Ngay khi ma giáo giáo chúng đang vui mừng khôn xiết, còn Giáo Chủ thì đang tiều tiều tụy tụy như người mất hồn, Võ Lâm Minh Chủ đưa tới một phong ước chiến thư (thư hẹn đánh nhau í =)))
Trong ước chiến thư có kèm theo một điều kiện bí mật, nếu Giáo Chủ thắng, Minh Chủ lập tức từ nhiệm chức vụ, từ nay về sau không bao giờ hỏi đến chuyện giang hồ, nếu như Minh Chủ thắng, thì xin ma giáo hãy giao ra tro cốt của một người.
Tên của người đó, gọi là Lan Vân Chu.
“Giao ước này đối với ngươi không công bằng chút nào” Yêu nghiệt Sư Phụ cười khanh khách, tay chống cằm nói, đôi mắt phượng khẽ chuyển, điệu cười thản nhiên mà yêu kiều mị hoặc.
“Đó là di mệnh của gia sư (lời dặn dò lúc cuối đời của sư phụ), muốn tìm tro cốt của Lan công tử mai táng ở Giang Nam, người nói, Lan công tử vô cùng yêu thích nơi đó.” Minh Chủ đứng trước cửa sổ chắp tay sau lưng, ngữ khinh ý trọng ( lời lẽ nhẹ nhàng mà ý tứ tầng tầng lớp lớp)
“Ngươi làm sao biết ma giáo nhất định sẽ giữ lại tro cốt hắn?”
“Hắn không phải là bằng hữu của ngươi sao? Tuy rằng khi ma giáo hạ cách sát lệnh (bắt + giết), ngươi đang ở tận Tây Vực xa cách nghìn trùng, thế nhưng, dựa vào thể diện của ngươi, bọn họ chắc chắn sẽ không làm quá tới mức ngay cả tro cốt cũng không giữ lại” Minh Chủ hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ngươi tuy rằng trời sinh tính bạc tình quả nghĩa, thế nhưng đối với bằng hữu thì thực sự xứng với bốn từ tình thâm ý trọng.”
“Ngươi … đúng là một chút cũng không sợ đắc tội ta.” Sư Phụ nhẹ nhàng cười, mặt mày loan loan, không hề tức giận.
“Gia sư có nói qua, trong mắt ngươi, khai thành bố công ( vô tư, công bằng, phóng khoáng) chính là điều quan trọng nhất.
“Vậy hắn còn nói cái gì nữa?” Sư Phụ nhớ tới gia sư của gã nam nhân trước mặt, quả thật là giống nhau cực điểm, giống nhau vẻ tuấn mỹ vô trù không ai sánh được, giống nhau diện mạo hiên ngang, ngay thẳng, thế nhưng rốt cục cũng không đánh lại bánh xe số phận. Mà Sư Phụ, có thể nhớ rõ hắn ta như thế, thuần túy chỉ vì năm xưa, y đã từng trăm phương nghìn kế câu dẫn nam nhân kia, nhưng đều thất bại.
“Hắn nói, làm bằng hữu của ngươi so với làm tinh nhân của ngươi, quả thực tốt hơn nhiều lắm.” Minh Chủ cười nói.
Sư Phụ vỗ tay, cười ha hả: “Xem ra đêm nay ta phải cô chẩm độc miên (ngủ một mình) rồi.”
“Thỉnh!” Minh Chủ nói.
“Địa điểm ước chiến hãy viết là Bất Tư Nhia đi, đó là địa phương thích hợp nhất.” Vừa bước chân ra đến cửa, Sư Phụ liền quay đầu lại nói.
“Bất Tư Nhai?”.
Sư Phụ cười quỷ dị: “Ta chỉ là người giật dây bắc cầu thôi, mà kết cục cuối cùng ta cũng chỉ có thể đoán bừa, thế nhưng, cùng xem xem số mệnh có thể xoay chuyển hay không ba!”
“Có ý tứ gì?”
“Ngươi tốt nhất nên hảo hảo suy nghĩ xem trận này nên đánh thế nào, nói thật, ta ngay cả một điểm cũng không yên tâm về ngươi.” Sư Phụ cười nói: “Tiểu sư điệt của ta thực sự rất lợi hại, ngươi, không phải đối thủ của hắn.”
Minh Chủ gật đầu: “Ta chỉ làm hết sức mình thôi.”
“Nam nhân tình thâm ý trọng, ta thích , đáng tiếc a, cả đám các ngươi đều là đối với người khác tình thâm.” Sư Phụ cười cười, lắc đầu tiếc nuối.
“Người đối với ngươi tình thâm ý trọng , có một là đủ rồi.”
“Cũng đúng.” Sư Phụ cười giòn giã: “Đời này, kẻ bạc tình gặp một người đã đủ, mà người hữu tình, có được một cũng đã tâm mãn ý viên; ta cũng đã từng này tuổi, còn có cái gì nhìn không thấu, còn có khát vọng gì có thể cầu đây…”