Ngục Giam: Ổ Sói

Chương 4: Chương 4: Bắt cóc (4)




Người đàn ông biết cô phân tâm, quay mặt cô, bức bách cô nhìn về phía mình, sau đó càng thâm nhập mà xâm phạm cô.

Thân thể cô cuộn tròn, ánh mắt một lần nữa trở nên mê ly, môi tràn ra tiếng rên rỉ phóng đãng.

Ánh mắt người lái xe ám sâu, một chân dùng sức dẫm chân ga.

“Fuck your mom!”

Xe chợt tăng tốc, hướng nơi nào đó chạy như bay, bốn phía cảnh vật hoàn toàn mơ hồ.

Thời điểm xe dừng lại, thời gian đã qua ba tiếng.

Người đàn ông rời khỏi miệng cô, cổ họng Bạch Chỉ nóng rát mà đau, cả người cô trần trụi mà nằm ngửa trên xe, đầu vú đứng thẳng, dính đầy chất lỏng màu trắng, hai chân bủn rủn, mật thủy giữa hai chân đầm đìa.

“Liếm sạch sẽ.” Người đàn ông trên cao nhìn xuống cô, hạ thể cương cứng không có chút nào mệt mỏi.

Bạch Chỉ cầu xin mà nhìn hắn.

“Em không liếm sạch sẽ, tôi liền đi vào. Tiểu huyệt nhiều nước, rửa càng sạch sẽ hơn đó.” Ngữ khí hắn mềm nhẹ mà uy hiếp, dùng vật lớn ấn trên cánh môi cô, nhẹ nhàng cọ.

Trong mắt cô lại bịt kín một tầng sương nước mắt, nhưng vẫn nỗ lực ngẩng đầu, dùng môi lưỡi bao bọc lấy cự vật màu đỏ tím, cái lưỡi hồng hồng mềm mại khẽ liếm đỉnh.

Cô có thể cảm nhận được nó trướng lớn cùng lực lượng.

“Thật ngoan.” Hắn khẽ than thở, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, tựa như ở vuốt ve một con mèo.

Sau một lúc lâu, hắn cố định đầu cô, dùng sức hướng chỗ ấn đầu cô vào chỗ sâu, cắm sâu trong yết hầu cô, dạo qua một vòng, mới rút ra, kéo lên khóa quần.

Bạch Chỉ kịch liệt mà ho khan.

“Tôi gọi Địch Thanh, nhớ kỹ chưa?” Hắn nói.

Cô sớm đã kiệt sức, không có trả lời, chỉ là ánh mắt thất thần, trì độn mà nhìn hắn.

“Hửm?” Hắn hơi cao giọng, nhiễm nồng đậm ý vị uy hiếp.

Cô hơi hơi co rúm lại, vô biểu tình gật gật đầu.

Đột nhiên, cửa xe bị mở ra, một đôi tay kéo Địch Thanh, người đàn ông lái xe dọc theo đường đi thế vào vị trí của Địch Thanh, xuất hiện trước mặt Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ kinh hoảng thất thố đem đôi tay giao nhau che trước ngực, phí công muốn che lấp thân thể của mình. Người đàn ông nhìn động tác của cô, cười nhạo một tiếng, kéo ra đùi cô, dùng đồ vật đã ngẩng đầu chống trên cửa khẩu đầm đìa của cô.

Bạch Chỉ đã không có sức lực giãy giụa, chỉ có thể run rẩy mà nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống.

“Mẹ nó, khóc cái gì? Mở mắt ra!” Người đàn ông bóp chặt cằm cô, bức bách cô mở to mắt.

“Lục Dã, chú ý chừng mực, không được đi vào.” Địch Thanh nhắc nhở.

“Fuck.” Người đàn ông gọi Lục Dã thấp giọng mắng, úp ngược cô, đôi tay một lần nữa ấn ở đỉnh trên xe.

Bạch Chỉ quỳ gối dựa vào ghế ô tô, đối mặt với Địch Thanh đứng ngoài xe ngoại vừa mới cùng mình dây dưa, thân thể không hề che đậy, dâm mĩ mà nan kham. “Buông tôi ra...”

Cô không muốn đối mặt, đành phải trốn tránh mà cúi đầu.

Ánh mắt Địch Thanh lại chưa từng buông tha cô, mỗi cái biểu tình cùng nhất cử nhất động của cô đều thu vào trong mắt.

“Chân kẹp chặt.” Lục Dã dùng sức vỗ vỗ mông tuyết trắng của cô.

Cả người Bạch Chỉ run lên, theo lời kẹp chặt hai chân.

Hắn vừa lòng bẻ ra cánh mông cô, đem cự vật từ phía sau chậm rãi xô đẩy tiến vào bên trong đùi.

Hung khí nóng rực như một mũi nhọn lớn, kịch liệt cọ xát đùi cô, tuy rằng không có trực tiếp tiến vào, nhưng cơ hồ không có gì khác nhau.

Một bàn tay hắn từ phía sau về phía trước, dừng trên vú cô đang đứng thẳng, cuồng bạo mà vuốt ve.

Cô khó chịu mà cắn môi.

Tay phải hắn tay vòng qua bắp đùi cô, duỗi tới nguồn mật thủy đầm đìa, nắm nội hạch mềm mại yếu ớt nhất của phụ nữ, nhiều kỹ xảo mà khiêu khích cùng cọ xát.

“Ô...” Khoái cảm cùng đau đớn chồng chất lên nhau, cô ngẩng đầu bất lực mà rên rỉ.

Thân thể của cô theo bản năng muốn trốn về phía trước, thoát đi Lục Dã phía sau đang xâm phạm, nhưng tay người đàn ông cùng còng tay cứng rắn lạnh băng tựa như chồng chất gông cùm xiềng xích, chặt chẽ cố định cô tại chỗ, hung khí mãnh liệt cố gắng mà ở giữa hai chân cô thọc vào rút ra.

“Tên tôi là gì? Hửm?” Ngữ khí hắn hung ác hỏi.

“Ô... Lục... Lục...”

“Lục Dã, nhớ kỹ chưa?” Động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt.

“Nhẹ chút... Đau quá... Đau quá... Ô ô ô...” Đùi cô sinh đau, nức nở xin tha với hắn.

“Nhớ kỹ chưa!” Ngón tay hắn cắm thật sâu vào lối của cô.

Thân thể của cô chợt co chặt, lung tung gật đầu, nước mắt rơi giữa không trung, thân hình giống một chiếc lá rụng yếu ớt, chỉ có thể theo động tác hắn mà không ngừng run rẩy.

Địch Thanh đứng dưới ánh nắng bên ngoài xe, bật lửa châm một điếu thuốc lá, xuyên thấu qua sương khói lượn lờ, đôi mắt híp lại, nhìn chăm chú vào người bên trong xe ở nơi tối tăm vừa mới bị mình chà đạp qua, hiện tại lại bị một người đàn ông khác hung hăng xâm phạm thân thể tuyết trắng, ánh mắt sau tấm kính đen sâu mà ẩn nhẫn.

“Là tiểu xử nữ, tiện nghi bọn họ.” Địch Thanh phun ra một ngụm sương khói thật dày, ánh mắt đen tối không rõ.

•••••••••

Lời editor: Mấy câu chửi bằng tiếng anh thực tế bản gốc không phải tiếng anh đâu, là ta đổi bằng anh ngữ với nghĩa tương tự cho đỡ tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.