Sau khi máy bay thuận lợi đáp xuống sân bay Vân Nam, đoàn người lập tức di chuyển thẳng đến khách sạn. Hôm sau là ngày chính thức bấm máy, sẽ phải quay đến mấy tháng liền. Vậy nên nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ khi vào tới nơi đó chính là nghỉ ngơi, bồi dưỡng tinh thần cho thật tốt.
Trước đó Diệp Sâm bảo trợ lý Dương xếp phòng không tính đến Huyền Ảnh, vì thế hiện tại cậu có hơi bối lối, không biết phải bố trí chỗ ở cho Huyền Ảnh thế nào. Tuy rằng dựa theo lẽ thường thì vốn phải sắp xếp cho cậu một phòng riêng, thế nhưng trợ lý Dương có thể thấy rõ Huyền Ảnh và Diệp Sâm quan hệ rất không bình thường, chẳng biết anh có muốn để cậu ở một căn phòng VIP hay không. Mà hiện còn phòng trống hay không cũng là điều quan trọng.
Ảnh đế đại nhân chưa nói gì, trợ lý Dương cũng không có gan đi hỏi, đành len lén theo sau khều Huyền Ảnh, nói bóng gió: “Tiểu Huyền Tử, cậu theo anh Sâm tới đây, chắc là…” Trợ lý Dương cố ý kéo dài âm cuối, biểu đạt rất rõ ràng sự thăm dò của mình.
Huyền Ảnh gật đầu cười hì hì với cậu, “Ừ, em theo Đại Sâm tới đây!”
Ai muốn cậu nhái lại lời tôi làm gì?! Quan trọng là cậu tới làm chi kìa! Thằng nhóc này nom giả bộ khù khờ nhưng thật ra lại khôn khéo phết nhỉ!
Trợ lý Dương cố gắng điều chỉnh nét mặt, ho khan mấy tiếng, cười gượng nói tiếp: “Nhìn sơ qua, anh Sâm có vẻ rất chăm sóc cậu đó.”
“Còn phải nói!” Huyền Ảnh dùng vẻ mặt đương nhiên đáp lời.
Trợ lý Dương chưa từng thấy ai được Diệp Sâm quan tâm lại không có chút thụ sủng nhược kinh nào, còn ra vẻ có lý chẳng sợ như vậy. Trong đầu cậu đột nhiên nảy ra bốn chữ to lớn sáng chói: “được sủng mà kiêu”, chân liền thiếu chút nữa vấp bậc thềm.
Đợi mãi đến khi tới khách sạn, Diệp Sâm mới mặt không cảm xúc nói: “Từ hôm nay trở đi, Huyền Ảnh sẽ là phụ tá riêng của tôi, ăn ở cũng sẽ ở bên cạnh tôi, vậy nên không cần xếp phòng riêng cho cậu ấy.”
Mọi người nghe xong câu này liền đồng loạt hít một hơi khí lạnh, ngay cả Đỗ Phong cũng kinh ngạc không thôi. Tuy rằng trong lòng hắn vốn đã có suy đoán từ trước, thế nhưng không ngờ rằng Diệp Sâm lại nói ra trắng trợn như thế.
Trợ lý Dương khổ sở tay chỉ vào mũi mình, “Anh Sâm, vậy em đây sẽ bị out top sao?”
Diệp Sâm vỗ vai cậu, “Không đâu, cậu là trợ lý công tác của tôi, còn cậu ta là trợ lý sinh hoạt. Tôi thấy cậu bình thường công việc nhiều, lại mệt mỏi, vừa khéo bảo cậu ta chia sẻ bớt với cậu.”
“Còn tiền lương…”
“Không đổi.”
Trợ lý Dương cảm động đến muốn rơi nước mắt. Tuy trợ lý toàn năng nghe có vẻ rất trâu bò, nhưng trợ lý công tác thì lại chuyên nghiệp hơn rất nhiều.
Thế là đêm đó, trợ lý Dương sắp giàu to rất vui mừng post lên Weibo: “Sắp được trở thành nhân sĩ chuyên nghiệp rồi! Oh yeah!”
Nhưng sự thật chứng minh, cậu đã quá ngây thơ.
Tuy rằng trên danh nghĩa Huyền Ảnh là trợ lý sinh hoạt của Diệp sâm, nhưng chuyện gì cậu cũng không hề đụng tới, kỹ năng sinh hoạt cơ bản nhất còn kém hơn bất kỳ ai, thậm chí ngay cả ảnh đế cũng không bằng! Đến cuối cùng, đồng chí Tiểu Dương cứ ngỡ sẽ trở thành trợ lý công tác hàng đầu lại phải đi làm toàn công việc của trợ lý toàn năng như cũ, mệt hơn cả một con chó. Trái lại, Huyền Ảnh gì cũng không cần lo, thỉnh thoảng còn có thể ngồi trong phòng nghỉ cầm ly nước của ảnh đế uống ngon lành.
Cùng là người, sao lại bị đối xử khác xa nhau vậy trời?!!
Trợ lý Dương đang chỉ lo nhìn trời cao thở dài cộng với thương xót cho bản thân mình, hoàn toàn không để ý đến sự việc kinh thiên động địa đó là vị ảnh đế ưa sạch sẽ của cậu và trợ lý mới của anh ta đang “gián tiếp hôn môi nhau”.
Thế là bên cạnh Diệp ảnh đế đột ngột xuất hiện thêm một người trợ lý, mà tên này lại vô dụng ở không. Vì vẻ ngoài Huyền Ảnh quá bắt mắt, đi theo Diệp Sâm xem quay phim chụp ảnh mấy ngày ngắn ngủi đã khiến cho hầu hết mọi người biết tới. Không rõ Diệp ảnh đế đối xử người trợ lý này tốt xấu thế nào, bất quá ai cũng đều thấy cậu luôn vui cười hớn hở mọi lúc mọi nơi, hân hoan suốt ngày nên rất muốn bắt chuyện cùng.
Nếu không thể có cơ hội tiếp cận với ảnh đế, vậy sao không cùng trợ lý của ảnh đế lân la làm quen? Nhất là mấy cô gái trẻ tuổi, tuy rằng khi thấy Diệp Sâm thì hét chói tai không ngừng, nhưng dù sao Diệp Sâm đối với họ cũng chỉ là trăng trong hồ mà thôi, có thể ngắm, nhưng không thể chạm vào. Còn Huyền Ảnh lại khác, thân phận chỉ là trợ lý, hoàn toàn có thể đi dụ dỗ được.
Lúc làm ngựa Huyền Ảnh vốn rất kiêu ngạo, ngoại trừ chủ nhân ra, cậu đối với người khác đều rất lạnh lùng xa cách. Thế nhưng bây giờ cậu đang học làm người, tâm trạng vui vẻ hăng hái, vậy nên có bạn bè đến làm quen cậu liền nhiệt tình đáp chuyện, thậm chí còn thoải mái đọc số hộp thư thoại cho họ, thiếu điều lấy di động dán lên mặt người ta luôn, ý nói: đây là Đại Sâm mua cho tôi đó! Số hộp thư thoại cũng là do Đại Sâm chọn!
Vì sao Diệp Sâm lại chọn hộp thư thoại cho Huyền Ảnh? Bởi vì hộp thư thoại ghi âm giọng nói, rất thích hợp cho những thể loại mù chữ như cậu.
Diệp Sâm đang ngồi hóa trang cách đó không xa, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tươi cười rực rỡ của Huyền Ảnh, giận mình không thể kéo tên ngốc đó đến đánh mông một trận. Cũng may lực chú ý của cậu vẫn luôn đặt trên người chủ nhân mình, cảm nhận được ánh mắt của anh liền vui vẻ, nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh, nhìn tới nhìn lui.
Sắc mặt Diệp Sâm cuối cùng mới dễ coi hơn được một chút.
Bộ phim quay lần này là phim điện ảnh một tập, nội dung nói về hai vai nam chính một chánh một tà. Một là cảnh sát được bổ nhiệm đi nằm vùng tại một ổ ma túy, qua mấy năm ngắn ngủi đã có thể chiếm được sự tin cậy của trùm buôn thuốc phiện thế lực nhất Vân Nam, thậm chí còn trở thành con nuôi của ông ta, vô cùng được trọng dụng. Người còn lại vốn cũng là cảnh sát, nhưng trong một lần đi bắt tội phạm giết người lại để hắn trốn thoát, từ đó bị đả kích tinh thần dẫn đến đi sai đường, biến thành trợ thủ đắc lực nhất của một trong tam giác vàng buôn ma túy hàng đầu. Trong một lần giao dịch, hai người đã từng là anh em thân thiết cùng học tại một trường cảnh sát lại chạm mặt nhau, câu chuyện so trí đấu dũng, khảo nghiệm nhân sinh của cả hai cũng bắt đầu từ đó.
Diệp Sâm đóng vai nam số một, trong kịch bản tên thật là Lương Tranh, sau khi đi nằm vùng thì đổi thành Thẩm Khôn. Nhân vật còn lại, do nam nghệ sĩ vừa được nhận cúp ảnh đế năm ngoái Chu Tiềm đảm nhận, có tên Ngô Thanh, là người đã từ một cảnh sát trở thành kẻ tà đạo. Diệp Sâm cũng coi như lão ảnh đế nhận giải nhiều năm, Chu Tiềm tuy lớn hơn một tuổi nhưng chỉ vừa mới được phong danh hiệu mà thôi. Đứng trước mặt Diệp Sâm, y tự cho rằng mình chỉ là một vãn bối, vậy nên khi rảnh rỗi y sẽ tìm đến anh xin chỉ bảo một vài vấn đề.
Bộ phim lần này chủ yếu quay ở Tây Song Bản Nạp. Hiện nhân viên trong đoàn phim đang xỏ dép lê đi tới đi lui dưới thời tiết nóng nực. Còn hai vị diễn viên chính thì ngồi bên dưới dù che nắng thảo luận về mấy pha hành động trong kịch bản. Huyền Ảnh bên cạnh lấy một cái ghế gấp lại ngồi kế bên Diệp Sâm, vẻ mặt ỉu xìu. Khiến cho mấy cô gái phía xa xa thấy mà đau lòng, nghĩ rằng cậu ngại nóng nên cực kỳ muốn chạy tới cầm quạt, quạt cho cậu.
Diệp Sâm đang nói chuyện xoay sang liếc Huyền Ảnh, phát hiện ra cái nhíu mày hiếm hoi của cậu thì lấy làm ngạc nhiên. Anh giơ tay lên gõ vào gáy ai kia, hỏi: “Làm sao thế?”
Chu Tiềm ngồi bên cạnh nhìn động tác nho nhỏ lại thân thiết này của Diệp Sâm mà thầm giật mình.
Huyền Ảnh bị bỏ lơ nửa ngày trời đương nhiên không thấy vui, bây giờ được chủ nhân gõ liền hăng hái trở lại, ngẩng mặt cười hì hì với anh, “Nãy giờ ngài nói gì em nghe không hiểu.”
Diệp Sâm nhíu mày, “Lúc về giảng lại cho cậu nghe. Nơi này nóng lắm, về xe ngồi đi.”
Huyền Ảnh hết sức phấn khởi cầm quạt, quạt cho anh, “Em không đi, em ở đây xem.”
Giờ phút này Chu Tiềm đã hoàn toàn hóa đá, không nhận ra được cách hai người họ nói chuyện với nhau kỳ quái ở điểm nào, lại vừa lúc đạo diễn mở miệng gọi, nên y nhanh chóng bị dời đi sự chú ý.
Ở cảnh quay đầu tiên, Thẩm Khôn đang làm lễ rửa tội ở một ngôi chùa, được trùm buôn thuốc phiện Đoạn Chấn nhận làm con nuôi. Người đóng vai Đoạn Chấn cũng là một diễn viên gạo cội trong nghề, vậy nên diễn cùng với Diệp Sâm rất thuận lợi.
Huyền Ảnh xem không hiểu cho lắm, nhưng điều đó cũng không làm giảm bớt đi lòng hiếu kỳ của cậu. Bằng chứng là cậu vốn đã giành một vị trí đẹp để quan sát từ lâu. Huyền Ảnh tuy đã từng coi qua phim của Diệp Sâm, nhưng cậu chưa bao giờ được trực tiếp đến phim trường như thế này. Lần trước mặc dù cậu có tham gia đóng phim cũng chỉ là một con ngựa, ngoại trừ việc Diệp Sâm cưỡi mình hay bị đuổi khỏi cảnh quay ra, còn lại cái gì cậu cũng chưa coi được. Hiện tại thì khác rồi, vì cậu đang là người mà.
Nghĩ đến việc ngày hôm nay mình đã có thân phận người đường đường chính chính, Huyền Ảnh liền không tự chủ được mà ưỡn ngực cao lên mấy phân, đôi mắt sáng trong nhìn tượng Phật trước mặt Diệp Sâm.
Diệp Sâm vốn không trắng, bôi thêm chút màu xong làn da liền không khác gì dân bản địa. Anh đang mặc áo sơ mi họa tiết và quần trắng thời xưa, cổ đeo dây chuyền to bằng vàng, gương mặt anh tuấn thông qua màn ảnh lại có vẻ tàn nhẫn lạ thường. Hai tay tạo thành chữ thập, đứng đối mặt với tượng Phật, khóe mắt thâm thúy tà mị, tùy ý nhìn xung quanh.
Trong cảnh quay là Thẩm Khôn đang liếc về phía con trai của Đoạn Chấn, nở một nụ cười khiêm tốn, từ sâu trong ánh mắt lại lộ ra vẻ kiệt ngạo. Cái nhìn này vừa khéo lại hướng về phía Huyền Ảnh.
Huyền Ảnh thấy Diệp Sâm thoáng cái đã thay đổi sắc mặt mà sợ đến trợn to mắt, nuốt nước miếng. Đến khi cậu lấy lại tinh thần mới nhớ đây chỉ là giả thôi, len lén an ủi bản thân: Ôi~ Lúc chủ nhân mắng mình cũng không nhìn kinh khủng đến vậy đâu!
Sau đó một vị lão hòa thượng có chòm râu bạc phơ dùng một cành cây non dính chút nước gì đó phẩy lên người Thẩm Khôn, miệng niệm A Di Đà Phật, tay cầm ba nén hương đưa cho hắn. Ở vùng này đâu đâu cũng có thể thấy chùa, mà làm cái nghề ăn bữa nay lo bữa mai này lại càng phải tin Phật. Thẩm Khôn với dáng vóc và thần sắc nghiêm túc đang bái lạy, mang nhang cắm vào lư hương xong liền đi đến quỳ xuống trước mặt Đoạn Chấn.
Huyền Ảnh thấy Diệp Sâm đã đổi hướng liền nhanh chóng chen lấn chạy vòng đi nơi khác, chen đến một góc độ khác mong có thể tiếp tục xem.
Đoạn Chân lúc này đang ngồi trên ghế tre, hai ngón tay kẹp một điếu xì gà, đưa đến trước mặt Thẩm Khôn.
Thẩm Khôn như có như không mỉm cười, tay phải kéo cao cổ áo, tay trái đồng thời đưa lên, lòng bàn tay để bên dưới tàn lửa đang cháy.
Đoạn Chấn híp mắt, từ từ hạ tay xuống, làm như muốn đưa điếu xì gà ấn vào lòng bàn tay Thẩm Khôn. Tàn lửa của xì gà cách lòng bàn tay càng lúc càng gần, chỉ một chút nữa là sẽ đụng vào ngay.
Huyền Ảnh thấy mà sợ trong lòng, tựa như chính bản thân có thể cảm nhận được đóm lửa kia đang nóng cháy đến da thịt mình, thiếu chút nữa đã chạy đến cản lại. May mà trợ lý Dương bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đúng lúc níu được cậu.
Đoạn Chấn nhìn xì gà trong tay xong lại nhìn Thẩm Khôn, đột nhiên nhấc ra khỏi lòng bàn tay hắn, một làn khói bay lượn lờ trên không trung. Ông ta ngửa mặt lên trời cười sảng khoái một hồi mới đưa mắt nhìn Thẩm Khôn lần nữa, giọng khàn khàn nói: “A Khôn, từ nay trở đi, con là con nuôi của ta, việc này con không cần làm, đứng lên đi.”
Thẩm Khôn khóe mắt hơi rũ xuống, nhếch môi cười, hai tay tạo thành chữ thập, nhẹ nhàng cúi đầu với Đoạn Chấn, sau liền đứng lên gọi một tiếng: “Cha nuôi.”
Đoạn Chấn vẫy tay với con trai mình, ném xì gà đứng lên, hai tay đồng thời đặt lên vai của hai người. Trong nụ cười của ông ta vẫn lộ ra vẻ đa mưu túc trí như cũ, “Hai anh em con từ nay chính là trợ thủ đắc lực nhất của ta, là những người có khả năng nhất dưới trướng Đoạn Chấn này! Vậy biết mình nên làm thế nào rồi chứ?”
Con trai Đoạn Chấn, Đoạn Thanh nhìn về phía Thẩm Khôn với ánh mắt ghen ghét và không cam lòng.
Thẩm Khôn chợt nhoẻn miệng cười với gã, không hề giống với vẻ cười như có như không trước đó, mà là nụ cười khi đối với bạn bè tốt hay anh em tốt thực sự. Hắn thấp giọng gọi: “Anh hai!”
Huyền Ảnh đứng bên cạnh nhìn bộ dạng tươi cười của Diệp Sâm mà nhất thời dại đi, chỉ biết ngu ngốc đứng đó hồi lâu. Đợi đến khi cảnh quay đã được quay xong, cậu khó khăn lắm mới khôi phục lại tinh thần, thấy Diệp Sâm đã ngồi vào ghế chỉnh trang liền vội vã chạy tới.
Thời tiết nóng nực, trên mặt Diệp Sâm đã ướt đẫm mồ hôi. Thế là lần đầu tiên Huyền Ảnh phát huy tác dụng của một trợ lý sinh hoạt, lấy một chiếc khăn từ trong túi mình ra nhẹ nhàng lau cho anh.
Diệp Sâm mở mắt, kinh ngạc nhìn cậu.
Huyền Ảnh cười hì hì, lau mồ hôi xong liền ngồi bên cạnh Diệp Sâm nghịch ngón tay mình, miệng lẩm bẩm:,”Tối về sẽ bảo chủ nhân cười một lần nữa! Từ trước tới giờ chủ nhân chưa từng với mình như thế đâu, hôm nay lại cười với người dưng như vậy, thật không công bằng chút nào, rõ ràng ở bên cạnh mình vui hơn nhiều mà…”