Edit: Yuuki Ngô
Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy – Minh Nguyệt Tâm Vy
Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao vẫn không nói gì, chẳng qua là đứng một bên chứng kiến, tuy rằng Đỗ di nương còn tồn tại ý sợ hãi Phượng Thiên Mị, nhưng trong lòng không thể không bội phục nàng.
Phương Vãn Tình ở trong Phượng phủ ung dung tự tại nhiều năm như vậy, chèn ép các nàng nhiều năm như vậy, bây giờ rốt cục cũng phải tỉnh mộng.
Phượng Thiên Dao thấy Phượng Thiên Mị không ăn thiệt thòi, lo lắng trong lòng cũng đã sớm buông xuống, nàng nhìn ra được, lần này Đại tỷ trở về, so với bảy năm trước còn mạnh hơn, nàng cũng không việc gì phải lo lắng nữa.
Từ đầu tới cuối Hồng Kiều chỉ là một trong những người đứng xem, không cần nàng đứng ra nói chuyện, chỉ cần đứng nhìn là tốt rồi, bởi vì nàng biết, tiểu thư hiện tại không phải ai cũng có thể tùy tiện khi dễ được.
“Thừa tướng đại nhân, ông khẳng định, muốn ta xin lỗi sao?” Phượng Thiên Mị nhíu mày, khóe miệng cũng tà mị nhếch lên, nói xong, nhìn về phía Phượng Thanh Tường, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
“Con…” Một câu Thừa tướng đại nhân khiến Phượng Thanh Tường nhất thời không biết mở miệng thế nào, trong lòng cũng sinh ra vài phần áy náy và nghi hoặc, nàng không gọi ông là cha, là bởi vì đang hận ông sao? Hận ông nhiều năm như vậy không thèm để ý cũng không gặp nàng.
Nghi hoặc chính là, Mị Nhi như vậy, khiến ông không nhịn được có loại dự cảm không tốt, chẳng lẽ, Phương Vãn Tình đã làm gì đó với nàng?
Nghĩ vậy, Phượng Thanh Tường lại càng nghi hoặc, muốn hỏi, lại bị Phương Vãn Tình cắt ngang.
“Lão gia, ý của Đại tiểu thư hẳn là, nàng là tiểu thư của Phượng gia, lẽ ra phải ở trong Đông Uyển. Nếu Đại tiểu thư muốn ở trong Đông Uyển, vậy thiếp thân đáp ứng.” Phương Vãn Tình cũng không phải là người cực kỳ ngu muội, vẫn còn hiểu được sát ngôn quan sắc (nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện).
Theo Phượng Thanh Tường nhiều năm như vậy, thấy sắc mặt của ông có chút không thích hợp, dường như hoài nghi cái gì đó, liền chỉ có thể khẽ cắn môi, giả bộ hiền lành, lại mang theo vài phần ủy khuất.
Phượng Thiên Mị chỉ khinh thường cười lạnh một tiếng, Phương Vãn Tình bà ta có thể cam tâm tình nguyện nhường Đông Uyển cho nàng ư, quả thực là nằm mơ, còn không phải là sợ nàng nói ra chuyện nàng đã bị ba mẫu tử bọn họ ngược đãi. Bây giờ nhường Đông Uyển cho nàng, sau đó sẽ ngấm ngầm tính kế giải quyết nàng!
Không sai, đây chỉ là kế sách tạm thời hoãn binh của Phương Vãn Tình thôi, trước tiên chặn miệng Phượng Thiên Mị, sau đó lại tính toán nên làm sao để diệt trừ Phượng Thiên Mị.
Trông thấy Phương Vãn Tình dịu dàng hiền lành, tâm tư nghi hoặc vừa rồi của Phượng Thanh Tường cũng lập tức bay đi, bây giờ ngược lại chỉ cảm thấy Phượng Thiên Mị không hiểu chuyện, còn Phương Vãn Tình hào phóng khéo léo.
“Mị Nhi, chớ có hồ nháo, nữ nhi trong nhà trước sau cũng phải gả ra ngoài, không lâu nữa là đến tiệc rượu đêm thất tịch, hiện tại con đã trở về, hôn sự với Hiên vương định sẽ tái tục, con có thể ở đây bao lâu?” Giọng nói của Phượng Thanh Tường có chút bất mãn.
Kỳ thật, bây giờ ông vẫn vô cùng nghi hoặc đối với chuyện giữa Thương Lan Hiên và Phượng Thiên Mị. Trước kia nói là Mị Nhi không cẩn thận đánh đổ vật dễ cháy táng thân trong biển lửa, ông liền không nghĩ nhiều, cũng không có hoài nghi, bởi vì nàng ngốc, không biết chừng đã đánh đổ nến hay cái gì đó, hơn nữa ông cũng cảm thấy nàng chết đi như vậy cũng là một loại giải thoát.
Nhưng mà, ngày hôm sau lại truyền đến lời đồn, khiến ông không thể không nghi ngờ, không, hẳn là tin tưởng tám chín phần mười, việc này chính là do Thương Lan Hiên gây nên.
Thế lực phe phái trong triều, ông há lại không biết! Hiện tại chỉ có Thương Lan Việt, Thương Lan Hiên và Thái tử Thương Lan Cẩm là có triển vọng nhất, ngoại trừ Thương Lan Cẩm không quan tâm đến việc kéo bè kết phái ra, Thương Lan Việt và Thương Lan Hiên đúng là hao tốn không ít công phu!
Bởi vì Phượng Thanh Tường ông không chịu đứng về phe ai, nên Thương Lan Hiên mới nhẫn tâm tuyệt tình với Mị Nhi.
Bây giờ tuy rằng Thương Lan Cẩm không quan tâm đến việc kéo bè kết phái, nhưng được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, cũng xem như là một nửa con trai trưởng. Dã tâm của Hoàng hậu không nhỏ, thế lực lôi kéo nhiều năm qua cũng không nhỏ, làm sao có thể mặc cho Thương Lan Cẩm không đoạt vị đây!
Cho dù ông biết là Thương Lan Hiên hại chết Mị Nhi, nhưng không có chứng cớ gì, hơn nữa trước kia Mị Nhi lại là một kẻ ngốc, ông cũng không muốn trở mặt với Thương Lan Hiên vì nàng.
Bây giờ Mị Nhi đã trở về, chuyện đêm đó cũng khiến người ta không thể nghi hoặc và ngờ vực vô căn cứ, nhưng với quan hệ hiện tại giữa ông và Mị Nhi, ông cũng không biết mở miệng hỏi thế nào.
Tuy rằng trong cung đã dán cáo thị, nói Mị Nhi táng thân trong biển lửa ở đêm đại hôn, đúng là điềm xấu, tương khắc với Hiên vương, hủy bỏ hôn sự. Nhưng bây giờ Mị Nhi đã hoàn hảo trở về, hôn sự này, sợ là sẽ muốn nối lại.
Mặc dù trong lòng ông không muốn để Mị Nhi tái giá với một người đã từng làm hại nàng, nhưng chung quy hoàng mệnh khó cãi, ông há lại có thể nói chữ không, đó chính là kháng chỉ!
Lúc Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh nghe thấy Phượng Thanh Tường quát lớn, đắc ý rất nhiều, nhưng vẫn còn vài phần lo lắng.
Lão gia (phụ thân) nói rất đúng, Phượng Thiên Mị trước sau cũng phải phải lập gia đình, chính là vào đêm thất tịch, cho dù nàng ta có thể sẽ không được gả cho Hiên Vương, nhưng nói chung nàng ta vẫn phải gả. Chỉ cần nàng ta gả ra ngoài, Đông Uyển, còn không phải là của các nàng.
Nhưng mà, lo lắng chính là, nếu như Phượng Thiên Mị thật sự nói ra chuyện trước kia bị khi dễ, thì chuyện phù chính sợ là sẽ bị hủy bỏ. Cho nên, vẫn phải tiên hạ thủ vi cường.
“Ha ha! Ông thực sự nhẫn tâm, ta thực hoài nghi, ông có phải là phụ thân thân sinh của Phượng Thiên Mị ta hay không? Gả cho một người đã từng sát hại mình, chỉ sợ đây là chuyện buồn cười nhất trên đời này! Ta nói cho ông biết, dù cho Thương Lan Hiên lấy giang sơn làm sính lễ, Phượng Thiên Mị ta cũng không cho hắn nửa hào.”
Trong giọng nói khinh thường của Phượng Thiên Mị còn mang theo cừu hận nồng đậm, muốn nàng gả cho Thương Lan Hiên, ha ha, ngại quá, không bằng thực sự cho nàng một đao, không, là cho Thương Lan Hiên một đao, khiến hắn xuống âm phủ sám hối với Phượng Thiên Mị đi thôi!
Lời nói của Phượng Thiên Mị khiến mọi người trong lúc nhất thời kinh ngạc không thôi, thế nhưng nàng lại hoài nghi Phượng Thanh Tường có phải phụ thân thân sinh của nàng hay không, lời nói này khiến áy náy trong lòng Phượng Thanh Tường vọt lên cao, cũng khiến cho Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh nảy sinh dự cảm không tốt. Theo như lời nói của nàng ta, sợ là muốn vạch trần chuyện trước kia.
Gả cho một người đã từng sát hại chính mình, điều này làm cho mọi người vì chuyện tối hôm đó mà nghi hoặc, Hiên Vương sát hại nàng, đây là chuyện gì xảy ra?
Nhưng mà thấy cừa hận trong mắt nàng ta, cũng không đơn giản chỉ là tổn thương nàng ta như vậy, nếu là sát hại, vậy làm sao nàng ta lại đứng được ở chỗ này, chẳng lẽ, đây là hồn ma của Phượng Thiên Mị.
Vừa nghĩ đến đây, Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh, còn có Đỗ di nương không khỏi run lên. Phượng Thanh Tường và Phượng Thiên Dao lại không cho rằng đứng trước mắt các nàng bây giờ là hồn ma, sợ là tối hôm đó Hiên Vương thật sự đã làm gì đó, chẳng qua là Phượng Thiên Mị chạy thoát nên còn sống thôi.