Dùng chìa mở khóa, Thái Y tự kiểm điểm lại bệnh tư duy theo quán tính của mình, ai nói mở khóa cứ phải dùng mấy cách thô bạo kia, cứ dùng cái chìa mở là tốt rồi…
“Đi.” Thần Y còn đá thêm mấy cước vào mệnh căn tử của quốc cữu, hồn nhiên không thèm để ý đến đối phương đã đau đến mức há mồm, không phát ra được tiếng nào, gương mặt đã nhăn thành hình dạng của cây cúc hoa rồi.
“Chờ chút.” Thái Y ngồi xổm xuống túm áo quốc cữu “Giải dược đâu?”
Quốc cữu liều mạng lắc đầu.
“Không có?”
Gật đầu.
“Tin hay không hiện tại ta mượn ngươi để giải dược?” Thanh âm của Thái Y từ kẽ răng mà phát ra, sắc mặt âm trầm.
Quốc cữu gật đầu cũng không được , lắc đầu cũng không xong, vẻ mặt đã muốn khóc.
Hắn hạ dược ngươi?” Thần Y hỏi
Thái Y xấy hổ cười cười: “A… Không có việc gì.”
Thần Y túm cổ hắn, bắt mạch liền biết chuyện.
“Sư huynh…”
“Ngươi câm miệng.” Thần Y nghiến răng nghiến lợi nói, lôi quốc cữu dậy , “ba ba ba ba” , trả hắn bốn cái tát, báo thù cho vết thương trên mặt Thái Ym say đó còn lôi ra bình xuân dược, cạy miệng hắn ra, dốc cả bình vào, rồi sau đó túm cổ hắn, khóa lại trên tường, còn cái chìa khóa, được Thần Y xem như chiến lợi phẩm , mang đi.
Thái Y ở một bên nhìn thấy mà mục trừng khẩu ngốc.
“Này…” Thái Y nói không nên lời, hắn không phải không biết cá tính có thù tất báo của Thần Y, đắc tội với người ta cũng là chuyện thường ngày ở huyện, thế nhưng…
“Đi” Thần Y nghe thấy có tiếng bước chân, túm cổ Thái Y bay khỏi phủ quốc cữu.
Thái Y chỉ kịp hướng về phía quốc cữu đang bị khóa trên tường, vẫy vẫy tay chào từ biệt.