Edit: Phong Nguyệt
Beta: Shim
Ngoài cửa sổ, những đám mây lơ lửng trên bầu trời u ám dần vội vã trôi đi, gió lạnh lùa vào, rèm cửa bị thổi tung phấp phới. Lúc Lục Phỉ Nhiên đi đóng cửa sổ, gió chợt thổi bay tấm rèm ngược về phía cậu, lực cũng không lớn lắm, chỉ là cậu quá suy yếu, thiếu chút nữa nhào ngã.
Thiệu Nhu vừa bước vào thì thấy cảnh tượng này liền hoảng sợ, vội đặt cái đĩa đang bưng xuống tới đỡ Lục Phỉ Nhiên, dìu cậu lên giường rồi vội đóng cửa sổ. Khi quay đầu lại, trên giường lại không một bóng người, cô bé bị dọa sợ, định thần lại một lúc mới phát hiện Lục Phỉ Nhiên đang quỳ trên mặt đất, hình như là đang tìm cái gì đó.
Thiệu Nhu ngồi xổm xuống hỏi: “Chú Lục, chú đang tìm gì vậy?”
Lục Phỉ Nhiên hoảng hốt nói: “Không, không có gì...”
Thiệu Nhu nhìn đến tay cậu cầm hộp nhẫn, lập tức hiểu Lục Phỉ Nhiên đang tìm cái gì, cô cũng không vạch trần “Cháu giúp chú tìm.”
“Không có gì đâu, chú tự tìm cũng được.” Lục Phỉ Nhiên cúi đầu xuống, bối rối nhìn xung quanh.
Cũng không tính là từ chối, Thiệu Nhu dứt khoát đứng lên, rốt cục phát hiện một ánh kim loại bóng loáng trong ngăn kéo khép hờ. Lấy ra chiếc nhẫn nho nhỏ, cô cầm lên hỏi: “Ở đây có chiếc nhẫn bị rơi nè. Chú Lục, của chú à?”
Lục Phỉ Nhiên quay đầu lại, có chút khó mở miệng, chỉ gật đầu nói: “Cảm ơn.” Cậu nhận lấy nó từ tay Thiệu Nhu, cũng không ngại ngồi dưới đất, vội vàng dùng cổ tay áo lau lau, chăm chú quan sát xem có bị trầy hay không. Đang nhìn bỗng nhiên thấy không được tự nhiên, cậu đứng lên thì phát hiện Thiệu Nhu đang theo dõi mình, khuôn mặt cũng từ từ đỏ bừng.
Thiệu Nhu cười trừ, đem đĩa trái cây đặt ở bàn ăn nhỏ trên giường, nói: “Cháu đến để đưa chút điểm tâm ngọt. Chú Lục, cháu không quấy rầy chú nữa.”
Lục Phỉ Nhiên đem nhẫn cất kĩ, cúi đầu nhìn quần áo trên người có chút bẩn, như vậy mà lên giường thì không ổn lắm, không phải sẽ đem chăn nệm làm dơ hết à. Cậu lấy ra một bộ đồ ngủ sạch sẽ trong tủ quần áo, vào toilet thay. Lúc cởi đồ, nhìn bộ dáng của mình trong gương như nhìn thấy người xa lạ đáng sợ khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Người trong gương gầy trơ xương, da trắng bệch không chút huyết sắc, máu bầm cùng những dấu kim châm loang lổ giống như kẻ nghiện lâu ngày, đúng thật là xấu xí không chịu nổi. Trong lúc nhất thời, Lục Phỉ Nhiên không nhớ ra nổi bộ dáng mình lúc trước ra sao.
Cậu thay quần áo xong nhưng không lập tức lên giường, ngồi trên ghế sô pha một lát, vuốt ve chiếc nhẫn mất rồi có lại, ngón tay chạm đến mặt chữ khắc bên trong lòng nhẫn, sờ rất lâu, đó là chữ viết tắt tên cậu và Thiệu Thành.
Bên tai cậu dường như vang lên âm thanh: “Không thì, đợi em phẫu thuật thành công, anh để em đi, hoặc là... hoặc là chúng ta kết hôn đi.”
Cậu từng có rất nhiều tâm nguyện, khi còn nhỏ hi vọng có thể trở nên xuất sắc để ông bà nội sống những ngày tháng tốt nhất, sau này cậu chỉ hi vọng có thể có hạnh phúc của một gia đình bình thường.
Tiếng đập cửa vang lên, “Anh có thể vào không?”
Là giọng của Thiệu Thành!
Lục Phỉ Nhiên vội vàng bỏ nhẫn vào hộp, giấu đại phía sau người, đứng lên. “Vào đi.”
Thiệu Thành vào cửa, nhìn Lục Phỉ Nhiên ngồi ở trên sô pha, “Tại sao em lại đứng đây?”
Lục Phỉ Nhiên nói: “Tôi đứng lên đi lại một chút.”
Thiệu Thành nhìn sắc mặt và đôi môi trở nên trắng bệch của cậu, đi qua nắm tay, “Lạnh quá.”
Lục Phỉ Nhiên cúi đầu nhìn bàn tay mình được Thiệu Thành nắm lấy, trông như cành cây khô héo, làn da tái nhợt mỏng manh, gân xanh nổi đầy, mà tay Thiệu Thành lại dày rộng rắn chắc. Bản thân cậu tự cảm thấy xấu xí, vì thế theo bản năng dùng sức gạt tay anh ra.
Thiệu Thành ngẩn người, xót xa mỉm cười, “À, xin lỗi, anh lại chạm vào khi chưa có sự đồng ý của em. Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, hơi lạnh, lên giường đi.”
Lục Phỉ Nhiên nhích người, che hộp nhẫn ở góc sô pha. “Không...”
Thiệu Thành nhắm chặt mắt, “Xin lỗi, tha thứ cho hành động ban nãy cũng anh đi. Cho là em muốn đối nghịch với anh thì cũng đừng lấy thân thể của chính mình ra giận dỗi.” Anh trực tiếp ôm Lục Phỉ Nhiên tới bên giường, cậu bệnh lâu mất sức, căn bản không chống cự nổi, tròng mắt bối rối mà chuyển chuyển, dừng lại ở hộp nhẫn trên ghế, rồi thu hồi lại tầm mắt giả vờ như không biết.
Thiệu Thành vẫn chưa phát hiện hộp nhẫn, anh ngồi xuống bên giường, “Hôm nay người có thấy thoải mái không?”
Lục Phỉ Nhiên khách sáo trả lời anh, cơ mặt căng chặt, cậu sợ bị Thiệu Thành phát hiện mình đang để ý chiếc nhẫn kia, càng sợ Thiệu Thành ép cậu đưa ra câu trả lời cho lời cầu hôn mấy ngày trước.
Nhưng ở trong mắt Thiệu Thành, đây là Lục Phỉ Nhiên trong lòng thầm đề phòng anh, nhưng anh càng lo lắng phẫu thuật mấy ngày sau hơn. Có lẽ chỉ cần anh ở đây, Lục Phỉ Nhiên sẽ không thoải mái. Ánh mắt Thiệu Thành trở nên ảm đạm, trả lời qua loa mấy câu rồi xoay người rời đi, từ đầu tới cuối đề không phát hiện cái hộp nhỏ trên sô pha.
Lục Phỉ Nhiên nhẹ nhàng thở ra, cầm chiếc hộp lên, mở ra nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp, qua một hồi lâu mới đóng lại, cất cẩn thận trong ngăn kéo bí mật ở góc phòng.
Vào một ngày trời trong, bầu trời xanh như gột.
Lục Phỉ Nhiên xuống giường chuẩn bị ra sân phơi nắng, cậu nằm dí ở trong phòng mấy ngày, nếu cứ thế sẽ thành nấm mất.
Mới vừa bước xuống một tầng, trong phòng sách mơ hồ truyền đến âm thanh cãi nhau.
“Mày thật sự không tính kết hôn sao? Hiện tại làm còn kịp.” Là giọng của ba Thiệu Thành, “Chẳng lẽ mày tính như thế này để mà tuyệt hậu hả? Đến lúc đó già rồi cả người phủng linh mày cũng không có.”
“Con sống không phải vì sinh con!” Thiệu Thành đáp trả.
“Mày thật là... ma nhập à? Con ma ốm kia liên lụy mày mười mấy năm, mày còn không tỉnh ra?! Tao phải tìm đại sư đến xem cho mày.” Lục Phỉ Nhiên nghe thấy bước chân thong thả của Thiệu Phong Ích và lời nói căm ghét của ông.
Thiệu Thành lãnh tĩnh mà kiên định nói: “Ba, không có gì để nói, con chỉ yêu em ấy thôi, nếu kết hôn cũng phải kết hôn với em ấy.”
Nghe thế, Lục Phỉ Nhiên không chịu nổi nữa, cậu nhanh tay nhanh chân về phòng, bỗng thấy cả thân và tâm đều mệt mỏi, động cũng không muốn động.
Thiệu Thành luôn nói với cậu thực xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, nói rất nhiều năm, còn tự trách mình là bất hạnh nhất của đời cậu.
Lục Phỉ Nhiên nghĩ: Thiệu Thành, anh nói tôi gặp gỡ anh thật bất hạnh... Anh gặp tôi cũng là bất hạnh.
Cậu mơ mơ màng màng ngủ, mơ thấy chuyện năm đó, cậu mắng Thiệu Thành: “Thiệu Thành, anh chỉ là yêu thích khuôn mặt của tôi, mà tôi không đáng để anh tự hành hạ mình như vậy!” Khi đó cậu cảm thấy, chờ thêm vài năm nữa, loại hoa hoa công tử như Thiệu Thành sẽ chán mình, cho là không chán, làn da trẻ trung xinh đẹp cũng không duy trì được lâu không, đến lúc đó Thiệu Thành tự nhiên sẽ bỏ đi.
Không nghĩ tới một lần chờ đợi lại chờ nhiều năm như vậy, nhiệt tình của Thiệu Thành không giảm mà tựa như chân ái, có một ngày cậu bỗng nhiên sợ hãi, sợ hãi cứ tiếp tục như vậy nói không chừng cậu thật sự muốn cùng một chỗ với Thiệu Thành.
Thời điểm công ty Thiệu Thành xảy ra vấn đề không có cách nào thoát ra, cậu rốt cục cũng tìm được cơ hội chạy trốn, nhưng giậu đổ bìm leo rất đê tiện, hơn nữa... Thiệu Thành đối với cậu rất tệ, nhưng bác sĩ phẫu thuật khớp gối cho ông nội năm ngoái là Thiệu Thành tìm giúp, chữa trị rất thành công. Mấy năm nay Thiệu Thành cũng thỉnh thoảng cho cậu không ít tiền, còn có bất động sản, giống như cho rằng như vậy là có thể giam cậu lại nhưng cho Lục Phỉ Nhiên cũng vô dụng; vốn là đồ của Thiệu Thành cậu không tính lấy, còn phải trả ân tình giúp ông nội phẫu thuật, nhưng tiền công tác của Lục Phỉ Nhiên cũng không là bao. Lúc này cậu đột nhiên nghĩ thông suốt, cậu còn sống còn tự do, có thể tìm việc mà sống, những thứ này trước kia cậu không nghĩ sẽ cần, cậu viết mật mã sổ tiết kiệm của mình lên tờ giấy, giấy tờ bất động sản thẻ ngân hàng gì đó mà Thiệu Thành cho, toàn bộ để lại, mang theo hai vạn tiền mặt chạy trốn. Một chữ dư thừa cũng không để lại cho Thiệu Thành.
Khi cậu chạy trốn muốn vứt tất cả quá khứ, quần áo giày dép không cần phải nói, giấy căn cước cậu đều không mang, sợ bị phát hiện, làm một thân phận giả chuẩn bị bắt đầu lại từ đầu, điều này khiến cho Thiệu Thành hiểu lầm, cho rằng cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ tới mức chạy tới nhà xác tìm người.
Mới nửa năm đã bị Thiệu Thành tìm được.
Lục Phỉ Nhiên nhớ rõ lúc trước Thiệu Thành run rẩy ôm lấy cậu không buông: “Cả nhà xác anh cũng tìm tới rồi! Lục Phỉ Nhiên, em chết, anh phải làm sao bây giờ?”
Lúc ấy cậu tức muốn chết, nghĩ thầm: Còn không bằng chết, có phải chỉ có chết mới thoát khỏi tên khốn nạn này không?! Tôi cũng không tin tôi chết anh sẽ có chuyện gì, thiếu ai lại sống không nổi? Tôi chết cùng lắm anh cũng là đau lòng một trận, quá lắm là một ngày.
Nhưng có đôi khi miệng không thể nói bậy, không lâu sau thì cậu phát hiện bị bệnh.
Giấc mộng cuối cùng lặp lại nhiều lần nhất là một chuyện rất bình thường, Lục Phỉ Nhiên cũng không biết tại sao mình lại nhớ rõ ràng như thế. Đó là chuyện của 6 năm trước, sau một lần phẫu thuật, là lúc cậu thật sự đi một vòng quanh quỷ môn quan, đau, rất đau, đau đến xương cốt đều run lên, đau làm cậu nghĩ chi bằng chết luôn cho rồi. Trong thời khắc nào đó, cậu có hơi tỉnh lại, cảm giác có người vẫn luôn nắm tay, hôn trán mình, mở to mắt, nhìn thấy Thiệu Thành...
Thật sự rất xấu, tóc tai bù xù, mắt đầy tơ máu, râu ria xồm xàm, khuôn mặt tiều tụy... Còn có ánh mắt kia, Lục Phỉ Nhiên không biết nên hình dung ánh mắt Thiệu Thành như thế nào, chính là đột nhiên ý thức được người này thật lòng yêu mình.
Mấy năm nay cậu càng ngày càng không nghĩ ra vì sao Thiệu Thành lại thích mình.
Cậu già lại bệnh, trở nên xấu như vậy... Thiệu Thành không phải yêu cái xác trẻ của mình từ cái nhìn đầu tiên sao? Aiizz...
Lục Phỉ Nhiên tự cười nghĩ: Thiệu Thành cũng đủ xui xẻo, lại đi thích tảng đá như mình. Lại nói, anh có tiền, có địa vị, cũng không phải hạng thô tục nhà giàu mới nổi, còn biết chơi đàn, giỏi võ, khiêu vũ cũng tốt, tại sao lại chấp nhất muốn bên cạnh một kẻ quê mùa như mình? Nếu anh để phần chân tâm này cho người khác, có dạng tình nhân nào tìm không thấy chứ?
Trước phẫu thuật một ngày, Lục Phỉ Nhiên chuyển về bệnh viện, Thiệu Nhu tới thăm cậu.
Lục Phỉ Nhiên nói với cô: “Nhu Nhu, nếu chú không còn...”
Còn chưa nói xong, Thiệu Nhu nổi giận nói: “Chú đừng nói như vậy! Nhất định giải phẫu sẽ thành công.”
Lục Phỉ Nhiên ôn nhu cười cười, “Ừm, chú chỉ là... ví dụ một chút. Nếu chú không còn, cháu với Thiệu Thành sẽ sống tốt đúng không?”
Thiệu Nhu nghênh mặt, “Cháu không muốn, tự chú sống mà đi cùng anh ấy, cháu không đáp ứng.”
“Có đôi khi vận mệnh không phải cháu có quyết tâm và nghị lực thì nhất định sẽ thay đổi được đâu.” Lục Phỉ Nhiên cau mày, khuôn mặt trắng bệch mỉm cười, lại phủ thêm một lớp lo lắng không yên, “Bác sĩ cũng nói chú bị bệnh này nhưng vẫn sống đến giờ đã là kì tích rồi, đã đủ lợi hại. Chú cũng rất mệt, cho là không chết, nhưng chỉ thật là “ăn bữa hôm lo bữa mai“. Nhu Nhu, cháu đáp ứng chú Lục có được không?”
Nước mắt Thiệu Nhu chảy ròng ròng, rốt cuộc gật đầu, tựa vào bả vai Lục Phỉ Nhiên khóc nức nở.
Thiệu Thành đến bồi giường, bầu không khí bây giờ khi bọn họ nói chuyện đặc biệt cổ quái. Lục Phỉ Nhiên càng cảm thấy giống như bạn già, hai bên đều đặc biệt bình tĩnh, ai nấy đều giấu cảm xúc của mình đi.
Thiệu Thành nói: “Lần này, chờ bệnh của em tốt lên, chúng ta lại leo núi, em không phải nói là muốn đi một lần nữa sao?”
Lục Phỉ Nhiên vuốt cằm, “Ừm, tôi rất muốn đi lần nữa, chờ hết bệnh sẽ đi ngay.”
Nói mãi, Lục Phỉ Nhiên cảm giác thân thể hơi khó chịu, đây là chuyện bình thường, nói không chừng chịu đựng một lát sẽ qua, cậu suy yếu nói với Thiệu Thành: “Tôi muốn uống nước, có thể lấy hộ tôi một ly không?”
Thiệu Thành lập tức đi rót nước.
Nhưng cơn đau lại càng lúc càng nghiêm trọng, Lục Phỉ Nhiên run rẩy lấy chiếc nhẫn từ dưới gối ra, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, dán vào ngực, hít sâu, đau đến không nói ra lời. Người như có dã thú cắn xé, ẩn nấp sâu trong cơ thể đến giờ mãnh liệt trào ra.
Choang!
Ly thủy tinh rơi xuống đất.
Thiệu Thành bổ nhào đến đầu giường, ấn chuông.
Thiệu Thành đuổi theo cáng của cậu, giọng nói run rẩy, không ngường gọi: “Lục Phỉ Nhiên, Lục Phỉ Nhiên, Lục Phỉ Nhiên...”
Lục Phỉ Nhiên cảm thấy bộ dáng kích động như vậy đặc biệt buồn cười, buồn cười đến cậu cũng muốn khóc.
Lục Phỉ Nhiên bỏ tay bị Thiệu Thành nắm ra, rồi lại nắm chặt tay anh.
Thiệu Thành dường như hơi cứng lại, Lục Phỉ Nhiên vô lực đem nhẫn trong lòng bàn tay giao cho anh, liếc nhìn một cái, mệt mỏi khép mi.
Thiệu Thành, anh phải sống tiếp, chờ tôi chết, anh phải cưới một người vợ yêu anh, có một đứa bé, bình an sống sót, sau đó quên tôi đi.
Như vậy cũng tốt, Lục Phỉ Nhiên cũng không muốn cậu tới địa phủ vẫn bị tên khốn Thiệu Thành nhớ mãi không quên. Quên cậu đi, tốt nhất là quên hết đi, cho cậu chết thoải mái.
“Lục Phỉ Nhiên, em hãy sống sót nhìn anh bị trừng phạt bị dày vò! Chẳng phải em không thể tha thứ cho anh sao? Hãy sống! Thằng khốn như anh có thể sống ung dung tự tại chẳng phải quá bất công hay sao? Hãy sống để báo thù anh! Em hận anh mà! Em hận anh mà!”
Bỗng nhiên, Lục Phỉ Nhiên như được giải thoát.
Cái chết trước mắt, yêu hay hận thì được cái gì?
Nào còn lo lắng hận Thiệu Thành.
Tôi mệt mỏi quá, khó chịu quá, khó chịu lâu như vậy cuối cùng cũng không chịu được nữa.
Tôi muốn chết.
Thiệu Thành, nếu có kiếp sau, anh đừng yêu tôi.
Tôi cũng không cần bởi vì yêu anh mà đau khổ như thế.
- Toàn văn hoàn-