Ngục Liên Ký

Chương 11: Chương 11




Tên truyện: Ngục liên ký

Tác giả: DNAX

Edit : Lam

Beta : Chan Chan

Hồi thứ mười một

Tần Truy có thương tích trong người, đi đường cũng không quá nhanh. Đi đi dừng dừng hơn nửa tháng mới đến được chân núi Thiên Huyền. Lần này rời khỏi sư môn không lâu, thế mà hồi tưởng lại những chuyện xảy ra lại làm cho người ta muôn vàn cảm khái, Tần Truy không khỏi có chút mong muốn trở về. Lúc này lên núi, hậu bối đệ tử đều nhận ra hắn, mồm năm miệng mười cười gọi hắn là tiểu sư thúc. Nguyễn Vân Chi nghe nói hắn trở về lại kích động xông ra đón. Trong lòng Tần Truy ấm áp, nghĩ đến mình có huynh đệ thân cận lại có trưởng bối quan tâm, lúc thụ thương mệt mỏi còn có nơi che mưa chắn gió, Giang Khinh Trục lẻ loi một mình lang thang giang hồ, so với y, mình thực sự sung sướng hơn nhiều lắm.

Nguyễn Vân Chi kéo hắn vào đại sảnh tháo bỏ hành lý, nói: “Tiểu sư thúc, mấy sư huynh đệ bọn ta còn đang cá cược xem lần này ngươi xuống núi bao giờ mới về. Bọn họ đều nói ít nhất phải nửa năm, ta thì bảo không đến tết ngươi sẽ không chịu về, ai ngờ không tới hai tháng ngươi đã trở lại rồi.” Tần Truy cười nói: “Lại lôi ta ra cược, lần này thua cái gì?” Nguyễn Vân Chi nói: “Không thua gì cả.” Tần Truy thấy trên mặt cậu mang cười muốn nói lại thôi, liền nói: “Nói xem, ta có thì sẽ cho ngươi.” Nguyễn Vân Chi cười dài nói: “Các sư huynh đệ có chuyện muốn cầu ngươi.” Tần Truy hỏi: “Có phải muốn xuống núi chơi không?” Nguyễn Vân Chi lắc đầu nói: “Bọn họ muốn ta mời ngươi chỉ điểm võ công đó.” Tần Truy chần chừ nói: “Bọn họ không phải đệ tử của ta, tùy tiện chỉ điểm võ công chẳng phải là bất kính với các sư huynh ư.”

Nguyễn Vân Chi nài nỉ: “Các sư thúc hiểu rõ ngươi, ngươi chịu chỉ điểm võ công, họ vui mừng còn không kịp, làm sao trách ngươi được. Ta gọi họ đến uy chiêu nhé, ngươi cứ nhìn xem chỗ nào không đúng thì nói đại mấy câu cho ta báo cáo kết quả là được rồi.” Tần Truy nói: “Bọn họ có chỗ nào không hiểu, sao không hỏi sư phụ của mình?” Nguyễn Vân Chi lặng lẽ nói với hắn: “Trừ Tiết Triệu tam sư thúc ra thì hai người kia giống y sư phụ ta, một chuyên dò la tin tức, một quản lý chuyện buôn bán, ngày thường bận rộn bù đầu, nào có nhàn hạ mà chỉ điểm võ công cho đồ đệ đâu. Đáng thương đám sư huynh đệ chúng ta đều phải tự mình luận bàn tự mình suy nghĩ, vất vả lắm mới chờ được ngươi về, lại chẳng muốn nhanh chóng chạy tới thỉnh giáo hay sao. Tự họ không tiện mở miệng mới đẩy ta tới đây đấy.”

Tần Truy nói: “Ngươi đi hỏi sư phụ ngươi và các sư thúc đi, họ phải đồng ý mới được.” Vừa mới dứt lời, Đỗ Tiếu Thực, Tiết Triệu, Đới Quân Phùng đều đi vào chủ tịch. Đỗ Tiếu Thực hướng ngoại, người chưa tới tiếng cười đã tới. Chỉ nghe tiếng cười của hắn vang suốt con đường vào đại sảnh, thấy Tần Truy liền nói: “Ngươi xem, ta đã nói tiểu sư đệ sẽ không nuốt lời, mừng thọ xong sẽ trở lại ngay, không phải đã về đây rồi sao?” Tiết Triệu tính tình quái gở, không hùa theo hắn, đi vào ngồi xuống trước. Lần trước Tần Truy về không gặp tứ sư huynh Đới Quân Phùng, lúc này vừa thấy thì vội vàng đứng dậy hành lễ: “Nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư huynh, các huynh đều ở nhà sao.” Đới Quân Phùng “Ừ” một tiếng, cũng không nâng mắt. Người này vóc dáng nhỏ gầy tướng mạo xấu xí, không khôn khéo giống Đỗ Tiếu Thực cũng không uy vũ thần khí như Tiết Triệu, càng không tiên phong đạo cốt như chưởng môn Vạn Khiếu Phong, nhìn rất không nổi bật. Nhưng đừng nhìn vẻ ngoài Đới Quân Phùng ngây ngốc thành thật phúc hậu, hắn chính là ông chủ nắm trong tay hơn mười cửa hàng lớn. Mấy năm nay chi phí tiêu tốn trên dưới phái Thiên Huyền đều do hắn quản lý. Tần Truy mười phần tôn kính tứ sư huynh, cũng bởi hắn là do sư phụ và tứ sư huynh nhặt về, tuy Đới Quân Phùng luôn luôn lạnh nhạt thờ ơ với hắn, nhưng hắn biết rõ sư huynh trời sinh tính tình đã như thế chứ không phải không tốt với mình, vì vậy mà trong lòng cũng không bất mãn, trước sau kính trọng Đới Quân Phùng không hề thay đổi.

Mấy người đều vào đại sảnh, hậu bối đệ tử đứng thành hai hàng ở ngoài cửa lớn. Nguyễn Vân Chi cười nói: “Các vị sư thúc, hôm nay người đều đến đủ, tiểu sư thúc cũng ở đây, vừa lúc kiểm tra võ công của các sư huynh đệ nha.” Đỗ Tiếu Thực cũng cười nói: “Cả đám sư huynh đệ chỉ có con là một mình một kiểu, ai muốn chỉ dạy võ công cho con làm cái gì. Tiểu sư thúc con vừa mới về, để cho đệ ấy nghỉ ngơi cái đã.” Nguyễn Vân Chi nói: “Chính là tiểu sư thúc vừa về thì chúng con mới muốn lãnh giáo chứ, hôm nay không lôi kéo được hắn, mai hắn lại chạy mất cho mà xem.” Tiết Triệu liền quay đầu hỏi Tần Truy: “Lần này đệ ở nhà đến bao giờ?”

Tần Truy muốn ở lại nhiều mấy hôm để điều dưỡng tốt vết kiếm thương, liền nói: “Đệ không vội đi, nếu các sư huynh bận rộn mà không ghét bỏ thì đệ có thể giúp tập võ thụ nghệ mỗi ngày.” Đỗ Tiếu Thực cười ha ha nói: “Tốt quá, đệ dạy mới cẩn thận, cứ dạy đi.” Tiết Triệu cũng gật đầu. Tần Truy lại hỏi Đới Quân Phùng: “Tứ sư huynh gần đây có khỏe không?” Đới Quân Phùng vẫn chỉ “Ừ” một tiếng, Tiết Triệu đã được cho là tiếc chữ như vàng rồi, thế mà hắn còn không buồn nói một câu, vẻ mặt lại luôn luôn rầu rĩ không vui âm khí nặng nề. Đỗ Tiếu Thực thấy bọn họ chuyện trò tẻ nhạt quá, liền cười nói: “Tiểu sư đệ, hôm nay đệ không chịu lộ chút bản lĩnh, Vân Chi không chịu bỏ qua cho đệ đâu.” Nguyễn Vân Chi nói: “Nhị sư thúc lại đổ cho con rồi, rõ ràng là thúc cũng muốn xem mà.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Chưởng môn sư huynh không xuất quan, càng ngày càng không có ai trị con hả.”

Tần Truy thấy mấy vị sư huynh không có ý kiến gì, hậu bối đệ tử ở dưới lại lòng đầy chờ mong, vì thế cười đứng lên, buộc lại vạt áo choàng, cất bước đi tới khoảng đất trống ngoài phòng, nói: “Vậy để đệ luyện một bộ kiếm pháp đi.” Nguyễn Vân Chi vui mừng quá đỗi, cười nói: “Ngay cả ta cũng chỉ thấy qua ngươi dùng thương, hôm nay sử kiếm phải nhìn thật rõ xem có lợi hại không mới được.” Tần Truy nói: “Đây là kiếm pháp nhập môn, mỗi người ở đây đều đã học qua cả, có gì hiếm lạ đâu.” Nguyễn Vân Chi nói: “Kiếm pháp nhập môn thì có gì hay mà xem?”

Tần Truy lấy trường kiếm, nâng tay vừa chỉ, ánh mặt trời rọi lưỡi kiếm loang loáng như bóng nước. Đỗ Tiếu Thực nói: “Thì ra là Lưu Thủy Thất Kiếm, nói là kiếm pháp nhập môn cũng không sai.” Nguyễn Vân Chi ngạc nhiên nói: “Ơ, Lưu Thủy Thất Kiếm là cái gì, sao con lại chưa từng học nhỉ?” Đỗ Tiếu Thực cười ha ha nói: “Con cứ xem qua đi thì biết, mỗi một chiêu trong bảy chiêu này đều là kiếm chiêu bình thường nhất của kiếm pháp nhập môn, thế nhưng tất cả đều là hư chiêu liên tiếp không ngừng nối liền sau trước, bởi vậy chiêu số biến hóa vô cùng, hư chiêu hóa thực chiêu, từ thất kiếm có thể biến đổi thành trăm ngàn kiếm. Nếu tư chất bình thường không biết linh hoạt, thì bất quá cũng chỉ là bảy chiêu kiếm không có gì đặc biệt mà thôi. Hôm nay tiểu sư thúc con có hưng trí, mấy đứa được mở rộng tầm mắt rồi.”

Đỗ Tiếu Thực vừa dứt lời, trên bãi đất trống ngân quang hiện ra, như từng luồng lưu thủy tuôn tràn. Đệ tử vây xem hoan hô vang dậy, trường kiếm trong tay Tần Truy bạt múa chém đâm như linh xà uốn lượn. Nguyễn Vân Chi nhìn đến ngây người, chỉ cảm thấy kiếm chiêu tuy bình thường, thế mà chiêu nọ tiếp chiêu kia đều ngoài dự đoán của mọi người làm cho người ta không thể đoán trước, trường kiếm trước sau đều đánh ra từ những phương hướng cậu không ngờ tới, thượng hạ nối tiếp đến thiên y vô phùng.

Đỗ Tiếu Thực và Tiết Triệu cũng gật gật gù gù, chỉ có Đới Quân Phùng vẫn bất động thanh sắc thờ ơ lạnh nhạt. Tần Truy sử liền hai lần thất kiếm từ đầu đến cuối, đệ tử trong viện không một ai nhìn ra có chiêu nào lặp lại, đều thấy vẫn chưa đã ghiền. Nguyễn Vân Chi nói: “Tiểu sư thúc, ngươi ra chiêu nhanh quá, ta nhìn mà hoa cả mắt.” Đỗ Tiếu Thực đi ra bên ngoài, nói: “Nếu bắt sư thúc con luyện thêm lần nữa, cũng chẳng giống với hai lần trước đâu.” Tần Truy đứng trong viện cười nói với Nguyễn Vân Chi: “Ngươi tới thử xem, bảy chiêu kiếm này ngươi đều đã học qua rồi, ta sẽ từ từ so chiêu với ngươi.” Nguyễn Vân Chi nói một tiếng “Được”, rút kiếm đi vào trong viện.

Tần Truy nói: “Ngươi cứ toàn lực mà đánh.” Nguyễn Vân Chi lớn lên cùng với hắn, ngày thường vẫn uy chiêu với nhau cùng luận bàn võ nghệ, chẳng qua Tần Truy được Lục Thiên Cơ thân truyền, thiên tư lại hơn xa cậu, Nguyễn Vân Chi ra tay tất nhiên không cần lưu dư lực, vì thế cười nói: “Vậy ngươi phải cẩn thận rồi, gần đây ta luyện công chăm chỉ, võ công tiến bộ không ít đâu đấy.” Dứt lời cử kiếm đâm tới Tần Truy. Một kiếm này như du long kinh hồng, uy lực cũng không nhỏ, Tần Truy không đấu mạnh với cậu, dịch bước chân lùi nửa bước. Chiêu kiếm của Nguyễn Vân Chi đi hết, mũi kiếm của Tần Truy đã rạch thẳng về phía yết hầu cậu. Nguyễn Vân Chi cả kinh, đang muốn ngửa đầu né qua, nào biết đường kiếm Tần Truy đang đâm thẳng đột nhiên lại quét ngang, làm cậu không thể không lui lại. Lần này tránh né thật vất vả, cũng may bộ pháp của cậu nhẹ nhàng, người bên ngoài chưa hẳn đã nhìn ra. Nguyễn Vân Chi mới đánh được có một chiêu đã suýt thua thì không khỏi nổi tâm hiếu thắng, lập tức vận kiếm như gió, lại một kiếm khác đâm sang Tần Truy. Tần Truy thấy chiêu này của cậu linh động mơ hồ, dùng lực rất khéo, rốt cuộc muốn dừng ở đâu thực sự khó đoán, biết là kiếm thuật thượng thừa thì nói một câu “Tốt”, cũng không dám sơ sảy. Nguyễn Vân Chi đâm một kiếm, xuất ra toàn bộ bản lĩnh mấy ngày nay luyện được. Tần Truy muốn chỉ điểm kiếm thuật cho cậu, cũng không lập tức đánh cho cậu thua, chỉ tận lực tiếp tục triền đấu. Nguyễn Vân Chi mỗi lần muốn tấn công bất ngờ đều bị chiêu số xuất kỳ bất ý của hắn bức lui, trường kiếm này giống như có sinh mệnh, chuyên chọn phương vị xảo trá tai quái mà đâm tới làm cho cậu bất ngờ chẳng kịp phòng bị, cứ đỡ trái lại hở phải.

Nguyễn Vân Chi đánh đến hăng hái, hồn nhiên không biết chiêu số của mình càng lúc càng nhanh, trong lòng chỉ có một ý niệm muốn đánh rơi thanh trường kiếm đang xuất thần qua lại kia của Tần Truy. Tần Truy thấy lông mày cậu cau chặt, trên mặt mang biểu cảm nghiêm túc thì không khỏi có chút buồn cười, nghĩ rằng cũng không thể để cậu thua quá mất mặt được. Ai ngờ đúng lúc này, Nguyễn Vân Chi quát một tiếng, cử kiếm hướng ngực hắn mà đâm. Tần Truy sửng sốt, kiếm này khác với kiếm pháp của Thiên Huyền, ngược lại có mấy phần giống Diêu gia khoái kiếm, hắn không khỏi dấy lên chút hoài nghi, trên tay ra sức, eo lưng bỗng nhiên truyền tới một trận co rút đau đớn.

Kiếm của Nguyễn Vân Chi đã tới trước ngực, cậu thấy hắn không né không tránh thì cũng cả kinh mà thu thế không kịp khó có thể rút về. Tần Truy nhanh chóng lui về phía sau, chỉ nghe xoẹt một tiếng, vạt áo trước ngực bị trường kiếm của Nguyễn Vân Chi cắt trúng vẽ ra một vết rách thật dài. Nguyễn Vân Chi kinh hô: “Tiểu sư thúc!”, quăng kiếm chạy về phía hắn. Tần Truy lấy tay chặn ngực, trên mặt hơi biến sắc. Đỗ Tiếu Thực cùng Tiết Triệu cũng ra khỏi phòng, Đỗ Tiếu Thực đi trước tới bên người hắn hỏi: “Làm sao thế? Sắc mặt kém như vậy, đệ bị bệnh à?”

Tiết Triệu kéo cổ tay hắn bắt mạch, chỉ cảm thấy khí tức bình ổn không có gì khác thường thì lắc đầu với Đỗ Tiếu Thực. Đỗ Tiếu Thực thẳng tính, nhìn ra rõ ràng trên người Tần Truy có cái gì không ổn, mới giơ tay ấn trước ngực hắn một cái. Tần Truy không ngờ hắn đột nhiên động thủ, vết thương bị nhấn một cái đau đớn dị thường, bất giác nhăn chặt chân mày. Đỗ Tiếu Thực nhíu mày nói: “Tiểu sư đệ, đệ bị thương sao lại gạt sư huynh không nói?” Tần Truy nói: “Vết thương này của đệ cũng đã gần khỏi rồi, ban nãy đánh kiếm cũng không thấy đau, lúc sau dùng lực mạnh quá mới bị như vậy thôi.”

Đỗ Tiếu Thực không vui nói: “Nhìn đệ đau đến trắng nhợt cả mặt mũi thế kia mà còn dám nói không có việc gì, mau vào nội đường cho ta xem qua một cái.” Nguyễn Vân Chi sốt ruột đứng một bên, nghe nói Tần Truy bị thương, cũng muốn đi theo cùng xem sao. Đến bên trong vừa vạch y phục thoáng nhìn, Đỗ Tiếu Thực đã hít sâu một hơi nhíu mày bảo: “Kiếm này xuyên qua trước ngực lại còn xoáy một đường, ai lại kết thù với đệ sâu như vậy, một kiếm đâm chưa đủ còn bắt đệ chịu tội thế này?” Tiết Triệu cũng nói: “May mắn đâm lệch một chút, nếu bị thương tâm mạch thì đúng là thần tiên cũng không cứu nổi.”

Nguyễn Vân Chi nhìn thấy thì trong lòng run sợ, sắc mặt trắng bệch nói không ra lời, chỉ có Đới Quân Phùng vẫn giữ nguyên bộ dạng chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Nguyễn Vân Chi xót xa nói: “Thế này thì đau đến mức nào chứ.” Tần Truy nói: “Ngươi gấp cái gì, cũng có phải ngươi bị đâm đâu.” Nguyễn Vân Chi hỏi: “Là ai đâm ngươi?” Tần Truy không muốn nói Giang Khinh Trục làm mình bị thương, liền nói sang chuyện khác: “Ta thấy một kiếm cuối cùng ban nãy của ngươi không phải kiếm pháp của Thiên Huyền, học được ở đâu vậy?” Nguyễn Vân Chi vẫn còn lo lắng vết thương của hắn, giờ nghe thấy hắn hỏi kiếm pháp vừa dùng thì trên mặt hơi hiện nét xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Lần trước ta thấy ngươi biểu diễn kiếm pháp của thanh y nhân Diêu gia trang cho nhị sư thúc xem, bèn học trộm một chiêu, luyện nhiều ngày nay tùy tay sử xuất, chỉ thấy rất sắc bén. Lúc vừa rồi bị ngươi bức nóng nảy, nhất thời không nghĩ nhiều mới dùng.” Thần sắc cậu trở nên ảm đạm, lại nói tiếp, “Nếu không phải ta xuất kiếm lung tung, ngươi cũng không bị tái phát vết thương đau như vậy.” Tần Truy nói: “Là tự ta không cẩn thận, không trách ngươi.” Nguyễn Vân Chi hỏi: “Rốt cuộc vì sao người này lại đả thương ngươi, xuống tay ngoan độc như vậy, chắc cũng chẳng phải người tốt lành gì.” Tần Truy thấy cậu nóng nảy như thế lại càng không tiện nói, chỉ bảo: “Không phải y cố ý làm ta bị thương, chỉ là khi luận võ lỡ tay không kịp thu thế mà thôi. Ta lại không chết, vết thương sắp khỏi đến nơi rồi, vừa lúc ở trên núi nhiều hơn mấy ngày còn gì.” Nguyễn Vân Chi còn muốn hỏi lại, Đỗ Tiếu Thực đã nói: “Được rồi, nói nhiều như vậy làm chi, để cho tiểu sư thúc con nghỉ ngơi đi. Đệ ấy mới về lại bị thương, đừng quấy nhiễu nữa.” Nguyễn Vân Chi đành phải từ bỏ, trong lòng vẫn rất không cam tâm, xoay người đi ra ngoài. Cậu vừa đi khuất, Đỗ Tiếu Thực kéo Tần Truy ngồi xuống ghế, hỏi: “Rốt cuộc thế này là sao, Vân Chi còn nhỏ tuổi, đệ sợ nó ra ngoài ồn ào, giờ ta đuổi nó đi rồi, ở đây không còn người khác, không ngại nói ra chút chứ?”

Tần Truy nói: “Đệ có thứ này muốn cho huynh xem.” Nói đoạn đưa tay vào ngực lấy túi nhỏ đựng ngân châm ra. Tần Truy nói: “Sư huynh kiến thức rộng rãi, có biết ngân châm này có lai lịch thế nào không?” Đỗ Tiếu Thực nhận lấy nhìn nửa ngày, trên mặt kinh nghi bất định, hỏi: “Châm này ở đâu ra?” Tần Truy tránh nặng tìm nhẹ, nói chuyện ngày đó ở khách *** Cao Thăng. Đỗ Tiếu Thực cầm ngân châm nói: “Lai lịch châm này đệ không cần biết.” Tần Truy ngạc nhiên hỏi: “Vì sao đệ lại không cần biết?”

Đỗ Tiếu Thực nói: “Đệ đừng hỏi nhiều, tóm lại là vì tốt cho đệ thôi.” Tần Truy tuy hiếu kì, song thấy sư huynh ngậm miệng không nói không cho bàn cãi thì cũng không tiện truy vấn. Hắn nghĩ mấy năm nay các vị sư huynh không để ý chuyện giang hồ, chỉ lo làm việc mình yêu thích thế nhưng chưa từng e ngại bất cứ người nào, vậy mà hôm nay lấy ngân châm ra chỉ hỏi chút lai lịch thôi đã bị sư huynh nói một câu qua loa cho xong, rõ là làm người ta khó hiểu.

Đỗ Tiếu Thực dặn hắn dưỡng thương cho tốt, lại nói: “Ngân châm này có độc, để ta giữ thay đệ đi.” Tần Truy nói: “Sư huynh không chịu nói cho đệ lai lịch của ngân châm thì cũng thôi, sao lại không đưa cho đệ? Chẳng lẽ chủ nhân của ngân châm lại đáng sợ đến mức hỏi một chút cũng không được ư?” Đỗ Tiếu Thực không hề nói đùa, cầm ngân châm đi mất, sợ hắn muốn đòi về. Tần Truy muốn ngăn hắn, thì bị Tiết Triệu ở một bên ngăn lại. Tần Truy nói: “Tam sư huynh, huynh cũng biết lai lịch của ngân châm kia, không chịu cho đệ biết sao?” Tiết Triệu lắc đầu nói: “Ta không biết, chỉ là muốn đệ dưỡng thương mau khỏi đi, chuyện khác để sau rồi nói.” Tần Truy nghe xong than nhẹ một tiếng, cũng đành từ bỏ.

Đới Quân Phùng ở trong phòng cứ như người tàng hình, thấy mọi người đều đi cả mới gật đầu với Tần Truy, rồi cũng theo ra cửa. Tần Truy sửa sang quần áo, thấy trước ngực có vết rách liền muốn đổi cái áo khác. Lúc này Nguyễn Vân Chi lại lặng lẽ chuồn vào, Tần Truy nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu vừa thấy, Nguyễn Vân Chi cầm mấy cái bình sứ đặt lên bàn nói: “Tiểu sư thúc, đây là thuốc trị ngoại thương ta lấy trong phòng sư phụ tới, rất là công hiệu, bôi lên vết thương một chút là hết đau ngay. Mỗi loại ta đều lấy một lọ, ngươi thử hết xem thế nào.” Tần Truy bỗng bật cười nói: “Thuốc chứ có phải đồ ăn đâu, mỗi loại thử một lần làm sao được.” Nguyễn Vân Chi đặt bình thuốc xuống, cũng không nói gì nữa, Tần Truy hỏi cậu: “Có chuyện gì không vui, sao mặt dài ra thế kia?” Nguyễn Vân Chi lắc lắc đầu. Tần Truy coi cậu như em trai mình, thấy cậu rầu rĩ không vui thì muốn dụ cậu nói chuyện. Nguyễn Vân Chi bị hắn hỏi qua hỏi lại cuối cùng nhịn không được thốt ra: “Lúc nãy ta đi lấy thuốc, gặp lão Thất, hắn nói Lưu Thủy Thất Kiếm cũng chỉ qua loa bình thường, không lợi hại bằng một kiếm cuối cùng của ta.”

Tần Truy cười nói: “Kiếm pháp Diêu gia tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, so ra không hề thua kém kiếm pháp của Thiên Huyền đâu, hắn nói cũng có đạo lý đấy chứ.” Nguyễn Vân Chi tức giận nói: “Nếu không phải ngươi đang bị thương, thì làm sao kiếm pháp rách nát của Diêu gia địch nổi ngươi chứ? Lão Thất đáng giận nhất, ngày thường không chịu luyện công hẳn hoi, chỉ biết nói vớ nói vẩn.” Tần Truy nói: “Hắn khen kiếm pháp của ngươi sắc bén, khen ngươi giỏi, ngươi còn mắng hắn là thế nào.” Nguyễn Vân Chi nói: “Ai cần hắn khen ta, hắn dám nói bậy về ngươi là ta mất vui rồi, ta đánh cho hắn một trận.”

Tần Truy biết rõ cách làm người của Nguyễn Vân Chi, quá nửa chỉ là huynh đệ đùa giỡn một phen thôi, lập tức nở nụ cười. Nguyễn Vân Chi ngồi nói chuyện với hắn một lát, thấy hắn có chút mệt mỏi thì thức thời rời đi. Tần Truy đúng là cũng mệt mỏi thật, mấy ngày liền vất vả đau nhức nhẫn nại đến hôm nay thực chẳng dễ dàng gì, đợi lúc trở về phòng mình mới phát hiện ra đã có người quét tước sạch sẽ, bèn cởi áo ngoài ngủ ngay một giấc. Chạng vạng tỉnh lại, Đỗ Tiếu Thực phân phó bày một bàn tiệc lớn đón gió tẩy trần cho hắn. Trên bàn các sư huynh đệ vui vẻ thuận hòa, nói nói cười cười vô cùng náo nhiệt. Hắn ở trên núi nửa tháng lại có linh dược trị thương, vết thương rất nhanh đã khỏi hẳn. Tần Truy thỉnh thoảng nhớ tới Giang Khinh Trục, không biết y đã tra được chân tướng thảm án Diêu gia hay chưa. Thời tiết ấm dần lên, khi Tần Truy dưỡng thương thuận tiện còn giúp các sư huynh dạy dỗ đám đệ tử, kiên nhẫn của hắn tốt cực kì, võ công bí quyết biến hóa đủ loại, một khi đã dạy là không hề chán ghét phiền toái lại thêm bản thân hắn tuổi tác cũng xấp xỉ bọn họ, không cậy mình là sư thúc mà làm cao, chỉ trong thời gian ngắn đã quen thuộc với bọn họ rồi.

Ngày nọ, Tần Truy đang nghỉ ngơi trong phòng, chợt nghe bên ngoài có tiếng tranh cãi ầm ĩ, chỉ chốc lát sau Nguyễn Vân Chi vội vàng chạy vào đóng kín cửa phòng. Tần Truy hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì mà ồn như vậy?” Nguyễn Vân Chi nói: “Không có gì đâu, ngươi đừng ra ngoài.” Tần Truy thấy hắn nổi giận đùng đùng, biết ngay là có ẩn tình, liền truy vấn: “Rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi không nói, ta sẽ tự ra ngoài xem đấy.” Nguyễn Vân Chi ngăn hắn lại: “Những người đó cố ý tìm tìm phiền phức, ta sẽ bảo các sư huynh đệ đuổi họ xuống núi.” Tần Truy cảm thấy kì quái, phái Thiên Huyền vô tranh với đời, các huynh đệ ngày thường cũng không ra ngoài sinh sự thì làm sao có người lên núi gây chuyện được. Hắn nói: “Ta đi xem sao, có hiểu lầm gì thì giải thích rõ ràng là được, nếu là đến gây chuyện thật thì không cần khách khí làm gì.” Nguyễn Vân Chi không cho hắn đi, chỉ nói: “Một lũ trộm cắp giang hồ nhát gan vô loại, cần gì phải nói lý với chúng mà chuốc lấy cơn giận không đâu.”

Tần Truy không vui nói: “Ta đi xem qua cũng không được, có chuyện gì mà cả ta ngươi cũng giấu?” Nguyễn Vân Chi thấy hắn thật sự nổi giận thì có chút do dự rụt tay về. Tần Truy đẩy cửa đi ra ngoài, Nguyễn Vân Chi vội vàng nói với sau lưng hắn: “Bọn họ vu cho ngươi giết người, chúng ta không ai tin. Ta nói tiểu sư thúc sẽ không giết người bừa bãi, nếu thực sự có giết thì người kia nhất định là người nên giết.”

Tần Truy cảm thấy kì lạ, không biết là ai có khúc mắc với mình, nghĩ tới nghĩ lui lần này xuống núi trừ Giang Khinh Trục ra thì vẫn chưa kết thù kết oán với ai, nhất thời trượng nhị hòa thượng không hiểu ra làm sao cả. Hắn đi theo tiếng ồn đến bên ngoài sơn môn, thấy mấy nam nhân mặc hoàng sam đeo trường kiếm đang tranh chấp với đệ tử gác núi, trong đó có một người rút kiếm cầm trên tay như muốn động võ. Tần Truy đi đến trước mặt, đệ tử gác núi thấy hắn tới thì gọi một tiếng “Sư thúc” rồi lui sang một bên, tên cầm kiếm chỉ vào hắn mà mắng: “Mau gọi họ Tần ra đây, đừng có làm con rùa đen rút đầu dám giết người không dám nhận.”

Nguyễn Vân Chi đi theo phía sau Tần Truy, nghe thấy gã mắng như thế thì đã không kìm chế được từ lâu, sấn lên một bước hỏi: “Mồm miệng sạch sẽ chút nhá, rùa cái gì mà rùa, ngươi mới là rùa ấy.” Tần Truy đưa tay cản lại, đánh giá mấy nam tử hoàng sam kia. Những người này hắn không biết một ai, kết thù kết oán thì lại càng không cần nói đến, chỉ sợ thực sự có chút hiểu lầm, lập tức cũng không giận dữ mà tiến lên nói: “Tại hạ họ Tần, xin hỏi các vị tìm ta có chuyện gì?” Nam nhân hoàng sam liếc nhìn hắn một cái, mặt tỏ vẻ khinh thường hỏi ngược lại: “Ngươi là Tần Truy?” Tần Truy nói: “Đúng vậy, các hạ biết ta sao?” Người nọ nói: “Không biết.”

Nguyễn Vân Chi trong lòng giận dữ, liền nhịn không được nói: “Không biết còn náo loạn nỗi gì, mau cút xuống núi đi, đừng có để chúng ta động thủ đuổi ngươi xuống.” Hoàng sam nhân cười lạnh một tiếng, chỉ kiếm thẳng vào mũi cậu mà nói: “Ta không biết, nhưng có người biết hắn.” Gã lùi sang bên cạnh một chút, đẩy một người khác đến trước mặt Tần Truy, nói: “Sư đệ, ngươi xem, có phải hắn không?”

Người này có diện mạo rất đáng sợ, trên mặt có vết sạo thật dài kéo từ đuôi mày trái đến tận khóe miệng, vết thương rất sâu, sau khi khép lại thì da thịt cũng bị kéo rút vào làm cho khuôn mặt trông như ruộng cạn. Nguyễn Vân Chi nhìn thấy thì không khỏi rút lui một bước, trên mặt biến sắc. Người này liếc nhìn Tần Truy một cái, lạnh lùng nói: “Chính là hắn, là hắn giết Đàm sư huynh.” Tần Truy không hiểu ra sao, hỏi lại: “Ai là Đàm sư huynh, ta gặp hắn khi nào, lại giết hắn khi nào?” Hắn thấy mấy người này hùng hùng hổ hổ không phải dạng tốt lành, đành kiên nhẫn mà nói: “Thứ cho mắt tại hạ vụng về, không rõ sư thừa lai lịch của các vị, rất mong được biết tỏ tường.” Hoàng sam nhân lúc trước nói: “Bình Môn kiếm phái Thời Bằng.” Lại chỉ người mặt sẹo bảo: “Đây là sư đệ ta Lạc Phong.” Mấy người còn lại cũng lần lượt báo danh tính. Nguyễn Vân Chi nói: “Bình Môn kiếm phái gì chứ, chưa nghe thấy bao giờ.” Tần Truy trừng cậu một cái, nói: “Không cần ngươi nói nhiều, chưởng môn sư huynh không xuất quan không ai quản giáo ngươi sao.” Nguyễn Vân Chi sửng sốt, cậu chưa bao giờ thấy Tần Truy nghiêm khắc nói nặng với mình, lúc này lại quát mình ngay trước mặt mọi người, trong lòng buồn bã lại không dám chọc hắn giận, đành lùi sang một bên không nói câu nào nữa. Tần Truy nghĩ rằng Bình Môn kiếm phái không liên quan gì đến mình, sao lại nói mình giết người của bọn họ được. Thời Bằng thấy hắn không nói, lại nói: “Sao, nếu không nghĩ ra thì ta có thể nhắc nhở ngươi một chút.”

Tần Truy sảng khoái nói: “Cũng được, ta thực sự không nghĩ ra mình đã đắc tội các vị lúc nào, phải làm phiền các vị gợi ý một hai.” Thời Bằng thấy hắn thản nhiên như thế, cười lạnh nói: “Ngày mồng bảy tháng tư, ngươi ở nơi nào?” Tần Truy không chút nghĩ ngợi, đáp: “Mồng chín là đại thọ của Thần Thương Liễu tiền bối, ta tiến đến mừng thọ, mồng bảy đang ở khách *** Cao Thăng Liễu gia trấn.” Thời Bằng nói: “Có nhân chứng không?” Tần Truy đang nghĩ có nên nói đến Giang Khinh Trục hay không thì Nguyễn Vân Chi đã nghe không nổi, cậu cũng không nhìn xem Tần Truy có giận hay không giận nữa mà đứng ra nói: “Các ngươi khinh người quá đáng, tiểu sư thúc khách khí với ngươi, ngươi liền thực sự coi hắn là phạm nhân phải không? Ngày đó người ta ở nơi nào, có nhân chứng không thì liên quan quái gì đến ngươi. Họ Đàm kia không biết gây chuyện ở đâu mất mạng lại đổ lên đầu người khác. Sớm cút xuống núi đi, đừng có chờ sư phụ sư thúc của ta đến giáo huấn ngươi.”

Thời Bằng nói: “Thật hung hăng, phái Thiên Huyền làm bộ làm tịch một bộ dạng thanh cao không hỏi thế sự, thì ra trong phái toàn là loại chó cắn càn thế này à.” Nguyễn Vân Chi từ nhỏ lớn lên ở trên núi, đến sư phụ Vạn Khiếu Phong cũng chưa từng mắng cậu bao giờ, cỗ tức này làm sao mà nuốt được, lập tức muốn rút kiếm ra. Tần Truy đưa tay chặn lại, đẩy thanh kiếm đã rút được một nửa về, lại xoay người hỏi Lạc Phong: “Các hạ thử nói xem, vị sư huynh họ Đàm kia chết trong tay ta như thế nào?”

Lạc Phong nói: “Mồng chín ta và Đàm sư huynh cũng phải đi Liễu gia mừng thọ, mồng bảy vừa vào đến trấn liền ngủ trọ lại khách *** Cao Thăng. Chỉ vì lần này trừ lễ tặng ra, hai người chúng ta còn có trọng trách nên đi đường cẩn thận gấp mấy lần. Đến ban đêm, Đàm sư huynh nghe thấy động tĩnh ở cách vách thì nói muốn đi xem thử, bảo ta chờ ở trong phòng. Ta đợi trong chốc lát thì nghe thấy tiếng hét thảm giống như tiếng Đàm sư huynh.” Tần Truy thấy hắn cơ thịt trên mặt hắn giật giật, hai mắt trợn trừng không giống như đang nói dối, trong lòng lại càng cảm thấy kì lạ. Lạc Phong nói: “Ta cầm kiếm đang muốn đi hỗ trợ, ai ngờ vừa mở cửa ra chính là một kiếm đâm tới ngay mặt. Ta bất ngờ không kịp đề phòng nên đã trúng chiêu.”

Nguyễn Vân Chi thấy vết sẹo trên mặt gã thật đáng sợ, không khỏi chuyển mắt đi nơi khác. Lạc Phong nói: “Ta đau đớn không chịu nổi, mắt cũng nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy bóng Đàm sư huynh triền đấu với người này, đánh mãi, hai người liền đi xa khỏi khách ***. Ta vừa sợ vừa đau, rút kiếm đuổi theo. Đuổi tới rừng cây ngoài trấn, Đàm sư huynh không địch lại, bị hắn đâm một kiếm trúng vai trái. Ta vội vàng tiến lên tương trợ, hắn lại đá ngã ta. Trên mặt ta đau đớn, máu chảy không ngừng, đầu óc không quá rõ ràng đã hôn mê bất tỉnh. Chờ ta tỉnh lại…” Nói đến chỗ này, Lạc Phong hung hăng trừng Tần Truy, trong mắt hiện ra sát khí. Thời Bằng nói: “Đừng sợ, nói tiếp, nói cho hắn nghe rõ ràng đi.” Lạc Phong nói tiếp: “Chờ ta tỉnh lại, người nọ đang đào hố muốn chôn ta với sư huynh. Ta kinh sợ quá, muốn lặng lẽ lấy kiếm đâm chết hắn. Ai ngờ tuy hắn đưa lưng về phía ta nhưng vẫn không mất cảnh giác. Ta đánh không lại hắn, liền bị hắn ném vào hố đất, trong lúc hỗn loạn, chỉ cảm thấy hắn không ngừng đổ đất lên người ta, chốc lát sau thì không còn động tĩnh. Ta nghĩ là mình tất chết, chờ lúc tỉnh lại thì bốn phía tối om, kiến bò tới bò lui trên mặt. Ta hoảng sợ, vội vàng giãy dụa. Hắn chôn quá gấp, đất chưa lấp kĩ nên ta mới không bị chết ngộp. Ta bò ra khỏi hố, khi đào Đàm sư huynh lên thì người đã sớm tắt thở. Chính là ác tặc ngươi, ta nhìn thấy tận mắt ngươi giết người chôn xác. May mà trời cao có mắt, ta đại nạn không chết mới có thể ở đây vạch trần hành vi độc ác hôm đó của ngươi, chỉ hận Đàm sư huynh đã chết không thể chính tay đâm cừu nhân, hôm nay ta phải báo thù cho huynh ấy.” Nói đoạn, hắn rút trường kiếm định đâm về phía Tần Truy.

Tần Truy nghe gã nói xong vẫn chẳng hiểu ra sao. Việc này rõ ràng là giả dối mù mờ, Lạc Phong lại nói cứ như sự thật. Nguyễn Vân Chi tất nhiên không tin, cười lạnh nói: “Nói thì hay lắm, công phu trên mặt cũng làm đủ, ngươi là thuyết thư tiên sinh đấy à?” Lạc Phong chỉ vào mi tâm cậu, vết sẹo trên mặt giật giật, đằng đằng sát khí nói: “Không nói chuyện với ngươi, mau cút về, nếu không ta một kiếm đâm chết ngươi.” Nguyễn Vân Chi nổi giận đùng đùng, mỉa mai nói: “Chính ngươi cũng nói ngày đó hỗn loạn, sao dám khẳng định đó là sư thúc ta. Nói không chừng là đắc tội người ta ở đâu rồi bị người ta chôn sống, lại còn đến đây bắt đền.”

Lạc Phong nói: “Nếu như ta không có chứng cứ, thì đã chẳng tới nơi này tìm xui xẻo.”

_____

Editor lảm nhảm: Ngục Liên Ký quả là thử thách kiên nhẫn mà…1 chương hơn 10 trang word, đã thế lại còn kín đặc chữ nữa chứ T_T Gõ mãi gõ mãi chả hết 1 chương gì cả T__T

Btw, Lam đã về, dạo này đi học rồi thời gian không thoải mái như trước, cho nên truyện sẽ hay bị dừng lắm, mọi người thông cảm nha TT__TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.