Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế

Chương 2: Chương 2: Con ngựa hoang này thuộc về tôi




Trại ngựa nằm ở phía đông phim trường, cách không xa lắm. Vùng thảo nguyên này chuyên dùng để quay hình nên tất cả ngựa ở đây đều được các chuyên gia phụ trách chăm sóc và huấn luyện kỹ lưỡng. Chúng không những có kích thước to lớn tráng kiện, mà tính nết cũng vô cùng ôn hòa, nghe lời.

Diệp Sâm được học cưỡi ngựa từ nhỏ, trình độ đã đạt đến mức thượng thừa, không cần phải nhờ đến người hướng dẫn. Tuy rằng anh có gương mặt bị tê liệt, nhưng vẫn kiên nhẫn chỉ dạy cho trợ lý Dương, còn bảo giáo viên của mình đến chỉ dẫn cho cậu. Bản thân Diệp Sâm thì dắt theo con ngựa sẽ diễn cùng với anh trong bộ phim. Anh quan sát phía xa xa một lát, sau đó thản nhiên nói: “Tôi đi tập luyện với nó.”

Trợ lý Dương rất muốn làm tròn cương vị, đi theo Diệp Sâm như hình với bóng. Nhưng cậu chỉ có hai cái đùi không thể bì kịp với bốn chân ngựa, đành vội vã giao hai con ngựa cho bảo tiêu, kêu bọn họ đi theo anh.

Lúc Diệp Sâm cưỡi ngựa băng qua, một trận hò hét ầm ĩ chói tai bắt đầu vang lên.

Nhóm trợ lý kích động rơi nước mắt, nhìn bóng lưng phong độ của Diệp ảnh đế, răng cắn mu bàn tay: “Đẹp trai quá đi! Đã bị áo khoác bọc thành sâu lông mà vẫn đẹp trai như thế! Á á…”

Diệp Sâm cưỡi ngựa chạy một mạch đến bên bờ hồ, cảm thấy không hài lòng với bạn diễn đã được chọn lựa kỹ càng bên cạnh cho lắm. Tuy rằng vẻ ngoài của nó rất khá, khả năng phối hợp với anh cũng cao. Thế nhưng để đóng vai ngựa chiến, nó có phần không được hăng máu, bên cạnh đó tốc độ chạy cũng không quá vượt trội.

Dù sao ngựa này cũng chỉ dùng để đóng phim, nó coi như là con tốt nhất trong bầy, Diệp Sâm không thể dựa vào tiêu chuẩn thi đấu để đưa ra yêu cầu cao với nó được. Trong lòng anh có hơi tiếc nuối quay đầu ngựa lại, định bụng dạo quanh bờ hồ một vòng rồi về.

Ngay lúc này, xung quanh bỗng truyền đến âm thanh ngựa hí cao vút. Đồng thời, một bóng đen từ xa đột ngột cuồng bạo phóng tới.

Diệp Sâm cảm giác được thân ngựa bên dưới di chuyển một cách bất an, anh bèn đưa tay giữ chặt dây cương. Mãi đến khi bản thân nhìn thấy rõ một con tuấn mã đen tuyền đang hồ hởi xông về phía mình, hai mắt anh liền trở nên sáng ngời hơn bao giờ hết.

Con ngựa kia vung chân phi nước đại vòng quanh bờ hồ. Vì nó chạy với tốc độ nhanh nên thân mình nghiêng nghiêng, không hề có ý dừng lại. Kế đó nó ngẩng đầu, dứt khoát xông tới chỗ Diệp Sâm.

Chuyện xảy ra nhanh như tia chớp. Hai bảo tiêu bị kinh ngạc không kịp chạy tới ngăn cản. Trong chốc lát đã thấy con ngựa dừng lại ngay bên cạnh Diệp Sâm, hai chân trước vung lên rồi đáp xuống một cách vô cùng chấn động.

Con tuấn mã này không có yên ngựa, cũng chẳng đeo dây cương. Dường như nó đang rất vui mừng, hí dài một tiếng xong, hai móng mới chịu chạm đất. Ngựa ta nghiêng đầu mở to đôi mắt tròn xoe, yên lặng nhìn Diệp Sâm, dường như đang quan sát anh.

Lông ngựa đen tuyền, không hề có tạp sắc, thậm chí vó ngựa cũng toàn một màu đen. Toàn thân ngựa được tắm dưới ánh nắng mặt trời, óng ánh, bóng bẩy. Bờm ngựa mềm mại nằm gọn ở sau gáy, tựa như vừa được dùng qua loại dầu gội cao cấp nào đó.

Diệp Sâm với nét mặt không đổi đánh giá con tuấn mã to lớn xinh đẹp đối diện, ánh mắt ngày càng sáng, nội tâm khen ngợi không ngừng.

Hai bảo tiêu thấy một người một ngựa mặt đối mặt, cảnh tượng kỳ quái có thừa. Họ liếc nhìn nhau rồi yên lặng rút lui.

Hắc mã như có hứng thú đặc biệt với Diệp Sâm. Hai mắt nó rực sáng nhìn anh chốc lát rồi rướn cổ đến hít ngửi, khiến lòng Diệp Sâm cảm thấy quái lạ. Sau đó ngựa ta lui về sau, vừa cất bước dạo vòng quanh anh cùng với con ngựa anh đang cưỡi, vừa quan sát thật kỹ càng.

Mặt Diệp Sâm dần trở nên u ám, không ngờ có ngày mình lại bị một con vật ngắm nghía như đang xem triển lãm thế này.

Hắc mã thở phì phì, lông mi khẽ chớp, chầm chậm tiến đến gần anh.

Toàn bộ kinh ngạc trong lòng Diệp Sâm nháy mắt đã tan thành mây khói. Anh bực dọc đẩy đầu nó ra, nắm lấy dây cương đá nhẹ vào bụng ngựa đang cưỡi, “Đi!”

“Hí!!!” Hắc mã vui vẻ hí một tiếng dài, lắc cổ tung bờm bước theo sau. Tiếng vó ngựa rất vang dội, tiết tấu rõ ràng.

Hai bảo tiêu co rút khóe miệng. Con ngựa đen thui điên điên khùng khùng này muốn gì đây?

Hắc mã rầm rập chạy vượt mặt Diệp Sâm một đoạn thật xa rồi đột ngột chơi trò xe thắng gấp dừng ở phía trước, sau đó ngoảnh đầu nhìn. Đợi cho Diệp Sâm đuổi kịp, nó tiếp tục phóng lên trước, bỏ xa anh ở phía sau, kế đó lại đứng chờ.

Diệp Sâm đen mặt lần thứ hai, quyết định đổi hướng đi.

Con ngựa kia thấy anh không theo sau nữa, biết mình đã chạy sai đường liền lập tức tung bờm đuổi theo, đùa giỡn tới quên trời trăng mây đất.

Diệp Sâm chợt thấy thú vị. Anh liên tục quay đầu ngựa, rẽ quẹo bảy lần tám lượt trên đường về trường quay. Thế nhưng ngựa ta vẫn không ngừng đuổi theo, khiến cho hai bảo tiêu lấy làm nghi hoặc.

Trợ lý Dương đang cưỡi một con ngựa tương đối hiền hòa dạo vòng quanh, thấy Diệp Sâm quay lại liền vội vã leo xuống.

Anh đưa dây cương cho người chăm ngựa ở mã tràng, chỉ vào hắc mã đeo bám mình như cái đuôi nãy giờ, “Tiểu Dương, cậu gọi chủ trại đến hỏi xem đã từng thấy con ngựa này hay chưa?”

Chuyện của ảnh đế luôn là chuyện lớn. Vì thế chủ trại được gọi thì lập tức chạy tới. Khi nghe Diệp Sâm hỏi chuyện liền nhanh chóng quan sát hắc mã, hai mắt hắn sáng lên, vội vàng gật đầu trả lời: “Không sai! Con ngựa này đích thực được người ở trại chúng tôi nuôi dưỡng!”

Hắc mã bỗng thở phì phì vẻ bực tức, chầm chậm bước về phía sau Diệp Sâm, lỗ mũi nặng nề phun khí.

Anh liếc thoáng qua trại chủ, hỏi: “Thật không? Có ngựa tốt sao không dắt ra cho tôi xem từ đầu?”

Chủ trại cười trả lời: “Con ngựa này vốn đã trốn mất, lúc đoàn phim tới chúng tôi đi tìm khắp nơi nhưng không tìm được. Không ngờ hôm nay lại nhờ Diệp tiên sinh dẫn về giúp, thật sự cảm tạ vô cùng! Nếu như Diệp tiên sinh thích, ngày mai tôi sẽ cho nó phối diễn với ngài! Huấn luyện Trần, dắt ngựa của anh về thôi.”

Diệp Sâm không phản đối.

Hắc mã sau lưng anh rõ ràng đang bực bội, thấy huấn luyện Trần đi về phía mình liền mở to đôi mắt, hí vang. Nó giơ hai móng trước lên như muốn đá người đang chuẩn bị dắt bản thân đi.

Mặt huấn luyện Trần biến sắc, vội vã tránh sang bên, trừng mắt với nó, “Sao hả? Mới trốn ra ngoài mấy ngày đã trở nên hung hãn thế này rồi à?”

Hắc mã cọ mũi vào lưng Diệp Sâm, “Phì phì…”

Đuôi lông mày Diệp Sâm nhướng lên. Anh xoay người quan sát con ngựa thật kỹ, đưa tay lên sờ mũi nó, nó lại không hề phản kháng. Diệp Sâm khẽ vỗ lưng ngựa, miệng nói: “Chủ trại Lý, con ngựa này hình như không có yên thì phải.”

Chủ trại Lý lúng túng trả lời: “Do… do vừa mới mua về không lâu…”

Dù cho mới mua về thì đáng lẽ ra chủ nhân cũ của nó cũng phải mang yên ngựa cho nó mới đúng. Nếu không, đây thực sự là một con ngựa hoang rồi. Diệp Sâm vốn lười so đo nhưng anh rất thích con hắc mã này. Trên đường về anh đã biết tốc độ và thể lực của nó tốt thế nào. Nên mặc nó có thuộc về mã tràng hay không, anh cũng muốn mua lại. Con ngựa đen tuyền trước mặt so với mấy con chiến mã gia đình Diệp Sâm nuôi dùng để thi đấu còn vượt trội hơn nhiều.

Tuy nhiên hình như… đầu óc nó có vấn đề?

Diệp Sâm giương mắt nói: “Chủ trại Lý, tôi cần một bộ yên cương.”

Diệp ảnh đế đã quen ra lệnh cho người khác, giọng điệu thốt ra không nhẹ không nặng. Chủ trại Lý vì e ngại thân phận của anh, đương nhiên vội vàng đi lấy dây cương và yên ngựa mang tới, còn tự tay gắn vào hắc mã. Nào ngờ nó chẳng hề chịu phối hợp, tính tình bướng bỉnh kỳ quặc. Con ngựa không tránh né nhưng sẽ há miệng cắn tay hắn, khiến hắn hoảng sợ rụt tay lại, làm rơi đồ đạc trên mặt đất, vô cùng mất mặt.

Diệp Sâm nhìn thoáng qua hắn, yên lặng khom lưng nhặt yên cương, thuận lợi đeo vào cho hắc mã, lòng thầm cảm thấy quái lạ. Chẳng lẽ mình và nó thật sự hữu duyên sao?

Anh đạp bàn đạp leo lên lưng ngựa, hắc mã không thèm đợi lệnh đã hưng phấn chạy đi, cho thấy tâm trạng nó rất vui. Chạy xong một vòng, ngựa ta còn cố ý dừng ngay trước mặt chủ trại Lý lắc lư, thở phì phì vào mặt hắn, sau đó mới thỏa mãn.

Hai bảo tiêu phía sau nhìn chủ trại Lý, nhịn cười muốn nội thương nhưng vẫn phải cố gắng làm như không có việc gì, đưa tay vuốt tóc.

Diệp Sâm thì rất hài lòng. Con ngựa này mặc dù thần bí khó hiểu nhưng cảm giác nhanh như chớp vừa rồi thật sự quá tuyệt vời, khiến anh hoàn toàn gạt hết khuyết điểm của nó sang một bên.

Diệp ảnh đế vui vẻ xuống ngựa, ném dây cương nói: “Chủ trại Lý, tôi muốn mua con ngựa này.”

Chủ trại Lý âm thầm lau mồ hôi lạnh, vội vã thuận theo, tỏ vẻ hào sảng nói: “Diệp tiên sinh đã quá khách sáo rồi, nói chuyện mua bán làm gì, con ngựa này có duyên với ngài như vậy, tặng cho ngài cũng rất đáng giá!”

“Sao tôi có thể không biết xấu hổ thế được?” Diệp Sâm dùng gương mặt bất động lên tiếng, giọng điệu chẳng hề cảm kích gì.

“Không không, Diệp gia bảo mã nhiều vô số, con ngựa kém cỏi này có thể lọt vào mắt xanh của ngài là điều vinh hạnh của chúng tôi.” Nụ cười trên mặt chủ trại Lý cực kì chân thành, không nhận tiền nhưng ít ra có thể lấy lòng được người ta, nói thế nào thì cũng đã rất lời rồi. Hơn nữa, trong lòng hắn hoàn toàn hiểu rõ chân tướng, làm sao dám đi đòi tiền chứ?

Hai bên nói chuyện hoàn toàn ăn khớp với nhau, mọi thứ được ngầm quyết định ổn thoả.

Kỳ thực Diệp Sâm không thích bản thân bị thiệt thòi, nên anh không muốn biến chuyện này thành vấn đề ơn nghĩa. Vì thế đến phút cuối, Diệp ảnh đế hỏi thêm: “Nếu đây là ngựa của các anh, vậy hẳn phải có tên chứ? Tên nó là gì?”

Chủ trại Lý gắng gượng đáp: “Thanh Sơn!”

Diệp Sâm quay lại gọi hắc mã, “Thanh Sơn.”

Hắc mã bực tức phun khí từ lỗ mũi, “Phì phì…”

Diệp Sâm liền ném cho trại chủ Lý một cái nhìn vô cùng ý vị, sau đó dẫn ngựa đi.

Nhưng dù sao hắc mã vẫn cần có một cái tên phù hợp với nó.

Diệp Sâm luôn cảm thấy con ngựa này đặc biệt, có thiên tính lại thông mình. Sau một hồi đắn đo, anh quay đầu nhìn nó, mặt không đổi sắc nói: “Lai lịch của mày bí ẩn, toàn thân cũng đen thui, thôi thì lấy tên Tiểu Hắc đi.” Hắc mã mở to mắt nhìn Diệp Sâm, sau đó giận dỗi ủi đầu vào lồng ngực anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.