Ngự Y Dữ Thần Y

Chương 60: Q.3 - Chương 60: Phiên ngoại 5 Biên thành




Quân sư sinh ra ở đại mạc quan ngoại, mẫu thân của y là một danh kĩ Giang Nam.

Ba năm trước, Nghiệp Quốc chiến bại, đem ba nghìn nữ tử đưa sang Liêu Quốc, mãu thân của y cũng là một trong số đó, bởi vì dung nhan yêu kiều mới bị Liêu vương nhìn trúng, một năm sau sinh hạ quân sư, cũng chính là Thất hoàng tử.

Mẫu thân của Quân Sư sau lại bị vu là có gian tình cùng thị vệ, hoàng phi bị ban thưởng tử, Quân Sư do không thể xác định có đúng là huyết mạch hoàng thất không, mới bị nhốt vào lãnh cung, thoáng chốc đã giam mười ba năm.

Quân Sư mười ba tuổi, đối sự đời không hay không biết, một ngày, Quân Sư một mình ở trong lãnh cung chơi diều, diều đứt dây, bay ra ngoài bức tường, rơi vào trong lòng Thái Tử.

Cứ như thế gặp nhau.

Quân Sư mười ba tuổi, dung mạo thừa hưởng tử mẫu thân, có nét tú lệ của người phương nam cùng nét dịu dàng tinh tế đất Giang Nam, thái tử vốn thích nam sắc, vừa thấy đã mê, biết được đứa nhỏ bị nhốt trong lãnh cung chính là Thất hoàng tử năm đó không bị ban thưởng tử, thế nhưng vẫn không kiêng nể gì.

Một đứa nhỏ bị nhốt ở lãnh cũng, không hay thế sự, không hiểu vì cái gì Thái Tử phải tra tấn mình như thế, mỗi khi bị tra tấn đến thương tích đầy mình, chỉ có thể nấp vào một chỗ khóc thầm, thân thể nhanh chóng suy nhược.

Thái Tử đem y ra khỏi lãnh cũng, y lần đầu tiên thấy được thế giới bên ngoài, phồn hoa như thế, nhưng không hợp với y.

Y hận, hận vận mệnh của chính mình, khi còn ngây thơ đã phải nhận bao ức hiếp cùng lăng nhục, mà y, cái gì cũng không hiểu được.

Sự tình chuyển biến vào năm y mười bốn tuổi, năm ấy y cùng thái tử cải trang đi tuần, trên đường bị một người trung niên gương mặtcó điểm chán chường giữ chặt, hỏi y cùng Dung Thu có quan hệ gì.

Dung Thu là tên mẫu thân của y.

Thái Tử sai thị vệ đuổi nam tử trung niên kia đi, không nghĩ tới người kia thân thủ bất phàm, cứu Quân Sư đi mất.

Sau y mới biết được, nam tử trung niên mặt mày xấu xí này từng là ân khách của mẫu thân, thương mẫu thân y vô cùng, vài lần muốn giúp mẫu thân y chuộc thân, mẫu thân lại chỉ rưng rưng, yên lặng lắc đầu. Thế nhưng, mười mấy năm trước, hắn ra ngoài một chuyến, khi trở về mới biết mẫu thân y bị đem tới Liêu quốc. Hắn từ Giang Nam chạy tới tận quan ngoại, lại không thu thập được tin tức gì của mẫu thân.

Mãi đến khi nhìn thấy người có dung mạo giống nàng – Quân Sư.

Phát hiện trên người Quân Sư có loại vết thương khó có thể mở miệng nói ra, nam nhân kia cái gì cũng không hỏi, chỉ dặn dò y hảo hảo nghỉ ngơi, đêm đó, hắn lẻn vào Đông cung, ám sát thái tử, sau đó mang Quân Sư ly khai Liêu Quốc.

Nam nhân kia dạy y đọc sách viết chữ, dạy y binh pháp cùng bày trận, thậm chí còn dạy y một ít võ công cường thân kiện thể.

Chính là thân thể Quân Sư vẫn như trước, không khá lên được, thương thế phải chịu khi còn nhỏ đã làm hư tổn nặng thân thể y, tuy rằng mấy năm qua, nam nhân kia nghĩ trăm ngản biện pháp giúp y điều dưỡng, thế nhưng vẫn không có khởi sắc gì, chỉ là cũng đã tốt hơn nhiều so với khi còn ở Liêu Quốc.

Nam nhân dẫn hắn về biên cảnh Đại Nghiệp ẩn cư, mặc dù có chiến loạn, nhưng cũng không có lan tới gần chỗ họ. Hai người ở tại một trấn nhỏ nơi biên thùy , sống quá năm năm.

“Ta phải đi.” Nam nhân nói

“Đi đâu?” Quân Sư hỏi.

“không biết, ta nguyên bản vốn là vân du tứ phương, không ở một nơi cố định. Chỉ là vì mẫu thân của ngươi nên mới dừng chân, hiện tại nàng đã mất, ngươi cũng đã trưởng thành, ta phải đi.”

“…Bảo trọng.”

Đến cuối cùng, y cũng chỉ có thể thốt ra hai chữ này thôi.

Hắn đối với y thật là tốt, cho tới tận giờ cũng đều chỉ là vì mẫu thân.

Làm người thì nên thấy đủ, chẳng có người nào đối với y tốt như thế, dạy y đọc sách viết chữ, dạy y lễ nghĩa liêm sỉ, dạy y binh pháp mưu lược….

“Nếu muốn báo thù, dựa vào chính bản thân mình đi.” Nam nhân cầm kiếm, sau đó rời đi, không quay đầu lại.

Báo thù sao…

Quân Sư cười khổ, cừu hận y chôn ở đáy lòng, nguyên lai đã sớm bị người kia nhìn thấu.

——————-

Trấn nhỏ biên thùy, cách không xa đó chính là trọng trấn đóng quân.

Quân Sư mưu tính thật lâu, cuối cùng Mao Toại tự tiến , tiến nhập quân doanh.

Khi lần đầu tiên thấy Tướng Quân, Tướng Quân vẫn là một thanh niên anh khí bừng bừng, sắc mặt lanh lùng, nói năng nghiêm nghị, còn có vài phần sát khí.

Chính là càng ở lâu với hắn, sát khí liền biến thành ngu đần

Tướng quân thống lĩnh binh sĩ vô cùng thành thạo, chỉ là tính tình cũng vô cùng thẳng thắn, thời điểm bóng nảy thì tóm được ai là đánh luôn, thế nhưng từ trước tới nay vẫn khư khư không sinh khí với Quân Sư, đại khái là cảm thấy xương cốt Quân Sư như thế, coi bộ chỉ cần rống một câu có thể thổi bay luôn, chứ đừng nói là một quyền đánh xuống , thế nên, đại khái là một câu ra lệnh cũng chưa từng nói.

Quả nhiên người người nhà nhà đối với bệnh mĩ nhân (người đẹp ốm yếu) luôn luôn thực khách khí.

Quân Sư mưu lược không tồi, hơn nữa tính cách ôn nhu, làm cho người ta bất tri bất giác nghe theo lời nói của y.

Tướng Quân là một tên cuồng em trai, phi thường cuồng. Ở quan ngoại vài năm, việc hay làm nhất chính là cùng Liêu Quân đánh nhau, việc thường làm tiếp theo chính là cùng binh sĩ loạn đả, việc thường làm tiếp theo nữa chính là mang theo rượu tìm người quen uống, vừa uống vừa lải nhải lẩm bẩm chuyện Tam đệ nhà hắn, trình độ lằng nhằng dài dòng có thể so với chị dâu của Tường Lâm í chứ.

Phó tướng dưới trướng mỗi người đều nghe tới sùi bọt mép, vừa thấy Tướng Quân mang rượu tiến tới, liền chạy như bay trốn mất, chỉ thấy bụi khói mù mịt sau chân.

Không thể nghe tiếp được đâu, nếu nghe thêm chắc chắn nửa đời sau bọn họ sẽ bị một người tên là Tam Nhi làm hỏng mất khẩu vị *ngắm giá/giai* luôn. Tướng Quân ngài sớm sớm lấy vợ rồi quên đệ đệ đi, cầu ngài đấy.

Từ sau khi Quân Sư tới đây, Tướng Quân bắt đầu mang rượu đi tìm Quân Sư tán gẫu, vừa uống vừa lải nhải Tam Nhi nhà hắn đáng yêu như thế nào, mê người như thế nào, như thế nào… , như thế nào… Khụ, ta bị hết từ.

Quân Sư mỉm cười nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu, bộ dáng thập phần chăm chú.

Này cũng không phải chuyện đáng sợ nhất, những người từng bị Tướng Quân bám theo lần đầu cũng đều bày ra bộ dáng thiện nhân giải ý vô cùng, biến thái ở chỗ là, Quân Sư lần nào cũng có thể bảo trì bộ dạng này.

Chuyện này đã khiến cho phó tướng sùng bái Quân Sư vô cùng, y đã giải cứu tất cả mọi người a. Có trời chứng giám, mỗi lần Tướng Quân mang rượu tìm đến bọn hắn, bọn hắn chỉ hận không thể lập tức phủ thêm áo giáp, cầm lấy trường thương, chạy ra trận cùng Liêu Quân đánh nhau ngay lập tức.

Vì thế, mọi người đều vô cùng giác ngộ, Quân Sư chính là thần tiên, là bồ tát cứu khổ cứu nạn.

Kỳ Thật, Quân Sư chính là nhớ tới chính mình trước đây.

Nếu y cũng có một người ca ca yêu thương mình như vậy thì tốt biết bao, nếu y không bị nhốt trong lãnh cũng mười ba năm thì hảo biết chừng nào, nếu…

Bỗng nhưng cảm thấy được thương tâm vô hạn, Quân Sư trong lòng rối loạn vô cùng, y thấy, y đại khái là ghen tị với cái người tên Tam Nhi kia đi.

Bởi vì, chưa từng có người nào yêu thương y, thân tình, hữu tình, ái tình, y chưa từng có bất luận thứ gì.

Tuy rằng đã quen, tuy rằng đã muốn không để ý, chính là có đôi khi, cô độc một mình trong phòng, bầu trời tối đen như mực, chỉ có ánh sáng le lói của ngọn nến cùng trang sách bầu bạn cùng y, bốn bề yên tĩnh tựa như chốn đồng không mông quạnh.

Cái thứ cảm giác tịch liêu không thể trút bỏ này, dường như đã khắc vào tận trong xương cốt.

Ngẫu nhiên, cũng có ngoại lệ đi.

Tướng Quân mang rượu tới tìm y, lôi lôi kéo kéo y, bắt y nghe hắn lải nhải chuyện Tam đệ nhà hắn, Quân Sư gấp sách lại, thực ôn nhu mà lắng nghe.

Chỉ cần có thanh âm của người khác, là có thể không cần tịch mịch như xưa. Như thế, đã là tốt lắm rồi.

Nhìn thấy bộ dạng Tướng Quân bừng bừng tức giận, thật giống như chính bản thân y cũng có thêm sức lực mơi, một loại lực thuần túy duy trì sinh mệnh.

——————-

“Tiên sinh.”

Quân Sư đứng trên tường thành, nhìn ra xa phía biên cương, bỗng nhiên nghe được tiếng người phía sau, mỉm cười ngoái đầu nhìn lại.

Đêm buông xuống, sao trời xoay chuyển, Quân Sư cả thân người đều bị bao phủ trong bóng đêm dày đặc, một thân xiêm y trắng ngần lại vạn phần đơn bạc tịch liêu.

“Tướng Quân đến tuần tra sao?” Quân Sư hỏi.

Tướng Quân ngẩn người, ừ một tiếng.

“Tiên sinh nên sớm nghỉ ngơi, còn có thuốc, đã uống thuốc chưa?”

Quân Sư tránh đề tài này”Vậy ngươi đi tuần tra đi, ta trở về uống thuốc.”

“Không được, ta phải tận mắt nhìn ngươi.” Tướng Quân thập phần cảnh giác.” Ngươi chờ chút, ta lập tức sẽ trở lại.”

Nói xong, vội vội vàng vàng tuần tra, sau đó lôi Quân Sư về uống thuốc.

“Tiên sinh là người ở nơi nào?” Nhân lúc Quân sư đang uống thuốc, Tướng Quân hỏi. Mấy năm nay, Quân Sư cũng không nhắc tới chuyện của bản thân y, Tướng Quân ngẫm lại, trừ bỏ tên của Quân Sư, hắn đối với y cơ hồ hoàn toàn không biết tí gì.

Có lẽ bóng đem hôm nay quá dịu dàng, cũng quá đỗi thâm sâu, làm cho hắn bỗng nhiên có một loại xúc động không nói nên lời. … Cũng có thể… chỉ là bởi vì con người trước mắt kia.

“Ta sinh ra ở Liêu Quốc…” Quân sư mở miệng nói.

Bất cứ chuyện gì, chỉ cần mở miệng liền dễ dàng hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng. Quân Sư kể ra, giọng xa xăm, từ chuyện của mẫu thân, cho tới chuyện bị nhốt mười mấy năm trời, sau đó là gặp Thái Tử, lại sau đó thoát đi Liêu quốc, tới biên cảnh hai nước trú chân.

Chuyện xưa, chung quy cũng chỉ là chuyện xưa mà thôi, chuyện của quá khứ, chung quy vẫn chỉ là quá khứ.

Tướng Quân yên lặng nhìn y, vừa kinh ngạc, lại đau lòng.

Cuối cùng, hắn mạnh bàn, đứng dậy:” Dám khi dễ tiên sinh?? Lão tử tìm bọn hắn liều mạng!!”

Quân Sư dở khóc dở cười, u sầu trong lòng cũng bị quấy đảo, phai nhạt mấy phần, y giữ chặt lấy Tướng Quân, lắc đầu: “Ta đầu quân cũng chỉ là nghĩ có thể có một ngày đạp chân lên thổ địa của Liêu Quốc, đem nợ nần bọn họ thiếu của ta cùng với mẫu thân đòi về một lượt.”

Tướng Quân nắm lấy tay y, trịnh trọng nói: “Sẽ có một ngày như thế. Ta cam đoan.”

Quân Sư mỉm cười, gật đầu

Thực lực của Đại Nghiệp ngày càng thịnh vượng, vì báo mối thù chiến bại năm đó, khi xuất binh đánh Liêu Quốc, tướng Quân thống lĩnh đại quân.

Tướng Quân nói: ta nhất định sẽ cho ngươi thấy, những kẻ từng làm ngươi thống khể, sẽ chết còn thống khổ gấp ngàn lần.

Quân Sư đột nhiên lâm vào mờ mịt, y đến tột cùng là thống hận cài gì? Là phiến thổ địa của Liêu Quốc, hay là kẻ ở trong tòa cung điện nguy nga lộng lẫy kia?

Ngày Liêu quốc sụp đổ, Quân Sư lần đầu tiên nhìn thấy Liêu Vương.

Nam nhân này cùng y, một điểm tương tự cũng không có.

Quốc Sư hỏi hắn: ngươi còn nhớ Dung Thu

Nam nhân kia, trên gương mặt già nua lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Quân Sư lại hỏi: Vậy ngươi còn nhớ Thất Hoàng Tử?

Liêu vương không trả lời, thế nhưng vẻ mặt mờ mịt cùng tuyệt vọng của kẻ kia thật sâu đâm vào tim y.

Quân Sư nở nụ cười, cười đến thập phần chua xót, nguyên lai mấy năm nay, y đã tự mua dây buộc mình.

Y cùng với Liêu quốc, vốn là không nên có bất kì liên hệ nào. Mẫu thân y đã chết đi, phụ thân y căn bản không hớ rõ hắn có một hài tử như thế, hắn thậm chí còn không nhớ được nữ tử phong hoa tuyệt đại uyển lệ tú dung năm đó.

Ở trong cuộc sống của hán, bọn họ, bất quá chỉ là khách qua đường.

Lai khứ thông thông, quá nhi tức vong

( không hiểu lắm ,nhưng nếu theo những gì góp nhặt được từ Qt thì đại khái là : mọi sự đến rồi đi quá nhanh, vừa mới xảy ra đã liền quên mất. Tất nhiên chỉ là bạn Thập đoán bừa, có thể sai toe toét cũng nên. Bằng hữu nào hiểu câu này xin chỉ giùm – nguyên văn nó đây: 来去匆匆, 过而即忘)

Chờ đến khi tất cả mọi chuyện đã chấm dứt rồi, Quân Sư lại càng mờ mịt.

Y, nên làm gì bây giờ?

Mấy năm tâm tâm tâm niệm niệm cũng bất quá chỉ là phân hận ý này thôi, hiện tại tất thảy đều đã kết thúc, y cũng nên ly khai nơi này, thế nhưng, y lại không có chỗ nào đi cả.

Lúc này, nam nhân từng cứu y năm xưa, trở lại. Vẻ mặt phong sương, trong mắt lại càng thêm phần tang thương.

“Ta nghĩ rằng ngươi sẽ không quay trở lại.” Quân Sư buồn bã nói.

“Vốn không nghĩ sẽ quay lại, chính là bỗng nhiên mộng thấy mẫu thân ngươi, lại nghe nói Liêu Quốc đã diệt vong, ngươi đại khái là không còn chỗ nào để đi, ta lại không yên lòng để ngươi một mình phiêu bạt khắp nơi, không bằng theo ta cùng đi.” Nam nhân nói

Giờ khắc này Quân Sư nghĩ tới rất nhiều thứ, nhớ tới mẫu thân hắn, nhớ tới Liêu quốc, nhớ tới năm năm sống tại trấn nhỏ biên thùy, thế nhưng nhớ tới nhiều nhất, lưu luyến nhiều nhất chính là Tướng Quân.

Y đi rồi thì người vừa bộc trực quá mức lại ngu ngốc quá đà kia phải làm sao, y trời sanh tính tình ngay thẳng, tay lại cầm binh quyền, mấy năm nay đắc tội nhiều người lắm, tuy rằng nhà hắn thế lực lớn, nhưng cũng không thể phòng hết được hãm hại sau lưng.

“Để ta suy nghĩ được không?” Quân Sư hỏi

Quân Sư đi tìm Tướng Quân.

Y nói, nam nhân từng cứu y đến đón y, có lẽ y nên ly khai.

Tướng Quân ngây người, chợt gắt gao giữ chặt lấy Quân Sư không buông, cầu y ở lại.

Quân Sư nói, thù lớn đã báo, y đã không còn lý do ở lại chỗ này.

Tướng Quân hai mắt biến hồng, oán hận hỏi: “Ta thì sao?? Ta tính là cái gì?? Chẳng lẽ chỉ là đồ vật này nọ người dùng xong liền bỏ sao??”

Quân Sư thở dài một tiếng, thân thủ nhẹ vuốt ve lông mày Tướng Quân, lưu lại một nụ hôn trên môi hắn.

“Ta không có biện pháp thích nữ nhân.” Quân Sư rũ mắt, thấp giọng nói: “Thế nhưng ngươi cũng sẽ không thích nam nhân, ta không muốn cứ như thế mà tiếp tục, vẫn là rời đi thôi.”

Nói xong xoay người cất bước.

Tướng Quân một bên giữ chặt hắn, ,thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi sao lại biết ta không thích nam nhân?”

“Ngươi không phải lúc nào cũng phản đối Tam Nhi công tử cùng bệ hạ sao?”

“Đó là hai chuyện khác nhau?” Tướng Quân lắc đầu nói: “Là tên hỗn đản đó không xứng với Tam Nhi.”

“…”

“Hơn nữa,ta không thích nam nhân khác, ta chỉ thích tiên sinh.” Tướng Quân trịnh trọng tuyên bố.

Quân Sư sửng sốt.

“Trước kia ta không dám nói với tiên sinh, sợ tiên sinh sẽ giận…” Tướng Quân nhỏ giọng nói.

Quân Sư nhịn không được bật cười, sợ? Y cho tới bây giờ vẫn chưa nói câu nào nặng, thế nhưng không biết vì sao, Tướng Quân thấy y luôn nơm nớp lo sợ không dám lớn tiếng nói chuyện, lúc mới gặp thì cũng không đến nỗi thế, chính là mấy năm gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, lúc nào cũng dè dặt, cẩn thận từng ly.

“Sẽ không.” Quân Sư cười nói

“Vậy tiên sinh còn muốn đi không” Tướng Quân e dè hỏi.

“Ân…” Quân Sư trầm ngâm một lúc, khóe mắt thoàng nhìn bộ dáng không yên của Tướng Quân, hốt nhiên không đành lòng: “Để ta suy nghĩ…”

———–

Rốt cuộc, Quân Sư cũng không rời đi.

Nam nhân kia cũng không nói thêm gì, nhìn qua Tướng Quân đang trưng ra vẻ mặt đề phòng, lại nhìn Quân Sư đang ở một bên cười khổ, nói một câu bảo trọng, sau đó phất áo mà đi.

Từ đó về sau Quân Sư cũng không gặp lại nam nhân kia, không biết hắn đã đi phương nào, không biết hắn có hay không tìm được cuộc sống mới, cũng không biết… hắn có còn sống hay không.

“Tiên sinh, uống thuốc.” Tướng Quân mỗi ngày đều giám sát.

Quân Sư buông quyển sách trong tay xuống, ngồi lâu cũng có chút đau đầu, y cau mày nhu nhu huyệt Thái Dương nói: “Ngươi để đó đi, lát sau ta uống.”

Tướng Quân thấy y đau đầu liền tiến tới giúp y khinh nhu huyệt đạo, lực đạo vừa phải.

“Chiếu thư của bệ hạ hẵn cũng sắp tới, về sau ngươi có tính toán gì không?” Quân Sư hỏi.

“Tiên sinh thích nơi này không? Nếu tiên sinh không thích, ta liền giao binh quyền, cùng tiên sinh vân du tứ hải , thế nào?”

“Không, ta thực thích nơi này.” Quân Sư cười nói, “Nơi này trời cao hoàng đế ở xa, hơn nữa chuyện của Liêu Quốc cũng đã giải quyết xong, còn không tự tại sao?”

“Ân, vậy tiên sinh phải theo giúp ta.”

“hảo”

Qua một hồi trần ai, người cùng ở bên cạnh y, nguyên lai là hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.