Edit: Yuuki **** Beta: ๖ۣۜJmiuღLúc nhìn thấy Giang Ngự Phong, trong mắt Phượng Thiên Mị vụt qua một tia
kinh diễm, nếu nói Thương Lan Mạch là tiên giáng trần, vậy Giang Ngự
Phong kia chính là yêu nghiệt. Một đại nam nhân mặc hồng y, chẳng những không khiến người ta cảm thấy phản cảm, ngược lại làm cho người ta vạn
phần kinh diễm và cảm thấy đẹp mắt.
Ngũ quan tuyệt sắc vô cùng tà mị, dáng người cao lớn hết sức yêu mỵ, còn khiến người ta có cảm giác sâu không lường được.
Giang Ngự Phong thu hết vẻ mặt của Phượng Thiên Mị vào trong mắt, cũng nhìn
ra được nữ tử trước mắt này không phải là người hiền lành, so với mình sợ rằng càng phiền phức và nguy hiểm hơn.
“Ngươi đừng nói bậy nói bạ, lời vàng ý ngọc chính là quyền lợi mà chỉ
Hoàng Thượng mới có.” Thương Lan Mộng bị dọa không nhẹ, cộng thêm ghen
tị vì nữ tử trước mắt này lại có thể hấp dẫn nhiều ánh mắt như vậy, lúc
này trong đôi mắt nàng tràn ngập oán độc, giọng điệu lại càng tức
giận.
“Ồ! Phải không? Chẳng lẽ vừa rồi ta nghe nhầm ư?” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt cười, trào phúng nói.
“Ngươi…” Thương Lan Mộng ăn quả đắng, trong lúc nhất thời không biết phải phản bác như thế nào.
Trái lại Tô Nhị Tịch rất trấn định, ép buộc lòng ghen tị của mình xuống,
dùng âm thanh bình tĩnh ôn nhu thanh nhã nhu hòa nói: “Vị cô nương này
nói quá rồi, lời vàng ý ngọc chính là quyền lợi mà chỉ Hoàng Thượng
mới có, cô nương nói như vậy, chính là đại bất kính với Hoàng Thượng, nếu để Hoàng Thượng biết được, tuy rằng công chúa không tránh khỏi có
liên quan, nhưng mà tội bịa đặt gây chuyện của cô nương cũng không nhỏ
đâu!” Trong lúc này cử chỉ, phong phạm của tiểu thư khuê các hoàn toàn gạt bỏ hết.
Tuy rằng không biết
khuôn mặt phía sau khăn che mặt của nữ tử này như thế nào? Nhưng chỉ
dựa vào việc ả ta hấp dẫn ánh mắt của Thương Lan Hiên, trong lòng
nàng hết sức không cam lòng.
Cho nên, lòng ghen tị nổi lên, nàng không thể không giúp Thương Lan Mộng nói chuyện, càng muốn gây khó khăn cho nữ tử này.
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
“Tô trắc phi chính là đệ nhất tài nữ Thiên Vận, làm sao biết rõ nàng ta có
tội, mà vẫn còn giúp nàng ta thoát tội vậy! Chẳng lẽ đệ nhất tài
nữ Thiên Vận cũng đã đổi người rồi. Những chuyện này cũng không phải do ta bịa đặt gây chuyện, mà là theo như lời vừa rồi của công chúa nói,
thể hiện ra, đây chính là chuyện mà mọi người có lỗ tai đều nghe thấy!”
Phượng Thiên Mị cố ý nhấn mạnh ba chữ Tô trắc phi, không nhanh không
chậm châm chọc nói.
Sau khi nghe
xong lời nói của Phượng Thiên Mị, ánh mắt của mọi người nhìn Tô Nhị Tịch mang theo vài phần nghi hoặc, dường như đồng ý với lời nói của Phượng
Thiên Mị, cũng có ý muốn tìm được đáp án từ trên người Tô Nhị Tịch.
“Cô nương…” Sắc mặt Tô Nhị Tịch lập tức trở nên trắng bệch, không nghĩ tới
nữ tử này lại có thể phản bác như vậy, còn rất chú ý đến cách xưng
hô để làm nhục nàng. Hơn nữa ba chữ Tô trắc phi kia, hung hăng đánh
vào lòng nàng, rất khó chịu.
Thấy
Thương Lan Mộng với Tô Nhị Tịch đều bị ăn quả đắng, ánh mắt của mọi
người khi nhìn Phượng Thiên Mị đều không tự chủ được mà mang theo bội
phục.
“Hừ! Ngươi lại dám khinh
thường Vương tẩu của ta như thế, vậy không bằng đấu một trận phân thắng
thua, thế nào?” Trong mắt Thương Lan Mộng hiện lên một tia tính kế.
Hừ! Nàng không tin, có ai thật sự vượt qua được Tô Nhị Tịch, tuy rằng
tài hoa của nàng cũng xem như ngang với tài nữ, nhưng trong lòng nàng,
Tô Nhị Tịch mới là độc nhất vô nhị, người mà nàng sùng bái.
Thương Lan Mộng vừa nói lời này xong, mọi người liền biết nàng có chủ ý gì,
nhưng cũng không phản bác, bọn họ đều muốn nhìn xem rốt cuộc nữ tử
cuồng vọng này có bao nhiêu bản lĩnh.
Tất nhiên, ngoài ra còn có mấy người được gọi là Ngũ đại công tử kia
nữa, chẳng qua là Mộc Cẩm Thần, Giang Ngự Phong và Thẩm Hạo Diên
không có dáng vẻ khinh thường hay xem cuộc vui, chỉ bình thản, hoặc
mang theo chút mong đợi.
Trong lòng Thương Lan Mạch hiện lên một chút lo lắng, không biết nàng có thể thắng hay không.
“Nếu đã muốn thi đấu, dù sao cũng phải có chút cá cược chứ!” Phượng Thiên Mị khẽ cười nói.
Thương Lan Mộng và Tô Nhị Tịch vốn tràn đầy tự tin, nhưng khi nhìn thấy bộ
dáng nhẹ nhàng như mây trôi gió thổi của Phượng Thiên Mị, không nhịn được có chút thiếu tự tin. Nhưng sau đó liền thay đổi ý nghĩ, trận đấu
này cũng không phải là một chọi một, hơn nữa các nàng cũng không tin, nữ tử này thật sự có tài hoa và năng lực lớn như vậy.
“Vậy cô nương muốn đặt cược cái gì?” Tô Nhị Tịch không nhanh không chậm cười nhạt nói, vẻ mặt vẫn như cũ biểu hiện đầy đủ thái độ phong phạm của
tiểu thư khuê các, không tự ti, cũng không tự phụ.
“Nếu như người thua, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ và đệ nhất tài nữ Thiên Vận
sẽ thuộc về ta, vả lại, ta muốn Tô Nhị Tịch – người, ở trước mặt mọi người nói người không bằng ta, về phần ta là ai, sau khi trận
đấu kết thúc, tự sẽ có kết quả.” Phượng Thiên Mị cười nhạt nói,
không phải nàng cố tình làm ra vẻ thần bí, mà là muốn cho ả thua đến
hộc máu.
Ha! Đệ nhất mỹ nữ tài hoa
lại không bằng một ngốc tử, đó là chuyện mất mặt cỡ nào! Nàng chính là
muốn từ từ đòi lại những thứ bọn họ để ý, nghĩ vậy, trong lòng Phượng Thiên Mị liền cảm thấy có chút vui sướng.
“Hừ! Ngươi đeo khăn che mặt, ai biết được ngươi có phải là người xấu
xí hay không đây!” Thương Lan Mộng khinh thường giễu cợt nói! Nữ
nhân cố làm ra vẻ thần bí này, lại muốn đấu với đệ nhất mỹ nữ tài hoa
của Thiên Vận, quả thật là tự tìm đường chết, lại còn vọng tưởng muốn
danh hiệu đệ nhất mỹ nữ cộng tài nữ của Thiên Vận.
“Sau khi trận đấu kết thúc sẽ biết, công chúa cần gì phải vội vàng như thế
chứ! Hay là các người sợ.” Phượng Thiên Mị mang theo mấy phần giễu
cợt khiêu khích nói.
“Ngươi.” Sắc mặt của Thương Lan Mộng lập tức u ám, ánh mắt oán độc nhìn Phượng Thiên Mị, nhưng không nói ra lời.
“Vậy nếu cô nương thua thì làm sao?” Tô Nhị Tịch hỏi.
“Toàn quyền xử trí.” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt đáp.
“Được, ta đấu.” Tô Nhị Tịch khẽ cắn môi, đáp.
Tuy rằng nàng không hiểu vì sao nữ tử áo trắng này lại khiến nàng có cảm
giác bất an, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng thua, ngay cả đệ
nhất tài nữ của ba nước lớn phụ thuộc vào Thiên Vận cũng không phải là
đối thủ của nàng, nàng không tin, nữ nhân trước mắt này thực sự có năng lực đấu lại nàng.
Có lẽ, mình chỉ là quá để ý đến danh hiệu đệ nhất tài nữ và đệ nhất mỹ nữ, cho nên mới cảm thấy bất an!
“Có điều ta lại nghĩ thứ ta muốn, nếu chỉ là một cái danh hiệu, vậy thì
quả thật không có tính khiêu chiến, không bằng chúng ta lại cược thêm
cái gì đó đi!” Phượng Thiên Mị giả vờ suy tư, nói.
Ừm! Nếu như đã chơi, vậy thì dứt khoát chơi lớn một chút, trong lòng Phượng Thiên Mị hiện lên chút giảo hoạt.
“Vậy cô nương muốn cược thêm cái gì?” Tô Nhị Tịch rõ ràng không chút kiên nhẫn hỏi.
“Ba vạn lượng hoàng kim.” Phượng Thiên Mị nhẹ nhàng như mây trôi gió thổi nói.
Xôn xao…
Nhất thời phía dưới tất cả xôn xao, ánh mắt đồng loạt dừng trên người
Phượng Thiên Mị, hai mắt trợn to hiện đầy không thể tin nổi, ba
vạn lượng hoàng kim, đây đúng là một con số rất lớn! Ngay cả Ngũ đại
công tử tự xưng là thái sơn bất động cũng ngây ngẩn cả người.
Tứ đại mỹ nữ tài nữ sợ tới mức trực ngây ngốc, nhất là Tô Nhị Tịch và
Thương Lan Mộng, sau khi khiếp sợ qua đi, cùng một lúc đều phát ra
oán hận, chẳng qua là Tô Nhị Tịch không thể che dấu như Thương Lan Mộng mà thôi.