Được giáo chúng dẫn đường, hai người đã tới được Bất Tư Nhai trong truyền thuyết.
“Người nọ ở dưới đáy Bất Tư Nhai.” Giáo chúng chỉ chỉ ngón tay xuống vách núi mây khói lượn lờ, nói.
Thái Y sắc mặt nghiêm trang, hỏi: “Có đường nào khả dĩ thông xuống phía dưới không?”
Giáo chúng vô cùng thật thà, lắc đầu: “Không có.”
“..Vậy làm thế nào đi xuống dưới?”
“Nhảy.” Giáo chúng lôi ra một sợi dây thừng to bản, thuần thục buộc vào thân cây, sau đó ném cho hai người.
Thái Y nhìn Thần Y, Thần Y vẻ mặt vẫn bình tĩnh, một tay cầm sợi dây, một tay ôm lấy thắt lưng Thái Y, nhượng Thái Y ôm chặt chính mình, sau đó nương theo vách đá đi xuống.
Hàn khí bay lên từ đáy nhai luồn vào quần áo, Thái Y thấy có điểm lạnh, lại đối với vách núi dường như không có đáy sinh ra sợ hãi, gắt gao ôm chặt lấy Thần Y không buông tay.
Cuối cùng cũng đến nơi. Chân chạm được xuống mặt đất ổn định, Thái Y cũng buông tay, áy náy nhìn gương mặt đã muốn hóa xanh của Thần Y.
“Sư huynh, ta không cố ý ôm chặt như thế đâu.” Thái Y cúi đầu nói.
“..” Thần Y nhu nhu huyệt thái dương, liêu xiêu lảo đảo tiến về phía trước.
Thái Y sợ hắn không chú ý, sẽ sảy chân ngã xuống thủy đàm hai bên đường đi, liền đi nhanh lên phía trước kéo hắn.
“Nguyên lai, hàn khí là từ thủy đàm này mà ra.” Thái Y cảm giác được hàn khí từ thủy đàm tản mát ra từng đợt, không khỏi cảm thán.
“Có người tới” Thần Y dừng cước bộ, nói.
“Ai?” Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền tới.
Một thân bạch y, tóc dài đen buông xõa, cả người tản mát ra vẻ phiêu dật xuất trần, tựa như tiên nhân bị đày xuống thế gian, nhưng bởi vì một cặp mắt phượng vi kiều, làm cho quanh thân y thêm một phần yêu mị.
“Các hạ chính là Lan công tử?” Thần Y hỏi.
“Là ta.” Người nọ chắp tay sau lưng mà đứng, thần sắc bễ nghễ ( kiêu ngạo).
“Chúng ta phụng mệnh Nhậm thần y tới đây, vì tiền bối chữa thương.”
“Quân Sảng?” Người nọ ngạc nhiên, hỏi lại: “Hắn là gì của các ngươi?”
“Sư Phụ.” Thần Y đáp.
“Không nghĩ ta bị nhốt tại Bất Tư Nhai đã mười năm, vậy mà vẫn còn có người nhớ đến ta.” Người nọ cười lớn, thở dài một tiếng, xoay người bước đi.
“Phong hoa tuyết nguyệt đông lưu khứ, Bất Tư Nhai để liễu tàn sinh.” *
Thanh âm người nọ từ phía xa xa truyền đén, mang theo vẻ tịch liêu đến thê lương, càng làm cho bóng lưng của hắn cô độc đến cực điểm.
Mười năm, mười năm thanh xuân niên thiếu đều hoang phí ở đáy Bất Tư Nhai, cô độc một mình. Bình an của người kia, sinh tử của người kia, không hay không biết… Ngay cả chính bản thân mình, dường như cũng đã quên.