Ngựa Non Háu Đá

Chương 70: Chương 70: Phiên ngoại 4: Tiểu tam (4)




Edit: Minh Tâm

Beta: Shim

Lục Hạo vô cùng tò mò về Lục Phỉ Nhiên, cậu ta hỏi: “Anh với chồng anh ở bên nhau bao lâu rồi?”

Vừa hỏi như vậy, Lục Phỉ Nhiên ngẩn ra nghĩ một chốc, “Sáu. Sắp bảy năm rồi.”

Lục Hạo ngưỡng mộ nhìn cậu, “Hai anh tình cảm tốt ghê. Em thấy trong giới gay em biết thì hai người ở bên nhau lâu nhất đấy. Thích thật.”

Lục Phỉ Nhiên cười, “Cậu vẫn còn trẻ, đời còn dài mà.”

Lục Hạo không cho là đúng, vào công ty được một thời gian rồi song cậu ta vẫn cứ dính vào Lục Phỉ Nhiên, nói với Lục Phỉ Nhiên là hình như người trong công ty có thành kiến với cậu ta, “Chắc là do xu hướng tính dục của em. Trước giờ vẫn vậy mà.” Cậu ta bất mãn dùng thìa chọc chọc cơm trong bát, “Hồi cấp hai em đã phát hiện mình thích đàn ông rồi. Lên cấp ba em thích một bạn học cùng, trước đây chúng em là kiểu bạn tốt quan hệ thân thiết. Hồi đó em rất ngốc, còn tưởng cả hai đều hiểu lòng nhau mới bày tỏ với cậu ấy, kết quả cậu ta trốn tránh đã đành còn nói với người khác. Không lâu sau mọi người đều biết em là kẻ biến thái, bạn cùng phòng còn vứt đồ của em đi, ba mẹ cũng đưa em đi khám tâm thần, cuối cùng chuyển trường. Lúc thi đại học em liền chọn vào trường xa nhất, chỉ muốn bắt đầu lại tại một nơi không ai biết đến mình.”

Lục Phỉ Nhiên an ủi, “Đồng tính luyến ái không phải biến thái, đừng để ý những người không hiểu mình, cũng đừng chỉ sống vì họ.” Cậu hồi tưởng lại, nhớ tới năm xưa mình bị Thiệu Thành quở mắng, bật cười, “Hồi cấp ba tôi cũng tỏ tình sau đó bị mắng thê thảm.”

Lục Hạo thấy Lục Phỉ Nhiên “đứng nói chuyện không đau lưng”, cũng không phải thật sự hiểu được nỗi đau khổ cô đơn của mình. Nhưng cậu ta vẫn đi theo Lục Phỉ Nhiên, dẫu sao trong công ty cũng không nói chuyện với ai được.

Cuối tuần, Lục Hạo ra ngoài mua sắm, lúc đi ngang qua quảng trường, từ xa đã trông thấy hai nhóc con mặc đồng phục hải quân, đội mũ hải quân cùng kiểu đi với nhau, khoảng chừng bốn năm tuổi, là một cặp song sinh trắng trẻo đáng yêu, gương mặt giống nhau như đúc, chỉ có chiều cao là hơi chênh lệch. Lúc đi qua chỗ cảnh sát giao thông đứng gác, bé con cao hơn một chút dừng bước, ngửa đầu nhìn chú cảnh sát.

Chú cảnh sát còn tưởng là có chuyện gì, đang định ngồi xổm xuống, thằng bé đột nhiên giơ tay lên chào một cái bài bản đâu ra đấy.

Chú cảnh sát ngẩn ra, bật cười, chào lại cậu nhóc.

Nhóc song sinh còn lại đỏ mặt, kéo tay em trai, “Em làm gì đó?”

Đứa cao hơn lại là em sao? Lục Hạo không kìm được nhìn thêm vài lần. Nhóc lùn đỏ hết cả tai, dáng vẻ rất ngại ngùng.

Bé con được gọi là em nói với anh trai một cách đương nhiên: “Em chào chú cảnh sát. Hôm nay chúng ta cũng là cảnh sát nhỏ mà.”

Nhóc anh mắng em: “Chúng ta là hải quân không phải cảnh sát, đồ ngốc!”

Nhóc em ngạc nhiên, gãi gãi đầu, “Cũng gần giống mà nhỉ?”

Nhóc anh mơ hồ, “Gần giống sao?”

Nhóc em không rõ lắm, “Chắc cũng như nhau đấy.”

Con ngươi nhóc anh liếc quanh, rất xấu hổ ngại ngùng. Nó do dự hồi lâu mới nhăn nhó giơ tay chào, mắt nhắm tịt không dám nhìn người ta, vừa chào xong không đợi người ta chào lại đã kéo tay em trai muốn chạy. Nhóc em còn vẫy tay chào chú cảnh sát, “Tạm biệt chú cảnh sát ạ!”

Chú cũng vẫy tay với hai nhóc, “Tạm biệt, đi cẩn thận, đừng chạy lung tung.”

Nhìn mãi nhìn mãi, bỗng dưng Lục Hạo lại thấy đôi song sinh này có hơi quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra.

Nhóc anh chạy vài bước thì dừng lại, nhìn ra một chỗ cách đó không xa, mắt sáng lên, giọng trong trẻo hô “Ba!”, chân ngắn sải bước chạy tới.

Lục Hạo theo bóng dáng nho nhỏ kia nhìn qua, một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đứng ở đó, người đó ngồi xổm xuống, nhóc con như chim non về tổ nhào vào lòng anh ta. Anh ôm con lên, “Ba đã dặn con không được chạy lung tung rồi mà. Ba bị con dọa sợ chết mất.”

Thằng bé bối rối giải thích: “Là em cứ muốn đi xem cảnh sát, con chỉ đành dẫn nó đi.”

Lục Hạo nhìn mặt người đàn ông, ngẩn ra, nhận ra ngay. Đây chẳng phải là Thiệu Thành ư?!

Đợi đã, cậu ta đã nhớ ra nhìn thấy đôi song sinh này ở đâu rồi: Chính là trên màn hình điện thoại của Lục Phỉ Nhiên! Tổ trưởng nói là con của anh ấy với chồng mà.

Lục Hạo lén liếc hai cái, mới đầu cậu ta còn không nghĩ đến, giờ chú ý mới thấy, hai nhóc này càng nhìn càng thấy mặt mũi y hệt Lục Phỉ Nhiên.

Lần này cũng thật trùng hợp, quảng trường Thiệu Thành đưa con đến cách chỗ làm rất xa, thành phố này rộng như vậy, xác suất gặp phải nhân viên công ty rất nhỏ. Anh và Lục Phỉ Nhiên kết hôn kín. Cả công ty ngoài họ thì cũng chỉ có Phương Úy Nhiên với Nhiêu Tinh Châu biết, những người khác chỉ biết hai người họ đều đã kết hôn chứ tuyệt đối không đời nào liên tưởng đây là một cặp. Mà Lục Phỉ Nhiên hiện giờ đã lên chức tổ trưởng, bao nhiêu năm nay không còn có người thò đầu xem điện thoại của cậu rồi. Cậu cho rằng trong hình cũng không có chụp Thiệu Thành, nên thản nhiên nhận là con mình.

Từ hôm đó, Lục Hạo gần như xác định chồng của Lục Phỉ Nhiên chính là ông chủ đứng đầu công ty - Thiệu Thành. Cậu ta càng tích cực xoay quanh Lục Phỉ Nhiên, nói bóng gió thăm dò tin tức xác minh suy đoán của mình.

Lục Phỉ Nhiên lờ mờ nhận ra Lục Hạo có ý đồ, lòng thấp thỏm nghĩ: Có khi nào... Do mình thân thiết quá, cậu ta lại thích mình?

Song Lục Phỉ Nhiên ngại không nói ra, ngộ nhỡ do cậu hiểu nhầm thì sao? Hoặc là đối phương da mặt mỏng không thừa nhận. Vậy chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?

Thí dụ như một buổi tối tăng ca nào đó, Lục Hạo không kìm được hỏi: “Anh về muộn thế này vị nhà anh thì sao?”

Lục Phỉ Nhiên cảnh giác cao độ, “Thường thường nếu không muộn quá thì anh ấy đều đợi tôi.”

Lục Hạo lại hỏi: “Ồ... Muộn thế này giao thông công cộng có lẽ đều hết giờ làm việc rồi, gọi taxi đắt lắm. Tổ trưởng, anh có thể đưa em đi cùng một đoạn không?”

Nếu là trước đây Lục Phỉ Nhiên chắc chắn sẽ đồng ý, song hiện tại không thể, bừn từ chối: “Không cùng đường không tiện lắm đâu. Cậu cứ giữ lại hóa đơn đi đường rồi báo cho công ty thanh toán cũng được.”

Lục Hạo nói đùa: “Tổ trưởng, anh không phải là nóng lòng muốn về gặp vị nhà anh sớm chút đó chứ?”

Lục Phỉ Nhiên thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, sao nào?”

Lúc mới vào công ty Lục Phỉ Nhiên từng chịu thiệt nên hiểu rõ đạo lí đối nhân xử thế. Cậu không nói quá nhiều, chỉ thể hiện cuộc hôn nhân của mình vô cùng hài hòa đằm thắm.

Nhưng Lục Hạo ngày nào cũng quan sát Lục Phỉ Nhiên, phát hiện khóe mắt đuôi mày cậu đều dịu dàng khoan khoái, hiển nhiên là cuộc sống rất hạnh phúc mĩ mãn. Cậu ta ngưỡng mộ Lục Phỉ Nhiên, vì sao trên đời này lại có người có thể được hạnh phúc như vậy? Đã không bị kì thị không bị khinh bỉ, tình yêu còn thuận lợi đơm hoa kết trái, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió. Có điều hiện giờ Lục Phỉ Nhiên đạt được chức vị cao như thế này cũng không biết là dùng thủ đoạn gì đây?

Lục Hạo nhớ đã từng gặp Thiệu Thành trong công ty, vóc dáng cao ráo mạnh mẽ, gương mặt tuấn tú lắng đọng sức hấp dẫn của sự chín chắn. Anh hình như từng nhìn cậu ta một cái, con ngươi đen như mực lạnh lẽo, xuất sắc nổi bật, làm người ta vừa không dám tiếp cận vừa sinh lòng ngưỡng vọng.

Cậu ta vừa quay người, những lời Lục Phỉ Nhiên nói vọng lại gần như muốn làm cậu ta mang thai lỗ tai. Thiệu Thành mạnh mẽ xuất sắc như thế, nhìn có vẻ là người đàn ông lãnh khốc vô tình, vậy mà đối với Lục Phỉ Nhiên lại dịu dàng chăm sóc vậy sao? Cậu ta rất khó tưởng tượng, vừa nghĩ tới trong lòng liền nảy sinh đố kị.

Lục Phỉ Nhiên nói bọn họ đã kết hôn bảy năm. Những cặp vợ chồng bình thường cũng sẽ nhạt dần, chứ đừng nói là kiểu gia đình vừa không ổn định vừa nổi tiếng không chung thủy như đồng tính. Tình cảm của bọn họ có thật vẫn tốt như vậy không? Lục Phỉ Nhiên năm nay sắp ba mươi, khá già rồi nha.

Sau lần Lục Hạo nhắc đến, Lục Phỉ Nhiên cũng nghĩ, vậy mà cậu với Thiệu Thành đã ở bên nhau lâu thế rồi.

Thời gian trôi qua nhanh quá.

Cậu với Thiệu Thành cũng không phải hoàn toàn không có mâu thuẫn gì, từng cãi nhau vài lần, đặc biệt là về vấn đề giáo dục con cái. Kiểu người như Thiệu Thành nhìn thì hung ác đáng sợ, thực chất còn chiều con hơn cả bà Thiệu. Bé con muốn sao anh tuyệt đối không lấy trăng, có thể nói là có cầu tất ứng, bị Lục Phỉ Nhiên nghiêm túc giáo huấn mấy lần, mãi không sửa được.

Thiệu Thành bất đắc dĩ nói: “Sao anh nỡ chứ?”

Lục Phỉ Nhiên xụ mặt, “Sao cái gì mà sao?”

“Trong mắt anh, hai đứa nó đều là em phiên bản nhỏ.” Thiệu Thành cảm thán, “Cuối cùng anh cũng biết vì sao Rhett Butler chiều Bonnie* lên tận trời như vậy rồi! Cứ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ giống em y đúc kia làm nũng với anh, bất kể thế nào anh cũng không từ chối nổi.”

*Bonnie là con gái của Rhett Butler và Scarlett O”Hana trong “Cuốn theo chiều gió” của Margaret Mitchell. Bonnie chết vì tai nạn trong lúc cưỡi ngựa.

Lục Phỉ Nhiên không vui, “Nói linh tinh gì vậy? Còn lấy Bonnie làm ví dụ nữa. Bonnie chính là bị chiều hư mới bất ngờ tai nạn chết đó! Anh còn muốn tranh làm Rhett Butler? Đừng có nói lung tung!”

Thiệu Thành tự vả mồm, “Là anh nói sai. Thời điểm quan trọng anh vẫn có thể cứng rắn được mà. Khi xưa em nói thích anh, anh như ngồi trên đống lửa, sau cùng không phải vẫn “vì nghĩa hi sinh” từ chối em đó sao?”

Hết chuyện để nói rồi hay hả! “Dạo này anh sung sướng quá phải không?”

Thiệu Thành: “...”

Cuối cùng quay lại chủ đề chính, mấy năm nay Lục Phỉ Nhiên vẫn là người bên gối Thiệu Thành, yên ổn thì yên ổn thật, cơ mà đúng là không có chút mới mẻ nào. Cậu hỏi anh: “Hai ta... Có phải là cũng đến thất niên chi dương rồi không?”

Thiệu Thành ngẩn ra, dựa lại gần.

Lục Phỉ Nhiên cảm nhận được một bàn tay từ mép quần trượt vào trong, quen thuộc tự do luồn lách, thoáng chốc mặt đỏ lên, “Anh làm gì đấy? Em đang nói chuyện mà.”

Xúc cảm nơi gồ lên dưới tay rất tốt, Thiệu Thành niết một cái, thẳng lưng, dùng thân dưới chọt chọt, “Em nói bảy năm ngứa ngáy, có phải là ngứa chỗ này không?”

Lục Phỉ Nhiên: “Cái lão già lưu manh này!”

Thiệu Thành cởi quần áo cậu ra rồi cắn tai cậu hạ một mệnh lệnh, Lục Phỉ Nhiên vừa nghe cổ đã đỏ lên.

“Không được sao?” Thiệu Thành nhìn sâu vào cậu.

Lục Phỉ Nhiên do dự bò dậy, đảo ngược lại, chậm rãi bày ra tư thế, tia sáng màu vàng cam rơi trên làn da trần trụi của cậu, tựa như sắc mật ngọt ngào. Thiệu Thành vỗ đùi cậu một cái, phát ra tiếng vang dâm mị, “Dang rộng thêm chút nữa.”

Người cưỡi lên mình Thiệu Thành lúc này mới tách đôi chân mềm dẻo thon dài ra, run rẩy mở ra cảnh sắc nơi khu vườn thần bí trước mắt Thiệu Thành.

Lục Phỉ Nhiên nhìn cây gậy đang giữ sức chờ lệnh của Thiệu Thành vô cùng rõ nét, cậu nuốt nước miếng, thứ to thô thế này trước đây làm thế nào nhét vào cơ thể cậu nhỉ? Vuốt mấy sợi tóc lòa xòa ra sau gáy, cậu run rẩy nắm lấy gậy th*t, đưa lưỡi thăm dò liếm một lát đã bắt đầu thấy đỉnh chóp tiết ra dịch thể trong suốt. Thiệu Thành cảm giác được cái lưỡi lướt qua dương v*t, lực độ kia vừa nhẹ vừa ngứa như lông chim phẩy phẩy, chỉ gãi cho dục hỏa rừng rực, hoàn toàn không đã nghiền.

Thiệu Thành hít một hơi, “Em là mèo nhỏ à?”

Lục Phỉ Nhiên tức giận, “Em đã không thích cái này, anh còn soi mói!”

Anh sợ chọc tới cậu, bèn nói: “Em làm nốt lần này, xong rồi chúng ta sẽ không dùng tư thế này nữa.”

Lục Phỉ Nhiên cảm thấy quá xấu hổ, xấu hổ qua đi ngược lại trở nên cam chịu, chỉ muốn Thiệu Thành tiết nhanh nhanh cho xong, không cần dùng cặp chân mềm nhũn chống đỡ tư thế đáng ghét này nữa. Cậu nhớ lại cách Thiệu Thành làm trước kia, còn cả một vài kĩ xảo trong phim. Biết thì biết đấy, nhưng mà để vượt qua chướng ngại tâm lí lại là chuyện khác, kiểu người như cậu rất là giữ thể diện.

Thiệu Thành đùa bỡn dương v*t Lục Phỉ Nhiên, chỗ đó cũng ướt nhẹp như chủ nhân của nó vậy, trông rất oan ức, anh hôn một cái là lên tinh thần ngay. Anh đổ dầu bôi trơn lên ngón tay, chen vào lỗ nhỏ trước nay luôn làm anh sung sướng mất hồn, nếp nhăn hồng nhạt từ từ nở ra, có thể thấy thấp thoáng vách thịt xinh đẹp đo đỏ bên trong.

Chân Lục Phỉ Nhiên càng lúc càng run.

Thiệu Thành cảm nhận được lỗ nhỏ ẩm ướt mềm mại nhúc nhích căng chặt như đang mút lấy ngón tay mình. Anh như người cầm lái lão luyện đi vào thân thể làm mình si mê, muốn tiến vào hết mức có thể. Lúc anh cố ý dùng ngón tay kích thích điểm G của Lục Phỉ Nhiên, cậu không chịu nổi mà rên “ưm, ưm”, không ngậm nổi cây gậy nữa, toàn thân xụi lơ, khuôn mặt bất cẩn dán vào cây gậy th*t vừa được bản thân liếm ướt, nước mắt tràn ra.

Quả là thú vị vô cùng. Thiệu Thành cố ý khuấy động ngón tay, kích thích lúc sâu lúc nông. Lục Phỉ Nhiên càng run rẩy, nghẹn ngào như khóc như không, dương v*t ưỡn lên, chưa được vài cái đã tiết ra, bắn từng đợt trên ngực Thiệu Thành và cả bụng mình.

Sau khi thỏa mãn cơ thể Lục Phỉ Nhiên cứ như vừa bị điện giật, vô lực trong chốc lát, ngã người xuống, cúi đầu cứ như sụt sùi khóc.

Lẽ nào ức hiếp quá đà rồi? Thiệu Thành thấp thỏm, không dám ép cậu tiếp tục nữa, bèn ngồi dậy ôm người lên. Khuôn mặt trắng như ngọc của Lục Phỉ Nhiên nổi sắc hồng diễm lệ yêu dã, khóe môi gò má còn dính vài vệt chất lỏng, đôi mắt như hổ phách ngâm nước, ẩm ướt đáng thương vô cùng, vừa thanh thuần vừa tình sắc. Thiệu Thành nhìn mà thân dưới càng cương hơn.

“Lúc đầu rõ ràng là em dụ dỗ anh, cứ như quỷ nhỏ háo sắc, đến lúc ra trận thật thì lại vô dụng như vậy.”

Lục Phỉ Nhiên vô cùng tủi thân, “Em đâu có thích tư thế này.”

Thiệu Thành: “Là do chân không có sức à? Xem em run rẩy không ngừng kìa.”

Lục Phỉ Nhiên buồn bực đáp: “Là vì không nhìn thấy mặt anh!”

Thiệu Thành bị câu trả lời hùng hồn của cậu làm cho ngẩn ra, sau đó bật cười sâu xa, “Thì ra là vậy...”

Anh điều chỉnh lại vị trí, hơi nghiêng một chút đâm vào lỗ nhỏ đã được mở rộng đầy đủ, cắm vào phân nửa, “Thế này thì thích rồi chứ? Cưng à, anh cũng thích dáng vẻ em bị anh làm lên đỉnh.”

Lục Phỉ Nhiên cho rằng cả đời này cậu cũng không theo nổi trình độ mặt dày của Thiệu Thành, không phục lắm, “Em cũng thích.”

Thiệu Thành nhỏ rồi, còn tưởng mình nghe nhầm, “Em nói gì cơ?”

Đôi mắt ướt đẫm ánh lệ làm Lục Phỉ Nhiên như rơi vào mảnh sao nát vụn, cậu vô cùng xấu hổ nhưng cũng hết sức chân thành đáp: “Em nói em cũng thích, em thích được nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của anh. Cho dù có những lúc hơi đau nhưng không sao, chỉ cần nhìn thấy anh thoải mái như thế trong lòng em đã thỏa mãn rồi.”

Thiệu Thành giật mình, cảm thấy chỗ mềm nhất trên đầu quả tim bị tình yêu chân thành rực lửa của Lục Phỉ Nhiên thiêu đốt. Anh xoa đầu vợ yêu, “Em vậy mà cũng nói mấy lời sắc tình thế này. Em uống rượu hay bị sốt rồi?”

Cậu kéo tay anh xuống, “Anh chỉ được cái nói linh tinh, vừa mới bảo em là quỷ háo sắc, giờ còn kêu.”

“Lâu lắm em không nói thế này rồi. Anh còn cho rằng em không yêu anh như trước nữa.”

Lục Phỉ Nhiên hơi tức giận, “Nói lung tung gì đó? Em chỉ là thấy không cần thiết phải nói ra thôi. Với cả, thực sắc tính dã*, em có háo sắc với người mình yêu cũng là đương nhiên!”

*Câu nói của Mạnh Tử, ý nói chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

Ái tình là liều thuốc mãnh liệt nhất. Thiệu Thành bị mấy câu tỉnh tò của vợ yêu kích cho máu huyết cả người dồn hết xuống thân dưới. Lục Phỉ Nhiên có thể cảm nhận được côn th*t đang khảm trong người mình bự lên một vòng. Lúc này Thiệu Thành lại rút ra. Lục Phỉ Nhiên ngơ ngác, sau một phen trời đất xoay chuyển lại nằm trên giường, trở về tư thế truyền thống nhất: “Thế này thì có thể nhìn thấy mặt anh rồi chứ?”

Chân cậu bị tách đôi, mở đến độ rộng nhất, sau đó anh lấy tư thế cưỡi ngựa đâm mạnh vào trong.

Lục Phỉ Nhiên ôm vai anh, rên lên một tiếng như đau như sướng.

Thỏa sức đâm rút, lần này đâm thẳng vào trung tâm, vách tường run rẩy mềm mại kẹp chặt như muốn giữ anh không thả.

Lục Phỉ Nhiên đung đưa eo nghênh đón đối phương, bao lấy phần lửa nóng của Thiệu Thành, cả người đẫm mồ hôi. Thiệu Thành cũng đầm đìa, thỏa sức đâm rút, tiếng cơ thể va vào nhau bạch bạch và cả âm thanh lép nhép khi gậy th*t dính đầy dịch thể và thuốc bôi trơn tiến vào ma sát với miệng huyệt, chiếc giường bị lắc cũng cọt kẹt vang lên không ngừng.

Lục Phỉ Nhiên thấy Thiệu Thành cứ như dã thú tuột xích, tiết tấu càng lúc càng nhanh, cậu sắp bị đụng đến rã rời rồi.

“Rầm rầm rầm.” Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Lục Phỉ Nhiên vội che miệng.

Động tác của Thiệu Thành chậm lại.

Ngoài cửa truyền đến giọng non nớt của Tiểu Ung, “Ba ơi, phòng ba có chuột à? Sao lại ầm ĩ như vậy?”

“Đúng vậy, ba đang bắt chuột.” Thiệu Thành vừa đứng đắn nói vừa thong thả đâm rút chín nông một sâu, còn hỏi lại: “Nửa đêm nửa hôm sao con còn chưa ngủ? Mau đi ngủ đi.”

Tiểu Húc đáp: “Anh hai muốn đi vệ sinh, nhưng tối quá không dám đi nên con đi cùng. Còn kêu khát nước, bảo con cùng đi rót nước.”

Tiểu Ung tức giận phản pháo, “Còn lâu anh mới sợ!”

Giờ Thiệu Thành cũng không còn tâm trí dỗ con, “Được rồi, hai đứa mau về phòng ngủ đi, đừng ra ngoài.”

“Vâng, ba cũng ngủ sớm nha, chúc ngủ ngon. Em trai, chúng ta đi thôi.”

Qua một lúc, Lục Phỉ Nhiên mới thả buông bàn tay che miệng ra, thở hổn hển.

Thiệu Thành hôn hôn mấy giọt lệ tràn ra từ khóe mắt Lục Phỉ Nhiên, “Con cả của ba, hai ta không thể nào ngủ sớm được đâu.” Vừa nãy sau khi chậm lại anh cũng không lập tức tăng tốc nữa, mà nhẹ nhàng di động nghiền mài vách tường.

Thế này thật là giày vò người khác, Lục Phỉ Nhiên ôm vai Thiệu Thành, giọng mang theo âm khóc giục anh: “Anh đừng bắt nạt em nữa, mau lên đi.”

Thiệu Thành bấy giờ mới tăng tốc, bất chấp đâm vài trăm phát, cuối cùng đâm vào cả căn, run run bắn toàn bộ tinh dịch vào trong.

Anh không rút ra ngay, mà nhắm mắt hưởng thụ dư vị của cao trào, gậy th*t mềm xuống mới trượt ra ngoài.

Thiệu Thành cúi đầu nhìn. Dưới ánh đèn, huyệt nhỏ của Lục Phỉ Nhiên hơi sưng đỏ như đang mấp máy không khép lại được, tinh dịch đặc sệt trắng nhờ ồ ạt chảy ra, dọc theo khe mông chảy xuống, còn cả thuốc bôi trơn làm giữa hai đùi nhầy nhụa nhớp nháp. Cảnh dâm mị cùng cực này làm hạ thể Thiệu Thành lại có ham muốn ngẩng đầu.

Đêm còn dài.

Các bạn nhớ vote các kiểu con đà điểu cho nhà bọn tớ nhé! ( ̄∞ ̄)

Ngày hôm sau, Lục Phỉ Nhiên lưng đau eo mỏi nên dậy hơi muộn, “Chết rồi, hôm nay em đi công tác, vali của em đâu? Đều tại anh hết đó.”

Thiệu Thành đã ăn no đủ, “Cưng à, hành lí anh xếp hết cho em rồi. Cho dù không có việc gì, chẳng phải trước đây hành lí của em đều là anh sắp xếp à? Em quên trước quên sau, cứ tự xếp hành lí thể nào cũng quên nọ kia.”

Lục Phỉ Nhiên lại đỏ mặt, “Cũng đâu phải em cố tình quên đâu.”

Thiệu Thành tạm biệt cậu, “Đi đường cẩn thận. Đừng lo Tiểu Húc Tiểu Ung, anh sẽ chăm sóc tốt cho chúng nó.”

Đại khái là lần triền miên quấn quít tối qua kích thích lửa nhiệt đã lâu không thấy, hôm nay ánh mắt Lục Phỉ Nhiên nhìn Thiệu Thành đong đầy tình ái. Cậu chủ động hôn anh một cái, “Sếp Thiệu, em đi nhé.”

Thiệu Thành bình tĩnh gật đầu, “Ừm, đi đi, anh còn phải đưa con đi học, không đưa em ra sân bay được rồi.”

Lục Phỉ Nhiên kéo hành lí đi vài bước, lại quay đầu lại, nhất thời khó nén tình cảm, chạy về ôm lấy Thiệu Thành, “Cứ vậy giục em đi. Anh nỡ xa em sao? Đồ lưu manh này!”

Thiệu Thành ôm lại cậu, “Bạn nhỏ Tiểu Lục à, em đừng rù quến anh chứ. Còn thế nữa, em sẽ thực sự không đi nổi đâu. Đi công tác nửa tháng anh vẫn còn chịu đựng được.”

Lục Phỉ Nhiên đến sân bay tụ họp với mấy đồng nghiệp cấp dưới, rồi lên chiếc máy bay hướng về nước Mỹ.

Hết phiên ngoại 4

Ăn chay lâu quá rồi, giờ thấy chương này thật là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.