Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 127: Chương 127: Phong Ba Liên Hoàn




Là ai? Rốt cuộc là ai đang âm thầm quấy phá, hắn làm như vậy là vì sao? Là đơn giản giúp nàng, hay là mượn cơ hội này để giáo huấn Vân phi, hay là muốn hãm hại nàng.

Có điều hai lý do trước mắt, nàng đều cảm thấy có khả năng, nếu như là hãm hại nàng, vậy đối phương nhất định là kẻ ngu ngốc, nếu không, hắn đã đối mặt với Vân phi, đã sớm đánh bà ta, có một màn vừa rồi kia hay không đều là có tội.

Có điều, ngược lại nàng rất vui khi nhìn thấy một màn như vậy, rất buồn cười!

Có thể ra tay vào thời điểm không ai có thể cảm ứng, vậy nội lực của người này khẳng định rất cao, nếu không cũng sẽ không trong một chiêu, đã biến những người này thành như vậy.

Chỉ thấy bốn cung nữ kia ngã thành một đống, một người đè lên một người, đau đớn rên rỉ. Vậy Vân phi đâu! Vân phi đâu! Đừng nóng vội, bà ta ở đây! Chỉ là, bà ta đang ở chỗ nào nhỉ?

“Á! Mẫu phi.” Thương Lan Mộng nhìn tình trạng này, lập tức phản ứng lại, cũng không để ý đau đớn trên mặt, chạy đến chỗ một đống người đang nằm kia. Chẳng qua, khi nàng vừa mới đến trước đống người kia, bất ngờ lại xảy ra.

Chỉ nghe thấy Thương Lan Mộng kêu “Ối!” một tiếng sợ hãi, đã nhìn thấy cả người Thương Lan Mộng ngã về phía trước, hơn nữa, chuẩn xác ngã ở phía trên đống người kia, tiếng kêu thảm thiết đồng thanh vang vọng, nhưng mà kêu to nhất vẫn là Vân phi bị đè ở dưới cùng.

Nhìn Thương Lan Mộng không hề có điềm báo trước ngã xuống, Phượng Thiên Mị nhướng mày, không phải kinh hoảng cho Thương Lan Mộng, mà là …

Phượng Thiên Mị nhanh chóng quay đầu lại, nhìn xung quanh phía sau, dường như muốn tìm kiếm cái gì đó. Không sai, nàng hoài nghi lại là người vừa rồi gây nên, không, không phải hoài nghi, mà là xác định.

Tuy rằng không biết người này bởi vì cái gì mà làm như vậy, nhưng nàng dám khẳng định, cái người âm thầm kia tuyệt đối cũng không ưa hai mẹ con này.

“Xích Xích ··· chủ nhân, lại là nội lực vừa rồi, nội lực kia rất đặc biệt, rất mạnh, lại không cảm giác được hơi thở của hắn, đây không phải cao thủ bình thường có thể làm được.” Huyết Xà lại lên tiếng nói.

“Như vậy mà có thể cảm giác được những đặc thù của đối phương này sao?” Thật ra nàng cũng không để ý đối phương là loại người nào, nhưng cũng tò mò, người mà ngay cả Huyết Xà cũng bảo là hắn rất mạnh, vậy nhất định hắn không đơn giản.

Mặc dù Huyết Xà không phải vạn năng, không thể nhìn trộm được suy nghĩ trong lòng của người khác, nhưng mà nó vẫn có thể cảm ứng được hơi thở của đối phương, đoán ra thực lực của đối phương, nhưng nếu khiến cho Huyết Xà đoán không ra được…

“Xích Xích ··· Chủ nhân, nội lực của người này vô cùng mạnh mẽ, hắn che dấu hơi thở của mình, bởi vì trong cung nhiều người, hơi thở phức tạp, cho nên không thể phán đoán ra vị trí của hắn.” Huyết Xà khó xử nói.

“Ừ” Phượng Thiên Mị khẽ đáp, cũng không để ý nhiều, cho dù để ý thì thế nào? Ngay cả Huyết Xà cũng không cảm nhận được, thì làm sao nàng cảm nhận được chứ! Nàng cũng không thể bởi vì tò mò mà một mình đi tìm một người!

“Ôi! Mẫu phi.” Bên kia, Thương Lan Mộng kinh hãi, vội vàng lăn một vòng tới, nhưng mà, không biết vì sao, chân lại tê dại, không thể đứng dậy, nàng nhìn hai thái giám định bắt Phượng Thiên Mị lúc trước quát:“ Hai người các ngươi, còn không mau kéo bản Công chúa dậy, cẩn thận ta bảo phụ hoàng diệt cả nhà.”

“Dạ dạ dạ” Hai thái giám kia bị chuyện lúc trước dọa đến sững sờ lập tức phản ứng lại, vội vàng đáp, hoảng hốt chạy tới chỗ đám người Thương Lan Mộng.

Hai tên thái giám vội vàng nâng Thương Lan Mộng dậy, chân tê dại cùng mặt đau đớn làm cho nàng phẫn nộ đẩy hai thái giám ra, tức giận hừ một tiếng! Túm lấy vài cung nữ, ném sang một bên:“Tiện tì chết tiệt, dám đè ở trên người mẫu phi của ta, xem ta có giết các ngươi không.”

Chỉ là nàng đã quên, nàng cũng đè ở trên người mẫu phi nàng, kẹp giữa nàng là vài cung nữ mà thôi.

“Ối” tiếng ối liên tiếp truyền ra, chỉ thấy vài cung nữ liên tiếp bị Thương Lan Mộng kéo ra ngoài, ngã mạnh trên mặt đất, các cung nữ đều đau đớn kêu rên.

Lúc này mới nhìn thấy Vân phi nằm ngã, bộ dáng chật vật đến cực điểm, còn hơn một tên ăn mày, căn bản đã không còn là bộ dáng của một phi tử.

Ánh mắt Phượng Thiên Mị lạnh lẽo nhìn hai mẹ con này, trong lòng một sự thù hận kéo tới, đừng nói nàng quá mức xúc động, quá mức thù dai, quá mức không bình tâm cùng không bình tĩnh. Nàng chỉ là người, hơn nữa là một người trong lòng có rất nhiều thù hận, lại là người thù dai, nàng có bình tĩnh như nào cũng không thể bất động như núi Thái Sơn, huống chi là đối mặt với hai kẻ thù này của Phượng Thiên Mị!

Tuy rằng Vân phi chưa từng ức hiếp nàng, nhưng không có nghĩa là cảnh ngộ nàng gặp phải không có một chút quan hệ với bà ta, bởi vì bà ta là mẫu phi của Thương Lan Hiên và Thương Lan Mộng, là con trai của bà ta đã giết chết Phượng Thiên Mị.

Cho dù linh hồn của Phượng Thiên Mị là Hỏa xà, nhưng thân thể lại là của Phượng Thiên Mị, cho nên thù hận của Phượng Thiên Mị, cũng là thù hận của Hỏa xà.

“Mẫu phi, người không sao chứ?” Thương Lan Mộng vội vàng nâng Vân phi dậy, Vân phi đã bị đè ngã đến choáng váng hồ đồ, còn chưa bình ổn lại hơi thở và thần trí.

Bởi vì Thương Lan Mộng chân còn tê dại, cho nên căn bản là không cách nào ổn định cả người Vân phi, nàng nhìn mấy cung nữ còn ở trên mặt đất nói: “Mấy đứa tiện tì các ngươi, còn không mau đứng lên, đỡ lấy mẫu phi ta.”

“Dạ dạ dạ dạ” Nghe thấy Thương Lan Mộng gầm thét, bốn cung nữ không quan tâm đến đau đớn rã rời trên người, lăn người đứng dậy, vội vàng đỡ lấy Vân phi, rất sợ nếu như chậm một bước, thì đầu mình sẽ chuyển nhà.

Bốn cung nữ đỡ Vân Phi từ trong tay Thương Lan Mộng lui về phía sau, Thương Lan Mộng lập tức nhìn Phượng Thiên Mị, trong mắt tràn ngập sát khí, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói:“Phượng Thiên Mị, ta muốn giết ngươi.”

Dứt lời, liền xông tới chỗ Phượng Thiên Mị, chỉ là chân tê dại khiến cho nàng đi tới có chút chậm.

Phượng Thiên Mị thấy thế, cũng không nhúc nhích, chỉ đứng im, nhưng khóe miệng lại tà mị nhẹ nhàng nhếch lên, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khát máu. Người đối với nàng sinh ra sát khí, bình thường đều sống không lâu, ánh mắt của Thương Lan Mộng đã sinh ra sát khí đối với nàng hai lần, có điều muốn giết nàng, ả ta còn quá non nớt.

Mắt thấy này Thương Lan Mộng sắp đi đến trước mặt Phượng Thiên Mị, Hồng Kiều giật mình, nhưng ngay khi Thương Lan Mộng vừa dơ tay lên thì…

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Đột nhiên, một giọng nam mười phần trung khí, uy nghiêm khí phách rống giận vang lên, mọi người đều bị dọa cho giật mình, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.