do chính tay Phượng Thiên Mị
viết.
Người ở hai chiếc thuyền lớn trong hồ ánh mắt cũng bị hấp dẫn, đều nhịn
không được đứng dậy nhìn qua.
Chỉ thấy tám nữ tử lên thuyền, người đi phía trước vận hồng y, mặt mang
hồng sa, làm cho người ta cảm giác thần bí xinh đẹp, cao quý không tầm
thường. tiếp đó là bạch y nữ tử, lụa trắng che mặt, thần bí thoát tục, phía
sau là năm, sáu nữ tử khác vận y phục khác nhau, trên mặt đều mang bạch
sa.
Vì Phượng Thiên Mị không muốn lộ diện, cho nên mới lấy khăn che mặt, đặc
biệt Hồng Kiều, nếu là có người nhận ra thì thật không tốt.
Nhưng trong mắt kẻ khác, hành động đó của các nàng chỉ là phô trương
thanh thế, mà kẻ đó không ai khác chính là Thương Lan Hiên đang đứng trên
thuyền của Phù Hương viện. Lúc này, Thương Lan Hiên khoanh tay đứng trên đầu
thuyền, nhìn thuyền của Phượng Thiên Mị bên kia bờ, trong mắt lộ vẻ
khinh thường..
Bên cạnh Thương Lan Hiên là Ngũ đại công tử trong vận thành, là phong lưu công tử , hàn lâm đại học sĩ, Trầm Hạo Duyên.
Ngũ đại công tử Vận thành xếp theo thứ tự là Mộc Cẩm Thần, Giang Ngự Phong, Thương Lan Hiên, Trầm Hạo Duyên, Thương Lan Việt, năm người không chỉ
có danh soái khí, tài hoa rất cao, võ công cũng không kém, cũng vì vậy
mà bọn họ trở thành tình nhân trong mộng của các nữ tử.
Chỉ là thần y Giang Ngự Phong đến vô ảnh, đi vô tung , muốn gặp mặt một lần cũng khó khăn!