Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế

Chương 45: Chương 45: Diệp gia gia bị tẩy não thành công




Vì để rũ bỏ hiềm nghi của Diệp lão gia tử, Diệp Sâm quyết định đến bệnh viện lần hai. Dù chỉ đang nói dối, nhưng Diệp Sâm vẫn thấy ngượng mồm khi nói ra bệnh trạng, thế nên anh không muốn mang Huyền Ảnh theo. Tuy nhiên, phải biết Huyền Ảnh luôn chẳng khác nào đứa nhóc hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh, hễ có thời gian liền thích bám đuôi Diệp Sâm ngó đông ngó tây.

Diệp Sâm hết cách, đành phải nhắm mắt nhắm mũi dẫn cậu theo.

Bác sĩ Quý thấy hai người lập tức nở nụ cười đầy thâm ý, “Sao lại tới nữa rồi? Thấy đau ở đâu?”

Diệp Sâm ôm gương mặt tê liệt nghiêm túc ngồi trước mặt y, vào thẳng vấn đề, “Cậu viết một bản báo cáo kết quả giúp tôi.”

“Báo cáo kết quả gì?” Bác sĩ Quý kinh ngạc nhìn Huyền Ảnh, ánh mắt cậu lại trợn to hướng về Diệp Sâm. Lúc này, y mới dời đường nhìn về phía anh, “Khai cho cậu? Hay cậu ta?”

“Tôi.”

“À, vậy được, làm xét nghiệm trước đã.” Bác sĩ Quý cười, “Cậu muốn khám nam khoa hay khám toàn thân? Nếu là toàn thân thì ra ngoài lấy máu.”

“Nam khoa.”

“Phụt!” Bác sĩ Quý đang ung dung nhấp một ngụm trà, nghe xong hai từ này liền phun hết sạch. Y hoảng sợ nói: “Khụ… vậy cởi quần đi!”

“Không cần khám, cậu viết báo cáo kết quả giúp tôi là được.” Da mặt Diệp Sâm không được dày như Huyền Ảnh. Thấy bác sĩ Quý nhìn mình đầy nét nghi ngại liền thấy lúng túng, “Cậu cứ dựa theo triệu chứng của liệt dương mà viết.”

“…” Bác sĩ Quý sững sờ tại chỗ.

Huyền Ảnh hết dòm trái lại dòm phải, thấy thần sắc hai người trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, vì thế tò mò hỏi: “Liệt dương là gì vậy?”

“Ngay cả cái này mà cậu cũng không biết?” Bác sĩ Quý lần nữa kinh ngạc nhìn Huyền Ảnh.

Huyền Ảnh ngơ ngác đối mắt với y, thấy bác sĩ không giải thích cho mình liền kéo tay Diệp Sâm, “Đại Sâm, liệt dương là sao?”

Diệp Sâm bất đắc dĩ đáp: “Liệt dương là… khụ… không cứng được.”

“Ở đâu?” Huyền Ảnh nghiêng đầu thắc mắc, khuôn mặt tràn ngập vẻ hiếu học.

Hai tròng mắt bác sĩ Quý càng ngày càng mở to. Y tự hỏi cậu trai này đang cố tình phải không? Lớn đầu vậy mà còn giả bộ ngây thơ làm gì chả biết! Chắc chắn cậu ta đang cố tình rồi!

Diệp Sâm không có cách giải thích cho Huyền Ảnh hiểu, đành đau đầu đáp: “Ở dưới ấy.”

Huyền Ảnh vội vàng cúi đầu nhìn xuống. Ánh mắt cậu trôi thẳng xuống hai bàn chân, sau lại dời lên trên, cuối cùng dừng ở hạ bộ. Cậu nghĩ đường như chỉ có nơi này mới có thể lúc cứng lúc không mà thôi, còn những nơi khác hoặc là vốn mềm, hoặc là vốn cứng. Huyền Ảnh nhất thời hiểu ra, đưa tay chỉ vào chỗ nhạy cảm của Diệp Sâm, “Ý ngài là chỗ này á?”

Gân xanh trên tay Diệp Sâm đã nổi đầy.

Bác sĩ Quý thương cảm nhìn anh: Quen ai cũng được, khi không lại quen kẻ IQ thấp thế này.

Diệp Sâm nghiến răng nói với bác sĩ Quý, “Tôi biết cậu luôn bận rộn nhưng hãy xem như cậu giúp đỡ tôi, sau này tôi nợ cậu một ân tình. Có thể khai giúp tôi chứ?”

Huyền Ảnh vẫn một mực chăm chú với hạ thân của Diệp Sâm, lầu bầu trong miệng, “Sao lại không cứng nổi ta? Không phải rất cứng sao? Đại Sâm ngài gạt người ta à?”

Bác sĩ Quý chịu không nổi phải cười ầm lên. Y nằm dài trên đống văn kiện, đấm bàn liên tục, “Khụ… Mẹ ơi cậu đi đâu mà tìm được một tên ngốc thế này hả?”

“Im miệng!” Cả người Diệp Sâm đen như vừa bò từ lò than ra, thực sự muốn bịt miệng cả hai kẻ lắm mồm này lại.

Bác sĩ Quý cười đã xong thì ngẩng đầu lên. Trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của Huyền Ảnh, y lại muốn cười tiếp. Thật vất vả mới kìm nén được cơn buồn cười, y nói: “Viết báo cáo kết quả thì có thể, nhưng không đúng với quy định. Cậu phải biết tôi luôn là một bác sĩ có y đức cố gắng tuân thủ phép tắc…”

“Tôi dùng để lừa ông nội một phen, sẽ không tùy tiện cho người khác trông thấy.”

“Thì ra là thế…” Bác sĩ Quý nhìn Huyền Ảnh, nhất thời hiểu ra. Y gật đầu cầm bút lên gõ bàn, “Được rồi! Nhớ là cậu nợ tôi một ân tình đấy nhé!”

“Ừ, cảm ơn trước.”

“Khách sáo làm gì. Cậu dám lấy cớ này để lừa gạt Diệp lão gia tử, thật sự rất khó khăn. Lại nói cậu vốn là diễn viên, không chừng ông sẽ cho rằng cậu đang nói đối. Thế này đi, để tôi đến Diệp gia với cậu, giải thích cho Diệp lão gia tử nghe, để ông không nghi ngờ.” Bác sĩ Quý híp mắt cười, tay vẫn cầm bút viết liên tục, “Cậu thấy sao? Làm người tốt phải làm đến cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên. Tôi đang ví cậu là Phật Tổ đấy.”

“Cậu có chắc là cậu đi không phải vì nhiều chuyện không?”

“Sao lại thế?” Bác sĩ Quý nhíu mày, “Nhân tiện… ha ha… nhân tiện thôi.”

Huyền Ảnh nghe bác sĩ Quý nói mà lòng thấy ghen tị, chua xót kéo tay Diệp Sâm, “Em cũng muốn đến Diệp gia với ngài.”

Diệp Sâm nắm lấy bàn tay cậu, dịu dàng nói: “Chờ chuyện này giải quyết xong sẽ được thôi.”

Bác sĩ Quý nghe giọng nói ôn nhu của Diệp Sâm mà toàn thân nổi da gà, “Mẹ ơi!”

Thế là một lương y như từ mẫu và một ảnh đế có tên tuổi cấu kết nhau làm chuyện phi pháp. Kế đó chạy đến Diệp gia báo cáo cho Diệp lão gia tử. Thái độ của bác sĩ Quý khi trò chuyện với trưởng bối rất tao nhã lịch sự. Từ nhỏ y vốn là “con nhà người ta” trong truyền thuyết. Có thể nói, đối với y, Diệp lão gia tử đã tin lại càng tin hơn.

Bác sĩ Quý mang quà đến thăm, thuận tiện cọ một bữa cơm. Cơm nước no nê xong, y mới bắt đầu diễn trò, cầm bản báo cáo kết quả đến đưa cho Diệp lão gia tử xem. Bác sĩ Quý giả vờ như đang cố gắng tránh nhìn Diệp Sâm để không khiến anh thấy tự ti, đôi lúc lại lơ đãng để lộ vẻ mặt tiếc nuối và tiếng thở dài, “Haizzz…”

Mới đầu Diệp lão gia tử cũng chỉ tin đôi chút. Tuy nhiên sau một tràng diễn thuyết kèm theo sử dụng từ ngữ học thuật kiêm chú thích cặn kẽ, giá trị tín nhiệm của ông dành cho bác sĩ Quý đã tăng gấp bội phần. Cuối cùng, điều duy nhất Diệp lão gia tử còn thắc mắc đó là: “Vậy tại sao phải là Huyền Ảnh mới được? Quá kỳ lạ!”

Bác sĩ Quý bình tĩnh chỉnh lại mắt kính, cẩn thận giải đáp: “Ông nội, trong xã hội vẫn luôn có nhiều người như thế, chẳng qua họ không tiết lộ cho người ngoài biết mà thôi, tính hướng thầm kín ấy mà. Có thể nói, những người mà Diệp Sâm gặp trước đây đều không có nhân tố kích thích cậu ấy, một khi gặp được rồi thì cậu ấy sẽ có phản ứng sinh lý như bình thường.”

Lúc này sắc mặt Diệp Sâm đang vô cùng bất thiện. Anh cố gắng xem mình là người chẳng liên quan nhưng cảm xúc muốn đấm chết bác sĩ Quý vẫn không ngừng trỗi dậy. Diệp Sâm rất hối hận vì đã đồng ý dẫn cái kẻ thích ăn nói lung tung này về.

Diệp lão gia tử kinh ngạc hỏi: “Tính hướng thầm kín?”

“Vâng ạ!” Bác sĩ Quý thận trọng đáp, “Tính hướng chia ra thành rất nhiều loại, cháu không thể giải thích cặn kẽ cho ông, nhưng lấy một ví dụ, tỷ như có người thích ngửi mùi đồ lót…”

Diệp lão gia tử ghét bỏ nhíu mày. Cũng may tuổi ông đã cao, trải đời đủ nhiều nên tố chất tâm lý khá vững vàng.

Bác sĩ Quý vẫn huyên thuyên không ngừng, “Cấp độ đó vẫn tương đối nhẹ. Có nhiều kẻ thậm chí còn thích bạo dâm, ưa gây thương tích cho bạn tình, hoặc thích bị ngược đãi. Tóm lại, những người này sẽ dựa vào một vài hành động khác người để đạt được khoái cảm.”

Nếp nhăn trên mặt Diệp lão gia tử càng trở nên méo mó, “Đây không phải là…”

“Ông nội! Ông đừng nói thế!” Bác sĩ Quý đưa tay chặn lại lời sắp thoát ra khỏi miệng Diệp lão gia tử, “Có rất nhiều người bị gọi là biến thái, nhưng bác sĩ như chúng cháu không được phép kì thị họ. Ông phải biết rằng cha mẹ sinh con trời sinh tánh, ví dụ như đồng tính luyến ái, ông đâu thể ép họ có cảm hứng với phụ nữ được, đúng không?”

Diệp lão gia tử gật đầu, việc này ông cụ đã tham khảo rất nhiều tài liệu rồi.

“Những tính hướng đặc biệt khác cũng dựa trên nguyên lý này. Chúng ta không thể hiểu được nhân tố kích thích Diệp Sâm là gì, nhưng chỉ cần cậu ấy không gây ra chuyện trái với đạo đức luân thường, thì chút vấn đề ấy cứ xem như lạc thú nhân gian đi. Chúng ta có ép buộc cậu ấy cũng không được, mọi thứ đều phải có mức độ mà đúng không? Ông nội yên tâm, A Sâm vẫn nằm trong phạm vi bình thường.”

“…” Nghe đến đây, Diệp lão gia tử lập tức lạnh cả người, “Ý cháu là… Tiểu Sâm cũng có… có tính hướng thầm kín?”

Diệp Sâm phải dùng hết sức bình sinh để cố kìm nén ý muốn nhào đến đấm cho bác sĩ Quý một phát.

Lúc này, bác sĩ Quý đang vội vàng trấn an, “Ông nội, ông đừng kích động! Cháu chỉ giải thích cho ông để ông có thể hiểu cặn kẽ, không cẩn thận nói nhiều quá. Cháu đã kiểm tra tổng quát cả hai người họ rồi, hoàn toàn không có vấn đề. Cả hai cũng chưa hề làm bất cứ điều gì khác người, ông yên tâm đi!”

Diệp lão gia tử từ từ bình tĩnh lại, gật đầu, “Ừ, từ nhỏ cháu đã rất ngoan. Ông có thể không tin Tiểu Sâm nhưng ông tin cháu.”

Bác sĩ Quý dè dặt cười, tiếp tục chỉnh mắt kính, “Nói nhiều như thế rồi, cháu cũng chỉ có một ý chung. Đó chính là Huyền Ảnh chắc chắn có điều gì đó đặc biệt thu hút được A Sâm, điểm đặc thù ấy không ai có được. Cháu lý giải như thế ông hiểu không ạ?”

“Ừm…” Diệp lão gia tử gật đầu, “Chung quy lại thì chỉ có thằng nhóc đó mới có thể thỏa mãn được Tiểu Sâm thôi chứ gì?”

“…” Bác sĩ Quý ngượng ngùng ho khan, “Vâng… vâng… có thể nói như thế ạ!”

Diệp Sâm nhìn chằm chằm bác sĩ Quý, hai hàm răng đã bị nghiến đến mòn.

Bác sĩ Quý thấy cả người sắp thành cái rổ đến nơi. Y nổi da gà, hạ giọng nói: “Nếu đã là tính hướng thầm kín thì chúng ta không nên đào bới quá sâu làm gì. Huống hồ với trình độ y học hiện nay, triệu chứng của Diệp Sâm hoàn toàn không hề gây nguy hại! Ông cứ yên tâm!”

Diệp lão gia tử nghiêm túc nói: “Thật sự không có nguy hại sao?”

“Đương nhiên là không rồi ạ! Cháu đâu dám gạt ông!”

Diệp lão gia tử hài lòng, hiền hòa vỗ vai y, “Nhóc Quý này, nhờ cháu để ý sức khỏe của Tiểu Sâm một chút. Ông sẽ đốc thúc nó đi kiểm tra, có gì cũng đừng gạt ông.”

“Hây da! Ông cứ an tâm!”

Diệp lão gia tử muốn giữ bác sĩ Quý ở lại ăn cơm tối. Y thấy bộ dạng muốn giết người của Diệp Sâm liền vội vàng xua tay từ chối. Tuy nói cả nửa ngày trời, cổ họng khô rang, nhưng y chả kịp hớp ngụm trà nào đã trốn về như tránh quỷ.

Diệp Sâm vẫn bị ông nội mình bắt lại. Đối mặt với ánh mắt phức tạp của ông, anh nhai cơm chẳng khác nào nhai sáp đèn cầy, cũng muốn bỏ đũa chạy theo bác sĩ Quý.

Cơm tối của đại gia tộc lúc nào cũng đông đúc, các thành viên tề tụ đầy đủ. Tuy nhiên, vì nghe theo yêu cầu của Diệp lão gia tử để giữ gìn mặt mũi cho cháu trai bảo bối, không ai hỏi thăm một lời nào. Sau khi ăn cơm xong, ông cụ liền kéo Diệp Sâm vào phòng làm việc, nói nhỏ: “Sắp hết năm rồi, cháu cũng nên dẫn Huyền Ảnh về nhà ra mắt mọi người thôi.”

Câu nói này tựa như tiếng trời. Vừa mới nãy Diệp Sâm còn muốn đạp chết bác sĩ Quý, giờ liền hóa thành cảm kích không thôi. Anh bình tĩnh gật đầu, “Được.”

Diệp lão gia tử ngập ngừng một lát, sau cùng vẫn lên tiếng, “Cháu sẽ không đối xử với thằng bé như… như vậy chứ? Là loại mà nhóc Quý nói…”

Diệp Sâm chợt muốn đạp chết bác sĩ Quý lần nữa, dứt khoát khẳng định: “Không có!”

Diệp lão gia tử thoáng yên tâm, “Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!”

Người của Diệp gia luôn trước sau như một, chỉ cần ông cụ gật đầu đồng ý, các thành viên còn lại sẽ không hó hé nửa lời. Diệp Sâm mở cờ trong bụng, hài lòng quay về nhà mình.

Huyền Ảnh vừa nghe tiếng động đã hào hứng chạy tới ôm lấy Diệp Sâm, kéo anh đi vào phòng làm việc, vừa cười vừa hôn.

Diệp Sâm cũng ôm tâm trạng vui sướng đáp lại, cả hai hôn sâu triền miên. Đang lúc say sưa, đột nhiên anh nghe được hai tiếng “lộp bộp” trong đầu: Huyền Ảnh vốn là ngựa, có chắc là mình không có tính hướng thầm kín gì hay không? Nếu thật thì khẩu vị này nặng lắm đấy!

Huyền Ảnh giận dỗi nhìn anh, “Đại Sâm, chuyện đã giải quyết đến đâu rồi? Em có thể về nhà cùng ngài không?”

Diệp Sâm đang nghiêm túc nghi ngờ bản thân cũng đã bị bác sĩ Quý tẩy não. Anh cố gắng lấy bình tĩnh, hôn lên môi Huyền Ảnh, “Được!”

Huyền Ảnh hạnh phúc mở to mắt, hoan hô một tiếng xong liền nhào lên người chủ nhân mình lăn lộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.