Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 169: Chương 169: Thể diện quá lớn




Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Hiển nhiên do nàng luôn bị giam trong nhà, không được ra khỏi cửa nên cũng không nghe được mọi chuyện về Phượng Thiên Mị, vẫn còn cho rằng nàng ấy là một nữ tử si ngốc.

Nhưng tại sao nữ nhân này, phải tra lại chuyện của bảy năm trước, hơn nữa lại tra chuyện về phu nhân Quỳnh Hoa. Cảm thấy rất nghi hoặc, cũng không thể nào hiểu được lại càng không dám hỏi.

Sắc mặt Phượng Thiên Mị đen như đít nồi, mặc dù những thứ này nàng đã sớm biết, nhưng vào giờ khắc này nói thế nào nàng cũng không thể không giận, bởi vì kẻ đồng lõa hại chết mẫu thân Phượng Thiên Mị lại ngay trước mắt nàng!

Cho dù sức chịu đựng của nàng có lớn tới mức nào nhưng đối mặt với kẻ thù, sức chịu đựng mạnh thế nào đi nữa cũng khó có thể nói được.

Không đợi Phượng Thiên Mị hỏi, Xuân Hương tiếp tục nói, “Sau này, mụ ta sợ ta làm bại lộ chuyện, nhưng vì ta đi theo mụ ta rất nhiều năm, mụ ta lại không đành lòng giết ta, lại sợ chuyện lộ ra ngoài. Cho nên, mụi ta gả ta cho biểu đệ tàn bạo họ xa của mình, cứ ba ngày ta phải chịu hai trận đánh lớn nhỏ quả thực sống không bằng chết!”

Xuân Hương vừa nói vừa để lộ ra thù hận và không cam lòng của mình.

“Vậy vì sao cô nương không bỏ trốn?” Phượng Thiên Mị thấy bộ dáng lúc này của nàng ta, trong lòng ít nhiều có chút xúc động, nhưng đó là do những vết thương nàng đã hai lần ba lượt thấy trên người của nàng ta mà thôi.

Sau khi nghe xong Xuân Hương, cười khổ nói: “Ha ha! Trốn, làm sao trốn, chạy rồi lại bị bắt trở lại, ta đã từng nghĩ tới cái chết, nhưng nếu ta chết bọn họ sẽ không bỏ qua cho mẫu thân của ta, cô nương nói xem ta có thể trốn sao? Ta có thể chết sao?”

Xuân Hương càng nói càng kích động, nước mắt rơi đầy mặt, đau khổ đã lạnh thấu tim.

Phượng Thiên Mị hơi nhíu mày, mặc dù nàng không phải người vô tình, nhưng mà đối đãi với kẻ thù thì tuyệt đối vô tình, cho nên đối với Xuân Hương nàng từng có chút thông cảm, nhưng cũng chỉ là thông cảm mà thôi, không có dư thừa.

“Chỉ cần cô nương giúp ta chỉ ra Phương Vãn Tình hạ độc hại chết phu nhân Quỳnh Hoa và độc ngu Phượng Thiên Mị, ta có thể thả cô nương ra, đưa cho cô nương một khoản, để cho cô nương và mẫu thân của cô nương cao bay xa chạy. Nếu như cô nương không chỉ ra thì cũng không sao, những thứ này ta đã sớm biết, chẳng qua là ta không muốn để cho Phương Vãn Tình được chết nhanh như vậy mà thôi. Có điều, cô nương cũng rất muốn báo thù cho mình đi!” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt nói, trong tròng mắt lộ ra nồng đậm ngoan độc.

Sau khi nghe xong, Xuân Hương sửng sốt một chút, không suy nghĩ nhiều lập tức đáp ứng nói: “Được, ta đáp ứng cô nương.”

Mặc dù trong lòng Xuân Hương hết sức nghi ngờ, nhưng nàng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ cần có thể báo thù cho mình, có thể cùng mẫu thân bao cao bay xa chạy, so với tất cả mọi thứ đều không quan trọng.

“Được, trước mắt cô nương hãy tạm thời ở chỗ này nghỉ ngơi, hai ngày nữa, ta sẽ tới tìm cô nương.” Dứt lời, không đợi Xuân Hương phản ứng, Phượng Thiên Mị xoay người rời đi.

Xuân Hương vốn định mở miệng hỏi đây là nơi nào nhưng đành phải nuốt xuống.

Nhưng cũng rất nhanh nàng đã biết, khi nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói kiều mỵ của cô nương, cùng giọng nói tán tỉnh của nam tử, thì nàng cũng biết, đây là thanh lâu.

Xuân Hương thấy bản thân ở thanh lâu thì thật sự sợ hết hồn, nhưng rất nhanh trấn định lại.

Haiz! Thanh lâu thì sao, so với Lục gia cả ngày đều bị quyền đấm cước đá tốt hơn nhiều, tạm thời ở chỗ này sẽ không bị đánh, ít nhiều còn có chút tự do.

Đừng trách nàng không có tiền đồ, chẳng qua là cuộc sống trước đây của nàng thật sự sống không bằng chết, với cả bộ dáng bây giờ của nàng, ngay cả thanh lâu cũng sẽ chê.

Chỉ cần nàng đáp ứng làm được chuyện của nữ nhân kia, nàng sẽ không phải ân hận.

Sau khi Phượng Thiên Mị ra khỏi phòng, trực tiếp đi tới phòng của nàng, dọc đường đi các cô nương đều chào hỏi nàng, cũng không dám kêu chủ nhân, chỉ có thể gọi là Phù Vân cô nương.

Trong nháy mắt, đã tới buổi tối, còn chưa tới giờ diễn, phòng khách đã sớm ngồi đầy người, không, không chỉ là ngồi, mà còn có người đứng. Không sai, Nhã các đã sớm truyền tin Phù Vân sắp tới biểu diễn, các công tử có tiền đều nhao nhao tới.

Đương nhiên, cũng bao gồm đám người được gọi là ngũ đại công tử kia.

Bên trong một gian Nhã các, một thân y phục màu bạc, mặt nạ màu bạc chính là Tà Long ưu nhã ngồi, từ từ thưởng thức trà, nghe tiếng ồn ào dưới lầu, nhiều tiếng kêu gọi Phù Vân, trong lòng hắn sinh ra cảm giác không vui.

Vừa nghĩ tới rất có thể Phượng Thiên Mị chính là Phù Vân, không, phải nói là tám chín phần mười, nghĩ đến Phượng Thiên Mị chính là Phù Vân càng cảm thấy nóng nảy.

Đáng chết!

Ngược lại hắn hy vọng Phượng Thiên Mị không phải Phù Vân, bởi vì hắn rất không thích nhiều nam tử như vậy dõi theo nàng, hơn nữa, nàng còn ở trước mặt rất nhiều người mà biểu diễn.

Suy nghĩ, tay cầm chén trà của Tà Long không kiềm chế được nắm chặt lại, hận không thể lập tức lôi nữ nhân kia đi, cách xa cái nơi bẩn thỉu này.

Bên kia, trong một gian lớn nhất của Nhã các, không biết là ước hẹn hay trùng hợp, ngũ đại công tử vốn không có gì dính dáng lại đang ngồi cùng nhau, đương nhiên, Thương Lan Hiên và Thẩm Hạo Diên vốn qua lại thân thiết.

Trong đám người, nổi bất nhất chính là Giang Ngự Phong trong bộ y phục màu đỏ, Giang Ngự Phuong lười biếng ngạo mạn tựa trên ghế xa cách mọi người, một mình thưởng thức trà, ánh mắt nhìn ra ngoài, dường như với hắn những người khác trong phòng là không khí vậy.

Thái độ đó làm cho Thương Lan Hiên và Thương Lan Việt rất là khó chịu, nhưng lại không thể nói gì.

Mộc Cẩm Thần khá ổn, mặc dù không nói chuyện nhưng cũng không xa cách cùng bọn họ ngồi quanh bàn.

Trừ Giang Ngự Phong rất ít khi xuất hiện ra, mặc dù bề ngoài bọn họ hòa thuận nhưng trong lòng thì đầy những kế hoạch nham hiểm, không lúc nào không nghĩ ra việc tính toán đối phương.

“Nghe nói, hôm nay Phù Vân sẽ đến, là bởi vì có người dùng một vạn lượng bạc mời.” Thương Lan Việt trước sau như một vẫn sắc mặt ôn nhã, cười như không cười nói.

“Đúng vậy! Cũng không biết là ai? Lại chịu dùng một vạn lượng nghe hát, hoặc là xem nhảy múa, không biết là do mặt mũi của Phù Vân rất lớn, hay là do người này rất nhiều tiền?” Thương Lan Hiên cũng có chút âm dương quái khí phụ họa nói.

Hắn vốn cho rằng Thương Lan Việt mời, nhưng nghe được lời phía sau, thì vội bác bỏ.

“Hiên hoàng đệ thật thích nói đùa, một vạn lượng để nghe hát, hoặc xem nhảy múa cũng coi là một công dụng. Nhưng Hiên hoàng đệ vì một Trắc phi, dám dùng ba vạn lượng hoàng kim đánh cuộc, thật sự là làm người ta xúc động mà!” giọng Thương Lan Việt nhàn nhạt nhưng đầy giễu cợt, kèm khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.