Kỳ thật, hắn giết
Phượng Thiên Mị cũng không phải là do nàng ta hại chết con hắn, tội hại
chết con của hắn không hẳn phải chết, hơn nữa nàng có một tầng quan hệ
với Thái hậu, nhất định lấy cớ Phượng Thiên Mị là ngốc tử, không hiểu
chuyện mà miễn hình phạt. Dù sao Tịch nhi chỉ là sườn phi, chưa có tư
cách nhập tên vào gia phả hoàng gia, đứa nhỏ sinh ra cũng không được
mang họ hoàng thất, căn bản là không được hoàng gia coi trọng.
Mà Phượng Thiên Mị dù có ngốc, trên danh nghĩa vẫn là Vương phi của hắn,
tuy rằng nàng không được Phượng phủ coi trọng, thủy chung nàng vẫn là
đích nữ Phượng phủ, nữ nhi mới gả liền bị giết, bọn họ chắc chắn không
phục.
Tuy rằng Thái Hậu vì nàng bị ngốc mà xa lánh, không muốn
thấy nàng, nhưng vẫn không thoát khỏi một tầng quan hệ, nếu thật sự
không để ý nàng, cũng sẽ không không mặc kệ sinh tử của nàng.
Nhưng để Phượng Thiên Mị làm chính phi, Tô Nhị Tịch sẽ không thể phù chính,
như vậy Tô thừa tướng sẽ không toàn tâm giúp hắn, hiện tại Phượng Thiên
Mị hại Tô Tịch Nhi sinh non, nếu không giết nàng Tô thừa tướng nhất định không bỏ qua.”
Phượng Thiên Mị chỉ là ngốc tử không được sủng
ái, không có tác dụng gì đối với hắn, Phượng Thanh Tường sẽ không vì
nàng mà gây chiến.
Chính hắn cũng không hiểu, Phượng Thanh Tường vì sao phải duy trì trung lập không về phe nào.
Đành vậy, vì đại sự, hắn nhất định phải giết Phượng Thiên Mị, hủy thi diệt tích không để lộ sơ hở.
Đối với hạ nhân trong phủ hắn có thể yên tâm, có thể đi vào vương phủ làm việc, tất nhiên là từng người hắn đều biết rõ.
“Dạ! Vương gia.” Bọn hạ nhân kinh sợ vội vàng quỳ xuống, đều cấp Thương Lan
Hiên dập đầu, sợ chọc giận Vương gia khiến cả nhà tánh mạng khó giữ!
Tiếp đó, Thương Lan Hiên ôm Tô Nhị Tịch đi trở về, bọn hạ nhân cũng rời đi,
lưu lại vài thị vệ, có nhóm người châm lửa đốt cháy căn phòng mà Phượng
Thiên Mị đang ở, trong nháy mắt lửa cháy lên hừng hực.
Đúng lúc
này, thiên tượng dị biến, không có ai nhìn thấy một đạo hồng quang từ
phía chân trời xẹt qua, bắn thẳng đến thiên viện vương phủ.
Trong phòng, Phượng Phiên Mị đang nằm trong vũng máu cảm nhận được một trận
đau đớn từ bụng truyền tới, mày nhíu lại, nguyên bản còn hôn mê dần
thanh tỉnh theo bản năng. Hít từng đợt khói nhẹ vào mũi làm Phượng Thiên Mị bị nghẹn ho khan vài tiếng, chung quanh lại một trận nóng bức đánh
úp lại chẳng khác gì cái nồi hấp bánh.
Đột nhiên, trong đầu cô(
ta để cô để phân biệt người ở hiện đại và cổ đại, sau khi cô nhận định
bản thân xong sẽ dổi thành nàng) xuất hiện những đoạn trí nhớ vụn vặt
vốn không thuộc về cô.
Tóm lại là giống như thân xác này vốn không phải của cô mà của một nữ tử có cái tên giống cô, Phượng Thiên Mị.
Phượng Thiên Mị là đích nữ của Phượng Thanh Tường - Hữu thừa tướng Thiên Vận
hoàng triều, là một nữ nhân xấu xí háo sắc, trong kinh thàng còn lưu
truyện một bài thơ về nàng:
“Phượng gia đích nữ Phượng Thiên Mị,
Xấu xí não tàn là sắc nữ,
Ngày ngày đeo báo Hiên Vương,
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Nhưng ai biết rằng dưới dung nhan xấu xí kia là một dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Mẫu thân Phượng Thiên Mị mất năm nàng mười tuổi, làm nàng thương tâm khổ sở bệnh nặng một hồi, từ đó trở lên ngốc ngếch, dù đã mười bảy tuổi nhưng
tâm trí lại là hài đồng tám tuổi.
Bất quá, theo cô thấy việc mẫu thân Phượng Thiên Mị mất và việc nàng bị ngốc không hề đơn giản như vậy.
Nhưng mà, đương kim Thái Hậu là cô của mẫu thân nàng, trước đây đối Phượng
Thiên Mị đặc biệt sủng ái, mà Phượng Thiên Mị mười tuổi đã muốn trổ mã
thành mĩ nhân, cầm kỳ thi họa không gì không thông