Mà ngày hôm qua, ở trên đường lại xảy ra chuyện tình quỷ dị như vậy, nam
nhân kia dột nhiên khuôn mặt héo rũ, như bị hút khô máu, mà ngay lúc đó
hạ nhân trong Hiên vương phủ đi tới vừa vặn thấy, trong lúc nhất thời kinh
hô ra tiếng, Phượng Thiên Mị liền mượn cơ hội này, cố ý nói ra làm người ta
hoài nghi cái chết của Phượng Thiên Mị, khiến dân chúng nghi ngờ Hiên
vương phủ .
Hôm nay,toàn bộ chuyện này lại được phụ hoàng áp chế , còn vô hình cấp
Phượng Thiên Mị một cái tội danh.
Về phần Phượng Thiên Mị bây giờ thật khác xa trước kia, hắn hiện tại chỉ có
hai suy đoán, thứ nhất trước kia là Phượng Thiên Mị đóng kịch giả ngốc, thứ
hai Phượng Thiên Mị hiện tại là giả mạo.
Nhưng hắn vẫn có thật nhiều nghi hoặc, nếu trước kia Phượng Thiên Mị giả
ngu thì tại sao phải chịu một kiếm của Thương Lan Hiên, đâm thẳng bụng
cho dù là hắn cũng không chịu nổi!
Nếu Phượng Thiên Mị hiện giờ là giả, thì càng không hiểu nổi, vậy nàng là
ai?, vì sao lại giả trang thành Phượng Thiên Mị, hơn nữa bên người nàng có
nha hoàn thân cận của Phượng Thiên Mị, theo hắn thấy nha hoàn đó là thật
khôn phải đóng giả
Nếu nàng thật sự không phải Phượng Thiên Mị , thì sao cừu hận của nàng
đối với Thương Lan Hiên lại chân thật như vậy?, đủ loại nghi hoặc thật khiến
người ta phải đau đầu, xem ra phải chậm rãi xem xét mới được.
Thực lực hiện tại của nàng hắn không nắm rõ, nhưng chỉ bằng nàng đơn độc
xông vào mê vụ Quỷ Lâm, còn cứu hắn, có thể kết luận thực lực của nàng không kém.
Hắn đối Với Phượng Thiên Mị hiện tại càng ngày càng có hứng thú, nàng bất
đồng với nữ tử khác, khí tức xơ xác tiêu điều như từng trải qua tinh phong
huyết vũ, còn có cốt cách cao quý, cùng một thân tao nhã khí phách ngạo
nghễ, quả là tuyệt đại thiên hạ.
Hắn nhìn ra được, Phượng Thiên Mị không hề ôn hoà như vẻ bề ngoài của
nàng, đối với bằng hữu nàng tuyệt đới cởi mở, nhưng đã là địch nhân nàng
tuyệt không khách khí .
Chính là hắn có thể đợi nàng, nhưng nếu là có một ngày, nàng biết hắn
không bị ngốc thì nàng có trở mặt hay không đây?! Nghĩ đến chuyện như vậy trong lòng Thương Lan Mạch không khỏi khẩn trương.
=== ====== =====
Ngày thứ hai, Phượng Thiên Mị vân hồng y rực lửa, mặt mang hồng sa, sáng
sớm liền mang theo mọi người tới hai thanh lâu, mà Lâm ma ma và Tiền ma ma
đã tập chung đầy đủ mọi người lại y như Phượng Thiên Mị dặn.
Bởi
vì hai nhà thanh lâu sinh ý không tốt, cho nên cô nương trong này không
nhiều lắm tổng có ba mươi người. Nhìn đại sảnh một đám nùng trang diễm
mạt(ý nói trang điểm đậm, loè loẹt), lại tự cho rằng xinh đem diễm lệ,
Phượng Thiên Mị không hờn giận nhíu mày.
“Lâm ma ma và Tiền ma ma hẳn đã nói cho các ngươi biết Hoa Lại viện và Vạn Hoa lâu này ta đã mua lại, ta không nhiều lời nữa, từ nay về sau hai
nhà sẽ nhập thành một, lấy tên Phượng Vũ Cửu Thiên. Kẻ nào muốn rời
khỏi, ta có thể cấp một trăm lượng cho kẻ đó , nhưng nếu các ngươi đã lưu
lại hết thảy phải nghe ta an bài.” Phượng Thiên Mị giọng điệu thảnh nhiên lại
tràn ngật uy nghi, khiến kẻ khác không thể bỏ qua.
Nghe xong Phượng Thiên Mị nói, chúng nữ tử bắt đầu nghị luận, lời đi tiếng
lại, một trăm lượng các nàng kiếm vài năm cũng không có nổi. Nếu lưu lại,
cũng không biết các nàng có phù hợp không, nếu không phù hợp kia các
nàng ở lại không phải chịu khổ sao.
Không nhìn mọi người do dự, Phượng Thiên Mị lại nói,“Ta nơi này không bức
bách các ngươi bán mình, các người muốn hay không là tự các ngươi, tiền
hằng tháng cấp mười hai lượng còn nữa những tiểu phí (tiểu phí: kiểu như được khách hàng cho) đều là của các ngươi.”