Ngục Liên Ký

Chương 22: Chương 22




Tên truyện: Ngục liên ký

Tác giả: DNAX

Edit : Lam

Beta : Chan Chan

Hồi thứ hai mươi hai

Tần Truy trường kiếm nơi tay, kiếm quang tung hoành không rời xung quanh Lôi Nguyên Hổ. Kiếm pháp Diêu gia chỉ cần một chiêu đoạt tiên cơ, sau đó là hậu chiêu ùn ùn. Tần Truy đã giao thủ với Giang Khinh Trục hai lần, đều phải dốc hết chiêu thức cả người mới chống đỡ nổi, trong lòng hiểu rõ kiếm pháp này như lòng bàn tay. Tuy rằng không biết khẩu quyết tâm pháp nhưng hắn trời sinh thông minh, tự biết bổ sung những điểm không thạo cũng làm cho Lôi Nguyên Hổ liên tiếp bại lui, hoàn toàn không đỡ lại nổi.

Vạn Khiếu Phong ngạc nhiên nói: “Tiểu sư đệ học kiếm pháp Diêu gia khi nào vậy?” Đỗ Tiếu Thực và Tiết Triệu sớm biết đây là Diêu gia kiếm, nhưng cũng giống như Vạn Khiếu Phong không hiểu chút nào, Nguyễn Vân Chi nói: “Kiếm pháp này vô cùng sắc bén, bóng kiếm phủ khắp bốn phương, người bị vây bên trong động còn không động được thì còn đánh thế nào?” Đinh Kì Phong nói: “Tên mập kia nếu không dựa vào song chùy cứng chắc đỡ được mấy chiêu thì đã sớm thảm bại rồi. Ô, chùy kia đánh vào thân kiếm, vì sao kiếm không gãy?” Nguyễn Vân Chi nghe xong cũng rất ngạc nhiên, vừa rồi Giang Khinh Trục ném kiếm cho Tần Truy, kiếm vừa tuốt vỏ đã thấy loang lổ gỉ sắt cho nên cậu chẳng hề để vào lòng. Đã nhiều ngày nay Nguyễn Vân Chi ngày đêm gây gổ với Giang Khinh Trục, tuy thấy kiếm không rời thân y nhưng chung quy không lưu ý tới. Hôm nay cậu thấy Tần Truy cùng Lôi Nguyên Hổ sống mái giao thủ mà không hề né tránh đôi chùy sắt Hỗn Nguyên kia, tiếng kim thiết giao nhau choang choang bên tai, thanh kiếm gỉ chẳng ngờ lại không mảy may tổn hại, không khỏi ngẩn ngơ cả người.

Đỗ Tiếu Thực tấm tắc nói: “Quả nhiên là bảo kiếm.” Nguyễn Vân Chi khinh thường nói: “Kiếm kia gỉ đến không còn nhìn ra màu thật, làm sao mà là bảo kiếm được.” Đỗ Tiếu Thực nói: “Tiểu tử con đúng là có mắt mà như mù, kiếm này tên là Xích Tú, là bảo kiếm thành danh của Diêu Mục Phong. Loang lổ trên thân kiếm kia là minh văn đỏ rực, không phải là gỉ sắt.” Nguyễn Vân Chi vẫn không phục, cười nhạt nói: “Minh văn gì mà minh văn, khắc xấu như vết gỉ, kiếm cùn này có cho con, con cũng chẳng thèm.” Đỗ Tiếu Thực cười nói: “Con có muốn người ta cũng chẳng cho đâu. Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, bảo kiếm bậc này nếu không phải là người chí giao chí thân thì đâu dễ gì rời tay cho mượn chứ.” Nguyễn Vân Chi nghe xong, trong lòng bỗng nhiên khó chịu, bèn quay đầu lại xem Tần Truy cùng Lôi Nguyên Hổ triền đấu.

Lôi Nguyên Hổ đã bị bức tới cây cột hình kiếm không còn đường lùi, song chùy hộ ở trước người, một mực chỉ thủ không công. Người bên ngoài chỉ thấy gã không còn lực đánh trả, tất bại trong mười chiêu không thể nghi ngờ, lại không biết Tần Truy cũng là khổ không nói nổi. Lôi Nguyên Hổ trời sinh thần lực, Tần Truy ra chiêu như mưa rào gió cuốn, chỉ trong giây lát trường kiếm nơi tay đã giao kích với song chùy hơn mười chiêu. Tuy hắn tấn công bắt Lôi Nguyên Hổ liên tiếp thối lui nhưng cánh tay cũng vừa đau vừa nhức. Nhìn thấy tâm trí mọi người hướng về trận đấu này, Tần Truy một kiếm xuyên thẳng qua khe hở giữa hai chùy, đâm tới cổ họng Lôi Nguyên Hổ. Lôi Nguyên Hổ xoay hai tay đang muốn ngăn cản, kiếm phong lại đi xuống muốn tước ngón tay của gã. Gã biến sắc mặt, cứng người như tượng đất không dám động nữa. Mũi kiếm của Tần Truy hơi hướng lên trên, Minh Chu ở một bên nói: “Tần đại hiệp thắng một chiêu.”

Lôi Nguyên Hổ tuy tức giận tái mặt mà vẫn không dám nhúc nhích. Song chùy giao cùng một chỗ, trường kiếm trong tay Tần Truy cách ngón tay gã chỉ có nửa tấc, trên Hỗn Nguyên chùy giăng kín vết kiếm, thương tích đầy mình.

Tần Truy thấy gã lườm mình, nghiến răng nghiến lợi muốn nứt toác cả khóe mắt, cũng không muốn để gã quá mất mặt trước anh hùng thiên hạ, liền thu kiếm lui sang một bên. Nguyễn Vân Chi hô: “Mập mạp thối, ngươi có phục hay không?” Lôi Nguyên Hổ không đáp, Tần Truy chau mày, sợ Nguyễn Vân Chi vui quá lỡ lời, đang muốn quay về chỗ thì chợt nghe Lôi Nguyên Hổ hét lớn một tiếng: “Phục mẹ ngươi ấy!” Tiếng gió gào thét bên tai, Đinh Kì Phong kêu lên: “Tần đại ca cẩn thận.” Tần Truy xoay người vung trường kiếm đón một chùy của Lôi Nguyên Hổ. Quần hùng thấy gã thua mà không nhận hai lần liên tiếp, cố ý tự làm mình xấu hổ, ai nấy đều khinh thường gã. Tần Truy xuất ra một kiếm, Lôi Nguyên Hổ lảo đảo chúi về phía trước, trong tay chỉ còn lại có hai thanh cán chùy, hai ngọn chùy sắt đã rơi xuống đất tạo thành một cái lỗ to.

Lôi Nguyên Hổ kinh ngạc nhìn cán chùy trên tay, nhất thời không biết làm thế nào cho phải. Tần Truy thấy bộ dạng gã như thế thì lại có chút băn khoăn. Minh Chu nói: “Tần đại hiệp lấy kiếm thủ thắng, các vị anh hùng có ai nguyện ý lên sàn khiêu chiến.”

Nó vừa dứt lời, Lôi Nguyên Hổ đã kêu to một tiếng, bỏ lại cán chùy, quay người lao thẳng ra ngoài không quay đầu lại, nháy mắt đã ra khỏi Kiếm Võ đường, không thấy bóng dáng đâu nữa. Tần Truy đang muốn về chỗ, Minh Chu lại ngăn hắn lại: “Tần đại hiệp thắng trận này, chung quy không thể cứ thế mà về, nếu không có ai khiêu chiến, tiểu nhân nguyện được thỉnh giáo.” Tần Truy có chút tò mò với nó, cũng muốn thử xem thân thủ nó ra sao, hắn suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý. Minh Chu đang muốn rút kiếm thì có một người trong sảnh hô: “Tần đại hiệp, tại hạ muốn lãnh giáo ngươi mấy chiêu.”

Tần Truy quay đầu nhìn lên, người này mặc hoàng y trông cực kì quen mắt, chính là đệ tử Bình Môn kiếm phái Thời Bằng. Vừa rồi đệ tử bảy đại kiếm phái nối nhau đi vào, Tần Truy cũng đã nhìn thấy mấy người Bình Môn kiếm phái, chỉ là lúc ấy không thấy Thời Bằng. Lúc này oan gia ngõ hẹp, hai người đối diện, Thời Bằng mặt mang sương lạnh, sắc mặt không tốt, hiển nhiên là còn nhớ kĩ mối thù của sư đệ Lạc Phong, gã lạnh lùng nói: “Tần đại hiệp có nhớ ta hay không?” Tần Truy gật gật đầu, Thời Bằng lại nói: “Tần đại hiệp hôm nay thậy là uy phong, chẳng lẽ là miệng vàng khó mở, khinh thường không muốn nói chuyện với chúng ta sao?”

Tần Truy kệ gã châm chọc khiêu khích, Thời Bằng cười lạnh một tiếng, xoay người nói vang bốn phía: “Vị Tần đại hiệp này giả nhân giả nghĩa, âm hiểm giả dối, vì đoạt kiếm phổ mà sát hại hai sư huynh đệ phái ta. Hôm nay thiên hạ anh hùng đều ở đây, ta muốn thỉnh chư vị làm chứng, đòi người này một câu công bằng.” Nguyễn Vân Chi cả giận nói: “Ngươi đừng có ngậm máu phun người, sư đệ quái dị kia của ngươi là trúng độc mà chết, lại dám không biết xấu hổ mà đổ lên người tiểu sư thúc. Ngươi thử mang tấm khăn sư phụ ta đưa cho ngươi ngày ấy ra cho mọi người xem, cũng chẳng biết rốt cuộc là ai hại chết sư đệ ngươi đâu.”

Thời Bằng trợn mắt trừng cậu: “Ngươi có cần ta lặp lại lần nữa những gì tiểu sư thúc ngươi đã làm hay không?” Gã nói như chém đinh chặt sắt không khỏi khiến người khác hồ nghi. Tần Truy nhíu mày không nói, mọi người nghĩ bụng nếu hắn bị hàm oan sao lại không lên tiếng biện bạch, nhất định là trong lòng có quỷ mới á khẩu không biết nói gì. Nguyễn Vân Chi vừa tức vừa vội, không biết phải nói sao mới tốt. Thời Bằng nói: “Nếu Tần đại hiệp đã không nói lời nào nghĩa là nhận tội, Thượng Quan minh chủ cùng các vị anh hùng đang ngồi đây, mối thù của Đàm sư huynh và Lạc sư đệ, đệ tử Bình Môn tất sẽ đòi lại, không cần mượn tay người khác.”

Nguyễn Vân Chi cả giận nói: “Phi, tiểu sư thúc không nói lời nào không phải là vì sợ ngươi, cổ họng hắn không phát được ra tiếng, ngươi liền lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn bịa đặt nói bậy sinh sự.” Giang Khinh Trục nghe xong, trong lòng bỗng dưng nghĩ đến cái gì, tức khắc nhẹ nhõm không ít, y thầm nghĩ: Thì ra hắn không nói chuyện với mình là vì lẽ này, chứ không phải cố ý bất hòa với mình. Tới đây lại nghĩ thế thì vì sao không nói với mình? Vì sao phải gạt mình chứ? Giang Khinh Trục là người thông minh ra sao? Y đương nhiên nhìn ra trong chuyện này ắt có gì kì quái, nói không chừng nguyên do là vì ngày đó vận công trừ độc cũng nên. Trong lòng y hạ quyết tâm nhất định phải tìm cơ hội hỏi cho rõ ngọn ngành. Bên này y âm thầm suy nghĩ, bên kia Thời Bằng vẫn như cũ khí thế bức người, đã có vài đệ tử Binh Môn bước ra vây Tần Truy vào giữa.

Nguyễn Vân Chi tất nhiên là giận dữ, Đinh Kì Phong cũng có cùng tâm tư như thế, hai người tuổi trẻ khí thịnh, không nhìn được cảnh lấy nhiều đánh ít, liền muốn tiến lên hỗ trợ, Vạn Khiếu Phong cùng Liễu Xá Nhất lại nâng tay ngăn hai người lại. Đinh Kì Phong nói: “Ông ngoại, sao ông lại ngăn con?” Liễu Xá Nhất còn chưa nói chuyện, Vạn Khiếu Phong nói với Nguyễn Vân Chi: “Bình Môn kiếm trận cần có nhiều người như thế mới khởi động được, đánh một người cần bảy người, đánh mười người cũng thế. Con đi làm cái gì, tiểu sư thúc con một mình cũng ứng phó được rồi, thêm con chẳng phải là vướng tay vướng chân, thêm phiền cho nó ư?”

Đinh Kì Phong nghe xong thì thầm thẹn trong lòng, may mà ông ngoại cản mình lại, nếu không cứ không biết lượng sức tiến lên trợ trận đúng là càng giúp càng hỏng. Tần Truy bị đệ tử Bình Môn vây quanh cũng không kinh hoảng. Hắn nhẹ nhàng rút Xích Tú ra, thấy thân kiếm hồng rực, giao đấu cùng thiết chùy của Lôi Nguyên Hổ mà không hề tổn hại, bảo kiếm và ngựa hay đều nhận chủ nhân, nay thanh kiếm này ở trong tay mình lại thuận tay đến thế, như thể đang ở bên cạnh chủ nhân nó vậy. Thời Bằng thấy Tần Truy rút kiếm, cử chỉ biểu thị đồng ý ứng chiến, đệ tử Bình Môn sắp hàng đứng thẳng, đồng loạt rút kiếm tương đối.

Thời Bằng chỉ kiếm muốn khởi động trận pháp, bỗng nhiên có người nói: “Chậm đã.” Tần Truy vừa nghe giọng nói liền biết là Giang Khinh Trục, lại nghe y hỏi: “Đây là trận pháp gì?” Thời Bằng thấy y phong thần tuấn lãng khí độ bất phàm, không dám khinh thường, đáp: “Đây là Thất Cầm trận của Bình Môn, bảy người bày trận như tường đồng lười sắt, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng khó mà chạy thoát.” Giang Khinh Trục gật đầu nói: “Không sai, kiếm trận này đúng là lợi hại, thế nhưng so ra còn kém công phu bịa đặt của quý phái. Gặp người nhát gan thì chỉ cần nói hai ba câu là đã dọa được người ta chạy biến rồi, không cần đánh mà thắng mới là lợi hại nhất thiên hạ.” Trong sảnh đang giương cung bạt kiếm, tình thế vô cùng căng thẳng, lúc này lại có người phụt cười thành tiếng. Nguyễn Vân Chi cũng thấy hả giận, nhất thời quên sạch cả chuyện bất hòa với Giang Khinh Trục mấy ngày nay, tươi cười nói: “Giang thiếu hiệp nói không sai, môn công phu này quả thật thiên hạ vô địch, chúng ta cam bái hạ phong.”

Giang Khinh Trục không để ý tới cậu ta, Thời Bằng tức giận đến xanh mặt, đang muốn phát tác. Giang Khinh Trục nói: “Nếu trận pháp này lợi hại đến thế, thêm một người phá trận hẳn cũng không sao.” Nói quay đầu đối nói hướng vào đám người, “Bạch thiếu tiêu đầu, cho mượn kiếm của ngươi dùng một chút.” Mọi người nhất loạt liếc nhìn, Bạch Ly tuy hơi thấy bất ngờ nhưng lập tức cười nói: “Giang đại hiệp không ghét bỏ, để ý thanh sắt cùn trong tay ta, tiểu đệ tất nhiên là thụ sủng nhược kinh, sao có thể không cho mượn.” Dứt lời liền nhấc tay phải ném trường kiếm ra ngoài. Giang Khinh Trục nâng tay tiếp được, rút kiếm ra. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, thanh quang thoáng hiện, chói mắt hơn xa khi Xích Tú ra khỏi vỏ, kiếm khách trong sảnh đều ồ lên tán thưởng.

Giang Khinh Trục trả lại vỏ kiếm cho Bạch Ly, xoay người đứng bên cạnh Tần Truy, nói: “Thất Cầm trận này lợi hại đến mức nào, ta phải tự mình lĩnh giáo mới được.” Thời Bằng hỏi: “Ngươi là gì của hắn, sao phải ra mặt vì hắn?” Giang Khinh Trục nói: “Ta là gì của hắn thì liên quan gì đến ngươi, ta ra mặt vì hắn thì lại có can hệ gì với ngươi không?” Thời Bằng nói: “Nếu ngươi là bằng hữu của hắn thì không nên không phân thị phi, nếu không phải, thì lại càng không cần nhảy vào vũng nước đục này.” Giang Khinh Trục mỉm cười, trong mắt ngùn ngụt sát khí: “Ta đã coi hắn là bằng hữu, đương nhiên tin tưởng hắn không lạm sát người vô tội. Bất quá người như ngươi vậy, ngôn ngữ vô vị, mặt mày đáng ghét, giết nhiều vài kẻ cũng chả sao.” Thời Bằng bị y nhìn vào không tự chủ được mà rùng mình một cái, biết rõ y cố ý khiêu khích mà vẫn kiềm chế không được. Đệ tử Bình Môn tâm ý tương thông, bộ pháp Thời Bằng vừa động thì những người còn lại cũng đồng thời hành động, bảy thanh trường kiếm nối liền như một, kiếm quang tương giao như lươi sắt không kẽ hở, thoắt cái làm cho người ta nửa bước khó đi.

Tần Truy bị nhốt trong trận, cảm xúc lại phập phồng không thể nén nổi. Giang Khinh Trục đứng bên cạnh hắn, còn chưa ra tay nghênh địch đã bảo hộ chu toàn những điểm yếu hại sau lưng hắn, giải trừ mối lo phía sau. Giang Khinh Trục hỏi: “Ngươi dùng kiếm pháp nào?” Tần Truy vừa rồi dùng kiếm pháp Diêu gia chẳng qua là tâm huyết dâng trào, chỉ cầu hình dáng giống, ỷ vào kiếm chiêu dày đặc bảo kiếm sắc bén mới đoạt được tiên cơ bức lui Lôi Nguyên Hổ, lúc này đối mặt kiếm trận của Bình Môn hắn không dám sơ ý, liền muốn dùng lại kiếm pháp Thiên Huyền. Giang Khinh Trục nói: “Tâm bất yếm tinh, ý tiên kiếm hậu.” Tần Truy sửng sốt, lập tức hiểu ra, Giang Khinh Trục đem khẩu quyết kiếm pháp gia truyền ra dạy cho hắn, lời nói tuy nhẹ mà từng chữ rõ ràng. Thời Bằng thấy hai người đứng ở trong trận vẫn khe khẽ nói nhỏ, thái độ không coi ai ra gì. Gã tức giận trong lòng biến đổi cước bộ, cử kiếm đâm thẳng về phía Tần Truy. Giang Khinh Trục thấy gã công tới, quay đầu nói với Tần Truy: “Ta từ từ nói cho ngươi nghe.” Tần Truy nếu có thể nói chuyện thì đã sớm từ chối, kiếm pháp gia truyền của Diêu gia nào có đạo lý lại truyền cho người ngoài, nay tự dưng nhận chuyện tốt này, hắn không muốn nghe mà từng câu lại cứ bay vào trong tai. Giang Khinh Trục nói: “Nghĩa phụ từng nói kiếm pháp này nếu một người dùng thì chẳng qua chỉ là lấy tấn công nhanh làm phòng thủ, luôn có sơ hở. Đáng tiếc cả đời ông ấy không gặp được một tri kỉ có thể luyện song kiếm hợp bích với mình. Hôm nay nếu ngươi theo kịp, chúng ta liền thử một lần đi.”

Tần Truy lại sửng sốt, Giang Khinh Trục đưa lưng về phía hắn, lời nói không còn rõ ràng như ban nãy, thế nhưng hắn nghe vào tai lại thấu hiểu rõ ràng, trong lòng đã vô số lần thầm nói: “Ta nhất định theo được, chúng ta sẽ thử một lần.”

Kiếm pháp Diêu gia chú trọng một chữ nhanh, xuất kỳ bất ý, giống như điện quang hỏa thạch, khi tấn công gần như không phòng thủ. Kiếm trận Bình Môn lại vừa vặn tương phản, lấy thủ làm công, kiếm pháp của bảy người liền mạch như lưới đánh cá, mặc cho con cá ở bên trong đâm đầu phía nào cũng không thể giãy thoát. Kiếm của Giang Khinh Trục tấn công một hướng, người thủ trận bên kia bèn lui về phía sau, cũng không cường ngạnh đối kháng với y, chỉ chờ kiếm thế của y vừa hết thì mấy người phía khác sẽ vây công. Tần Truy mới nghe được mấy câu khẩu quyết quan trọng, trong nháy mắt đã ngộ ra nhiều chỗ không thông. Giang Khinh Trục thử mấy lần đều bị đệ tử Bình Môn lấy lùi làm tiến hóa giải, kiếm pháp của y nhanh như quỷ mị, so với dĩ vãng càng thêm khó lòng nắm bắt, một kiếm đâm tới mũi kiếm hoa lên điểm liền mấy chỗ, khiến cho người khác nhìn vào hoa cả mắt.

Phần lớn người trong sảnh không biết lai lịch của y, chỉ âm thầm lấy làm kì lạ, kẻ tập kiếm càng là nhìn không chuyển mắt, thầm nghĩ trong chốn võ lâm giang hồ quả nhiên nhiều người tài ba, kiếm pháp của người trẻ tuổi ban nãy đã nhanh như thiểm điện, người trước mắt này còn nhanh hơn mấy phần, hai thanh niên này sao có thể đạt tới cảnh giới đó. Đinh Kì Phong xem một lát, hỏi: “Ông ngoại, người kia là ai?” Liễu Xá Nhất chưa từng gặp mặt con trai của cố nhân, thế nhưng kiếm pháp Diêu gia thì lại nhận ra được. Vừa rồi ông thấy Tần Truy sử dụng, trong chiêu thức còn có chỗ như thật như giả nên chưa vạch trần, lúc này nhìn Giang Khinh Trục thi triển kiếm pháp thì trong lòng đã không còn nghi ngờ gì nữa, khẽ gật đầu nói: “Đây là con trai của Diêu bá bá của con đó.”

Đinh Kì Phong nói: “Diêu bá bá nào?” Liễu Xá Nhất nói: “Con không nhớ ư? Mới trước đây cô con gái nhỏ của Diêu gia còn chơi đùa cùng với con mãi, khuê danh con bé là Vân Nhi, nhỏ hơn con ba tuổi đấy.” Đinh Kì Phong nhíu mày suy nghĩ nửa ngày mới nhớ, nói: “Thì ra là con trai của Diêu bá bá, sao con lại chưa gặp bao giờ nhỉ?” Liễu Xá Nhất nói: “Con còn chưa gặp qua nhiều người lắm, có gì đáng ngạc nhiên đâu?” Trước đó ông thấy Tần Truy võ nghệ cao cường, nhận định là đệ tử thân truyền của Lục Thiên Cơ đương nhiên không phải tầm thường nên cũng không lưu tâm lắm, giờ lại thấy Giang Khinh Trục kiếm pháp sắc bén, trò giỏi hơn thầy, nhất thời cảm khái ngàn vạn, rất có cảm giác trong rừng lá non át lá già.

Đinh Kì Phong nói: “Ông ngoại, ông nói xem hai người Tần đại ca có thắng được không?” Liễu Xá Nhất lắc đầu nói: “Kiếm pháp Diêu gia sở trường là nhanh mà sắc bén, cường công thà gãy chứ không cong, thế nhưng nhu có thể khắc cương, kiếm trận Bình Môn như lưới đánh cá, lấy cong làm duỗi, không hẳn sẽ bị khoái kiếm phá vỡ. Giờ này ai thua ai thắng còn chưa nhìn ra được.” Đinh Kì Phong nhìn đao quang kiếm ảnh trong đường, ngươi tới ta đi, chỉ cảm thấy bảy người Bình Môn chẳng có nửa phần khí thế như ông ngoại nói, kiếm quang của Giang Khinh Trục vừa tới thì người đối diện đã vội lùi về phía sau cứ như sợ y, có khi lùi không nhanh còn suýt nữa bị mũi kiếm cắt qua quần áo, mạo hiểm mấy lần rõ là chật vật. Tiếp qua hơn mười hồi, Giang Tần hai người vẫn ở trong trận không phá được vòng vây, Nguyễn Vân Chi nhíu chặt đôi mày âm thầm lo lắng, chỉ chờ sư phụ nói một câu “Sẽ thắng”, tâm tư Vạn Khiếu Phong giống Liễu Xá Nhất, chỉ bảo rằng “Khó nói”.

Bên trong kiếm trận, Tần Truy nhìn Giang Khinh Trục tấn công mấy lần, kiếm như thiểm điện, nhưng cũng không tham công liều lĩnh, người bên ngoài chỉ nghĩ y muốn xông ra không được, Tần Truy lại hiểu mỗi lần y xuất kiếm là một lần thử võ công của bảy người bảy trận. Bảy người dày công tôi luyện trận pháp nhưng công lực chung quy sâu cạn khác, Giang Khinh Trục thử mấy lần nhưng không xông ra mà ngược lại thu kiếm tiến sâu vào trong trận. Thời Bằng thấy y tả xung hữu đột đều bị ngăn cản, bảy người thi triển toàn lực, trận pháp nghiêm kín thiên y vô phùng, không khỏi có chút đắc ý. Giang Khinh Trục trong kiếm trận, nhấc mắt liếc nghiêng, dung mạo y thanh tú xinh đẹp, mi mục hào hoa phong lưu, vừa thảng mỉm cười thì trong mắt đong đầy giễu cợt. Thời Bằng nhất thời biến đổi sắc mặt, hô quát đồng môn bảy kiếm cùng xuất, chỉ trong nháy mắt bốn phương tám hướng bóng kiếm vây giăng, như thiên la địa võng không chừa đường thoát.

Giang Khinh Trục lật cổ tay, trường kiếm hướng thẳng về mắt Thời Bằng, một kiếm này nhanh đến kinh người, người bên ngoài chỉ thấy y nâng tay, vừa chớp mắt mà mũi kiếm đã sắp đến mi tâm đối thủ. Thời Bằng hoảng hốt, vội vàng huy kiếm chặn lại. Giang Khinh Trục cũng không biến chiêu, vẫn đâm thẳng về phía trước như cũ, dư thế trên thân kiếm ùn ùn không dứt. Lúc này kiếm trận đã biến, sáu người còn lại tới gần như người thu lưới, Tần Truy chỉ cảm thấy bốn phía kiếm quang dày đặc, hàn khí lạnh lẽo ép đến trước mắt dường như muốn giết chết cả hai trong trận. Hắn nhìn lại thấy Giang Khinh Trục không hề để ý phía sau, mũi kiếm đã dừng trên trán Thời Bằng, nhẹ nhàng thúc tới kéo theo một chuỗi máu tươi. Thời Bằng kinh hãi hồn phi phách tán, Giang Khinh Trục thi lực thêm một chút, kiếm này sẽ xuyên qua đầu gã, tuy kiếm của sáu người kia đã chỉ thẳng vào diểm yếu hại của y nhưng kết quả cuối cùng sẽ là đồng quy vu tận. Thời Bằng tâm niệm thay đổi thật nhanh, muốn giãy ra đào thoát, đáng tiếc thân bất do kỷ, chỉ mong sáu người trong trận có thể đoạt trước tiên cơ, giết Giang Khinh Trục trước. Bỗng nghe tiếng động choang choang vang lớn, mọi người kinh hô thành tiếng, thấy sáu thanh trường kiếm đều bị Tần Truy cản lại, không một người nào có thể tiến đến gần Giang Khinh Trục, Thời Bằng kinh ngạc vạn phần, cả người rét run như rơi vào hầm băng, trong mắt Giang Khinh Trục lóe lên hàn quang, mũi kiếm đâm vào trán gã.

Thời Bằng quát to một tiếng, suýt nữa ngã ngửa xuống đất. Giang Khinh Trục cười lạnh một tiếng. Lúc này trong trận đã trở thành loạn đấu, sáu người bị Tần Truy dùng lực một người ngăn lại, quần hùng thấy thế không khỏi lớn tiếng ủng hộ. Giang Khinh Trục tuy đem tâm pháp bí quyết dốc túi truyền thụ, bất quá trong thời gian gấp rút Tần Truy cũng chỉ có thể thông hiểu một hai phần, kiếm pháp Diêu gia nguyên bản công nhiều thủ thiếu, bây giờ hắn lấy ít địch nhiều, liền đảo ngược đạo lý này. Giang Khinh Trục cũng là lần đầu tiên thấy có người dùng kiếm pháp gia truyền nhà mình chỉ thủ chứ không công, mà lại còn thủ nghiêm mật đến thế, hợp lực sáu người vẫn không phá nổi.

Giang Khinh Trục sau khi thử kiếm đã biết trong sáu người không có cao thủ, Thời Bằng mạnh hơn một chút, sáu người còn lại chẳng qua dựa vào trận pháp xảo diệu nên mới chưa thất bại mà thôi. Tần Truy cuốn lấy sáu người, Thời Bằng liền trở nên đơn lẻ, trước mắt chỉ có một Giang Khinh Trục khóe miệng mỉm cười mặt mang sát khí, gã nghĩ tới nghĩ lui không có phần thắng, đã có chút khiếp sợ, chỉ là kiếm trận này bảy người đồng tâm cùng tiến cùng lùi, sao có thể một mình dứt ra bỏ chạy cho được? Gã đành đâm lao phải theo lao, tiến thoái lưỡng nan.

Giang Khinh Trục cũng không để ý chuyện này, Tần Truy ngăn cản sáu người ắt có lúc kiệt lực, phải tốc chiến tốc thắng mới xong. Y có lòng muốn bắt Thời Bằng nhớ kĩ giáo huấn, kiếm hoa rung lên, một kiếm đâm hướng hai mắt gã. Thời Bằng đại kinh thất sắc, giơ kiếm ngăn cản lui vội về sau. Giang Khinh Trục hạ mũi kiếm chuyển xuống chém cổ tay gã. Thời Bằng đỡ trái hở phải, ứng phó không nổi, chỉ hai tiếng xoèn xoẹt, kiếm quang của Giang Khinh Trục phóng tới đã vẽ ra mấy đạo vết thường trên người gã. Đệ tử Bình Môn đang đứng bên cạnh xem chiến thấy thế thì giận dữ, nhao nhao giơ kiếm muốn lên tương trợ. Giang Khinh Trục lạnh lùng nói: “Còn muốn chiếm lợi lấy nhiều đánh ít? Ai dám nhúc nhích, ta bắt kẻ đó chết không toàn thây.”

Đệ tử Bình Môn không thèm nghe, vẫn tin rằng y không dám giết người trước mắt bao nhiêu người như vậy, sớm đã có người kìm chế không được mà xông lên. Tần Truy nghe Giang Khinh Trục nói như thế thì thầm nghĩ không ổn, nếu là người khác bất quá chỉ là nói lời độc ác mà thôi, không hẳn sẽ thực sự hạ sát thủ, thế nhưng với tính tình của Giang Khinh Trục, y tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình. Đệ tử Bình Môn ào ào xông lên, Tần Truy triền đấu với sáu người đã không có cách nào phần thân, không thể ngăn những người này được nữa. Giang Khinh Trục vẻ mặt lạnh nhạt không hề hung ác, thấy có người xúm lại, y bất thình lình nhấc chân đá vào Thời Bằng. Thời Bằng toàn tâm toàn ý chỉ đề phòng kiếm quang như mưa rào gió cuốn, nào nghĩ đến y lại đột nhiên tấn công hạ bàn như thế. Gã bất ngờ không kịp phòng bị ngã ra phía sau. Giang Khinh Trục thừa thế nâng tay đâm mắt trái của gã, Thời Bằng thấy kiếm đến trước mắt sợ tới mức không biết ứng đối thế nào, chỉ đành nhắm mắt chờ chết. Mọi người thấy tình thế nguy cấp nhao nhao hô “Dừng tay.”

Giang Khinh Trục làm sao để ý tới, vẫn một kiếm đâm tới muốn móc mắt gã ra. Lúc này chợt có một kiếm đâm ngang lại chặn đứng trường kiếm trong tay y. Giang Khinh Trục xuất kiếm ngoan độc há có thể tùy tiện ngăn cản? Một kiếm này chỉ có thể đánh lệch mũi kiếm của y đi mấy tấc, kiếm hạ, gọt đi nửa cái tai của Thời Bằng. Thời Bằng hét thảm một tiếng, che nửa bên mặt quay cuồng kêu rên trên mặt đất, Giang Khinh Trục ngẩng đầu thấy Tần Truy nhíu chặt đôi mày, Xích Tú trong tay không chút sứt mẻ kìm chặt kiếm của mình, bên kia Nguyễn Vân Chi cùng Vạn Khiếu Phong một người gọi “Tiểu sư thúc”, một người hô “Sư đệ”, cùng nhau chạy lại. Giang Khinh Trục thấy thần sắc hắn khác thường, bên tai nghe tiếng nước nhỏ giọt, cúi đầu, máu chảy đầy đất. Y không khỏi căng thẳng trong lòng. Sáu người Bình Môn kiếm phái trước sau đều đuổi tới, tay cầm binh khí muốn đâm sau lưng Tần Truy, Giang Khinh Trục trầm sắc mặt, đẩy Tần Truy trước mặt ra mà giương kiếm nghênh đón.

Mấy người Nguyễn Vân Chi và Vạn Khiếu Phong chạy tới bên cạnh Tần Truy, thấy cánh tay trái của hắn máu tươi đầm đìa mà người thì hồn nhiên bất giác mặt đầy thân thiết nhìn Giang Khinh Trục chăm chú. Nguyễn Vân Chi hỏi hắn có đau hay không, Tần Truy lại không nghe thấy. Trong Kiếm Võ đường hỗn loạn, Giang Khinh Trục đưa kiếm đến đâu, nơi đó vang lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng, đệ tử Bình Môn rối loạn trận tuyến. Tần Truy biết y đã động sát khí, sợ y thực sự thương tổn mạng người khó lòng thu xếp, liền tiến lên muốn tiếp tục ngăn cản. Nguyễn Vân Chi gọi gấp một tiếng: “Tiểu sư thúc !” Nhưng chung quy đã muộn một bước, chớp mắt đã thấy Tần Truy đang ở trong đao quang kiếm ảnh. Đệ tử Bình Môn sớm bị Giang Khinh Trục giết chạy bốn phía, Tần Truy một kiếm đẩy trường kiếm của y ra, hai người thu thế không kịp, hai kiếm tương giao leng keng mấy lượt.

Thời Bằng hồi thần lại, chỉ cảm thấy bên tai đau đớn máu chảy không ngừng, trong lòng vừa vội vừa giận, thấy hai người Giang Tần giao đấu còn tưởng là nổ ra nội chiến. Gã thầm hô một tiếng hay, rút kiếm xông vào. Gã chen ngang vào đánh quả thực là chiếm lợi có sẵn, thừa dịp Giang Khinh Trục không rảnh phân thần mà đâm một kiếm vào bên hông y. Giang Khinh Trục nghe tiếng gió, như có mắt sau lưng lắc mình tránh đi, kiếm phong lia sát xuống cạnh sườn. Y quay đầu thấy là Thời Bằng thì cười lạnh một tiếng, chuyển tay quét kiếm vào cổ gã. Một kiếm này nhanh như thiểm điện, đệ tử Bình Môn muốn ngăn trở cũng không thể nào kịp được, mắt thấy Thời Bằng sắp sửa máu tươi ba thước. Lúc này chợt thấy bóng người nhoáng lên, quanh thân Giang Khinh Trục và Thời Bằng đột nhiên nổi lên tiếng gió, chân khí kích động, liền đó là tiếng nổ vang. Khi mọi người hồi phục tinh thần thì đã thấy một lão giả cao gầy cầm trường thương trong tay ngăn giữa hai người.

Lão giả này chính là Liễu Xá Nhất vừa đề binh khí tiến lên khuyên can trong đường tơ kẽ tóc. Thanh Long thương Liễu gia dài tam thước, đón gió tung ra thần uy lẫm lẫm. Quần hùng thấy ông thân thủ bất phàm, vừa ra tay đã cứu được Thời Bằng thì không khỏi khen ngợi như sấm, Đinh Kì Phong ngồi một bên tấm tắc trầm trồ. Tần Truy nhìn thấy Liễu Xá Nhất ngăn Giang Khinh Trục lại khiến y vẫn chưa kịp lấy mạng Thời Bằng thì vô cùng cảm kích, vội vàng ra hiệu nói tạ. Giang Khinh Trục lòng mang kính trọng với bằng hữu cũ của nghĩa phụ, cũng thu kiếm đứng thẳng một bên. Thời Bằng kinh hồn chưa định, Liễu Xá Nhất nói: “Lần này luận kiếm chỉ là luận bàn võ nghệ mà thôi, chẳng lẽ thật sự muốn đấu ngươi chết ta sống hay sao? Nhị vị coi như nể mặt Thượng Quan minh chủ, có ân oán hiềm khích gì, ra khỏi đây rồi tính cũng không muộn.”

Thời Bằng máu chảy ròng ròng một bên mặt, thấy lão tiền bối khí độ bất phàm thân mang tuyệt nghệ thì không dám lỗ mãng, ôm quyền nói: “Tiền bối có thể cho biết tôn tính đại danh không?” Liễu Xá Nhất nói: “Hảo thuyết, ta họ Liễu.” Ông cầm trường thương trên tay còn xưng họ Liễu, lập tức đã có người nhận ra, Dương Châu Liễu gia đức cao vọng trọng như Bắc Đẩu trong võ lâm, Liễu Xá Nhất tự mình khuyên giải chung quy nhất định phải nể mặt. Thời Bằng lại nói: “Liễu lão gia tử là tiền bối giang hồ, vãn bối vốn nên theo lệnh, thế nhưng người này giết đồng môn của ta, thống hận này vãn bối làm sao mà nhẫn được?” Liễu Xá Nhất nói: “Ta tin tưởng tư cách làm người của Tần hiền chất, ngươi phải nói chân tướng cho rõ ràng.”

Thời Bằng kể lại những điểm quan trọng trong chuyện xảy ra ở Liễu gia trấn một lần, lại nói: “Lạc sư đệ tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không sai.” Liễu Xá Nhất nói: “Vậy mời vị Lạc thiếu hiệp ấy ra đây đối chất một phen không, nếu thực có kì sự cũng có thể làm mọi người ở đây tin phục.” Thời Bằng nói: “Lạc sư đệ bị hắn giết hại, đã không còn nữa.” Giang Khinh Trục nói: “Thế nghĩa là không có chứ gì?” Thời Bằng lườm y một cái, nhưng khiếp sợ thanh kiếm trong tay y nên không dám quá mức khiêu khích. Trong Bình Môn đã có hậu bối đệ tử nhịn không được, nói ra: “Ngươi xuống tay ngoan độc như thế, rõ ràng là cá mè một lứa với họ Tần kia.” Giang Khinh Trục liếc nhìn hắn: “Kì quái, ta đã sớm nói qua kẻ nào dám xông lên kiếm lợi sẽ bắt kẻ đó chết không toàn thây, nếu các người đều không màng tính mạng hắn, sao lại bắt ta phải nhẹ tay được?” Bình môn đệ tử đầy vẻ không phục, lại đều giận mà không dám nói gì.

Liễu Xá Nhất xoay người nói với Tần Truy: “Hiền chất, việc này nếu không phải là sự thật thì con cứ gật đầu, giang hồ anh hùng đều ở đây, thỉnh mọi người chứng kiến, Liễu Xá Nhất ta chắc chắn sẽ tra ra manh mối việc này để trả lại trong sạch cho con.” Tần Truy nghe xong vô cùng cảm kích, thầm nghĩ, mình chẳng qua chỉ gặp ông ấy có một lần, ông ấy lại dứt khoát muốn gánh lấy phiền toái này như vậy. Liễu Xá Nhất dù chưa thoái ẩn nhưng cũng đã cực ít đặt chân vào chốn giang hồ, ngày thường vui thú tuổi già hưởng phúc thiên luân, nay mở miệng nhận lời thay Tần Truy tra xét việc này, sẽ không tránh khỏi bôn tẩu tứ phương mệt nhọc. Tần Truy cực kì khó xử, không biết có nên gật đầu hay không.

Vạn Khiếu Phong nói: “Đây là hiểu lầm giữa bổn phái và Bình Môn kiếm phái, sao dám làm phiền Liễu lão gia tử.” Liễu Xá Nhất nói: “Chuyện của Lục lão đệ chính là chuyện của ta, nếu như ta mặc kệ không quản, về sau đệ ấy biết chẳng phải là sẽ trách ta hay sao.” Dứt lời ông xoay người ôm quyền hướng về Thượng Quan Thanh: “Thượng Quan minh chủ, việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhất thời khó phân thật giả, bảy đại kiếm phái đồng tâm hiệp lực, tất nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn, Liễu Xá Nhất ta ỷ vào một chút hư danh mong minh chủ cho một cái nhân tình, để ta bảo lãnh, ngày sau tất sẽ trả lại công bằng cho minh chủ và Bình Môn. Không biết Thượng Quan minh chủ có thể tin tưởng ta không.” Thượng Quan Thanh vẻ mặt nghiêm nghị không hề lên tiếng, Minh Chu mở miệng nói: “Liễu lão tiền bối nhất ngôn cửu đỉnh, người trên giang hồ đều tín phục, có tiền bối đảm bảo tất nhiên là tin được.” Liễu Xá Nhất dõi ánh mắt sáng ngời nhìn nó một lát, nói: “Đây là ý của thiếu hiệp, hay là ý của minh chủ?” Minh Chu nói: “Đương nhiên là ý của minh chủ.” Liễu Xá Nhất gật đầu nói: “Nếu là ý của minh chủ, Bình Môn kiếm phái ắt phi vâng theo, trước khi việc này chưa tra được rõ ràng thì không được tự ý trả thù.”

Thời Bằng nói: “Nếu vẫn tra không rõ, chẳng lẽ cứ tha cho hắn như vậy hay sao? Phải đặt ra kì hạn.” Liễu Xá Nhất nói: “Thiếu hiệp xem mấy ngày là thỏa đáng?” Thời Bằng nói:“Càng nhanh càng tốt, hạn định ba ngày.” Đinh Kì Phong bật cười nói: “Từ đây đi Dương Châu Liễu gia trấn, có cưỡi thần câu bảo mã ngày đêm không nghỉ cũng phải mất vài ngày, lấy hạn định ba ngày chẳng phải là ép người quá đáng hay sao?” Thời Bằng nói: “Vậy ngươi nói mấy ngày?” Liễu Xá Nhất nói: “Lấy một tháng làm hạn định, thế nào?” Thời Bằng còn muốn mặc cả, Minh Chu lại nói: “Liễu tiền bối nói một tháng, thế thì là một tháng, thần thương Liễu gia uy danh vang xa, nhất định biết rõ đạo lý nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, Thời sư huynh có thể yên tâm rồi.” Nó đã hết lời như thế, Thời Bằng cũng không nói nữa, thế nhưng vết thương trên tai trái đau thấu tâm can, không khỏi lại trừng mắt nhìn Giang Khinh Trục một cái. Giang Khinh Trục không để ai vào mắt, xoay người trả kiếm trong tay cho Bạch Ly.

Bạch Ly vốn đang cười dài xem kịch, lúc này cầm bảo kiếm vừa nhìn thì đã thở dài trong lòng, uốn cong ngón trỏ bắn nhẹ một cái lên thân kiếm. Thanh Anh cũng có thể coi là bảo kiếm hiếm có, ai ngờ y chỉ vừa điểm nhẹ một cái đã gãy thành hai đoạn. Bạch Ly cười khổ nói: “Xích Tú kiếm của Giang đại hiệp không hổ là thần binh lợi khí, chỉ mới giao đấu vài chiêu mà Thanh Anh đã gãy rồi.”

Giang Khinh Trục không thèm nhìn y mà nói: “Kiếm này cũng giống như ngươi, nhìn thì đẹp mà vô dụng, trong lòng không tốt, chung quy sẽ có một ngày gặp gỡ đối thủ mà rơi vào kết cục kiếm hủy nhân vong.” Bạch Ly cười nói: “Giang đại hiệp hà tất nguyền rủa ta như thế, tiểu đệ bất quá chỉ là một kẻ áp tải kiếm ăn, chẳng phải tuyệt thế kiếm khách gì, không mấy chú tâm đạo lý kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Kiếm này hỏng thì hỏng, khó được xem tràng kịch hay, hỏng coi như cũng đáng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.