Hai mắt cô lại bịt kín tầng sương nước mắt, cuộn tròn một góc trên sofa. Bởi vì trong nhà ban đầu có khí lạnh, xúc cảm lạnh băng xúc cảm đánh úp vào tấm lưng lõa lồ cùng dưới thân, cô còn cảm giác được, có một dòng chất lỏng từ dưới thân chảy trên sofa
Lục Dã huýt sáo: “Chảy nước kìa.”
Bạch Chỉ cuộn đến càng chặt, dúi đầu vào đầu gối.
“Bày ra bộ dáng này làm cái gì? Điền giấy tờ, đi chụp ảnh, chờ Lục Dã lấy đồ tù nhân cho em.” Địch Thanh khẽ đẩy một chút mắt kính, đưa qua một tờ giấy.
Lục Dã xoay người rời khỏi phòng nhỏ.
“Tôi... Không điền...” Bạch Chỉ vẫn không nhúc nhích, tiêu cực chống cự. Nhưng chống cự này không kéo dài được bao lâu, chỉ chốc lát sau, cô cảm thấy dưới người trên sofa, lại nghe được một tiếng lên đạn, họng súng lạnh băng chống trên vú cô, hơi hơi lún vào da thịt non mềm đang căng lên.
“Đi làm.” Âm sắc lãnh khốc của Địch Thanh từ bên cạnh truyền đến.
Bạch Chỉ rùng mình một cái. Chậm rãi ngẩng đầu, cảm thấy họng súng dao động trên người mình, nòng súng lạnh băng không ngừng cọ xát bộ ngực cô, nhẹ nhàng hướng đẩy về phía trước, lại thong thả mà qua lại vuốt ve, hương vị tràn ngập tình sắc lại nguy hiểm.
“Lấy ra.” Giọng cô tinh tế mà hơi mang run rẩy. Ngẩng đầu, tư thế cứng đờ mà tiếp nhận giấy tờ cùng bút, đặt trên đầu gối điền.
Bọn họ vẫn không cho cô mặc quần áo.
Đôi mắt Địch Thanh một khắc cũng không có rời đi thân thể của cô. Nòng súng lạnh băng đầu tiên là xẹt qua bụng nhỏ trắng nõn, sau đó thăm dò rừng cây dưới thân cô.
Bạch Chỉ cảm thấy có mồ hôi lạnh từ trên lưng chảy xuống: “Anh... Đừng như vậy, súng sẽ bóp cò... Lấy ra...”
Giọng cô hơi mang khóc nức nở: “Làm ơn...”
“Súng tôi muốn làm em.”
Thân thể Địch Thanh dựa lại đây, áp bách cường đại làm Bạch Chỉ không ngừng lui về phía sau, bị bắt dựa vào sofa.
Hắn vây cô trong góc sofa, cúi đầu ngậm đầu vú cô tinh tế mà mút vào. Bạch Chỉ ngửa đầu run rẩy.
“Ân... Buông ra...” Cô muốn đẩy hắn ra, tay bị còng lại chỉ có thể vô lực vòng lấy đầu của hắn.
Hơn nửa ngày sau, Địch Thanh mới buông cô ra, lui về phía sau nửa bước.
“Sofa cũng ướt thành như vậy.” Địch Thanh cười, giống như có ánh mặt trời chiếu xuống. Diện mạo hắn kỳ thật hết sức tuấn mỹ, chỉ là không hay cười, tổng có vẻ thâm trầm khó hiểu.
Mặt Bạch Chỉ đỏ bừng.
Địch Thanh rút ra một tờ khăn giấy, thong thả mà chà lau thân súng dính đầy chất lỏng không rõ: “Có nhu cầu gì, thì chủ động tới tìm tôi.”
“Lúc tìm tôi, phải chuẩn bị thật tốt giá cao để trả.”
Bạch Chỉ cầm tù phục từ Lục Dã, tù phục là váy đơn giản màu xám nhạt, cổ áo to rộng, vải dệt mềm mại, chiều dài vượt qua đầu gối cô.
Lục Dã nói: “Nơi này là ngục giam nam, chỉ có kiểu trang phục nam cùng kiểu quần lót nam. Quần lót nhỏ nhất em đã thử rồi, mặc không được, cho nên...”
Sắc mặt Bạch Chỉ trở nên trắng bệch, cô cắn môi, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.
Địch Thanh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, thăm thăm độ ấm trên trán: “Sắc mặt làm sao kém như vậy?”
“Nơi này... Thật là ngục giam nam à?”
Địch Thanh cùng Lục Dã nhìn nhau cười: “Những lời này em hỏi muộn quá rồi.”
“Tôi... ăn cơm ở đâu, ngủ nghỉ ở nơi, tắm rửa ở đâu... Sẽ đụng tới bao nhiêu người... Bọn họ, đều là đàn ông?”
Địch Thanh nói: “Đi vào em sẽ biết.”
“Cầu xin các anh, giúp tôi liên lạc với anh trai đi, bảo anh ấy đưa tôi rời khỏi đây...”
“Không có khả năng.” Địch Thanh nói.
Bạch Chỉ nằm liệt dưới đất, kịch liệt mà run rẩy.
“Bạch Chỉ,” giọng Lục Dã trầm thấp: “Hiện tại, em không có lựa chọn khác.”