Ngục Liên Ký

Chương 4: Chương 4




Tên truyện: Ngục liên ký

Tác giả: DNAX

Edit : Lam

Beta : Chan Chan

Hồi thứ tư

Tần Truy thấy y tiến vào đầu tiên là cả kinh, tưởng rằng Ô Tuyết lại bị y nhìn thấy, liền muốn nhảy cửa sổ mà chạy. Song vừa nghĩ đã buồn cười, chính mình nếu không làm việc gì thẹn với lòng thì sao phải sợ y như chuột thấy mèo làm vậy. Nghĩ thế, hắn lại mong y tìm tới cửa để tự mình giải thích với y, tháo bỏ hiểu lầm này. Tần Truy nhìn qua khe cửa, Giang Khinh Trục đã thay thanh y bằng tố sam màu trắng, khuôn mặt hơi mệt mỏi dường như đã mấy ngày không chợp mắt. Tần Truy biết y vận đồ tang là giữ đạo hiếu với cả nhà nghĩa phụ, nhưng y vốn thiếu niên anh tuấn, mặc một thân bạch y lại càng lộ rõ vẻ tuấn tú làm hắn không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Giang Khinh Trục lòng có tâm sự, cũng không nhìn thấy khách *** chỉ còn lại toàn người của Bạch Viễn tiêu cục mà tiến vào tìm một bàn trống ngồi xuống, gọi tiểu nhị pha trà. Tên béo họ Mạnh thấy y không coi ai ra gì, rõ ràng là không để mình vào mắt, trong lòng khó chịu, hừ lạnh một tiếng, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Nhóm tiêu sư thường ngày cùng gã ngang ngược đã quen, tên béo vừa ra oai đã ngầm hiểu, một người trong bọn đi tới bên bàn của Giang Khinh Trục, nhấc chân đá vào dưới bàn mà quát: “Đứng lên, ai cho ngươi ngồi.”

Giang Khinh Trục sửng sốt nhìn gã một cái: “Bàn này là của ngươi sao? Vì sao ta lại không ngồi được?” Tiêu sư kia cười lạnh: “Ngươi không nhìn thấy cả sảnh này bị Mạnh gia bao hết rồi à?” Giang Khinh Trục đưa mắt nhìn, thấy hai bên đều là người của Bạch Viễn tiêu cục, khách nhân bình thường của khách *** có người đã lên lầu, có người im lặng đứng cửa xem náo nhiệt. Thấy hoàn cảnh này, y đã hiểu được bảy tám phần, thế nhưng thần sắc vẫn tự nhiên, ngồi yên không nhúc nhích. Tiểu nhị vội vàng đi ra dàn xếp, nói với y: “Khách quan ở trọ phải không, trên lầu còn phòng trống, tôi mang trà nước lên cho ngài nhé.” Giang Khinh Trục nói: “Không vội, ta ngồi đây thêm một chốc đã.”

Tiểu nhị thấy y không cảm kích thì cũng gấp, đành khuyên nhủ: “Khách quan vẫn nên lên lầu thì hơn, Mạnh gia áp tiêu là buôn bán lớn, nếu xảy ra cái gì vạn nhất thì không ai gánh vác nổi đâu.” Giang Khinh Trục nói: “Gã chuyển hàng của gã, liên quan gì đến ta. Chẳng lẽ gã áp phiêu thì người khác đều không được sống sao?” Tần Truy bỗng thấy buồn cười, người này nói chuyện không khỏi quá mức thẳng thắn, chẳng chừa cho người ta tí mặt mũi nào. Tiêu sư áo đen kia quả nhiên không nén được, đột nhiên nổi giận, rút bội đao ra chĩa vào mặt y mà nói: “Ngươi cố ý gây khó dễ cho bọn ta phải không?” Giang Khinh Trục nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn mấy cái rương to trên mặt đất, cuối cùng bảo: “Bạch Viễn tiêu cục, cái tiêu cục này ta còn chưa nghe thấy bao giờ, chắc là chuyến hàng có đi không có về rồi.” Lời vừa nói ra, bốn phía lặng ngắt như tờ, ngay đến hỏa kế cũng né ra xa xa sợ vô tình bị vạ lây. Tên béo ngồi ngay ngắn bên bàn cũng không mở miệng, Tần Truy từ tầng trên nhìn xuống, đã thấy gã quăng một ánh mắt với tiêu sư bên cạnh Giang Khinh Trục. Tiêu sư ngầm hiểu, nâng tay chém một đao hướng ngay sau gáy Giang Khinh Trục.

Tần Truy nhìn thấy rõ ràng, một đao này tuy rằng chỉ dùng sống đao nhưng lực đạo cực lớn, người bị chém trúng không chết cũng trọng thương. Hắn biết rõ võ công của Giang Khinh Trục rất cao nên không mấy lo lắng, mà người đứng xem náo nhiệt xung quanh đã lớn tiếng kinh hô. Giang Khinh Trục đưa tay ra sau ngăn lại, ba ngón tay giữ chặt lấy sống đao kia. Tiêu sư nọ chém xuống một đao không lưu nửa phần sức lực, bị y sờ nhẹ một cái như vậy mà cư nhiên không nhúc nhích nổi, cố mấy lần cũng không rút được đao về, đỏ mặt lên, thét to một tiếng, ra sức đoạt đao. Nào biết Giang Khinh Trục bỗng nhiên buông lỏng ngón tay, thế là hắn ngã bổ ngửa trên mặt đất. Cú ngã rõ là thảm hại, Tần Truy thấy hắn chổng bốn vó lên trời, dáng dấp quái lạ, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo hống hách vừa rồi nữa, trong lòng hô to thống khoái, chợt nghe ở phòng cách vách truyền đến một tiếng cười giòn tan, mới biết cũng có người đang nhìn lén giống mình. Lúc này tiếng kinh hô dưới lầu đã dứt, người nọ ngã trên mặt đất cũng không dám kêu rên, khách *** đang rất im ắng. Tiếng cười này liền mang chút chói tai, có người đã ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.

Người của Bạch Viễn tiêu cục quát: “Ai ở trên đó chế giễu, lăn ra đây, lão tử một đao làm thịt ngươi.” Người khác nói: “Là trong gian phòng bên trái.” Lúc Tần Truy vào phòng có thấy ở cách vách là một thương nhân mang theo người hầu, không phải là người trong giang hồ. Tiêu sư của Bạch Viễn tiêu cục ở dưới lầu vừa mất hết mặt mũi, lại nhìn Giang Khinh Trục khí định thần nhàn không hề e sợ, võ công còn có vẻ sâu không lường được, liền giận chó đánh mèo người bên ngoài mà xông thẳng lên lầu, vào trong căn phòng của thương nhân kia. Tần Truy thấy có người đi lên thì khép kín cửa phòng, thoáng chốc sau đã nghe phòng bên vang lên tiếng hét thảm, thương nhân và người hầu bị người bắt được ném ngã xuống đất. Tần Truy suy nghĩ một lát, mở cửa ra. Tiêu sư ra sức tay đấm chân đá với chủ tớ hai người, Tần Truy nói: “Dừng tay.” Người nọ hung thần ác sát nhìn hắn nói: “Không phải là chuyện của ngươi, cút về phòng.”

Tần Truy nhìn thương nhân bị đánh cho cong gập cả người, người hầu ở một bên sợ tới mức mặt không còn chút máu, mới nói: “Các ngươi đánh người ta làm cái gì, là ta cười, không can hệ đến họ.” Tiêu sư thấy hắn xuất hiện thì bỏ lại hai người kia mà đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen: “Ngươi cười cái gì?” Tần Truy nói: “Cái gì buồn cười, thì ta cười cái đó.” Hắn học giọng điệu của Giang Khinh Trục: “Ta cười việc ta, liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ các ngươi áp phiêu, người khác không được cười sao?” Hắn vừa nói xong, Giang Khinh Trục ở lầu dưới cũng phì cười. Tiêu sư của Bạch Viễn tiêu cục đã bao giờ biết đến cục tức thế này đâu, liền nhao nhao rút đao chỉ trỏ. Khi Tần Truy xuống đến dưới lầu thì bọn họ đã bao vây chật kín xung quanh Giang Khinh Trục rồi, hắn tiện thể nói: “Chư vị muốn động võ, chi bằng đi ra bên ngoài, đánh hỏng đồ đạc trong này là phải đền tiền đấy.”

Chưởng quầy nhìn tình hình giương cung bạt kiếm đã sớm gấp gáp đến độ đầu đầy mồ hôi, nghe Tần Truy nói như vậy, đang định phụ họa theo, lại nhìn sắc mặt của Mạnh tổng tiêu đầu, lời đến bên miệng đành rụt lại.

Giang Khinh Trục đứng dậy, coi cương đao bốn phía như không có, nói với Tần Truy: “Ra ngoài rất hợp ý ta, kẻ nào ngã cũng ngã được xa một chút.” Tần Truy nhịn cười bảo: “Đúng vậy.” Hai người chọc cho người của Bạch Viễn tiêu cục tức muốn ói máu, trong khi nói chuyện đã bắt đầu động thủ. Tên béo kia cuối cùng cũng đứng lên, người gã cao không đến năm thước, tròn ung ủng nhìn không ra lợi hại được bao nhiêu, chỉ có thanh cửu hoàn đao kia là uy phong mười phần.

Mạnh mập đi tới trước mặt hai người Giang Tần, chắp tay nói: “Tại hạ Bạch Viễn tiêu cục Mạnh Chương, còn chưa thỉnh giáo.” Tần Truy đang muốn mở miệng, Giang Khinh Trục đã nói: “Có cái gì hay mà thỉnh giáo, muốn đánh thì đánh nhanh lên.” Mạnh Chương liếc nhìn y một cái, cười lạnh nói: “Gấp cái gì, để cho ngươi sống lâu thêm một chút mà đã không nhịn được rồi sao?” Nói đoạn nghênh ngang đi ra ngoài khách ***, Giang Khinh Trục không hề khách khí, nhấc chân đi cùng gã, Tần Truy cũng ra cùng với một tiêu sư. Ngoài cửa khách *** có một khoảng đất trống, người xem náo nhiệt bu lại càng nhiều. Mạnh Chương thần sắc kiêu căng, mở mồm liền hỏi: “Ai trong hai ngươi tới thử đao?”

Giang Khinh Trục tâm cao khí ngạo, không nhìn nổi sắc mặt kiêu căng của gã, lúc này đang muốn tiến tới dạy dỗ một phen. Tần Truy ngăn y lại: “Trên người huynh mang tang, không nên động võ. Đao kiếm không có mắt, đả thương người thấy máu có phần có lỗi với người đã mất.” Giang Khinh Trục nói: “Ta là người trong giang hồ, giữ đạo hiếu chẳng qua là để tỏ lòng tiếc thương mà thôi. Nghĩa phụ khi còn sống trước sau vẫn là người hiệp nghĩa, gặp chuyện bất bình ắt sẽ rút đao tương trợ. Bạch Viễn tiêu cục này ỷ thế hiếp người, nếu không giáo huấn bọn chúng, nghĩa phụ trên trời cũng sẽ mắng ta vô năng.” Tần Truy nói: “Huynh võ nghệ cao cường, giết gà cần gì phải dùng dao mổ trâu.” Giang Khinh Trục nói: “Việc này vì ta mà có, phải do ta giải quyết.”

Hai người tranh đến tranh lui, hoàn toàn không để Mạnh Chương vào mắt, cứ như là ai ra tay cũng có thể xử lý gã dễ dàng. Mạnh Chương chưa bao giờ chịu coi thường đến thế, đại đao trong tay rung lên phát ra âm vọng leng keng, cũng không báo hiệu mà vác đao bổ thẳng về phía Tần Truy ở gần. Tần Truy quay người lại đánh tay không với gã. Giang Khinh Trục thấy hai người đã giao thủ thì không tranh giành nữa, đứng ở một bên quan sát. Tuy trên tay Tần Truy không có binh khí nhưng vẫn điêu luyện vô cùng. Đấu qua mấy hiệp, Giang Khinh Trục nhìn ra võ công của hắn cao hơn Mạnh Chương rất nhiều thì trong lòng không còn lo lắng, trái lại còn nói chuyện phiếm với hắn: “Ngươi quen dùng binh khí gì, nếu là dùng kiếm, ta có thể cho ngươi mượn.”

Tần Truy nghĩ bụng, binh khí của ta mà rút ra thật, ngươi nhìn vừa nhìn thấy thì sẽ liều mình đánh gục ta trước rồi nói ngay chứ chẳng bỏ qua đâu. Vì thế cười bảo: “Kiếm của huynh vừa nhìn đã biết là bảo bối chém sắt như bùn, ta dùng nó chẳng phải là bất công với Mạnh tiêu đầu hay sao?” Giang Khinh Trục nói: “Sao ngươi biết được kiếm của ta là bảo kiếm?” Tần Truy tránh thoát đao phong đến ngay trước mặt: “Kiếm này nhìn không hoa mỹ, nhưng kiếm khí nội liễm, kiếm còn trong vỏ đã ẩn ẩn âm vang rồng ngâm, sao có thể không phải bảo kiếm?”

Giang Khinh Trục thấy hắn biết nhìn đồ, trong lòng đã có cảm giác thấu hiểu lẫn nhau, liền nói: “Ngươi không muốn thử thanh kiếm này ư?” Tần Truy nói: “Mạnh tiêu đầu dùng đao, ta cũng dùng đao, huynh mượn đao cho ta là được.” Giang Khinh Trục biết hắn không chịu chiếm lợi thế về binh khí, kính nể hắn quang minh lỗi lạc, liền đưa tay khẽ chạm vào cổ tay của một tiêu sư bên cạnh. Tiêu sư kia hô đau một tiếng, bàn tay buông lỏng, cương đao rơi xuống. Giang Khinh Trục nhẹ nhàng tiếp được, nói với Tần Truy: “Đao đến, nhận lấy.” Tần Truy không quay đầu lại, nghe tiếng y gọi lại thấy âm thanh lợi khí phá không mà đến, liền gập thân mình, cương đao bay qua bên tai, chuôi đao bị hắn vươn tay cầm lấy.

Tần Truy có binh khí trong tay như hổ mọc thêm cánh, cương đao vừa chuyển đã bảo hộ kín kẽ toàn thân. Đao pháp này là tam sư huynh Tiết Triệu tự nghĩ ra, Tiết Triệu tính tình cương trực, không thích làm những chuyện dối trá giảo hoạt, đao pháp tự mình nghĩ ra mà ngay cả cái tên cũng lười đặt, khi chỉ dạy cho Tần Truy chỉ nói chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai. Tần Truy đem đao pháp này ra đánh, chiêu chiêu trầm mãnh, đại khai đại hợp, đừng nói Mạnh Chương chưa từng thấy qua mà ngay cả Giang Khinh Trục cũng thấy bất ngờ. Cương đao trong tay hắn tuy rằng không dày nặng như cửu hoàn đao của Mạnh Chương nhưng lại ngăn chặn gã nhẹ nhàng thoải mái, chỉ qua mấy chiêu, Mạnh Chương có biểu hiện thất bại, liên tục lui về phía sau, mồ hôi ròng ròng chảy xuống khuôn mặt béo phị. Quần chúng vây xem chỉ là người ngoài nghề xem náo nhiệt, không biết gã đã thua, chỉ cảm thấy đại đao sáng lên loang loáng, kim hoàn rung động choang choang rất là uy phong. Một đám tiêu sư còn ra sức khuyến khích cổ vũ cho tiêu đầu của mình, chỉ có Giang Khinh Trục mỉm cười, biết Tần Truy sớm thắng, bất quá cố ý để cho Mạnh Chương một bậc thang leo xuống, kéo dài hồi lâu là thầm nghĩ dạy gã ta biết khó mà lui. Y lại nhìn thêm chốc lát, thấy Tần Truy chậm chạp không đánh nặng tay thì trong lòng lại trách hắn không quả quyết, đổi lại chính mình thì đã một đao chém tới cắt một khối thịt mỡ trên người tên mập kia từ lâu rồi.

Tần Truy chờ Mạnh Chương dừng tay nói ngừng, nào có biết Mạnh Chương vừa rồi khoe khoang mười phần, muốn gã nhận thua bỏ mặt mũi thực sự là không thể, ngược lại còn một mực cố gắng chống đỡ. Tần Truy cũng có chút mất kiên nhẫn, đang muốn cho gã biết tay thì Giang Khinh Trục đứng một bên đã lạnh lùng nói: “Mạnh tổng tiêu đầu, ngươi đã thua từ ba mươi chiêu trước, sao còn không quỳ xuống xin tha, da mặt dày đến như thế cũng là hiếm thấy.” Mạnh Chương bị y nói toạc ra, đỏ mặt lên, lại không đếm xỉa đến Tần Truy mà xoay người bổ đao về phía Giang Khinh Trục. Giang Khinh Trục cười nói: “Tới hay lắm, cho ngươi mặt mũi ngươi không cần, ta đây cũng không phải khách khí làm gì.” Y không thèm rút kiếm, nhấc chân đạp vào bụng Mạnh Chương một nhát, đá gã bay xa hơn trượng, mọi người nhao nhao kinh hô tránh đi. Mạnh Chương ngã lộn cổ lần này còn chật vật hơn cả tiêu sư lúc trước, như một đống thịt nát nằm trên mặt đất nửa ngày không dậy nổi, đúng là mặt mũi mất sạch, xấu hổ giận dữ không thể kìm chế được. Bạch Viễn tiêu cục dù sao cũng có chút uy thế, người qua đường không dám cười, dù cho phải đến mấy tiêu sư chạy lại mới nâng được gã dậy.

Giang Khinh Trục nói: “Ngoài này quả nhiên rộng rãi, điểm rơi xa hơn trong khách *** rồi.” Tần Truy nghĩ bụng y lúc nào cũng xử sự cay nghiệt như thế, tương lai ắt có không ít kẻ thù, bất quá lại nghĩ Mạnh Chương cũng là tự làm tự chịu, cần phải giáo huấn, lập tức không nói gì cả, chỉ cầm cương đao trong tay cắm xuống mặt đất.

Giang Khinh Trục đá xong một cước, không thèm để tiêu sư tiêu đầu gì gì đó của Bạch Viễn tiêu cục vào mắt nữa mà quay sang lôi kéo Tần Truy: “Ngươi gọi món gì, xung quanh hết nhiễu sự, ta làm chủ mời ngươi được không?” Lần đầu gặp mặt Tần Truy bị hắn truy đuổi không biết chạy đằng nào, lúc này thấy hắn thân thiết như thế thì âm thầm buồn cười, liền nói: “Tại hạ họ Tần, tên một chữ Truy.” Giang Khinh Trục nói: “Tần Truy, cái tên này thật thú vị, trong tên ta có một chữ Trục, cũng đăng đối lắm.” (1) Tần Truy ngẩn người, tuy đã sớm biết tên họ y, nhưng nghe y chính miệng nói ra tất nhiên là không giống, trong lòng vui vẻ, gật đầu mỉm cười: “Quả thực đăng đối.”

Giang Khinh Trục ném lũ người Bạch Viễn tiêu cục sang bên không thèm liếc đến. Mạnh Chương ăn quả đắng nhưng tự biết đánh không lại người ta, liền xoay người vào khách ***, bảo tiểu nhị đóng kín cửa, mọi người không còn gì để vây xem nữa cũng đua nhau tản đi. Tần Truy múa đao một hồi đã bớt nhiều phiền chán, theo ý Giang Khinh Trục đến tiểu lâu gần đó ngồi một chút. Giang Khinh Trục sai hỏa kế chuẩn bị rượu và đồ ăn, cố ý làm chủ mời khách, Tần Truy thấy thịnh tình không thể chối từ thì cũng không từ chối nữa. Rượu thịt bày lên, tuy không phải là của hiếm vật lạ nhưng hết thảy đều tinh xảo ngon miệng. Giang Khinh Trục rót rượu cho hắn nhưng bản thân lại không uống, rót một chén trà kính hắn mà nói: “Ta có tang trên mình, lấy trà thay rượu, kết giao bằng hữu với ngươi.”

Tần Truy đã từng thấy võ công của y, lại thích thái độ làm người của y thẳng thắn, ghét ác như thù, trong lòng đã sớm có ý muốn kết giao, ngửa cổ đem rượu uống cạn. Giang Khinh Trục thấy hắn thống khoái như thế cũng rất vui mừng mà phẩm cạn chén trà. Tần Truy có lòng giải thích chuyện hai người gặp nhau rồi giao đấu vào đêm ở bên ngoài Diêu gia trang, nhưng lúc nãy ở ngoài khách *** giới thiệu tên tuổi cho nhau thì chưa kịp nói, lúc này y đang cao hứng, hắn cũng không muốn làm mất hưng trí của y, đành tạm thời kìm lại. Hắn ở một bên nhìn mặt đoán ý tìm cơ hội, Giang Khinh Trục lại không suy nghĩ nhiều, chỉ trò chuyện với hắn về phong cảnh nhân tình ở Giang Nam. Tần Truy nghe hắn nói chuyện trên trời dưới đất liên miên không ngừng, chẳng những võ công cao siêu mà kiến thức cũng rộng rãi. Tần Truy từ nhỏ theo sư phụ lên núi học nghệ, học thành xuống núi du lịch tứ phương nhưng lại có ít bằng hữu cùng tuổi để chuyện trò như thế, nghĩa huynh Đoàn Dĩ Lương không có võ công, một khi chuyện phiếm cũng không được ăn ý lắm, Tần Truy chỉ kính trọng hắn như đại ca mà thôi. Hôm nay ngồi chung một bàn với Giang Khinh Trục, nghe y nói vài ba thứ chuyện thú vị bí mật trên giang hồ, nghe đến nhiệt tình.

Hai người hàn huyên hơn nửa canh giờ, Giang Khinh Trục thấy đồ ăn đã nguội liền gọi hỏa kế đi làm nóng lại, cũng hâm thêm rượu. Chính y chẳng những không uống rượu, mà chỉ ăn chút thức ăn chay. Tần Truy nghĩ nghĩ thử hỏi: “Nghĩa phụ huynh là ai?” Giang Khinh Trục thu lại nét cười: “Nghĩa phụ ta là Giang Ninh khoái kiếm Diêu Mục Phong, chỉ là khi về già ông ấy đã rửa tay chậu vàng không hỏi chuyện giang hồ.” Tần Truy nói: “Diêu lão tiền bối vốn có hiệp danh, trong chốn giang hồ người kính nể ông ấy không hề ít.” Nói rồi rót đầy trà cho y, suy xét xem phải nói với y thế nào để y không trở mặt ngay lập tức, Giang Khinh Trục lại bỗng nhiên cười lạnh nói: “Kính nể thì để làm gì, chậu vàng rửa tay lại có để làm gì, một đời nghĩa phụ chưa từng làm chuyện gì thẹn với lương tâm, nghĩa mẫu thiện tâm hướng phật, Vân muội lại càng vô cùng thuần khiết không rành thế sự, vậy mà tặc nhân kia tâm ngoan thủ lạt đem sát hại cả ba người bọn họ.” Y trò chuyện với Tần Truy hồi lâu sớm đã đối đãi với hắn như bằng hữu tốt, lúc này lại kể chuyện đêm đó một lần. Hung án Diêu gia Tần Truy tận mắt nhìn thấy còn nhiều hơn Giang Khinh Trục, chỉ là hiện tại không tiện mở miệng nói ra, chỉ yên lặng lắng nghe, thấy khi y nói chuyện thì siết chặt chén trà, sợ y dùng lực quá mạnh làm chính mình bị thương, liền đưa tay cầm lấy cái chén.

Giang Khinh Trục tự biết mình thất thố, vội vàng buông tay. Tần Truy hỏi: “Huynh chính mắt thấy kẻ kia giết người sao?” Giang Khinh Trục nói: “Dù ta không nhìn thấy, nhưng cả nhà nghĩa phụ nửa đêm chết thảm trong nhà, trong trang hoàn toàn không có đầy tớ nha hoàn. Chỉ có kẻ giết người một thân hắc y bộ dạng khả nghi ở bên cạnh thi thể trong hậu viện, nếu không phải hắn thì còn ai vào đây?” Tần Truy nói: “Tận mắt nhìn thấy cũng không chắc đã là thật, huống chi huynh chỉ nhìn thấy người nọ ở bên cạnh thi thể nghĩa phụ huynh, chứ không thấy hắn động thủ giết người, vì sao không nghe hắn giải thích?” Giang Khinh Trục trong lòng không vui nói: “Ngươi có phần nghĩ quá tốt cho tặc nhân rồi, đã là hung thủ che mặt làm sao có thể giải thích với ta, tất nhiên là phải xoay người bỏ chạy.” Tần Truy thầm nghĩ, ngươi chẳng nói chẳng rằng đã đánh úp sau lưng, ta không né nhanh thì đã sớm toi mạng rồi, còn có thể ngồi đây mà nói mấy câu này với ngươi sao? Thế nhưng ngoài miệng lại bảo: “Nói cũng phải, sau đó thế nào?”

Giang Khinh Trục nói: “Hắn vừa trốn ta liền đuổi theo. Người này võ công không tồi nhưng nhìn không ra lai lịch, ta đuổi theo một lát, quấn lấy hắn giao thủ mấy hiệp. Hắn một lòng muốn đào tẩu, bị ta làm cho nóng nảy liền rút binh khí, là một cây ngân thương.” Tần Truy muốn nói lại thôi, Giang Khinh Trục nói tiếp: “Lúc đó ta cũng thấy ngạc nhiên, sao lại có người nửa đêm đến phủ giết người còn lấy thương làm binh khí. Hắn còn có một con ngựa hay, đêm đó để cho hắn chạy, hôm sau ta nhìn thấy con ngựa kia ở Trần Gia tập, nếu hắn không đổi vật cưỡi, ta đi khắp đại giang nam bắc, nhất định sẽ có một ngày bắt được hắn.” Tần Truy hỏi: “Huynh tìm được hắn rồi muốn làm gì?” Giang Khinh Trục không chút nghĩ ngợi đã nói: “Ta muốn mang hắn ra thiên đao vạn quả, đưa đến tạ tội trước mộ phần của nghĩa phụ.” Tần Truy nói: “Nếu như hắn có ẩn tình muốn nói, huynh cũng không nghe hắn biện giải sao?”

Giang Khinh Trục giận dữ nói: “Có cái gì mà biện giải, lúc sau ta về trang xem thi thể của nghĩa phụ, vẫn còn hơi ấm, rõ ràng là bị hại chưa lâu, khi ta tới lại không thấy có ai khác.” Tần Truy nói: “Huynh vào trang từ cửa trước, hung thủ ra ngoài từ đằng sau, làm sao mà nhìn thấy được.” Giang Khinh Trục nhíu chặt hai hàng lông mày: “Sao ngươi cứ nói thay cho kẻ đó mãi thế?” Tần Truy sợ y nhìn ra cái gì, đành bảo: “Chỉ là ta thấy sự tình có chút kì quái nên mới phân tích tỉ mỉ với huynh thế thôi, đừng nên trách lầm người tốt.” Giang Khinh Trục hừ một tiếng: “Đêm hôm khuya khoắt một thân hắc y không dám lộ diện, lấy đâu ra người tốt.” Tần Truy nghe trong lời y nói hàm chứa hận ý sâu đậm, không thích hợp nói thẳng sự tình sợ hắn trở mặt đánh nhau tại trận, trên tửu lâu đông người, kinh động đến quan phủ lại càng không tốt.

Giang Khinh Trục thấy hắn ngậm miệng không nói, còn tưởng hắn khuyên bảo không thành trong lòng không thoải mái, liền nói: “Đừng nói việc này nữa, lại làm cho ngươi phiền lòng. Ngươi ở trong khách *** Thụy Phúc, là cũng muốn đến Liễu gia mừng thọ sao?” Tần Truy lòng có tâm sự, nghe y hỏi vậy mới đáp: “Gia sư vốn có giao tình với Liễu lão gia, chưởng môn sư huynh sai ta đến đưa hạ lễ mừng thọ.” Giang Khinh Trục rất có hứng thú với lai lịch sư môn của hắn, bèn hỏi: “Sư phụ ngươi là người phương nào, môn phái gì, đao pháp của người coi bộ rất tốt, bình thường dùng đao sao?” Tần Truy nói: “Sư môn của ta là Thiên Huyền, gia sư Lục Thiên Cơ ít đi lại trên giang hồ, chưa chắc huynh đã biết. Ta bình thường cũng không dùng đao, chỉ là tam sư huynh nghiên cứu đao pháp, lúc nhàn rỗi truyền cho mấy chiêu, hôm nay đánh bậy đánh bạ khiến huynh chê cười rồi.”

Giang Khinh Trục nói: “Đao pháp này thực sự rất hay, ngươi không quen dùng đao mà giao thủ cùng tên mập kia còn có thể nhường gã vài phần, cần gì phải khiêm tốn như thế.” Tần Truy được y khen đến mất tự nhiên, lại có chuyện giấu y, nhất thời không biết nên ứng đối thế nào. Giang Khinh Trục hỏi: “Ngày mai ngươi có việc gì không?” Tần Truy đáp: “Ta mới đến hai ngày, cũng không có chuyện gì khác muốn làm.” Giang Khinh Trục nói: “Thế thì mai ta lại qua tìm ngươi, ngươi ở khách *** chờ ta.” Tần Truy đáp: “Ngày mai nên là ta làm chủ mời huynh.” Giang Khinh Trục nói: “Chỉ là một bàn nhắm rượu không đáng mấy văn tiền, ngươi nhất định muốn mời, ta cũng không tranh với ngươi đâu.” Tần Truy sợ khi Giang Khinh Trục tìm hắn mà nhìn thấy Ô Tuyết lại sinh phiền toái, trong lòng suy tính chờ sau tiệc thọ của Liễu gia rồi mời y ra ngoài trấn nói sau, khi đó vô luận muốn đánh muốn giết, bản thân tuyệt đối không đánh trả, hẳn là có thể giải thích việc này cho rõ. Suy nghĩ chu toàn rồi, Tần Truy lấy lại bình tĩnh nói: “Ngày mai ta cứ đợi huynh ở dưới tiểu lâu này thôi, người của Bạch Viễn tiêu cục còn ở khách *** Thụy Phúc, huynh tới e là có chút bất tiện.” Giang Khinh Trục cười nói: “Ta tới không tiện, chẳng lẽ ngươi ở trọ thì tiện?”

Tần Truy thầm nghĩ, ta không có cay nghiệt như ngươi, đá người ta văng cả trượng còn vỗ tay tỏ ý vui mừng. Giang Khinh Trục thấy hắn cười, liền dặn: “Vậy ngươi bảo trọng, có chuyện thì tới khách *** Cao Thăng ở phố Tây tìm ta.” Tần Truy đáp ứng, hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Giang Khinh Trục gọi tiểu nhị lên tính tiền, cùng Tần Truy xuống lầu nói lời từ biệt.

Tần Truy trở lại khách ***, thấy Ô Tuyết đang gục đầu ngủ gật trong chuồng ở sân sau, cũng khá ngoan hiền, thoạt nhìn không quá gây chú ý. Hắn nghĩ đến cuộc gặp ngày mai thì tâm tình cực tốt, chỉ cảm thấy hợp ý với Giang Khinh Trục vô cùng, mới gặp mà như đã quen lâu, chỉ hận biết nhau quá trễ. Cửa lớn của khách *** Thụy Phúc đóng chặt, hắn tiến lên gõ cửa, tiểu nhị nghe tiếng ra mở, thấy ngoài cửa là người khách mới so đao cùng Mạnh gia, trên mặt lộ ra thần sắc khó xử: “Khách quan, sao ngài lại quay về.” Tần Truy khó hiểu nói: “Ta trọ trong khách *** của ngươi, sao có thể không quay lại?” Tiểu nhị mở cửa ra một khe nhỏ, cũng không dám để cho hắn đi vào, nói khẽ: “Khách quan ngài vừa mới chọc vào Mạnh gia, ngài ấy còn đang tức giận, nếu lại thấy ngài nghênh ngang vào cửa thế này, chỉ sợ là không chịu để yên.” Tần Truy nói: “Bạch Viễn tiêu cục quả thật là ác bá không nói phải trái như vậy sao?”

Tiểu nhị nói: “Cũng không phải thế, chẳng qua vị Mạnh gia này chúng ta không thể trêu vào, chỉ cần gã áp phiêu qua đây đều phải nhường một chút. Công tử ngài là hiệp khách võ công cao cường, đánh gã một trận chắc là đã ghiền rồi, thế nhưng chỉ sợ từ nay về sau Mạnh gia lôi chúng tiểu nhân ra mà trút giận. Ngài vẫn nên tìm chỗ khác vậy, hai bên mắt không thấy tâm không phiền không phải là tốt hơn ư.” Tần Truy không muốn làm hắn khó xử, liền nói: “Vậy ngươi lên lầu lấy hành lý của ta xuống đây.” Tiểu nhị luôn mồm cảm tạ, lên lấy hành lý cho hắn. Tần Truy nói: “Tiểu nhị ca, con ngựa kia của ta tạm thời để lại chỗ này của ngươi, ngươi chăm sóc nó thật tốt giúp ta.” Nghĩ nghĩ lại đưa cả ngân thương bọc vải cho hắn: “Thứ này cũng để ở đây, chờ ngày mai người của Bạch Viễn tiêu cục đi rồi, ta lại đến lấy.” Tiểu nhị nhận lời, đưa hai tay đỡ thương.

Tần Truy cầm theo thọ lễ và hành lý đi tới phố Tây. Trên đường nhìn thấy chiêu bài của khách *** Cao Thăng, không chút nghĩ ngợi liền cất bước đi vào. Hỏa kế của khách *** thấy có khách nhân thì vội vàng ra đón, Tần Truy hỏi qua mới biết Thần Thương Liễu gia mở tiệc thọ nên phòng trống đã không còn, đến nơi khác hỏi cũng là như vậy. Số khách *** trong trấn vốn không nhiều, người giang hồ đến như họp chợ đều đã nhồi kín hết. Tần Truy tìm nửa ngày trong trấn không có chỗ đặt chân, đang không biết làm thế nào cho phải, bỗng nhiên nhìn thấy ngay trước mặt là Giang Khinh Trục một thân bạch y đang đi về phía hắn.

Giang Khinh Trục đến gần cũng sửng sốt, lập tức trên mặt hiện nét vui mừng mà nói: “Ngươi ta thực sự có duyên, vừa mới cáo biệt đã gặp mặt trên đường rồi.” Y thấy Tần Truy cầm theo hành lý liền hỏi: “Ngươi đang đi đâu thế này?” Tần Truy nói: “Đám người Bạch Viễn tiêu cục ở khách *** Thụy Phúc, chưởng quầy sợ phiền đành bảo ta tìm chỗ khác nghỉ chân, nhưng khách *** quanh đây đều hết phòng, nhất thời không biết đi đâu mới tốt.” Giang Khinh Trục nghe xong sao có thể kìm chế được, cả giận nói: “Nực cười, họ Mạnh kia rõ ràng là chẳng chút uy phong, không phải là áp phiêu kiếm ăn, mười phần là ác bá.” Nói đoạn kéo tay Tần Truy Truy nói: “Ngươi đi theo ta, ta tới lôi tên mập đó ra đập cho một trận nhớ đời, để gã không dám tìm ngươi phiền toái nữa.”

Tần Truy ngăn y lại: “Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, muốn đánh gã thật thì cần huynh ra tay làm chi. Chỉ là trong địa bàn của Liễu lão gia, ta đến mừng thọ vẫn nên nể mặt ông ấy, ngày đại hỉ của người ta đừng chọc chuyện không may.” Giang Khinh Trục không chịu, nhất định phải đi giáo huấn Mạnh Chương, Tần Truy nói: “Huynh cố ý muốn đi, chính là khiến ta khó xử.” Giang Khinh Trục nhướng mày nói: “Ngươi thật là không biết phân phải trái, ta giúp ngươi, ngươi lại còn trách ta.” Tần Truy cười nói: “Huynh thật muốn giúp ta thì nghĩ cho ta xem phải nghỉ chân ở đâu đi, chậm chút nữa là phải màn trời chiếu đất ở đầu đường đấy.” Giang Khinh Trục buông tay hắn ra: “Nếu ngươi không chê, thì tới ở cùng ta đi.” Tần Truy thấy y không có ý vui đùa, nghĩ nghĩ liền gật đầu đáp ứng.

——————

Chú giải:

(1) Chữ Truy và chữ Trục đều có nghĩa là đuổi theo, truy đuổi, cho nên bạn Trục mới nói tên hai bạn thật là đăng đối ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.