Khi Thái Y tỉnh lại thì đã là buổi chiều, thái dương ngả về Tây, hắn một mình nằm ở trên giường, thừ người ra.
Trên người truyền đến từng trận nhức nhối cùng bủn rủn, còn có nơi nào đó mơ hồ đau.
Bi ăn sống rồi…
Trong đầu Thái Y không ngừng niệm bốn chữ này.
Không biết sư huynh đi đâu rồi, đến bây giờ cũng chưa tháy bóng y đâu. Không phải là sau khi ăn kiền mạt tịnh, liền phiêu nhiên đi mất đó chứ.
Mu bàn tay gác trên trán, rất nóng, ngâm trong nước lạnh rồi lại cùng người trên giường điên đảo, muốn không bị cảm cũng khó nha. Nghĩ vậy, Thái Y lại càng thêm bội phục sư phụ, hắn đế tột cùng là làm thế, mới có thể bị người ta thượng xong vẫn có thẻ sinh long hoạt hổ mà chuồn mất???
Cửa, “chi” một tiếng, bị mở ra, Thần Y bưng dược bước tới, thấy Thái Y đã tỉnh, thần sắc thập phần tự nhiên: “Vẫn ổn chứ?”
Thái Y gật đầu.
“Uống thuốc đi.” Thần Y nâng Thái Y dậy, uy dược.
Thái Y rất hợp tác, hé miệng ra uống thuốc, nước thuốc đắng ngắt chạy dọc theo thực quản xuống phía dưới, tiến thẳng tới dạ dày.
Thần Y thần tình lãnh đạm, thế nhưng động tác lại hết sức ôn nhu thay Thái Y lau đi nước thuốc vương bên khóe miệng, cuối cùng, tại đôi môi hắn khẽ lạc hạ một cái hôn.
“Sư huynh…” Thanh âm khàn khàn của Thái Y lô ra hoang mang cùng bối rối, hắn cũng đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, thế nhưng chung quy vẫn nhìn không ra tâm tư của sư huynh hắn.
“Muốn ta chịu trách nhiệm sao?” Thần Y buông chén thuốc hỏi, ngữ khí thập phần tự nhiên, ngược lại khiến cho Thái Y càng thêm hoảng.
“…” Này không phải vấn đề chịu trách nhiệm hay không, mà là…
“Nếu ngươi không muốn, vậy xem như chuyện gì cũng chưa có phát sinh.” Thanh âm Thần Y có điểm lạnh, thậm chỉ còn mang theo mấy phần xa cách, nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Thái Y một đường kéo tay áo hắn, bất chấp tất cả, nói: “Sư huynh, ta , ta thích ngươi.” Nói xong nhẹ buông tay, nhắm mắt, lại cúi đầu.
Hắn cảm giác thấy Thần Y trầm mặc thật lâu, không rời đi, cũng không nói gì.
Cuối cùng, y lần thứ hai ngồi xuống bên mép giường, khẽ thở dài: “Nhìn ta!”
Ngẩng đầu, chống lại ánh mắt ba đào bất kinh của Thần Y.
“Nhớ kĩ những lời hôm nay ngươi đã nói.” Thần Y nói.
Thái Y gật đầu.
Thần Y bỗng nhiên nở nụ cời, đều không phải nụ cời nhạt Thái Y vẫn thấy… Hắn đã thật lâu khoogn có thấy dáng tươi cười ôn nhu nhường ấy của sư huynh…
“Đã vậy, ra cũng sẽ giữ lời hứa của ta” Thần Y nói