Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : Chan Chan
Hồi thứ hai mươi
Hắc y thiếu niên nói: “Các vị đường xa mà đến, chủ nhân kính khách lệnh cho tiểu nhân xuống núi tiếp đón, xin hỏi vị nào là Thiên Huyền chưởng giáo?” Tuy nó hỏi ai là chưởng giáo nhưng mắt lại nhìn Tiết Triệu. Trong mấy người của phái Thiên Huyền thì Vạn Khiếu Phong ăn mặc như dược nông, Đỗ Tiếu Thực mập như tài chủ, Đới Quân Phùng càng giống tiên sinh trướng phòng, chỉ có Tiết Triệu lưng đeo cương đao, vẻ mặt nghiêm nghị là có chút khí thế uy nghiêm, nó liền coi ông là chưởng môn. Đỗ Tiếu Thực trong lòng biết nó hiểu lầm, vội tiến lên giải thích: “Làm phiền thiếu hiệp, vị này là chưởng môn sư huynh của ta.” Nói xong chỉ vào Vạn Khiếu Phong.
Thiếu niên kia không ngờ lão nhân gầy gò trước mặt lại đường đường là chưởng môn Thiên Huyền, đáy mắt nhoáng qua một tia khinh miệt, chỉ là nó che giấu rất khéo không để cho ai nhìn ra. Thế nhưng ánh mắt này dù cho chỉ chợt lóe qua cũng làm sao giấu nổi con mắt sắc bén của Giang Khinh Trụ, y hừ lạnh một tiếng, nói: “Mời khách mà ngay cả hình dáng khách thế nào cũng không biết, chẳng phải đáng chê cười lắm sao.” Hắc y thiếu niên liếc nhìn y, hạ mắt nói: “Tiểu nhân kiến thức nông cạn, chưa trải sự đời, vừa rồi vội vàng xuống núi cũng chưa hỏi rõ minh chủ tướng mạo chưởng môn của quý phái, có chỗ nào thất lễ trễ nải xin chư vị đại lượng bao dung cho.” Giang Khinh Trục nói: “Ta không phải người của phái Thiên Huyền, không liên quan đến ta.” Thiếu niên cười nói: “Người ở xa tới đều là khách, năm xưa nghe danh Giang đại hiệp khoái kiếm vô địch, chỉ hận kém duyên chưa được gặp mặt, hôm nay may mắn gặp được ở đây chính là tiểu nhân tam sinh hữu hạnh.”
Nguyễn Vân Chi nghe xong không vui nói: “Ngươi không nhận ra chưởng môn Thiên Huyền mà lại nhận được ra y.” Vạn Khiếu Phong quát: “Càng ngày càng không có quy củ, còn không lui ra.” Hắc y thiếu niên nói: “Giang đại hiệp thiếu niên thành danh, lấy một địch trăm bình định Hoành Giang thủy trại, ta dù chưa chính mắt nhìn thấy nhưng cũng đã nghe rất nhiều lần. Lại nói cho dù không nhận ra Giang đại hiệp, chẳng lẽ còn không nhận ra bảo kiếm Xích Tú của Giang Ninh Diêu gia ư.” Nói đoạn nó lại mỉm cười với Nguyễn Vân Chi: “Tông sư phái Thiên Huyền Lục tiền bối tiên tung phiêu miểu, mỗi người trong quý phái đều tu tâm dưỡng tính không quản tục sự giang hồ, cũng không phải là tiểu nhân thiển cận.” Nó nói rất có đạo lý lại cũng không tổn hại mặt mũi phái Thiên Huyền, Nguyễn Vân Chi nhất thời khó có thể phản bác, đành phải nghe lời sư phụ lui sang một bên. Vạn Khiếu Phong không phải loại người để ý những chuyện khách sáo hư danh, ông chắp tay nói với thiếu niên: “Một khi đã như vậy, làm phiền thiếu hiệp dẫn đường.” Hắc y thiếu niên thi lễ nói: “Tiểu nhân chẳng qua chỉ là hạ nhân trong trang, không đảm đương nổi chữ hiệp ấy, mời các vị.” Nói đoạn xoay người dẫn đường.
Giang Khinh Trục nhìn nó đi đường bộ pháp vững vàng, đi trên đường núi dốc đứng mà như giẫm lên đất bằng, hiển nhiên là khinh công rất cao, làm sao có thể chỉ là hạ nhân được, thế nhưng y nghĩ bụng chắc hẳn nó nói lời khiêm tốn nên cũng không đắn đo nhiều. Mọi người dần lên đỉnh núi, một đường non xanh nước biếc, yến lượn oanh ca, cảnh sắc tươi đẹp không sao tả xiết. Giang Khinh Trục không nói chuyện với Tần Truy mấy ngày đang không thoải mái, giờ lại thấy Truy bị mấy sư điệt vây quanh thì cố ý không thân cận với họ làm gì. Hắc y thiếu niên dẫn mọi người vào một căn phòng, mời Vạn Khiếu Phong và mọi người ngồi xuống, gọi tỳ nữ bưng trà bánh lên. Mọi người đánh giá bài trí trong sảnh, mọi thứ tinh mỹ tuyệt luân cao nhã không chút tầm thường. Đỗ Tiếu Thực thích nhất là chơi đồ cổ, nhìn thấy vậy đương nhiên là vô cùng hoan hỉ, không hề cảm thấy nhàm chán mà một mình tự thưởng thức. Một lát sau lại có vài thị nữ hành lễ thỉnh an với mọi người, nói đã nhiều ngày nay cao thủ các đại môn phái trong võ lâm đã tề tụ trong sơn trang, minh chủ ứng phó không nổi, thỉnh chư vị phái Thiên Huyền vào trang nghỉ ngơi trước.
Đệ tử Thiên Huyền không hề so đo đạo lý đối nhân xử thế, nếu người ta bận rộn gia sự không chiếu cố được mà đã phân phó hạ nhân an bài nơi nghỉ ngơi thì không có gì là không ổn, liền đi theo họ. Nhóm tỳ nữ lại đưa mọi người đến trước một dãy phòng u tĩnh, một thiếu nữ nói: “Chư vị đại hiệp nghỉ tạm ở đây, tiểu nữ ở gần hầu hạ, có chuyện gì xin cứ việc phân phó.” Mấy người cáo lui mà đi, đệ tử Thiên Huyền tự tìm phòng trống vào ở. Phòng ở này còn rộng rãi thoải mái hơn nhiều so với khách *** trong thành. Giang Khinh Trục nhẫn nại suốt một đường, hạ quyết tâm hôm nay phải tìm bằng được Tần Truy để hỏi cho rõ, ai ngờ vừa ra đến cửa đã lại bị Vạn Khiếu Phong tóm được lôi vào phòng bắt mạch. Giang Khinh Trục rất không kiên nhẫn nhưng lại lĩnh tình mà chịu ngồi hơn nửa canh giờ nghe ông nói liên miên đạo lý tu thân dưỡng tính. Thật vất vả mới ra được khỏi phòng Vạn Khiếu Phong, trùng hợp gặp Tần Truy ở ngoài cửa, Giang Khinh Trục đang vui mừng lại thấy Vạn Khiếu Phong mở cửa vẫy tay gọi hắn vào. Tần Truy mỉm cười với Giang Khinh Trục rồi vào phòng đóng cửa chọc y giận đùng đùng xoay người về phòng đi ngủ.
Mấy ngày nay Vạn Khiếu Phong nghĩ mọi cách chữa trị cổ họng cho Tần Truy mà mãi không thấy có khởi sắc. Tần Truy thì không gấp mà vị sư huynh y thuật cao minh này cứ vội vã đến xoay vòng. Vạn Khiếu Phong tỉ mỉ hỏi tình trạng mấy ngày gần đây, Tần Truy viết xuống kĩ càng, cuối cùng mới hỏi: “Y thế nào rồi?” Vạn Khiếu Phong biết rõ còn cố hỏi: “Y là ai?” Tần Truy bất đắc dĩ lại viết: “Sư huynh nhất định muốn đệ viết thêm mấy chữ mới bằng lòng đáp lại ư?” Vạn Khiếu Phong mỉm cười nói: “Ta thấy đệ quan tâm như thế thì đương nhiên phải hỏi cho rõ là ai, miễn cho nói sai tình hình thôi. Giang thiếu hiệp thân thể không việc gì, nội lực cũng đã khôi phục, hoàn hảo như lúc ban đầu, đệ có thể yên tâm được rồi.”
Tần Truy mỉm cười gật đầu cảm kích. Vạn Khiếu Phong nói: “Khách khí với ta thế làm gì. Ta đang nghĩ cổ họng của đệ trị cũng không khó, chỉ là cần dùng dược mạnh lại sợ đệ không chịu nổi.” Tần Truy viết: “Sư huynh cứ việc thi dược.” Vạn Khiếu Phong nói: “Ở đây ta có một ít dược hoàn, trước khi đi ngủ lấy nước hòa tan dùng dược thủy súc miệng. Thuốc này tên Tự Tại Hồng, cho dù có hòa vào nước lạnh cũng vẫn bỏng như liệt hỏa, sau khi súc miệng không được nuốt xuống mà phải dùng Ngọc Lộ Thanh Thủy tẩy sạch mới được. Nếu đệ không muốn chịu khổ thì đợi chúng ta về Thiên Huyền chậm rãi điều dưỡng sau, có lẽ cũng có thể chữa khỏi…” Tần Truy trong lòng biết nếu thực sự có cách chậm rãi chữa trị thì sư huynh nhất định sẽ không ra hạ sách này, liền nhận lấy hai bình sứ, bình màu đỏ viết Tự Tại Hồng, bình màu trắng viết Kim Hà Ngọc Lộ. Vạn Khiếu Phong nói: “Tiểu sư đệ, đệ lên núi học nghệ, sư phụ giao đệ cho ta trông nom, ta nhìn đệ lớn lên thật sự không muốn thấy đệ chịu khổ. Bản thân sau khi làm chưởng môn cũng chưa từng bắt đệ làm bất cứ chuyện gì, thế nhưng hôm nay ta lấy thân phận chưởng môn Thiên Huyền lệnh cho đệ đáp ứng một chuyện.”
Tần Truy thấy vẻ mặt ông nghiêm túc liền gật gật đầu. Vạn Khiếu Phong nói: “Sư huynh muốn đệ đáp ứng, về sau gặp chuyện phải cân nhắc rồi mới được làm, chớ nên xúc động như lần này. Bất luận người mà đệ muốn cứu là ai, nếu đệ vì cứu người mà chết đối với người ta đều không phải là chuyện may mắn. Nhớ lấy, có một số chuyện phải làm, có những chuyện, lại phải theo khả năng mà liệu.” Tần Truy vừa kính vừa phục vị sư huynh hơn mình gần năm mươi tuổi này, ngày thường đối đãi với ông không khác chi với cha mình, thế nhưng hắn chưa từng nghe Vạn Khiếu Phong nói những lời như hôm nay, câu câu chữ chữ đều xuất từ phế phủ, tình cảm sâu sắc không cách chi tả nổi. Tần Truy nghe xong trong lòng nóng lên cảm động không thôi. Vạn Khiếu Phong nhìn hắn mà nói: “Đệ phải đáp ứng ta, ta mới yên tâm bằng lòng cho đệ phiêu bạt giang hồ, bằng không cho dù phải mạnh tay cũng giữ đệ lại trên núi cho bằng được, đợi sư phụ về định đoạt.”
Tần Truy viết lên giấy: “Lời sư huynh dạy bảo đệ xin khắc trong tâm khảm, ngày sau làm việc nhất định cân nhắc cẩn thận.” Vạn Khiếu Phong nói: “Thật không?” Tần Truy gật đầu. Vạn Khiếu Phong thở dài: “Bây giờ đệ đáp ứng thì sảng khoái lắm, chỉ sợ chuyện đến trước mắt liền quẳng hết mấy lời hôm nay ra sau đầu thôi. Mà thôi, mỗi người có mệnh, không thể cưỡng cầu. Còn có một chuyện, lúc sắp đi sư phụ đưa Thiên Cơ Ngọc Hành phổ tự tay người viết cho ta, lão nhân gia người biết ta không thích luyện võ cho nên cố ý truyền lại cho đệ, đợi khi trở lại Thiên Huyền đệ cầm xem qua một cái đi.” Tần Truy nghĩ rằng tuyệt học của sư phụ ngay đến mấy vị sư huynh cũng chưa nhìn qua, sao có thể đem tặng trước cho mình được, thế nhưng những lời này viết lên giấy quá phiền toái, lại nghĩ sau này về phái còn bàn sau cho nên lập tức đa tạ sư huynh, xoay người rời đi. Trở về phòng chờ chốc lát trời đã ngả từ chiều sang tối, nha hoàn đưa cơm canh toàn hảo tửu đồ ăn ngon. Ban đêm, Tần Truy đổ một viên dược hoàn trong bình thuốc màu đỏ lên tay, thấy Tự Tại Hồng này toàn thân tiên diễm, đặt trong lòng bàn tay tựa như giọt máu. Hắn rót một chén nước, bỏ dược hoàn vào, thuốc vừa gặp nước đã tan, trong nháy mắt biến thành một chén huyết thủy, ngửi vào có mùi cay nồng. Tần Truy lại lại lấy một chén khác rót Kim Hà Ngọc Lộ vào, tức khắc một mùi thanh lương đã xông vào khoang mũi. Hắn nhìn hai cái chén trước mặt, mãi nửa ngày mới bưng chén thuốc đỏ rực lên ngậm một ngụm.
Tần Truy tuy biết dược tính lợi hại, đã có chuẩn bị, song thuốc vào cổ họng như cương đao liệt hỏa khó lòng chịu nổi. Hắn một lòng muốn sớm ngày hồi phục không để Giang Khinh Trục nghi ngờ, bèn ngậm nước thuốc chịu khổ nhẫn nại. Một lát sau, đau đớn hơi giảm, Tần Truy mới nhổ xuống chén trà. Thấy nước đen như mực hẳn là độc huyết lúc trước chưa tan đi, hắn không khỏi vui mừng, nhớ tới lời Vạn Khiếu Phong dặn dò, lại vội vàng lấy ngọc lộ súc miệng, yết hầu giảm hẳn nóng rát thanh lương thoải mái mà nghĩ lại đau đớn như lửa đốt vẫn còn sợ hãi trong lòng. Vạn Khiếu Phong dặn hắn lấy thuốc này trừ độc, nếu vận khí tốt thì ba ngày là có thể thấy hiệu quả. Tần Truy không nhớ nổi ngày đó tình thế cấp bách đã nuốt xuống bao nhiêu máu độc, cũng may chuyện lỗ mãng ấy cứu được Giang Khinh Trục một mạng, hắn không hề hối hận.
Hôm sau tỉnh dậy, Tần Truy thần thanh khí sảng, cảm giác như mắc xương cá mấy ngày giảm bớt không ít. Hắn không khỏi có chút cao hứng, ra đến cửa phòng thấy sư huynh cùng chúng đệ tử đều ở trong viện, liền đi về phía Vạn Khiếu Phong, Đỗ Tiếu Thực và mọi người đánh tiếng chào hỏi. Giang Khinh Trục vẫn một mình không người thân cận lại cũng khinh thường đồng hành cùng người khác. Tần Truy nghĩ tới nghĩ lui vẫn sợ y gặng hỏi chuyện trị độc ngày đó, vì thế hạ quyết tâm nhìn như không thấy, chỉ nghe Nguyễn Vân Chi ở một bên nói nói cười cười.
Hắc y thiếu niên hôm qua đi vào trong viện thỉnh người của phái Thiên Huyền đi xem đấu võ luận kiếm. Mọi người đến một đại điện, trong điện có thể chứa ngàn người, xung quanh có bảy cây cột lớn khắc thành hình cự kiếm, chính giữa đề tấm biển viết ba đại tự “Kiếm Võ đường”. Lúc này trong sảnh đã ồn áo náo nhiệt tập trung không ít người, phần lớn đều là cao thủ dùng kiếm lưng đeo trường kiếm, vài người mình mặc đạo bào hoặc tăng đạo khoác áo cà sa, các đại môn phái đều có người đến, trong đó có không ít người cho dù không sở trường dùng kiếm nhưng cũng muốn dùng võ kết bạn, là nể mặt Thất Kiếm Minh mà tới đây.
Hắc y thiếu niên dẫn mọi người đến vị trí còn trống, thỉnh Vạn Khiếu Phong và mọi người ngồi xuống, nói: “Các vị ngồi một lát, minh chủ chẳng mấy chốc sẽ tới, trong sảnh này đều là danh nhân hiệp sĩ nhất đẳng cao thủ trong chốn võ lâm, các vị giao lưu một chút.” Giang Khinh Trục liếc nhìn xung quanh chỉ thấy cả sảnh đường người đông nghìn nghịt, chuyện trò cãi cọ ầm ĩ khôn tả, y dứt khoát ngồi không nhúc nhích, tuyệt không có nửa điểm ý muốn “giao lưu”. Tần Truy tuy có thấy vài người quen nhưng ngại mình không thể nói được nên cũng giả như không thấy. Có điều dù hắn không muốn làm cho người ta chú ý cũng có người mắt sắc liếc qua một cái đã thấy hắn rồi. Tần Truy ngồi bên người Vạn Khiếu Phong, nghe có người gọi: “Tần đại ca.” Giọng nói có chút quen tai, người nói chuyện là một thanh niên mi thanh mục tú trường thân ngọc lập. Thanh niên cười nói: “Tần đại ca không nhận ra đệ sao?” Lời vừa nói đoạn, phía sau đi lên một lão nhân quắc thước cao gầy mà khang kiện, chính là thần thương Liễu Xá Nhất.
Tần Truy thấy ông thì vội vàng đứng dậy hành lễ, Liễu Xá Nhất đi tới kéo tay hắn cươi bảo: “Tần hiền chất, lâu ngày không gặp, Kì nhi bảo là con mà ta còn không tin.” Đinh Kì Phong cười nói: “Ông ngoại mắt mờ rồi, con đã giao thủ với Tần đại ca, làm sao mà nhận sai được, Tần đại ca huynh khỏe không.” Tần Truy không nói lên lời, bất đắc dĩ phải quay đầu liếc nhìn sư huynh một cái, Vạn Khiếu Phong ngầm hiểu bèn đứng dậy chắp tay thi lễ với hai người mới tới, thỉnh giáo lai lịch danh tính, vừa nghe là Dương Châu Liễu thần thương liền vội hỏi: “Lão phu quả thật mờ mắt, không ngờ lại chẳng nhận ra Liễu lão gia.” Liễu Xá Nhất và Lục Thiên Cơ giao tình sâu đậm, Vạn Khiếu Phong tuy còn nhiều hơn ông mấy tuổi nhưng luận bối phận lại thấp hơn một bậc, lập tức lại hành lễ thêm một lần. Liễu Xá Nhất lại có chút ngượng ngùng, nói: “Vạn chưởng môn không cần đa lễ, lệnh sư không câu nệ tục lễ, hai ta cũng không cần khách sáo.” Vạn Khiếu Phong biết sư phụ xác thực không thèm để ý đến lễ nghi trưởng ấu phiền phức, liền gật gật đầu, mời Liễu Xá Nhất và Đinh Kì Phong cùng ngồi xuống.
Đinh Kì Phong tính tình rộng rãi, vừa ngồi xuống đã lôi kéo Tần Truy ôn chuyện: “Tần đại ca, sau khi đệ bại trong tay huynh đã ở nhà chăm chỉ khổ luyện, học hết thương pháp của ông ngoại luôn rồi, không chỉ thế mà còn ngày đêm tu luyện nội công mong có một ngày được luận bàn với Tần đại ca lần nữa, hôm nay là cơ hội tốt, không cho huynh nhường đệ đâu đấy.” Tần Truy thấy cậu thân thiết như thế thì rất vui mừng, đáng tiếc hắn không thể nói, đành phải nhờ Vạn Khiếu Phong giải vây. Vạn Khiếu Phong nói: “Tiểu sư đệ nhiễm phong hàn, đã nhiều ngày cổ họng đau không nói được, mong Đinh thiếu hiệp thứ lỗi.” Đinh Kì Phong nói: “Thật sao? Chẳng trách Tần đại ca chẳng nói câu nào, đệ còn tưởng mình nói gì sai làm cho huynh giận nữa cơ.” Liễu Xá Nhất nói: “Nói nhiều ắt sẽ sai, con nói ít đi vài câu thì sẽ không lỡ lời chọc người ta giận.” Đinh Kì Phong nói: “Con gặp Tần đại ca vui quá nên mới nói nhiều chút thôi, Tần đại ca cổ họng không tốt nhưng thân thủ không tồi, tí nữa con phải lĩnh giáo mới được.”
Liễu Xá Nhất nói với Vạn Khiếu Phong: “Đứa cháu ngoại này của ta bị cha mẹ nó làm hư, ở nhà xưng vương xưng bá, ra ngoài cũng cứ tưởng mình là thiên hạ đệ nhất, thực là ếch ngồi đáy giếng, chưa trải sự đời, để các vị chê cười rồi.” Ông tuy nói lời khiêm tốn nhưng trong mắt lại đầy ý cười, hiển nhiên là yêu thích có thừa với đứa cháu ngoại này.
Vạn Khiếu Phong cười nói: “Đinh thiếu hiệp nhân trung long phượng, phải có chút khí khái nghé con không sợ hổ là lẽ đương nhiên, Liễu lão gia chỉ dạy tài tình, nào có giống như đồ nhi [nói như rồng leo, làm như mèo mửa] này của ta, nó học không hay cày không giỏi mới là ta chiều hư đấy.” Nguyễn Vân Chi và Đinh Kì Phong tác tương đương, cậu nghe sư phụ nói đến mình thì cười dài nói: “Đó là vì sư phụ ta bất công, ngày thường chỉ bảo ta học chút tâm pháp, công phu thượng thừa toàn dạy cho tiểu sư thúc thôi.” Liễu Xá Nhất thầm nghĩ thì ra võ công của Tần Truy là do sư huynh chỉ dạy. Vạn Khiếu Phong trông thần sắc ông, biết trong lòng ông có suy nghĩ bèn cười nói: “Đừng nghe tiểu đồ nói bậy, thương pháp của sư đệ là ân sư của ta thân truyền, ta chỉ đốc thúc đệ ấy luyện tập khi còn nhỏ mà thôi. Nay sư đệ trưởng thành, không cần ta chỉ giáo, võ công đã sớm vượt trên ta rồi.”
Liễu Xá Nhất nghe xong thì thoải mái, võ công của Tần Truy nếu là Lục Thiên Cơ thân truyền thì cháu ngoại mình bại trong tay hắn cũng chẳng có gì lạ, ông lập tức ha ha cười, không để ý nữa. Nguyễn Vân Chi nói: “Liễu gia thần thương nổi tiếng giang hồ, Liễu lão tiền bối cùng Đinh thiếu hiệp đều là cao thủ dùng thương, vì sao hôm nay Kiếm Minh luận kiếm mà hai vị cũng ngàn dặm xa xôi tìm tới như chúng ta vậy.” Liễu Xá Nhất cười bảo: “Việc này ngươi phải hỏi Kì nhi, ta không biết. Ngươi hỏi nó xem vì sao phải vất vả tới đây như thế.” Đinh Kì Phong đỏ bừng mặt, vội hỏi: “Trên anh hùng thiếp của Thượng Quan minh chủ nói luận võ tranh tài, không câu nệ kiếm thuật. Trong chốn võ lâm nhiều kì nhân dị sĩ như vậy ta đương nhiên là muốn cùng ông ngoại đi thăm thú rồi. Tần đại ca cũng không luyện kiếm nhưng chẳng phải vẫn đến đó sao.” Nguyễn Vân Chi nói: “Tiểu sư thúc tinh thông cả mười tám ban võ nghệ, đến xem cũng đâu lạ gì.” Tần Truy kéo ống tay áo cậu ta trừng một cái, bảo cậu ta đừng có nói hươu nói vượn.
Đinh Kì Phong lại cho là thật, ngạc nhiên nói: “Ta luyện thương từ nhỏ, chỉ luyện có một môn đã không dễ dàng, Tần đại ca chỉ lớn hơn ta có mấy tuổi, sao có thể tinh thông mọi thứ chứ?” Tần Truy nếu có thể nói chuyện thì tuyệt không để Nguyễn Vân Chi nói ngoa như thế, lúc này hắn đành nhìn Vạn Khiếu Phong mong ông nói vài câu. Ai ngờ Vạn Khiếu Phong vuốt râu cười nói: “Tiểu sư đệ thiên tư thông minh, là kì tài học võ, ân sư cũng thường khen đệ ấy học một hiểu mười, không vụng về lười nhác như mấy sư huynh chúng ta.” Lời này vừa nói ra thì mấy câu ba hoa của Nguyễn Vân Chi không còn là nói đùa nữa, Thiên Huyền chưởng môn còn hồ hởi khoe khoang như thế, Tần Truy ngoài thương pháp ra hẳn là các môn võ học khác cũng đều không kém.
Liễu Xá Nhất cười bảo: “Tốt, ta vẫn biết con mắt của Lục lão đệ không kém mà, đợi lúc nào rỗi rãi ta nhất định phải luận bàn với hiền chất mấy chiêu.” Tần Truy vội vàng chối từ, Đinh Kì Phong cười nói: “Ông ngoại bất công, thường ngày con nhờ ông uy chiêu ông toàn ra sức khước từ, hôm nay thấy Tần đại ca thì quên luôn cả tôn nhi con rồi.” Liễu Xá Nhất nói: “Ta thấy Tần đại ca thì quên con, con gặp Cẩm nhi thì ngay đến ông ngoại với cha mẹ là ai cũng không nhớ.” Đinh Kì Phong nghe hai chữ “Cẩm nhi” liền quẫn bách, mọi người nhìn mặt hiểu ý đều biết đó hẳn là danh tự ý trung nhân của cậu, không khỏi cười vui một trận.
Giang Khinh Trục từ xa nhìn lại, thấy nơi đó tiếng nói giọng cười náo nhiệt vô cùng, trong lòng dấy lên không vui. Y nghĩ đến chính mình cùng người nọ chẳng qua chỉ là bằng hữu bèo nước gặp nhau, so ra đương nhiên thân thiết không bằng được sư huynh sư điệt ca ca đệ đệ của hắn, nói không chừng ngày nào đó ly biệt hắn chỉ xoay người đã không còn nhớ y là ai nữa. Y tâm cao khí ngạo lại quen cô độc, tuy nghĩ như thế nhưng không muốn chủ động đi qua mà chỉ thờ ơ lạnh nhạt, đứng nhìn chốc lát, bỗng trước mắt có bóng trắng nhoáng lên. Y ngẩng đầu đã thấy Bạch Ly đứng ở trước mặt. Bạch thiếu tiêu đầu thân mặc bạch sam, mặt mang mỉm cười nói: “Giang đại hiệp cũng ở đây ư.” Giang Khinh Trục bất động thanh sắc nói: “Sao? Ngươi nghĩ ta chết rồi?” Bạch Ly nói: “Giang đại hiệp cát nhân tự có thiên tướng, ắt hẳn gặp được kì ngộ, tiểu đệ thấy Giang đại hiệp bình yên vô sự thì an tâm rồi.”
Giang Khinh Trục cười lạnh một tiếng, hờ hững, Bạch Ly không lưu tâm, vẫn là cười nói: “Giang đại hiệp gần đây có khỏe không?” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi muốn biết, hỏi kiếm của ta đi.” Nói xong liền muốn rút kiếm. Y trước nay vốn dĩ không coi ai ra gì, nói động thủ là động thủ ngay. Bạch Ly lui một bước, chợt nghe trong sảnh có người hô: “Thượng Quan minh chủ đến.” Bạch Ly mỉm cười nói: “Chính chủ đến rồi. Tiểu đệ tuy muốn lãnh giáo Giang đại hiệp nhưng cũng không vội nhất thời. Bất quá tiểu đệ thấy nơi này phong thuỷ không tốt, không thích hợp ở lâu, huynh cũng nên cẩn thận.” Dứt lời xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau đã lẫn vào đám người không thấy bóng dáng.
Lúc này có một hàng mấy người từ cửa chính tiến vào Kiếm Võ đường, người đi đầu tiên mặc trường bào cẩm tú, phía sau là hai thiếu nữ xinh đẹp tay ôm hộp kiếm, sau nữa là đệ tử của bảy đại kiếm phái. Giang Khinh Trục ngồi xa nhìn không rõ, nghĩ rằng người đi đầu chắc là Kiếm Minh minh chủ Thượng Quan Thanh. Thiên hạ kiếm khách tụ tập như thế, các đại môn phái cố nhiên là mong dùng võ kết bạn mới tới đây, nhưng trong đó cũng có không ít kẻ mang tư tâm nhân cơ hội này đánh bại cao thủ danh môn mà nổi danh lập vạn.
Trong bảy đại kiếm phái thì ba phái Thanh Vi, Nam Thiên, Yến Sơn là nhiều môn đồ nhất, Bình Môn, Vạn Môn đứng hàng sau, Lạc Anh cung thuần túy chỉ có nữ đệ tử. Thiên Kiếm sơn trang có Thất Kiếm Minh chủ Thượng Quan Thanh đứng đầu bảy phái, Giang Khinh Trục tuy có nghe đến thất phái nhưng không biết rõ, thấy minh chủ ra trình diện cũng chẳng buồn để ý. Thượng Quan Thanh đi vào trong sảnh ngồi xuống chỗ của mình, đệ tử Kiếm Minh đứng sang hai hàng tả hữu, tân khách ngồi đó im lặng như tờ chờ hắn nói chuyện. Ai ngờ đợi một lát lại thấy hắc y thiếu niên đứng một bên tiến lên vài bước, ôm quyền hành lễ, cất cao giọng nói: “Hôm nay Kiếm Minh luận kiếm, có thể được các vị anh hùng ủng hộ, thất đại kiếm phái vinh hạnh vô cùng. Tỷ thí đến điểm thì dừng, chư vị dùng võ kết bạn, chớ để tổn thương hòa khí.” Dứt lời xoay người lui trở về. Những lời nó nói ngắn gọn súc tích rõ ràng mạch lạc, chẳng qua Kiếm Minh minh chủ không nói một lời lại để một tên vô danh tiểu tốt đứng ra khó tránh có ít nhiều thất lễ. Nguyễn Vân Chi vốn dĩ có chút ngưỡng mộ Thất Kiếm minh, giờ lại thấy minh chủ Thượng Quan Thanh mặt trầm như nước, lạnh lùng bàng quan không có nửa điểm cảm giác thân thiết của anh hùng hiệp nghĩa thì không khỏi thất vọng.
Đinh Kì Phong thấy cậu mất hứng liền hỏi nguyên do, Nguyễn Vân Chi nói hết suy nghĩ trong lòng, Đinh Kì Phong cười nói: “Ta nghe ông ngoại nói từ khi bảy đại kiếm phái kết minh đến nay đây mới là lần đầu đấu võ luận kiếm, nếu không phải Thượng Quan minh chủ giao du rộng lớn, lấy đức phục chúng, sao có thể có nhiều đại môn phái nhận lời mà đến như thế được. Minh chủ không nói lời nào chắc hẳn là có nguyên do, có lẽ cũng giống như Tần đại ca nhiễm phong hàn không nói được cũng nên.” Tất cả mọi người đều mỉm cười, Nguyễn Vân Chi cũng bật cười nhìn vào trong Kiếm Võ đường. Hai thiếu nữ bên cạnh Thượng Quan Thanh mở hộp kiếm, cầm hai thanh trường kiếm trong tay, một hồng một bạch, kiếm tuệ nhẹ buông, người sáng mắt nhìn liền biết ngay là bảo kiếm. Quần hùng khe khẽ nói nhỏ, hắc y thiếu niên nói: “Minh chủ mời anh hùng thiên hạ tề tụ, dùng hai kiếm Ngạo Tuyết, Xích Ô tặng người thắng cuộc.” Hai thiếu nữ tay cầm chuôi kiếm, keng một tiếng rút bảo kiếm ra, tức khắc trong Kiếm Võ đường lấp loáng hàn quang khiến người không mở nổi mắt.
————–
Editor than thở: 1 chương dài quạ… mà lại còn chỉ có hint không ~ Hai người truy truy đuổi đuổi kia… Tui cầu tim hồng cầu hường phấn cầu đậu hũ aaaaaaaa