Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 238: Chương 238: Việt vương ám sát




Edit & beta : ๖ۣۜJmiuღ

Sau khi Quý Thiên nghe xong Thương Lan Việt nói như thế, cũng cảm thấy rất có đạo lý, mà chính ông tiếp xúc với thuật ngây thơ, đối với một người đã từng ngây dại tìm được đường sống trong chỗ chết thay đổi trở nên tốt hơn, cảm thấy hợp lý.

Thế nhưng, thay đổi tốt hơn sau đó còn có năng lực như thế, thì tuyệt đối không bình thường, trừ khi, là ả ta vẫn luôn giả bộ ngu. Nhưng mà khả năng này gần như không có, vậy thì chuyện này chính là, Phượng Thiên Mị này, không phải là Phượng Thiên Mị trước kia, mà là có người giả mạo.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của ông mà thôi.

Nhưng mà, nếu thật ả ta là giả mạo, vậy thì vì sao ả ta lại mạo hiểm làm Phượng Thiên Mị cái người mà tiếng xấu lan xa này, hay là, thật sự có âm mưu gì đó?

Nghĩ xong, Quý Thiên nghiêm túc nói:” Việt Nhi, mặc kệ Phượng Thiên Mị có phải là Phù Vân hay không, tối nay con đi tìm hiểu một chút. Nếu như không phải, vậy thì một mũi tên giết, nếu như phải, con hãy dẫn ả ta đi đến rừng Quỷ sương mù, sư phụ sẽ tự mình đối phó ả ta, cho dù Phượng Thiên Mị có phải là Phù Vân hay không, cũng không được lưu lại.”

“Dạ” Thương Lan Việt đáp lại.

Màn đêm, dần dần sẫm lại, mọi người đã sớm tiến vào mộng đẹp, màn đêm lạnh lẽo như nước, bầu trời giống như được phủ một tấm màn nhung, trở nên càng lúc càng tối, càng lúc càng lạnh, dường như, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Đông Uyển Phượng phủ.

Phượng Thiên Mị vẫn chưa nghỉ ngơi, mà lẳng lặng ở trong sân dựa lên giường quý phi, dường như chờ đợi gì đó.

Không sai, Phượng Thiên Mị suy đoán, đêm nay, chắc chắn sẽ có người thừa dịp đêm tối đến thăm dò Phượng phủ, không, hẳn là đến thăm dò Phượng Thiên Mị nàng. Chỉ là không biết, đối phương đến có chuẩn bị, hay là thăm dò thực hư trước.

Tại thời điểm Phượng Thiên Mị cho rằng mình đã suy đoán sai, Huyết xà cảm nhận được hơi thở mong manh, cũng nhắc nhở Phượng Thiên Mị, có người tới. Mặc dù nội lực được đối phương cưỡng chế che dấu, nhưng bởi vì công lực không đủ, vẫn có thể càm nhận được hơi thở yếu ớt.

Cho dù gã che dấu được toàn bộ hơi thở, vẫn chạy không thoát cảm ứng của Huyết xà.

Đầu lông mày Phượng Thiên Mị nhếch lên, khóe miệng hơi giãn ra, rốt cuộc đã tới, có điều Phượng Thiên Mị đã dự định được trước nên sắc mặt không đổi, nàng muốn nhìn xem Thương Lan Việt làm gì!

Mà hắc y nhân ở trên nóc nhà thấy trễ như vậy rồi, Phượng Thiên Mị còn nhàn nhã ngồi ở trong sân, nghi ngờ nhíu mày, không hiểu nàng đây là có ý gì, chẳng lẽ là thói quen sao.

Chỉ có điều nghi ngờ thì nghi ngờ, Phượng Thiên Mị đáng ngờ, như vậy, cuối cùng cũng phải chết.

Hắc y nhân nhẹ nhàng gỡ cung tên ở sau lưng xuống, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng đỏ, kéo ra cung, đầu mũi tên nhắm ngay Phượng Thiên Mị:” Vèo ” một âm thanh, mũi tên, mang nồng đậm sát khí, nhanh chóng công kích Phượng Thiên Mị.

Mặc dù Phượng Thiên Mị không biết Thương Lan Việt sẽ cầm tên bắn nàng, thế nhưng, nàng cảm nhận được sát khí mãnh liệt đánh úp tới nàng, rất nhanh, cũng thấy được cái mũi tên bắn tới.

Phượng Thiên Mị không chút hoang mang, đang lúc mũi tên nhanh chóng ép đến chỗ Phượng Thiên Mị, hắc y nhân cho là thuận lợi thì, bất ngờ, xảy ra.

Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, mũi tên, cách ngực Phượng Thiên Mị chỉ có một chưởng thì dừng lại, mà ngăn cản lại mũi tên cắm vào ngực, chính là tay của Phượng Thiên Mị.

Hắc y nhân khiếp sợ mở to hai mắt, một nửa là không thể tin, mà một nửa, là càng chắc chắn nghi ngờ trong lòng.

Hắc y nhân còn chưa có ý định bước kế tiếp, một giọng nói lạnh tanh vang lên:” Đã tới, cần gì phải trốn tránh nữa! Không biết ta có thù oán gì với các hạ, mà các hạ lại muốn đưa ta vào chỗ chết vậy!”

Giọng nói Phượng Thiên Mị không lớn, thế nhưng giữa ban đêm vắng lặng tối tăm, đủ để cho ngươi ở Đông Uyển đều nghe được, vậy mà Phượng Thiên Mị không lo lắng. Bởi vì Hồng Kiều đã bị nàng khiến cho hôn mê, mà xung quanh Đông Uyển cũng chỉ có rắn, chỉ cần vừa có người đến gần, ngay sau đó chúng sẽ đến thông báo.

Dĩ nhiên, người trên nóc nhà kia là đặc biệt.

Hắc y nhân ngẩn ra, cho dù trong lòng hắn cho rằng Phượng Thiên Mị chính là Phù Vân, thế nhưng, ở dưới tình huống như thế, nàng vẫn có thể bình tĩnh, điều này không khỏi khiến cho hắn khâm phục, cho dù là hắn, cũng không có một phần bình tĩnh như nàng lúc này.

Chỉ có điều kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng vẫn phải làm.

Hắc y nhân lập tức phi thân rời đi, Phượng Thiên Mị thấy vậy, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng đỏ, đường cong nơi khóe miệng càng lớn, còn lộ ra nhè nhẹ vẻ khát máu.

Muốn dụ nàng đi ra ngoài, được, vậy nàng sẽ đi cùng gã.

Nghĩ xong, Phượng Thiên Mị cũng phi thân, đuổi theo.

Phượng Thiên Mị vẫn luôn giữ khoảng cách chừng năm thước với hắc y nhân, hắc y nhân thấy Phượng Thiên Mị đuổi theo, khóe mắt hơi nhíu lại, thoáng hiện ánh sáng đạt được mong muốn. Chỉ là hắn không biết, Phượng Thiên Mị đồng ý đuổi theo, là bởi vì trong lòng nàng có tính toán.

Một đường đi đến rừng Quỷ sương mù mới dừng lại, hai người rơi xuống đất, vẫn cách nhau chừng năm thước.

“Không thể tưởng được thân thủ của Phượng tiểu thư thật tốt, không biết trước đây Phượng tiểu thư cố ý ẩn giấu, hay là, căn bản ngươi cũng không phải là Phượng Thiên Mị.” Giọng nói hắc y nhân tràn đầy châm chọc, còn lộ ra nhè nhẹ khát máu.

“Ha ha!” Phượng Thiên Mị cũng không nói lời nào, chỉ một tiếng cười khẽ, ý vị hết sức sâu xa.

“Ngươi cười cái gì?” Hắc y nhân nhướng mày một cái, rõ ràng bị tiếng cười khó hiểu của nàng, khiến cho mất kiên nhẫn.

“Đương nhiên là cười ngươi, ám sát không thành, lại dẫn ta tới nơi này, ngươi rất hứng thú hả! Việt, vương, gia.” Phượng Thiên Mị ma mị cong khóe miệng, cũng không có ý định chơi trò đuổi bắt với gã, rất trực tiếp gọi ra tên của gã, hơn nữa, giọng nói tràn đầy châm chọc.

Hắc y nhân, không, hẳn là Thương Lan Việt người cứng đờ, lần nữa khiếp sợ mở to hai mắt, lần này, còn tràn đầy vẻ khó tin.

Cái gì? Nàng, nàng đã biết là hắn, hơn nữa, còn biết hắn là cố ý dẫn nàng đi ra ngoài, tại sao có thể như vậy?

Hơn nữa, nghe Phượng Thiên Mị nói, dường như nàng biết hắn muốn đến, còn cố ý chờ hắn.

Không, nói chính xác, Phượng Thiên Mị biết là hắn đến, hơn nữa, còn cố ý bày ra bộ dạng này để chờ hắn. Nếu không, sao một nữ tử muộn như vậy vẫn chưa đi nghỉ? Lại ngồi ở trong sân làm gì? Hắn không cho rằng nàng đang ngắm trăng, bởi vì bây giờ làm gì có trăng sáng chứ!

Thấy bị nhận ra, Thương Lan Hiên cũng không có ý định ẩn núp, mặc kệ Phượng Thiên Mị có phải Phù Vân hay không, dù sao hôm nay, ắt hẳn ả ta đều phải chết không thể nghi ngờ, biết được là hắn thì thế nào?

Nghĩ xong, Thương Lan Việt lấy xuống khăn đen che mặt, khóe miệng gợn lên độ cong khát máu, hai mắt cũng đỏ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.