Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế

Chương 39: Chương 39: Lễ vật bị phát hiện trước thời điểm




Diệp Sâm nhận thấy dạo gần đây Huyền Ảnh bắt đầu nghiện lên mạng, tựa như những đứa nhóc trẻ trâu mới lớn, khi không có việc gì làm sẽ ôm máy tính chơi mải miết. Trước đây cậu thường dùng điện thoại xem Weibo, bây giờ lại chuyển sang u mê đọc tin trên vi tính. Ngoài việc lướt những trang báo mạng màu mè sắc sỡ ra, thỉnh thoảng Huyền Ảnh còn chơi cờ tỷ phú.

Đừng nghĩ Huyền Ảnh lúc nào cũng ngơ ngơ ngáo ngáo mà nhầm, đó là do bản chất cậu không có gì hơn ngoài một con ngựa, vậy nên không hiểu được những chuyện đối nhân xử thế thông thường. Trên trực tế, đầu óc cậu rất nhanh nhạy. Một khi đã hiểu được các nguyên tắc của trò chơi, cậu liền đánh bại được mấy đối thủ liên tiếp.

Trưa đến, Diệp Sâm gọi Huyền Ảnh đi ăn cơm. Lúc này cậu đang dí mắt vào màn hình máy tính, đầu không thèm ngẩng lên, chỉ phất tay với anh, ồn ào nói: “Đại Sâm ngài chờ em chút, em sắp xong ván rồi!”

Diệp Sâm bị ghẻ lạnh mặt đen như than: Mình có nên thấy mừng vì em ấy còn chưa biết gì gọi là phim con heo không?

Hồi lâu sau, Huyền Ảnh vẫn còn quyến luyến theo Diệp Sâm ra khỏi phòng. Trước khi dùng bữa, cậu lại mở điện thoại ra chụp vài tấm hình, vừa đăng Weibo vừa cười khoái trá. Huyền Ảnh đưa tay gãi mặt, miệng lẩm bẩm: “Không biết viết chữ ‘mực’ thế nào nhỉ? Thôi kệ đi! Mình đã học đâu! Chỉnh ảnh rồi đăng cũng được! Há há… để chụp them vài tấm nữa!”

Diệp Sâm hết nhịn nổi, lập tức giật lấy di động. Ngay lúc Huyền Ảnh nhấn nút chụp thì màn hình đã bị anh che đi phân nửa. Cậu không hề lưu tâm chuyện này, đợi sau khi ăn cơm xong thì lại đăng tấm ảnh lên, vô tình kéo theo luồng phong ba bão táp dữ dội không cần phải kể tên cũng hiểu.

Diệp Sâm thật sự muốn quăng điện thoại của Huyền Ảnh vào thùng rác, ngâm hết máy tính vô nước. May thay tia lý trí cuối cùng đã giúp anh gắng gượng cho qua. Anh khổ sở tự an ủi mình: Thôi kệ, dù sao đời này cũng không có con, xem như đang nuôi một đứa nhóc vậy!

Diệp ảnh đế yêu một con ngựa ngu ngốc chẳng khác nào rước về một nàng dâu và một đứa trẻ, không biết nên vui hay nên buồn. Dù sao thì khi anh bất mãn, Huyền Ảnh cứ vui vẻ hôn một cái là được.

Huyền Ảnh thấy Diệp Sâm bực bội liền vội vàng gắp thức ăn cho anh, ân cần nói: “Đại Sâm, em không chơi nữa, mình ăn nha!”

“Ừ.” Diệp Sâm ấm ức đáp. Anh thực sự chẳng thể nổi giận với người trước mặt được.

Huyền Ảnh dù có chơi cũng không để trễ nãi việc chính, lúc phải học cậu sẽ học, khi cần đọc kịch bản cậu cũng sẽ hết sức nghiêm túc nghiên cứu chúng. Tuy nhiên cậu lại dành thời gian trống ra để chơi máy tính thay vì ở cạnh người yêu, Diệp Sâm vui sao nổi.

Diệp Sâm thầm nghĩ bản thân nuôi con ngựa ngốc này cả đời cũng được, miễn cho thời gian của cậu bị chiếm hết, lúc nào cũng phải ở riêng, lại càng ngày càng không quan tâm tới mình.

Những buổi sáng sớm sau đó, mỗi khi đến công ty, Diệp Sâm đều sẽ dành cho trợ lý Tiểu Dương một ánh mắt thâm sâu khó dò.

Tiểu Dương núp trong góc rụt cổ, kéo Huyền Ảnh đến lén lút hỏi thăm: “Tiểu Huyền Tử, chuyện tôi giúp cậu mua quà bị bại lộ rồi à?”

“Nứt da?” Huyền Ảnh chớp mắt, lo lắng cầm tay Tiểu Dương, “Anh bị nứt da hả? Để em xem, bây giờ trời lạnh lắm, phải giữ ấm chứ!”

Tiểu Dương bất lực nhìn trần nhà, vội vã rút tay về, nghiêm túc đặt lên vai Huyền Ảnh, “Không phải! Tôi đang hỏi chuyện mua quà sinh nhật, có phải cậu để anh Sâm hay được rồi không?”

“Đương nhiên không rồi!” Huyền Ảnh thẳng lưng đáp, giọng nói chứa đầy nghĩa khí, “Anh khinh em ngốc đấy à?”

Tiểu Dương khó hiểu gãi đầu, cả người người trên ghế, ủ dột suy tư: Không đúng, gần đây anh Sâm lạ lắm. Trừ việc giúp Huyền Ảnh đặt mua chút đồ trên mạng ra, mình chỉ dạy cậu ấy lướt mạng. Huyền Ảnh cũng chỉ chơi vào lúc trưa, tự hạn chế thời gian, đâu có để ảnh hưởng việc học tập chứ? Mình không làm chuyện thương thiên hại lý gì, cớ sao anh Sâm lại không nói không rằng mà chứ nhìn mình không dứt?

Diệp Sâm nín nhịn, bụng tức đã càng lúc càng to. Anh biết Huyền Ảnh thích mình, nhưng anh không chắc chữ “thích” này có thể diễn tả được đến mức độ nào. Tuy Huyền Ảnh cũng có vẻ thông suốt, biết cả hai đang yêu đương với nhau nhưng cứ đến tối đi ngủ lại bắt đầu ôm điện thoại, không phải điện thoại thì là máy tính bảng, chả biết cắt trái cây thì có gì vui mà chơi nữa.

Ngay cả khi không có tuesday, Diệp Sâm cũng ghen cành hông, sắc mặt lúc nào cũng đen hơn đít nồi, gần như tức nước vỡ bờ đến nơi. Thậm chí anh phát hiện được dạo gần đây Huyền Ảnh cứ lén lén lút lút. Chuyện này chẳng khác nào mồi lửa châm vào ngọn pháo, nháy mắt bùng nổ.

Hôm nay khi hai người vừa về đến nhà, quản gia liền đi tới cung kính chào hỏi, sau đó nói với Huyền Ảnh: “Huyền tiên sinh, lúc sáng có một kiện hàng chuyển phát nhanh gửi đến, tôi đã để vào phòng làm việc của cậu.”

Động tác cởi áo của Diệp Sâm ngưng lại. Anh mím môi, ánh mắt bén nhọn bắn tới người yêu đang đứng bên cạnh.

Hai mắt Huyền Ảnh lập tức sáng lên. Cậu cố nén nỗi mừng rỡ, bình tĩnh gật đầu nói: “Ưm, tôi đã biết. Cảm ơn quản gia.” Ai đó đang cố gắng che giấu tâm trạng kích động, lại vụng về để rơi giày, dép trong nhà cũng mang ngược, vừa vào phòng liền khóa cửa.

Một loạt cảnh tượng này mà lọt vào mắt Tiểu Dương, cậu nhất định sẽ tức đến đấm ngực giậm chân.

Diệp Sâm cũng đi theo, tay đặt ở nắm cửa. Đã qua nửa ngày mà khóa vẫn chưa được mở. Mí mắt anh nhảy liên tục, mây đen giăng lối đầy trên trán. Diệp Sâm cứ đứng lặng thinh ở cửa như thế trông rất đáng sợ, quản gia thực sự không dám bước đến hỏi thăm về bữa tối nữa.

Nghe được âm thanh tháo xé băng kéo truyền ra, Diệp Sâm nghĩ: Sao thằng ngốc này lại biết lên mạng mua đồ? Có phải do Tiểu Dương xúi giục lên web mua quà cho mình không nhỉ?

Tâm trạng Diệp Sâm lập tức tốt hẳn lên, vì thế không đứng ở cửa nữa mà đến ngồi ở ghế sô pha đối diện.

Huyền Ảnh trong phòng đang háo hức khui kiện hàng, lôi từng món đồ ra xem. Cậu mải mê ngắm một lát thì nhét hết về túi, ôm chặt trong ngực, bắt đầu suy tính nên giấu ở đâu. Cậu lòng vòng trong phòng nửa ngày liền để vào dưới gầm ghế, lại đặt vài quyển sách mà Tiểu Dương đã mua cho cậu vào một cái túi khác. Huyền Ảnh nhanh nhẹn tiêu hủy tờ hóa đơn, cuối cùng mới đắc ý cười vài tiếng.

Đại công cáo thành!

Diệp Sâm thấy Huyền Ảnh ôm bọc nilon đi ra liền vui vẻ hỏi: “Em mua gì thế?”

Huyền Ảnh để túi đồ trước mặt anh một giây rồi lập tức thu về, “Mấy quyển sách thôi à! Ngài xem, toàn bộ đều do Tiểu Dương chọn giúp em. Há há…” Không đợi Diệp Sâm xem rõ cậu đã vội vã le lưỡi ôm bọc đồ chạy đi, chột dạ chui vào phòng.

Da mặt Diệp Sâm sắp bị lửa giận nướng khét, hai hàm răng nghiến vào nhau đến phát đau. Xem ra không dạy dỗ đàng hoàng thì không được.

Đến tối, Huyền Ảnh đang tắm. Diệp Sâm tranh thủ đến phòng làm việc của cậu kiểm tra. Anh dựa theo lối suy nghĩ đơn giản của Huyền Ảnh mà đoán, không cần dùng tuyệt chiêu gì cũng có thể lôi ra tang vật nằm dưới gầm ghế sô pha trong vòng nửa giây.

Diệp Sâm cau mày cầm từng món trong túi nilon lên xem. Anh ngắm nghía hồi lâu vẫn không biết đống đồ chơi này là sao. Ngón tay tò mò bóp bóp hai cái tai lông xù gắn thêm vài sợi ruy băng đan xen nhau chẳng khác nào mạng nhện. Mấy miếng vải ngắn củn cởn cũng chẳng thể cho anh bất cứ manh mối nào. Diệp Sâm tiếp tục cầm quả cầu nhỏ bọc nhung mềm mại lên dò xét, cái này dùng để làm gì?

Dưới đáy túi, Diệp Sâm moi ra được một quyển sách nhỏ. Vừa mở ra xem thử, máu mũi anh lập tức phun ba mét!

Là ai đã dạy thằng ngốc kia những thứ này?!!

Diệp Sâm khiếp sợ lật sách, nội dung bên trong có thể sánh ngang với truyện tranh người lớn, khiến máu nóng anh dồn lên não liên tục. Không những vậy, sách hướng dẫn cũng rất có tâm bày vô số các tư thế thân thiết cho khách hàng. Diệp Sâm thầm thử tưởng tượng bộ dáng Huyền Ảnh mặc những thứ này lên người mà miệng nóng rang.

Ai bảo em ấy không quan tâm đến mình chứ, ngay cả chiêu này còn dám dùng cơ đấy!

Tâm trạng âm u của Diệp Sâm suốt mấy ngày qua trở nên tươi sáng trong thoáng chốc. Mặc dù anh biết chuyện này có đến chín mươi phần trăm do Tiểu Dương xúi giục, nhưng anh đã tự động gạc phăng trợ lý của mình ra khỏi đầu. Hiện tại, suy nghĩ duy nhất trong lòng anh chính là: thằng ngốc kia hẳn còn chưa hiểu ra, không biết khi nào em ấy mới mặc chúng vào nữa.

Diệp Sâm đã hiểu hết thảy mọi thứ nên không còn so đo, giận dỗi nữa. Anh tỉnh bơ nhét hết đồ vào bọc nilon rồi trả về chỗ cũ, ôm tâm trạng sung sướng lên lầu lắm. Trời rõ ràng đã sang đông, nhưng càng tắm, Diệp Sâm lại càng cảm thấy cả người nóng hừng hực. Vừa nghĩ đến cảnh Huyền Ảnh với mái tóc dài mặc đồ hình con thỏ, anh liền vội vã lau khô người ra khỏi phòng tắm, vọt đến bên người yêu, ôm lấy cậu ném lên giường.

Huyền Ảnh hoảng hồn, sợ hãi che mông mình, “Ngài lại muốn đánh em sao?”

“Đúng vậy!” Diệp Sâm hung bạo đáp, đè chặt tay chân Huyền Ảnh xuống nệm. Ánh mắt sâu thẳm của anh tựa như hố đen nhìn thẳng vào cậu.

Huyền Ảnh trợn to mắt đối mặt với Diệp Sâm, chốc lát sau lại cười hì hì, “Ngài gạt em, ngài không muốn đánh em mà đang muốn ăn em. Lần trước ở phòng đọc sách ngài cũng… ”

Lời nói này chắc chắn là dầu châm vào lửa. Bằng chứng là Diệp Sâm vừa nghe xong lập tức cúi đầu hôn Huyền Ảnh, bàn tay to lớn vỗ mạnh vào mông cậu muốn trừng phạt.

“Ưm…” Huyền Ảnh vô thức hừ khẽ. Sau đó cậu phát hiện tuy cú đánh này rất vang nhưng lại không đau. Vì vậy cậu hoàn toàn an tâm, biết Diệp Sâm không nỡ đánh mình, hai tay nhanh chóng choàng lên cổ chủ nhân.

Diệp Sâm hôn Huyền Ảnh rất sâu, miệng lưỡi dây dưa không dứt. Huyền Ảnh bị hôn đến độ toàn thân nóng rang. Do đã trải qua việc này một lần, cậu rất có kinh nghiệm nhấc người lên cọ sát với Diệp Sâm.

Suýt chút nữa Diệp Sâm đã tháo phăng khăn tắm để tiện bề hành sự. Cũng may chút lý trí còn sót lại đã giúp anh kịp buông môi Huyền Ảnh ra. Hơi thở anh nặng nề phả lên cần cổ trắng nõn của cậu.

Huyền Ảnh cảm giác Diệp Sâm đã hôn hết cả người mình nhưng lại không dừng ở chỗ quan trọng nhất. Thế nên cậu khó chịu giãy nãy, chiếc eo thon nhấc lên, khàn giọng hỏi: “Đại Sâm, sao hôm nay ngài không ăn em?”

Diệp Sâm vừa phục vụ cho người yêu vừa giận dỗi bóp mạnh mông cậu.

“Ưm… thích quá…” Huyền Ảnh vặn eo liên tục. Hai má cậu đỏ bừng, bàn tay siết chặt drap giường. Không biết trải qua bao lâu, khóe mắt đã ướt nhẹp nước mắt sinh lý, cậu mới giật mình kêu thành tiếng, tiện thể túm lấy chiếc gối bên cạnh quăng mạnh đi.

Diệp Sâm vừa ngẩng đầu liền trông thấy một bóng đen sắp ập đến. Anh chưa kịp lau miệng đã phải nhanh tay bắt lấy gối đầu. Diệp Sâm sầm mặt nhìn tên ngốc đang thỏa mãn nằm trên giường, lòng tự hỏi có phải mình thiếu nợ cậu hay không.

Thực tế Huyền Ảnh hoàn toàn không nhận thức được mình đã làm gì. Sau khi lấy lại tinh thần, cậu liền hối lỗi nhìn Diệp Sâm, rồi hồ hởi bò dậy kéo anh nằm xuống, “Đến lượt em!”

Diệp Sâm lo cậu sẽ làm dơ giường ngủ nên muốn đưa tay ngăn lại. Thế nhưng Huyền Ảnh đã nhanh chóng nằm lên người anh, bắt đầu trái hôn phải liếm loạn xạ ngầu. Xem ra cậu đã hiểu quy luật “bánh ít đi bánh quy lại” là như thế nào.

Hô hấp Diệp Sâm càng lúc càng thô trọng, lòng lại thầm giằng co. Khi trông thấy dáng vẻ mê hoặc của Huyền Ảnh, anh vẫn không thể kiềm chế được bản thân, đành buông thả bản thân tựa vào đầu giường, trao cho Huyền Ảnh đang cởi khăn giúp mình một ánh nhìn nóng bỏng.

Huyền Ảnh ngạc nhiên mở to mắt, “Lần trước không nhìn rõ, thì ra của ngài cũng sẽ bự lên giống em, mà còn to hơn cả em nữa. Có phải vì em không cao bằng ngài không nhỉ? Hay lần tới chúng ta so sánh thử nha?”

“Bớt nói nhảm đi!” Diệp Sâm nghiến răng. Đột nhiên anh thấy da mặt mình thật không dày bằng Huyền Ảnh, thiếu chút nữa đã muốn ngồi dậy quấn khăn tắm. Đang lúc Diệp Sâm suy nghĩ miên man, Huyền Ảnh bắt đầu hiếu kỳ cúi đầu xuống.

Mới một giây trước Diệp Sâm còn đang nóng lòng chờ mong, một giây sau đã phải hít một hơi toàn khí lạnh, “Em muốn cắn chết tôi à?! Đừng dùng răng!”

“Ưm…” Huyền Ảnh liếm môi, ngẩng đầu nhìn chủ nhân. Cậu khoa trương há to mồm, cố gắng dùng môi bọc lấy răng mình, sau đó cúi đầu ngậm hết toàn bộ vào miệng, tiếp tục cắn.

Diệp Sâm kêu lên. Chợt anh thầm nghĩ thà chết đi còn sướng hơn phải chịu để của quý bị dày vò thế này.

Huyền Ảnh không hiểu gì, cũng chẳng có khái niệm phải học lý thuyết trước rồi mới thực hành sau. Khiến cho Diệp Sâm vừa hưởng thụ vừa phải dạy học đến đầu đầy mồ hôi. Tuy không có đao có thương nhưng cả hai lại cứ như đang đánh trận vậy.

Cuối cùng Huyền Ảnh cũng hoàn thành được nhiệm vụ. Cậu lầm bầm vài tiếng: “Mùi vị lạ ghê…” Sau đó nằm trên người vừa bị mình hại ngủ say sưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.