Dân chúng cũng vô cùng khủng hoảng, một số người
từng khi dễ Phượng Thiên Mị lúc này toàn thân bủn rủn, lạnh toát cả
ngươi, đều có cảm giác rằng dường như bọn họ sẽ là người kế tiếp Phượng
Thiên Mị tìm tới.
Chẳng lẽ Phượng Thiên Mị thật sự bị chết oan uổng, dân chúng bắt đầuu ngờ vực không căn cứ.
“Không, ta không biết, ta thật sự không biết.” Tiểu Phúc lúc này hô
hấp rối loạn, đồng tử mở lớn, khủng hoảng liên tục lùi bước, không muốn
nói đến chuyện này.
Vương gia nói qua, nếu ai tiết lộ nửa câu, sẽ giết chết cả nhà kẻ đó, cái này không phải nói giỡn.
“Nghe nói đêm qua Phượng Thiên Mị và Hiên vương gia đại hôn, nhưng
không hiểu vì sao bị chết cháy ở trong phòng, nàng cho dù là ngốc tử,
hẳn cũng sẽ trốn a, cho dù nàng không biết trốn, nàng không phải còn có
một nha hoàn sao? Như thế nào hai cái đều bị thiêu a! Này trong đó nhất
định có kỳ quái! Còn có, Hiên vương phủ chính sảnh đột nhiên ở nửa đêm
cháy, cái này càng quỷ dị , Hiên vương phủ tuy rằng không phải hoàng
cung, nhưng là đề phòng cũng không lỏng a! Chẳng lẽ, kia hỏa là …..”
Phượng Thiên Mị cố ý nói thêm, rồi không nói nữa nhưng phần đông mọi
người đã hiểu.
Sắc mặt đám đông dân chúng đã sớm hiện đầy sợ hãi và nghi ngờ, bọn họ bắt đầu nghi ngờ cái chết của Phượng Thiên Mị.
Trước đây, bọn họ cũng không thèm để ý Phượng Thiên Mị chết như thế nào,
dù sao một ngốc tử bị nhiều người sỉ nhục, chết thì chết. Nhưng mà bây
giờ chuyện đang phát sinh ở trước mắt bọn họ lại kinh khủng như vậy, mà
vị công tử trước mắt này lại phân tích rất có lý, không phải thật sự
Phượng Thiên Mị bị chết oan, rồi tới tìm người báo thù chứ.
Cái này làm bọn họ không thể nào bình tĩnh được!
“Tiểu Phúc, ngươi nói, đêm qua Hiên vương phủ đã xay ra chuyện gì!”
“Đúng vậy đúng vậy! Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?”
“……….”
Dân chúng vây quanh Tiểu Phúc, ta một câu ngươi một câu hỏi.
“Ta, ta, ta.” Tiểu Phúc sợ tới mức ta ta ta nửa ngày cũng nói không nên lời, trực tiếp “Đông” một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu Phúc, Tiểu Phúc.” Có người còn chưa cam lòng lay lay Tiểu Phúc
nắm dưới đất, giống như rất muốn được biết rõ ràng mọi chuyện.
“Hay là tìm người đưa hắn trở về Hiên Vương phủ đi! Coi như trong
Vương phủ có chuyện gì xảy ra, thì cũng không tiện tiết lộ cho chúng ta
biết, Phượng Thiên Mị có hóa thành quỷ hồn gì đó hay không, vậy cũng
không thể biết được.” Phượng Thiên Mị bày ra bộ dáng khéo hiểu lòng
người đi khuyên nhủ, giống như là đang khuyên người khác không nên đi
hỏi thăm chuyện của người khác vậy, nhưng ý tứ trong lời nói lại gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, dường như nói không thể để chuyện này thấy
được ánh sáng, cho nên
Hiên Vương phủ mới phong tỏa kín nó lại vậy.
Lúc này, lòng hiếu kỳ của đám dân chúng càng nặng hơn, chuyện bát
quái này thật không đơn giản, đây là chuyện liên lụy đến nhân mạng! Nếu
thật là quỷ hồn Phượng Thiên Mị đi ra quấy phá, vậy không phải người nào cũng gặp nguy hiểm sao?
Không, không thể để cho chuyện như vậy xảy ra.
“Công tử, vậy theo ngươi suy đoán, ngốc kia. . . Không không không,
Phượng tiểu thư kia sẽ đến tìm chúng ta hay không!” Một vị phụ nhân sợ hãi bất an hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy! Mặc dù ta không có ức hiếp Phượng tiểu thư,
thế nhưng, nhi tử của ta từng đi theo mấy đứa trẻ đọc thơ ca liên quan
tới Phượng tiểu thư, ta sợ. . . . . .” Vị phụ nhân vừa nói, vừa bắt đầu
khóc thút thít, nghĩ đến Phượng Thiên Mị vì báo thù biến thành ma quỷ
hút máu, hoảng sợ trong lòng không có giảm xuống một chút nào, tựa như
đã nhìn thấy hình ảnh con trai mình bị Phượng Thiên Mị hút khô máu, rất
là kinh khủng