Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : Chan Chan
Hồi thứ hai mươi lăm.
Mọi người tranh cãi ầm ĩ không ngớt, nhất định muốn mời Thượng Quan Thanh ra mặt chủ trì công đạo, xử trí chuyện thích khách Bình Môn. Minh Chu bất đắc dĩ, chỉ đành lệnh cho đệ tử Thiên Kiếm sơn trang nâng thi thể Thời Bằng và đầu người kia đi. Giang Khinh Trục vốn vô câu vô thúc, đi đi lại lại không coi ai ra gì, Tần Truy lại nghĩ tới đồng môn, không muốn gây thêm phiền toái cho sư huynh sư điệt. Giang Khinh Trục nhất thời vì hắn mà nhịn lại lửa giận, ở chung lâu ngày đã hết mực quan tâm chăm sóc, lúc nào cũng nhớ kĩ lời Vạn Khiếu Phong nói ngày hôm đó: Bảo kiếm sắc bén, còn đang trong vỏ phải cân nhắc mà dùng. Hôm nay đệ tử Bình Môn từng bước bức bách, nếu là trước đây y đã sớm rút kiếm đối đầu, thế nhưng chỉ cần Tần Truy liếc nhìn y mỉm cười hay nắm chặt lấy tay y, thì lửa giận tận trời y cũng áp xuống.
Đoàn người ra khỏi phòng đến chính sảnh của sơn trang, chưởng môn các phái bị ám toán thụ thương và đệ tử đều ở cả đây. Vạn Khiếu Phong đang trị thương cho một lão giả, Nguyễn Vân Chi ôm bình thuốc chén thuốc đứng ở một bên, các đệ tử phái Thiên Huyền cũng đều chạy tới chạy lui cứu chữa người khác. Lại đi thêm một lát, Minh Chu dẫn mọi người tới ngoài phòng của Minh chủ Thượng Quan Thanh, đi vào thông báo một tiếng, chỉ để cho vài tên đệ tử Bình Môn và hai người Giang Tần vào trong. Mọi người rất bất mãn, có kẻ nói: “Đây không phải là chuyện nhà của Kiếm Minh mà có thể đóng cửa giải quyết riêng. Thượng Quan minh chủ mời mọi người đến, lại để người ta thụ thương trong Thiên Kiếm sơn trang, thích khách rốt cuộc là tới báo thù hay có âm mưu khác chung quy phải truy xét rõ ràng. Nếu tiểu huynh đệ nhất định không chịu để cho chúng ta gặp mặt Minh chủ, ắt là người có rắp tâm, lòng dạ khó lường.”
Tần Truy nhìn về hướng người nói chuyện, thấy đó là một người đàn ông trung niên diện mạo bình thường, lưng đeo thiết kiếm, trọng lượng dường như không nhẹ, thân kiếm quấn vải bố thông thường, ở trong đám người không hề bắt mắt. Giang Khinh Trục nói: “Đã phải đối chất, còn sợ bị người khác nghe?” Người trung niên nói: “Chính thế.” Minh Chu thở dài nói: “Chư vị đều là đại nhân vật trong chốn võ lâm giang hồ, nào đến lượt tiểu nhân khước từ như thế. Nếu Minh chủ muốn trách cứ, tiểu nhân đành phải một mình gánh chịu, để cho ngài ấy trách phạt thôi.” Kiếm khách trung niên nghe xong nói: “Minh chủ thị phi rõ ràng, sai không tại ngươi, tuyệt đối sẽ không trách cứ.” Hôm nay so kiếm, Thượng Quan Thanh không nói một lời, toàn bộ đều là do Minh Chu làm giúp, trong lòng mọi người sớm có hồ nghi. Đến khi vào phòng, trung niên kiếm khách mới có chút không chắc chắn nhìn Giang Khinh Trục, bỗng nhiên nói: “Giang công tử, tại hạ Trì Vân kiếm Dương Nghĩa, nhiều năm trước may mắn được so kiếm với Diêu đại hiệp.”
Bấy giờ Giang Khinh Trục mới liếc mắt nhìn hắn mà nói: “Thật không, ta chưa từng gặp qua ngươi.” Dương Nghĩa cười nói: “Giang công tử khi đó tuổi còn nhỏ, làm sao nhớ được một tên vô danh tiểu tốt múa búa trước cửa Lỗ Ban như ta.” Giang Khinh Trục nói: “Nghĩa phụ lang bạt giang hồ hơn mười năm, người tìm ông ấy so kiếm nhiều không đếm xuể, ta nhớ sót cũng phải, không hẳn là ngươi tiểu tốt vô danh.” Dương Nghĩa sửng sốt, nghĩ bụng chẳng qua mình chỉ khiêm tốn khách sáo, chẳng ngờ y lại cho là thật. Hắn lại thấy Giang Khinh Trục không có lòng dạ bắt chuyện, liền thức thời cười cười đứng sang một bên.
Lúc này một hoa phục nam tử đi ra từ trong nội sảnh, Minh Chu tất cung tất kính theo sau lưng hắn, mọi người nhận ra đây chính là trang chủ Thiên Kiếm sơn trang, Minh chủ Thất đại kiếm phái Thượng Quan Thanh. Chỉ thấy hắn hàm én uy nghiêm lại không nói nửa lời, Minh Chu đợi hắn ngồi xuống, xoay người khom lưng không biết thì thầm cái gì, Thượng Quan Thanh bất động thanh sắc. Quách Nhiễm vội vàng nôn nóng chỉ vào Giang Khinh Trục và Tần Truy, nói: “Bẩm minh chủ, hai người này giết đồng môn của ta, vu oan cho đệ tử Bình Môn ta là thích khách nhiễu loạn Kiếm Minh luận võ, dụng tâm hiểm ác há có thể dung tha, mong Minh chủ luận xử theo lẽ công bằng, tất phải nghiêm trị hung đồ, lấy lại oai nghiêm cho Kiếm minh ta.”
Thượng Quan Thanh liếc nhìn Minh Chu, Minh Chu nói: “Người đâu, đưa thi thể của Thời sư huynh và thủ cấp của đệ tử Bình Môn kia lên đây.” Mấy hạ nhân trong Thiên Kiếm sơn trang nâng thi thể của Thời Bằng cùng với thủ cấp của đệ tử họ Lâm kia tới trước mặt Thượng Quan Thanh. Thượng Quan Thanh liếc nhìn một cái, Minh Chu cúi người nghe hắn nói vài câu, gật gật đầu, cất cao giọng nói: “Miệng vết thương trên ngực Thời sư huynh sâu hơn ba tấc, kiếm thế đâm từ trên xuống, tương tự với kiếm pháp của ba phái Nam Thiên, Yến Sơn, Bình Môn trong Thất Kiếm minh. Kiếm pháp Nam Thiên thi triển bằng trọng kiếm, kiếm pháp Yến Sơn nhẹ nhàng linh hoạt, đều không thể để lại vết thương như thế, chỉ có kiếm pháp xuất phát từ Bình Môn là không có khác biệt.” Nó nói chưa dứt lời, Quách Nhiễm không phục nói: “Nếu là vu oan giết người tất nhiên phải học kĩ giống kiếm pháp của bổn môn, Minh chủ cũng nhìn thấy họ Tần này ban ngày trên Kiếm Võ đường đã dùng kiếm pháp Diêu gia, có thể nói người này sở học rất tạp, lại vốn có thù hận với Bình Môn, chúng ta không phòng không bị, để hắn học trộm được mấy chiêu cũng không chừng.”
Giang Khinh Trục nói: “Kiếm pháp Bình Môn xoàng xĩnh tầm thường, có cái gì hay mà học.” Quách Nhiễm cả giận nói: “Ngươi tự rước lấy họa, nhất định là muốn đối đầu với Bình Môn.” Giang Khinh Trục nói: “Đối đầu với ta, ta một người một kiếm cũng có thể san phẳng Bình Môn, ngươi nôn nóng muốn làm con ma đầu tiên dưới kiếm hay sao?” Mọi người nghe xong không ai không lắc đầu nói nhỏ, đều thấy y nói chuyện quá mức khoa trương, miệng lưỡi sắc bén chẳng chút lưu tình. Quách Nhiễm không thể nhịn được nữa, nâng tay rút Linh Trác ra. Tần Truy thầm biết Giang Khinh Trục ghét gã ta liên tục nói xấu cho nên cố ý khiêu khích, nhìn tu vi định lực và tạo nghệ kiếm thuật của Quách Nhiễm đều không nổi bật, chỉ sợ sẽ rơi vào cùng một kết cục với Thời Bằng. Hắn đang muốn khuyên can, Minh Chu quát: “Minh chủ ở đây, ai dám làm bậy.” Tiếng quát lớn này cũng có vài phần uy thế, Quách Nhiễm vốn dĩ chỉ là phô trương thanh thế cứu vãn mặt mũi, tay rút kiếm mà lòng lo sợ, Minh Chu vừa quát xong, gã đã biết thời biết thế lui về, nói: “Trước mặt Minh chủ, không so đo với ngươi.”
Giang Khinh Trục hỏi: “Ngươi sợ minh chủ, hay là sợ ta?” Quách Nhiễm bị y ép đến tiến thoái lưỡng nan, vô cùng xấu hổ, ra tay thì sợ không địch lại, không ra tay rồi lấy đâu thể diện mà đứng trước sư huynh đệ nữa. Minh Chu nói: “Giang đại hiệp, việc này không phải trò đùa, hà tất phải nóng giận nhất thời.” Giang Khinh Trục nhìn hắn nói: “Không biết Thượng Quan minh chủ còn có cao kiến gì không?” Minh Chu nói: “Minh chủ nói rõ, Tần đại hiệp không phải là người giết Thời sư huynh, hung thủ là kẻ khác.” Mọi người nghe xong khe khẽ nói nhỏ, Thượng Quan Thanh chẳng qua chỉ liếc qua miệng vết thương mà đã dám kết luận hung thủ là người khác, thật sự khó lòng khiến cho người ta tin phục. Quách Nhiễm cười lạnh nói: “Lời của Minh chủ ta có chút không rõ, vết thương do kiếm tạo thành không chỉ một mình Bình Môn có thể gây ra, Kiếm Minh luận kiếm, thiên hạ kiếm khách đâu chỉ trăm ngàn, vì sao Minh chủ lại nhận định là Bình Môn chúng ta môn hộ không sạch, tự giết lẫn nhau?”
Minh Chu nói: “Quách sư huynh, ngươi biết chính mình đang nói chuyện với ai chứ?” Quách Nhiễm nói: “Minh chủ này cũng không phải là do ta lập ra, nói không rõ đạo lý thì Bình Môn tất nhiên không phục, Thất Kiếm liên minh chẳng cần cũng được.” Minh Chu nghiêm nghị nói: “Một mình ngươi có thể quyết định thay đông đảo đệ tử Bình Môn sao? Chưởng môn Bình Môn bệnh nặng nhiều năm, môn hộ này sớm nên thanh lý, ngay cả trên dưới cũng không phân rõ nữa rồi.” Ngôn từ của nó tuy sắc bén nhưng Quách Nhiễm cũng không e ngại, lớn tiếng nói: “Ngươi là cái thá gì mà cũng dám giáo huấn ta, bảo Thượng Quan Thanh tự ra đây mà nói.” Gã hô thẳng tên tuổi Minh chủ, mọi người trong sảnh nghe xong mà rối loạn một hồi, bảy đại kiếm phái xưa nay giao hảo, thế mà lúc mấu chốt này lại cãi cọ huyên náo đến thế, có không biết bao nhiêu người ngoài chế giễu chê cười, sung sướng khi người gặp họa.
Quách Nhiễm chẳng qua chỉ là một đệ tử trẻ tuổi, nếu không phải Bình Môn sớm có ý khinh thị thì gã làm sao dám ngang nhiên bất kính với Minh chủ được. Chưởng giáo Bình Môn Bình Vạn Quân bốn năm trước lâm trọng bệnh, nghe nói không còn nhiều thời gian nữa, kiếm thuật và võ công của ông ấy không thua gì Thượng Quan Thanh, năm đó bảy phái so kiếm, Thư Tuyết kiếm pháp của Bình Môn đấu với Thượng Quan Thanh cân sức ngang tài, cuối cùng chỉ bại một chiêu. Từ đó về sau hơn mười năm, Bình Vạn Quân chăm chỉ khổ luyện, nhận thấy mình thất bại là bởi kiếm pháp quá mức mềm mại, ngày ngày nghiên cứu mất ăn mất ngủ, sửa chữa Thư Tuyết kiếm pháp tuyết lạc vô ngân thay đổi hoàn toàn, chiêu số cương mãnh như dời non lấp biển. Khi Đỗ Tiếu Thực nhắc tới Bình Vạn Quân có nói người này này tâm cao khí ngạo, tất không cam tâm đứng dưới người khác, lần này ông ta nằm gai nếm mật, nhất định sẽ có một ngày đòi lại từ Thượng Quan Thanh món nợ một chiêu kia. Tần Truy nghe xong liền cảm thấy đáng tiếc, một đời kiếm si lại chết bởi ốm đau, thật khiến cho người ta phải chống tay thở dài. Đỗ Tiếu Thực nói, Bình Vạn Quân mới chỉ trung niên, người luyện võ sao có thể vô duyên vô cớ đột nhiên đổ bệnh cho được, chỉ sợ không phải ông ta ốm bệnh sắp chết mà là lánh đời tu luyện, mong đợi một ngày nào đó bất ngờ lên tiếng đền bù tâm nguyện mà thôi.
Tần Truy vốn dĩ chỉ nghe như nghe chuyện, thế nhưng thấy Quách Nhiễm kiêu ngạo vô lễ trước mặt Thượng Quan Thanh, đệ tử Bình Môn cũng đều không e dè, thực sự có vài phần giống như Đỗ Tiếu Thực suy đoán.
Minh Chu nghe Quách Nhiễm nói xong, lạnh lùng thốt: “Minh chủ mấy ngày gần đây thân thể không khỏe, không thể cao giọng nói chuyện, tiểu nhân truyền đạt thay là ý của Minh chủ.” Quách Nhiễm nói: “Làm sao ta biết là ý của Thượng Quan Thanh hay là ngươi ăn nói bừa bãi.” Minh Chu nói: “Tiểu nhân sáu tuổi vào Thiên Kiếm sơn trang, đến nay đã hơn mười năm, bởi vì tư chất đần độn, không dám tự xưng là đệ tử Thiên Kiếm sơn trang, chỉ may mắn được Minh chủ chỉ điểm vài chiêu. Thử hỏi tu vi kiến thức của tiểu nhân nông cạn như thế, làm thế nào mà liếc mắt một cái đã nhìn ra vết thương trên người Thời sư huynh là bị đâm do kiếm pháp Bình Môn cho được, lại làm thế nào để chỉ ra rạch ròi từng chỗ ảo diệu trong kiếm pháp hai phái Nam Thiên, Yến Sơn? Quách sư huynh là thủ tọa đệ tử của Bình Môn, cách xa tiểu nhân một trời một vực, xin hỏi sư huynh có nhìn ra điểm khác thường của vết thương này không?”
Quách Nhiễm nhất thời nghẹn họng, vết thương trên người Thời Bằng quả thật gã đã nhìn đến mấy lần nhưng tuyệt không có đầu mối là do kiếm pháp phái nào gây thương tích, cho dù là kiếm pháp bổn môn mà không nghiên cứu tu tập kiếm thuật nhiều năm cũng chẳng thể nào thuận miệng nói ra như đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Gã hơi do dự nói: “Đệ tử phái ta xưa nay hữu hảo, làm sao lại tự tàn sát lẫn nhau, Minh chủ chỉ nhìn lướt qua khó tránh bất cẩn, có khi là nhìn nhầm cũng không chừng.” Minh Chu nói: “Thời sư huynh ban ngày thụ thương, tai trái băng bó nằm trên giường tĩnh dưỡng, nhĩ lực không nhạy bén cũng không cảnh giác như trước. Nếu thích khách đánh lén phá cửa sổ mà vào, Thời sư huynh phải làm như thế nào?”
Quách Nhiễm sửng sốt nói: “Sư huynh tuy bất ngờ không kịp phòng bị, thế nhưng người tập võ luôn phải có cách ứng biến, ngày thường khi ngủ cũng đặt bội kiếm ở ngay bên gối, lúc đó đương nhiên phải rút kiếm ngăn địch rồi…” Minh Chu nói: “Không sai. Thời sư huynh võ công không kém, tuyệt không thể ngồi đó chờ chết, thế nhưng kiếm ở ngay bên gối, sao lại rơi vào tay hung thủ đây?” Quách Nhiễm nói: “Nhất định là thích khách kia cướp đi.” Minh Chu nói: “Thích khách vào phòng hành hung chẳng lẽ lại không mang theo binh khí, chuyện đến trước mắt còn đi ăn cướp của người khác hay sao?” Quách Nhiễm nói: “Chuyện này… Có lẽ trong lúc tranh đấu nhất thời thất thủ bị cướp đi, không hẳn đã là hung khí.” Minh Chu nói: “Vừa rồi bao nhiêu người đều vào trong phòng của Thời sư huynh, liệu có ai nhìn thấy dấu vết đánh nhau không?” Quách Nhiễm đầy vẻ xấu hổ, Giang Khinh Trục thờ ơ lạnh nhạt, ngược lại là Dương Nghĩa mở đứng một bên miệng nói: “Xác thực không thấy có dấu vết đánh nhau.”
Minh Chu gật đầu với hắn: “Trong phòng không có dấu vết đánh nhau, chính là chưa giao thủ đã bị sát hại. Vì sao Thời sư huynh đã ngồi dậy đứng lên, bội kiếm trong tay mà lại không hề chống cự để thích khách kia đâm kiếm xuyên tim?” Quách Nhiễm cả giận nói: “Cái gì mà ngồi dậy đứng lên, ngươi không tận mắt nhìn thấy mà lại dám ở đây nói hươu nói vượn, một mực giải vây cho họ Tần.” Minh Chu nói: “Chỉ vì Thời sư huynh chết trong tay đồng môn, trước khi chết cũng không biết trước mặt chính là hung thủ.” Nó xoay người cầm lấy thanh bội kiếm dính máu của Thời Bằng trong tay một hộ vệ của Thiên Kiếm sơn trang, hai tay dâng lên cho Thượng Quan Thanh xem xét, giây lát, nó quay lại nói: “Kích thước của thanh kiếm này ăn khớp với vết thương trước ngực Thời sư huynh, chính là hung khí. Tần đại hiệp và Thời sư huynh xưa nay có chút hiểu lầm hiềm khích, hôm nay trên Kiếm Võ đường Giang đại hiệp lại lỡ tay làm gã bị thương, nếu như Tần đại hiệp vào phòng, Thời sư huynh chẳng lẽ lại giao bội kiếm ra ư? Thời sư huynh ở cùng một phòng với hung thủ mà không hề tranh chấp, hung thủ sử dụng kiếm pháp Bình Môn, dùng bội kiếm Bình Môn, làm sao không khiến người khác nghi ngờ?” Nó nói hết lời, Quách Nhiễm á khẩu không trả lời được, mọi người đều thấy không sai, nếu không phải đã quen biết nhau thì tại sao lại không đề phòng nửa phần để ngộ hại dễ dàng đến thế. Minh Chu nói: “Giang đại hiệp, xin hỏi huynh gặp thích khách che mặt này ở chỗ nào?”
Giang Khinh Trục nói: “Quý trang tài đại khí thô, xây dựng như hoàng cung đại viện, lắm đường như thế thì ta nói rõ làm sao được, chỉ nhớ chỗ đó có một tiểu viện, cửa viện trồng một cây đại thụ che trời.” Y nói lời cay nghiệt, Minh Chu mỉm cười nói: “Giang đại hiệp tài cao mật lớn, so sánh như thế, chẳng lẽ là đã từng vào qua hoàng cung đại viện rồi ư?” Lời này mang mấy phần bỡn cợt trêu đùa, Giang Khinh Trục lại nói: “Đi qua một lần, đuổi theo một tên trộm vặt.” Dương Nghĩa ngạc nhiên nói: “Trộm vặt nào mà dám chạy vào hoàng cung cấm vệ sâm nghiêm, có phải là hoảng hốt chạy nhầm đường không?” Giang Khinh Trục nói: “Người này trên giang hồ có danh hiệu ‘Độc Thủ Phi Tướng’.” Dương Nghĩa kinh hãi, “Độc Thủ Phi Tướng” Du Tĩnh đâu phải là một trộm vặt chứ, gã thành danh đã mười năm, là đạo tặc thần thâu phi thiên độn địa không gì không làm được, đừng nói trong hoàng cung đại viện, đầm rồng hang hổ cũng qua lại tự nhiên như thường’’. Dương Nghĩa hỏi: “Không biết Độc Thủ Phi Tướng trộm cái gì mà phiền Giang công tử đuổi theo gã vào tận hoàng cung?” Giang Khinh Trục nói: “Cũng không phải cái gì đáng giá, ta thấy gã mượn gió bẻ măng nhặt vài trái cây trong một sạp nhỏ mà thôi.” Tần Truy mỉm cười, Dương Nghĩa nói: “Không thể tưởng được thần thâu lật thuyền trong mương, chỉ vì vài trái cây mà bị đuổi đến chó cùng rứt giậu, thật sự đại khoái nhân tâm.” Giang Khinh Trục không nói thêm gì nữa.
Minh Chu ôm cái đầu người máu chảy đầm đìa lên cho Thượng Quan Thanh xem qua, sau đó hỏi về phía đám người: “Ở đây có cao nhân dịch dung đổi hình nào không?” Nó thấy không ai trả lời, lại hỏi thêm hai lần nữa, bấy giờ mới có một lão giả run rẩy bước ra từ trong đám đông. Minh Chu tiến lên thi lễ nói: “Lão tiên sinh biết thuật dịch dung sao?” Lão giả gầy như que củi, tấm lưng còng xuống, mí mắt trũng sâu, bộ dáng gần đất xa trời. Minh Chu sợ ông nghe không rõ ràng, lại hỏi: “Kính mời lão tiên sinh, tiểu nhân mắt mũi vụng về thất lễ với cao nhân, xin được lượng thứ.” Lão giả liếc nhìn nó, phất tay áo nói: “Lão hủ có biết một chút thuật dịch dung, nhưng chỉ biết tí sơ sài thôi, qua đây nhìn qua một cái ấy mà, không sao không sao.”
Minh Chu bày đầu người trước mặt ông lão: “Lão tiên sinh xem mặt nạ này là hắn tự đeo hay có người giết chết vu oan?” Lão giả nói: “Mặt nạ này tuy không phải thứ thượng thừa nhưng cũng coi như tinh xảo, muốn đắp lên mặt nhất định phải tốn rất nhiều công phu. Sau khi người chết đi thì khuôn mặt vặn vẹo không đeo được nữa, chắc chắn là dịch dung khi còn sống.” Nói xong lại run rẩy đứng lên, quay trở về. Minh Chu nhìn bóng dáng ông ta mà nói: “Đa tạ tiên sinh.” Mọi người lại nhìn Quách Nhiễm, gã đã tái mét mặt mày chẳng nói nên lời. Minh Chu nói: “Quách sư huynh, ta vừa mới hỏi ngươi người này có phải đệ tử Bình Môn không, hiện tại trước mặt Minh chủ hỏi thêm lần nữa, hi vọng ngươi bẩm báo chi tiết.”
Quách Nhiễm thầm biết chống chế cũng vô dụng, cứ cứng miệng nói không phải tất sẽ có đệ tử phái khác nhận ra, thất tín với người ta thì còn xấu hổ hơn nữa, chỉ đành gật đầu mà rằng: “Người này đúng là đệ tử Bình Môn, thế nhưng không quá quen thuộc với ta, lại chết kì quái thế này, cho nên vừa rồi mới không tùy tiện nhận mặt.” Minh Chu nói: “Quách sư huynh thận trọng. Việc này vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ. Thứ nhất, Thời sư huynh bị người quen biết làm hại, người này là đệ tử Bình Môn tất nhiên có hiềm nghi lớn nhất, thế nhưng vừa rồi lão tiên sinh đã nói, dịch dung giả dạng phải mất rất nhiều công phu, tuyệt đối không thể tùy tay đeo lên được, bộ dạng của gã sau khi dịch dung so với mặt mũi vốn có lại khác nhau một trời một vực, Thời sư huynh lẽ ra phải không nhận ra, đương nhiên cũng không đối đãi với gã như người quen, thế thì vì sao lại sơ ý không phòng bị? Thứ hai, nơi Giang đại hiệp chém người cách phòng dưỡng thương của Thời sư huynh khá xa, dù là khinh công tuyệt đỉnh cũng không cách nào lui tới hai nơi chỉ trong khoảnh khắc. Tuy thế người này lén lút dịch dung che mặt, chỉ sợ không thoát được quan hệ với thích khách tối nay.”
Dương Nghĩa gật đầu nói: “Thiếu hiệp nói rất đúng, nếu việc này khó bề phân biệt, nhiều điểm đáng ngờ đến thế, không biết Thượng Quan minh chủ định đoạt ra sao?” Minh Chu nói: “Minh chủ có lệnh, lệnh cho đệ tử Kiếm Minh ta lập tức tới Bình Môn đón Bình chưởng môn tới đây, trong phái có phản đồ như vậy, bất luận thế nào, chưởng môn quản giáo không nghiêm, khó thoát trách nhiệm.” Quách Nhiễm cả giận nói: “Sư phụ bệnh nặng, để cho nhiều người xông vào như thế chẳng phải sẽ quấy nhiễu đến người à?” Minh Chu nói: “Bình chưởng môn bệnh nặng không khỏi, Minh chủ trong lòng mong nhớ, vừa lúc sai chúng ta tới thăm hỏi, nếu Bình chưởng môn hữu tâm vô lực không thể quản lý sự vụ trong phái, dưới tay lại không còn đệ tử đắc lực để tiếp chưởng, Minh chủ đương nhiên sẽ tuyển người giỏi giang tài đức tạm đứng ra làm chưởng giáo Bình Môn, thay Thất Kiếm Minh thanh lý môn hộ.” Ngụ ý lại muốn loại bỏ Bình Vạn Quân khỏi chức chưởng môn để thay người khác vào. Mọi người nghe xong đều thấy bất ngờ. Tuy nói bảy đại kiếm phái nghe theo hiệu lệnh của Minh chủ, nhưng sự vụ nội bộ trong giáo cũng không cho người ngoài nhúng tay vào, nào có đạo lý phế chưởng môn nhà người ta mà lập người khác.
Quách Nhiễm nhìn quanh bốn phía, thấy các kiếm phái khác tuy kinh ngạc với lời của Minh Chu nhưng không một người đứng ra phản đối. Hắn khó thở nói: “Hôm nay Thượng Quan Thanh muốn trừ bỏ Bình Môn, ngày mai sẽ lần lượt trừ bỏ từng phái các người, tương lai Thiên Kiếm sơn trang của hắn một mình một cõi, chỉ sợ sẽ không còn tên tuổi bảy đại kiếm phái nữa.” Minh Chu nói: “Quách sư huynh quá lo xa rồi, chưởng môn được chọn tất phải thông qua sự cho phép của Bình chưởng môn. Chuyện ngày hôm nay liên quan đến an nguy của võ lâm đồng đạo, đương nhiên phải thông báo cho Bình chưởng môn một tiếng để cho mọi người một lời công bằng chứ.” Quách Nhiễm nói: “Làm sao ta biết được những người này không phải liên thủ hãm hại chúng ta? Từ hôm nay trở đi Bình Môn và Kiếm Minh không còn quan hệ, sáu phái các người thích kết minh thì cứ kết minh đi.” Nói xong xoay người ý bảo đệ tử Bình Môn rời đi với gã.
Chưởng môn Bình Môn Bình Vạn Quân vẫn canh cánh trong lòng một chiêu bại bởi Thượng Quan Thanh, chỉ là bận tâm mặt mũi nên mới làm bộ rộng lượng kết minh với sáu phái còn lại. Quách Nhiễm đi theo sư phụ từ nhỏ, võ công kiếm pháp thì không nên thân nhưng lại giỏi sát ngôn quan sắc khiến sư phụ vui lòng. Bình Vạn Quân thấy gã thông minh lanh lợi mặt mũi tuấn tú thì yêu quý hơn đệ tử khác nhiều, trong lúc vô tình đã nói lộ vài câu tích tụ trong lòng cho gã nghe. Quách Nhiễm biết sư phụ thua không cam tâm, sớm muộn gì cũng có một ngày luận kiếm thắng Minh chủ Kiếm Minh, gã xoay người phất áo bỏ đi nguyên tưởng có thể thay sư phụ xả hết ác khí làm mất mặt Thượng Quan Thanh trước võ lâm đồng đạo, ai ngờ đi được mấy bước mà chẳng thấy đệ tử Bình Môn nào đuổi theo. Quách Nhiễm quay đầu nói: “Dùng dằng gì nữa, nơi đây không chấp nhận chúng ta, còn không mau đem thi thể Thời sư huynh đi?”
Đệ tử Bình Môn hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao cho phải, Quách Nhiễm cả giận nói: “Các ngươi có đi hay không?” Một đệ tử sợ hãi nói: “Việc rút khỏi liên minh vẫn phải thương lượng với sư phụ rồi nói sau.” Quách Nhiễm nói: “Sư phụ trách tội tự nhiên có ta gánh vác, các ngươi sợ cái gì?” Đệ tử Bình Môn vẫn do do dự dự, thấy Quách Nhiễm tức giận rốt cục cũng có người rời bước định đi. Minh Chu thấy thế nói: “Bảy đại kiếm phái kết minh là minh ước do chưởng môn các phái định, làm sao có thể để cho đệ tử một phái muốn rút là rút? Quách sư huynh nếu cứ khư khư cố chấp, tiểu nhân chỉ đành theo lệnh Minh chủ giữ các vị lại đây, sau đó giao Bình Môn cho Bình chưởng môn xử trí.” Quách Nhiễm nhịn không được nói: “Minh chủ chó má, từ đầu đến đuôi chỉ có ngươi ở đây nói bậy nói bạ, Thượng Quan Thanh đã nói nửa câu nào chưa? Hắn làm minh chủ cũng thật là tự tại, cứ thả một con chó chưa dứt sữa mẹ ra sủa loạn mà bản thân thì rắm cũng không dám đánh. Trước mặt các vị võ lâm đồng đạo giang hồ kiếm khách ở đây, ta thực muốn xem ngươi muốn giữ người thế nào.” Nói đoạn, gã rút kiếm cầm nơi tay. Quách Nhiễm tuy không quá tự tin với võ công tạo nghệ của mình, nhưng người trẻ tuổi chung quy vẫn có vài phần khí phách thiếu niên. Minh Chu bình tĩnh nhìn gã, một hồi lâu sau không có động tĩnh gì. Quách Nhiễm càng chờ, trong lòng càng chột dạ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lúc này chợt nghe ghế chủ tòa vang khẽ một tiếng, Thượng Quan Thanh chậm rãi đứng lên đi ra bên ngoài, Quách Nhiễm không tự chủ được lui về phía sau một bước.
Mi mục Thượng Quan Thanh không nộ mà uy, chính là khí thế của Minh chủ một phương. Hắn quét mắt qua những người trong sảnh, nói với Quách Nhiễm: “Quách thiếu hiệp, lệnh sư còn khoẻ mạnh chứ?” Giọng nói của hắn vừa trầm vừa thấp, khàn khàn khó nghe, cực kì không hợp với ngoại hình. Quách Nhiễm bị hắn hỏi cho sửng sốt, lập tức cả giận nói: “Gia sư đương nhiên khỏe mạnh, ngươi muốn trù ông ấy chết sao?” Thượng Quan Thanh nói: “Nếu Bình Vạn Quân còn sống, nơi này đâu đến lượt ngươi nói chuyện. Tiểu bối trong mắt không có bề trên, hồ ngôn loạn ngữ không biết đủ. Nếu ngươi muốn đi, lập tức ra khỏi Thiên Kiếm sơn trang, Thượng Quan Thanh ta được các đại kiếm cất nhắc làm Thất Kiếm Minh chủ, kết minh vốn là mọi người tự nguyện không chút miễn cưỡng, nếu thật sự có ý muốn rút đi, Thiên Kiếm sơn trang tuyệt không gây khó dễ.”