Ngục Liên Ký

Chương 6: Chương 6




Tên truyện: Ngục liên ký

Tác giả: DNAX

Edit : Lam

Beta : Chan Chan

Hồi thứ sáu

Tần Truy sửng sốt một hồi lâu, đến lúc phục hồi tinh thần thì Giang Khinh Trục đã đi xa, đành vội vàng đuổi theo. Trở lại khách ***, Giang Khinh Trục đột nhiên hỏi: “Vừa rồi ngươi có chuyện muốn nói với ta, bị người của Bạch Viễn đến ngắt ngang, ngươi nói ngày ấy ở Diêu gia thế nào?” Tần Truy nhìn y, thấy trong mắt y đong đầy tín nhiệm, ánh ban mai nhàn nhạt ánh lên trong con ngươi trong suốt thanh minh, không hiểu vì sao những điều trong lòng muốn nói lại không nói nên lời, chỉ mong y biết muộn hơn khắc nào là hay khắc ấy, lúc lâu sau cuối cùng mới thở dài nói: “Ta vừa nghĩ ra mấy điểm khả nghi trong hung án Diêu gia, bây giờ quên mất rồi, bao giờ nhớ ra lại nói.”

Giang Khinh Trục không hề nghi ngờ hắn, cũng không hỏi thêm. Chỉ một lát sau đã có tiểu nhị lên lầu đưa nước, Giang Khinh Trục có chút đói bụng, bảo hắn mang lên mấy cái bánh bao và một ấm trà. Tần Truy cười nói: “Nguyên Khánh Lâu rượu quý đồ ăn ngon thì không thèm, lại ngồi đây uống trà thường ăn bánh bao.” Giang Khinh Trục nói: “Bàn đồ ăn kia không ăn được đâu, đầu bếp hơn nửa đêm bị y gọi dậy, trong lòng cực không thoải mái, nói không chừng nhổ không ít nước miếng vào đồ ăn cũng nên.” Tần Truy cười cười, cũng tạm ném tâm sự ra sau đầu. Sau hừng đông, Giang Khinh Trục lôi hắn ra dạo chợ. Hai lúc còn nhỏ người thì không có bạn chơi, người lại ở trong núi chăm chỉ khổ luyện, đều bỏ qua những năm tháng tuổi thơ yêu thích vui đùa, hôm nay kết bạn cùng du ngoạn, dĩ nhiên là vui vẻ thoải mái chưa từng có.

Sáng sớm ngày mồng chín, trong trấn náo nhiệt phi thường, Thần thương Liễu gia thanh danh hiển hách, Liễu Xá Nhất kết giao bằng hữu rộng khắp, người đến mừng thọ nhiều vô số kể. Tần Truy dậy trước xuống dưới lầu khách *** đợi Giang Khinh Trục cùng tới Liễu phủ, đợi một hồi lâu, uống hết cả bình trà mới thấy y xuống tới nơi, lại vẫn là một thân tố y, hai tay trống trơn, ngoại trừ bảo kiếm bên hông không hề mang theo thọ lễ gì.

Hai người cùng ra khỏi khách ***, đi vào đường cái, xung quanh đều là người giang hồ đến Liễu phủ mừng thọ. Tần Truy và Giang Khinh Trục đến ngoài Liễu phủ, có người gia nhân già đứng trước cửa đón khách. Tần Truy nói: “Chúng ta đi vào thôi.” Giang Khinh Trục chưa mở miệng, chợt nghe xa xa có tiếng đàn ông lỗ mãng thấp giọng cười nói: “Người này mặc đồ trắng như vậy, là tới chúc thọ hay là vội về chịu tang.” Gã nói chuyện tiếng to giọng lớn, tự cho là đã hạ thấp giọng nhưng người xung quanh lại nghe rõ rành rành. Giang Khinh Trục một thân áo trắng đúng là đồ tang không sai, nghe vậy cũng không để ở trong lòng. Có một thiếu niên bên cạnh mãng hán kia nhẹ nhàng lấy tay chọc gã một cái, nhỏ giọng nói: “Sư ca đừng nói bậy, cẩn thận người ta nghe thấy đánh chết huynh.” Mãng hán trừng mắt nói: “Ta không chỉ tên nói họ, y vin vào cớ gì mà đánh ta.” Thiếu niên thấy hắn cãi cố không chịu hiểu, dứt khoát bảo: “Phụ thân luôn nói huynh làm việc nói chuyện chẳng chịu dùng đầu óc, chúng ta nói rồi cơ mà, huynh muốn theo đệ thì phải nghe lời đệ.” Mãng hán cực không phục, nhưng nghe cậu ta nhắc tới sư phụ thì mềm xuống ngay, nói: “Được rồi, ta không nói nữa, nghe lời đệ là được chứ gì.” Gã vừa dứt lời đã nghe có người quát lớn: “Ai dám ở đó nói hươu nói vượn, có giỏi thì lăn ra đây.”

Tần Truy nghe tiếng quen tai, ngẩng đầu vừa nhìn đã thấy tiêu đầu mập Mạnh Chương của Bạch Viễn tiêu cục cũng ở đó, xung quanh người là mấy tiêu sư cao lớn thô kệch, cũng chính là bọn họ đang to mồm quát mắng mãng hán và thiếu niên kia. Bạch Ly vẫn một thân bạch sam, bộ dáng công tử phiêu nhiên đang nói chuyện với người bên cạnh, cũng không nhìn thấy chuyện bên này.

Mãng hán người quát to, đôi mắt trợn trừng lên. Tần Truy thấy gã khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt ngăm đen, xương gò má nhô ra, tay to chân thô nhìn không ra sâu cạn. Thiếu niên bên cạnh tuy cũng có chút đen đúa nhưng bộ dạng lại thanh tú, giữa đầu mày đuôi mắt ẩn hiện mấy phần linh khí, đôi mắt vừa to vừa tròn vô cùng thông minh lanh lợi. Mạnh Chương nghe mãng hán nói cái gì mà một thân bạch y vội về chịu tang, tưởng rằng gã châm chọc Bạch Ly, trong lòng cực kì không vui nên mới bảo tiêu sư quát hỏi. Tiêu sư này hôm trước vừa mới ăn mệt, hôm nay đã quên sạch sẽ, liếc nhìn hai người kia rồi cười ha ha nói: “Ta còn tưởng là cao nhân nào ở đây xoi mói, thì ra là hai tên nông dân. Đi đi, ở đây là nơi mừng thọ Liễu thần thương chứ không phải chỗ lũ nhà quê họp chợ, xem náo nhiệt cái nỗi gì.”

Mãng hán tức giận đỏ bừng mặt, nói: “Ai là nông dân, ai là nông dân.” Gã bụng thẳng ruột ngựa, cũng không biết mắng chửi người làm cho xung quanh ai nấy đều bật cười ha hả. Thiếu niên thấy bọn họ muốn làm to chuyện thì có chút sốt ruội, kéo ống tay áo sư ca mà nói: “Chúng ta đừng gây chuyện, cùng lắm thì không xem náo nhiệt nữa, đi thôi.”

Hai người đang muốn rời đi, tiêu sư của Bạch Viễn tiêu cục lại nói: “Đừng đi vội, sư ca ngu ngốc của ngươi vừa mới nói lời xui xẻo, còn không mau nhận lỗi.” Thiếu niên không để ý tới hắn, chỉ kéo người rời đi, vừa mới đi được một bước đã bị người khác ngăn lại đẩy về. Tiêu sư kia giơ tay đẩy ngay ngực thiếu niên, bàn tay sờ sờ, “Hả” khẽ một tiếng nói: “Thì ra là cô nương.” Lời này vừa nói ra, khuôn mặt ngăm đen của thiếu niên chợt hồng ửng, nhất thời cả đường cũng không dám đi. Có người bảo: “Thật sự là cô nương sao? Con gái nhà ai mà đen như vậy, sau này khó mà tìm được chồng.” “Ngươi thì biết cái gì, tối lửa tắt đèn đen hay không đen có gì quan hệ.”

Tần Truy nghe mấy người này càng nói càng kì quái, nhíu nhíu mày đang muốn khuyên can, lại nghe một tiếng gào to, mãng hán kia đã xông ra. Người này giọng nói vang như sấm rền, đinh tai nhức óc, mọi người đều hoảng sợ. Chỉ thấy gã huy quyền đánh thẳng vào mặt người đang nói chuyện, từng quyền mạnh mẽ sinh uy, cương mãnh dị thường, nếu thật sự đánh trúng yếu hại trên đầu hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Cô nương giả trang thiếu niên thấy thế vội la lên: “Sư ca, mau dừng tay.” Tần Truy chỉ sợ thật sự hại mạng người, mới đưa tay bắt cổ tay gã: “Vị hảo hán này bớt giận.” Mãng hán tức giận phát điên cũng không nhìn xem người này là ai, quyền phong vừa chuyển lập tức hướng về phía Tần Truy mà đánh. Tần Truy nào ngờ gã chẳng những không dừng tay mà còn quay sang gây sự với mình thì cũng là dở khóc dở cười, thầm nghĩ người này đúng là lòng dạ thẳng tuột, cũng chỉ có loại người thế này mới luyện được ra quyền pháp ngay thẳng cương mãnh như vậy mà thôi. Hắn chỉ muốn khuyên giải, bấy giờ bước lui về phía sau, một quyền của mãng hán đã xuất, lực đạo quá mạnh không thể thu phóng tự nhiên, người xung quanh thi nhau tránh ra sợ bị quyền phong quét đến. Lúc này trước mắt lóe lên một bóng trắng, thiếu tiêu đầu Bạch Viễn tiêu cục Bạch Ly ngăn giữa hai người.

Hôm trước Tần Truy gặp y, chỉ cảm thấy y nói năng khéo léo xử sự chu toàn, lại không biết võ công như thế nào. Hiện tại nhìn thấy chỉ trong giây lát y đã tới trước mặt, đối diện quyền phong uy vũ mà mặt không đổi sắc, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch môn của hán tử kia mà cản lại nắm đấm lực phá ngàn quân của gã, hắn không khỏi âm thầm trầm trồ khen ngợi. Quyền cước của mãng hán bị y ngăn trở thì cũng sửng sốt, nói cho cùng cũng chưa bao giờ có người đối mặt tiếp một chiêu này, trong lòng có chút hoảng sợ, trên mặt đã không còn vẻ lôi đình vừa rồi. Cô nương kia đi tới, thần sắc nôn nóng nói: “Đã bảo huynh đừng gây rắc rối, sao lại không nghe cơ chứ.” Bạch Ly buông tay ra, ôm quyền nói với hai người: “Là tại hạ quản giáo thủ hạ không nghiêm mới để họ gây sự trên đường, xin thỉnh tội với hai vị.” Tần Truy nghĩ bụng Bạch thiếu tiêu đầu đúng là vất vả thật, tiêu sư thủ hạ gây sự dọc đường y cũng bồi tội khắp dọc đường. Cô nương thấy y trưởng thân ngọc lập, tướng mạo tuấn mỹ lại khách khí hữu lễ thì hết giận từ lâu, thấp giọng nói: “Chỉ trách sư ca ta không giữ mồm giữ miệng, không liên quan đến ngươi.” Bạch Ly mỉm cười, xoay người nhìn tiêu sư phía sau, khuôn mặt lập tức lạnh xuống, nhíu mày nói: “Nay cha ta không quản công việc, các ngươi lại coi thường ta, làm xằng làm bậy ngay trước mặt ta, ngày thường ta không nhìn thấy thì còn muốn ngang ngược thành cái bộ dạng gì nữa. Trần Bình, ngươi cũng là lão tiêu sư, sao lại khi dễ tiểu cô nương giống phường vô lại như thế, vừa rồi cánh tay nào đẩy người ta, đưa ra đây.”

Tiêu sư tên Trần Bình không dám hé răng, nhìn trộm Mạnh Chương bên cạnh muốn gã cầu tình. Bạch Ly thấy hắn không động đậy, lại nói: “Còn không đưa tay ra, muốn ta mời ngươi nữa sao?” Lời này nói không nhẹ không nặng, nghe vào tai người lại rất âm trầm , Trần Bình không dám cãi lời, run run rẩy rảy vươn ra tay trái. Bạch Ly rút đao từ tiêu sư đứng gần, ánh đao chợt lóe trong nắng chói làm cho người ta không thể mở mắt. Tần Truy không biết y muốn làm cái gì, khuôn mặt Bạch Ly phủ một tầng sương lạnh, chậm rãi nói: “Trần Bình, ngươi nghe đây, hôm nay không phải ta muốn gây khó dễ cho ngươi, chẳng qua là muốn ngươi biết, Bạch Viễn tiêu cục họ Bạch, không mang họ khác, nếu ngươi nhớ rõ thì ngày sau đừng phạm sai lầm, không nhớ rõ, cứ ngẫm lại xem cánh tay này vì sao mà mất.” Y vừa nói xong liền vung đao chém xuống cánh tay của tiêu sư kia. Trần Bình sợ tới mức hồn phi phách tán, quỳ rạp xuống mặt đất liên thanh cầu xin tha thứ. Mạnh Chương cũng kinh hãi nhảy dựng, vội vàng tiến lên xuất đao ngăn lại: “A Ly, ngươi làm gì thế?” Bạch Ly quay đầu nhìn gã, trên mặt lại nở nụ cười: “Mạnh thúc thúc, thúc cũng ở đây sao, nhiều người quá ta nhìn không thấy. Trần Bình này làm sai, ta đang muốn phạt hắn mà thôi.” Khuôn mặt mập ú của Mạnh Chương cứng ngắc lại, gã đứng bên cạnh hồi lâu, Bạch Ly lại trợn mắt nói dối, chỉ nói không nhìn thấy chứ không phải là không nể mặt gã. Mạnh Chương ngày thường vẫn coi y là vãn bối, nghe y ném đá giấu tay mà nói được nặng như thế, nếu còn không ra mặt ắt ngày sau bị y chèn ép cho không trở được mình. Khóe môi gã giật giật, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: “Vừa nãy ta cũng nhìn thấy náo loạn một lúc, Trần Bình cũng không làm sai đại sự gì, hắn không biết thiếu niên kia là cô nương giả trang, đưa tay đẩy một cái chẳng có gì là to tát. Ngươi nể mặt thúc đây, hôm nay tha hắn trước, có muốn trừng phạt cũng đừng nên phạt ở bên đường cho nhiều người chê cười.” Bạch Ly nghe xong, cười dài nói: “Thì ra là Mạnh thúc cũng nhìn thấy, thế thì lại càng tốt, ta còn đang sợ hắn chống chế, nay ắt hẳn chống không được rồi. Mạnh thúc thúc vừa cầu tình thay hắn, chung quy ta vẫn phải nghe theo, chẳng qua có tha cho hắn hay không thì ta lại không nói được, ở đây đều là anh hùng hào kiệt, đều có danh hào hiệp nghĩa trên giang hồ, phải cho mọi người một câu công đạo. Cha ta áp phiêu nhiều năm không gặp rắc rối lớn nào, đều là nhờ có giang hồ bằng hữu chiếu ứng, nay ta tiếp nhận tiêu cục lại để yên cho thủ hạ làm chuyện bậy bạ, chẳng phải là đập bảng hiệu của phụ thân hay sao.” Y nhẹ nhàng dời cương đao của Mạnh Chương, quay đầu thấy cô nương kia còn ở đó, liền hỏi nàng: “Cô nương nói xem, có nên phạt hắn hay không.” Nữ hài nhi nghe y hỏi mình thì trên mặt hồng rực, vội vàng nói: “Hắn tuy có sai, cũng không cần chém cánh tay hắn.” Bạch Ly nói: “Vậy được.” đoạn quay đầu bảo tiêu sư quỳ trên mặt đất: “Mạnh thúc thúc và vị cô nương này đều nói đỡ cho ngươi, cánh tay này cứ giữ lại trước đi, lần sau tái phạm, cả hai cánh tay ta đều chém sạch.” Trần Bình tìm được đường sống trong chỗ chết, vội vàng đáp ứng không ngừng.

Bạch Ly hỏi hắn: “Ngươi học được bài học rồi chứ?” Trần Bình nói: “Lời Thiếu tiêu đầu nói, ta ghi tạc trong lòng từng câu từng chữ.” Bạch Ly gật gật đầu, xoay người như muốn trả đao lại cho tiêu sư phía sau, tất cả mọi người đều nghĩ chuyện này đến đây chấm dứt, nào biết y lật tay bổ một đao về phía Trần Bình, ánh đao chợt lóe lướt qua, người bên ngoài còn chưa phát hiện, y đã thu đao lại. Trần Bình không biết đã xảy ra chuyện gì, nửa ngày mới thấy trên tay tê rần, cúi đầu vừa thấy, tay trái đã bị chặt bỏ mất ba ngón. Hắn sợ đến choáng váng, quên cả kêu đau. Bạch Ly cũng không thèm liếc nhìn hắn cái nào mà nói với Mạnh Chương: “Mạnh thúc thúc, ta còn trẻ tuổi, có một số chuyện lo liệu không được chu toàn, cha ta giờ đây bỏ mặc không lo, từ nay về sau thúc phải giúp đỡ ta thêm.” Miệng y nói lời khách sáo, ý trong lời nói lại biểu thị tiêu cục hiện tại do y làm chủ, nhược bằng không phục thì ngay cả huynh đệ của cha y cũng không có kết cục tốt. Mạnh béo võ công không ra gì, bản lĩnh nhìn sắc mặt người khác lại không kém, lập tức vừa nghe đã hiểu. Tần Truy đứng một bên nhìn hết từ đầu đến cuối, cảm thấy y làm việc còn ác liệt hơn Giang Khinh Trục mấy phần, lại không có được cái rộng rãi thẳng thắn của Giang Khinh Trục, tâm tư thâm trầm khó mà nắm bắt. Bạch Ly trả đao, cũng nhìn thấy hai người Giang Tần, gật đầu coi như chào hỏi, cất bước đi vào Liễu phủ.

Giang Khinh Trục lấy một phong thư trong ngực ra đưa cho Tần Truy, nói: “Ta có tang sự trên người, thật sự không tiện đi vào, ngươi thay ta giao thư này cho Liễu tiền bối đi.” Tần Truy nói: “Huynh đi đâu?” Giang Khinh Trục nói: “Ta đi dạo trong trấn một lát.” Tần Truy nghĩ đến y đi một mình cô đơn, liền nói: “Huynh ở đây chờ ta, ta tặng hạ lễ xong rồi ra ngay.”

Giang Khinh Trục nghĩ nghĩ rồi gật đầu đáp ứng, ngoài cửa Liễu phủ kẻ đến người đi náo nhiệt vô cùng, y tránh sang một bên, bỗng nghe thấy cô nương kia nói chuyện với sư ca nàng, mãng hán nói: “Đến cửa rồi, sao không vào xem một tí?” Cô nương nói: “Muội đã bảo không đi rồi, đều tại huynh nói lung tung, làm muội mất hết cả mặt mũi.” Hán tử nói: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ai biết đâu bị bọn họ nghe thấy chứ.” Cô nương nói: “Giọng huynh to như vậy, mở miệng nói ra người trong cả dặm đều nghe thấy hết, phụ thân bình thường đã bảo huynh nói ít thôi mà huynh cứ không nghe. Bây giờ ai cũng biết muội là con gái, còn mang cái bộ dạng thế này, xấu hổ chết đi được.” Mãng hán vò đầu bứt tai, thấy sư muội giận dỗi đành phải thấp giọng dỗ dành: “Ta biết sai, là ta không tốt. Bạch y thiếu gia kia là người tốt, làm việc công chính, chúng ta nên đi cảm ơn y.” Cô nương nghe gã nhắc tới Bạch Ly, oán trách nói: “Y cũng biết muội là con gái rồi, cái bộ dạng này ai mà dám ra ngoài gặp người chứ.” Mãng hán nói: “Có gì quan trọng đâu.” Cô nương nói: “Sư ca, huynh ở đây chờ muội, muội về khách *** thay quần áo rồi lại đến.”

Mãng hán vội la lên: “Muội đừng có trang điểm thành con gái, bên ngoài nhiều người xấu, coi chừng bọn họ có mưu đồ với muội đấy.” Cô nương nói: “Trên đường chỗ nào mà chẳng có nữ hài nhi, có thấy ai mưu đồ gì với các nàng đâu, huynh nói ít thôi, chờ đi.” Dứt lời quay đầu chạy. Giang Khinh Trục vừa nhìn đã hiểu, cô nương này không phải sợ mất mặt mà là lòng sinh hảo cảm với Bạch Ly, không muốn y nhìn thấy bộ dạng mặt xám mày tro của mình. Mãng hán kia chờ một mình nhàm chán, thấy Giang Khinh Trục cô độc đứng đấy thì tới gần bắt chuyện. Giang Khinh Trục vốn không thích loại người cẩu thả ngốc nghếch như gã, ai ngờ mãng hán lại nhìn y mà nói: “Lúc nãy ta nói không phải là bạch y thiếu gia kia đâu, nói ngươi đấy, sao lại mặc đồ trắng thế này?” Giang Khinh Trục thấy gã ngốc ngốc thú vị, lại nở một nụ cười. Người nọ thấy y bật cười, cụt hứng nói: “Ngươi cười cái gì, ta cũng không phải là nông dân.” Giang Khinh Trục nói: “Thế ngươi là người ở đâu?” Mãng hán nói: “Nhà ta ở Giang Lăng.”

Giang Khinh Trục nhìn gã phong trần mệt mỏi quả thực đã đi đường không ngắn, liền nói: “Giang Lăng đến đây đường xá xa xôi, hai người đi xa như vậy tới mừng thọ Liễu thần thương sao?” Người kia nói: “Cái gì Liễu thần thương, ta không biết, ta theo sư muội đi chơi, qua đây nhìn náo nhiệt mà thôi.” Giang Khinh Trục vừa rồi thấy quyền pháp của gã mạnh mẽ, căn cơ vững chắc, lại hỏi: “Ngươi tên là gì, sư phụ là ai?” Người nọ nói: “Ta họ Chu, tên Chu Vạn, sư muội ta là Bặc Tú Linh, sư phụ là Bặc Chấn Sơn.” Giang Khinh Trục nghe xong hơi sửng sốt, lại hỏi: “Phong Lôi quyền Bặc Chấn Sơn?” Chu Vạn nói: “Phong cái gì lôi quyền? Sư phụ ta là Bặc Chấn Sơn, đánh cũng không đánh Phong Lôi quyền.” Giang Khinh Trục buồn cười hỏi: “Vậy gọi là cái gì quyền?” Chu Vạn gãi gãi đầu bảo: “Ta cũng không biết, sư phụ chưa nói qua.”

Giang Khinh Trục cười cười, thật sự không còn lời nào để nói. Qua sau một lúc lâu vẫn không thấy Tần Truy đi ra, nghĩ rằng có lẽ người đến chúc mừng quá nhiều, chủ nhân không kịp tiếp đón. Chờ thêm một lát, Bặc Tú Linh thay xiêm áo đi tới trước mặt. Giang Khinh Trục nhìn thoáng nàng một cái, thấy nàng mặc một thân y phục vàng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng tôn lên tướng mạo xinh đẹp khả ái. Bặc Tú Linh thấy Giang Khinh Trục đang nhìn mình thì quay sang kéo tay áo Chu Vạn, nói: “Sư ca, muội xong rồi, chúng ta đi vào thôi.” Chu Vạn nói: “Bên trong nhiều người, cẩn thận kẻo lạc.” Giang Khinh Trục nhìn huynh muội hai người không rành thế sự, liền nói: “Các ngươi không có thiệp mời, sao có thể đi vào, đừng có để cho người ta đuổi ra.” Chu Vạn kinh ngạc nói: “Chúng ta chỉ đi xem náo nhiệt, nói một câu chúc thọ chứ có ăn ông ấy đâu, cần thiệp mời làm cái gì?”

Giang Khinh Trục nói: “Lời này không sai, nhưng người khác không hẳn đã thành thật như ngươi vậy. Hết ăn nhiều lại uống lắm, nếu như ai cũng có thể vào chẳng phải là đại loạn hay sao. Bất quá nếu ngươi báo danh hào của sư phụ, đương nhiên sẽ có người cho các ngươi vào.” Chu Vạn khó hiểu nói: “Đây là đạo lý kiểu gì?” Bặc Tú Linh thông minh, nói: “Danh khí của phụ thân vang dội, người biết đến rất nhiều, chứ hai ta xuất môn lần đầu tiên làm gì có ai nhận ra, tất nhiên là không cho vào rồi.” Chu Vạn nói: “Không vào thì không vào, có gì hiếm lạ đâu, chúng ta không vào nữa.”

Bặc Tú Linh nhung nhớ Bạch Ly, mắt thấy Chu Vạn xoay người muốn đi, vội la lên: “Sư ca huynh mà đi thêm một bước, muội không thèm để ý huynh nữa.” Chu Vạn ngày thường đối đãi sư muội thân thiết như em gái, nàng nói gì đều nghe theo, thấy sư muội oán trách thì bất giác ngừng lại. Gã quay người thấy Giang Khinh Trục đứng ngoài tường Liễu gia, nói với Bặc Tú Linh: “Muội xem người này cũng không có bái thiếp, không được vào phải đứng chờ bên ngoài đây thôi. Lễ thọ nhà người ta thì có gì hay mà xem, chúng ta đi dạo chợ, chỗ đó mới có nhiều thứ chơi vui.” Bặc Tú Linh không đáp ứng, hai người đang cãi nhau thì nghe thấy trong tường dậy lên một tràng reo hò, không biết bên trong đang làm cái gì. Bặc Tú Linh đảo tròn con mắt, nói: “Sư ca, bên trong hình như đang luận võ, huynh có muốn xem hay không?” Chu Vạn nói: “Luận võ gì?” Bặc Tú Linh kẽo gã đến dưới chân tường nói: “Huynh nghe xem, người bên trong đang trầm trồ khen ngợi, nhất định là giang hồ hào kiệt chúc thọ xong, đang luận võ so tài trong đó rồi.” Chu Vạn thích xem người ta giao thủ, vừa nghe sư muội nói thì ngứa ngáy trong lòng, nói luôn: “Ai đang luận võ, ta xem một chút.” Nói đoạn định xông vào cửa, Bặc Tú Linh không kéo nổi gã, trong lòng không yên, sợ gã lỗ mãng xông loạn vào làm người ta chê cười, liền nói: “Đừng đi vội, muội thấy bức tường này không cao, chúng ta trèo lên nhìn một cái, nếu thấy xem hay thì vào cũng không muộn.” Chu Vạn nói: “Như thế cũng tốt.”

Bặc Tú Linh tâm tính nữ nhi thiên hồi bách chuyển, thường ngày ở bên sư ca lỗ mãng luôn phải đề phòng gã làm trò cười, lúc này sợ lại xấu mặt trước Bạch Ly nên chỉ muốn ở trên tường lặng lẽ nhìn mấy cái. Dáng người nàng gầy nhỏ, nhẹ nhảy đã lên đến trên tường, thân mình Chu Vạn nặng nề, khinh công lại không tốt, đi lên có chút phiền toái. Bặc Tú Linh leo lên tường đã bắt đầu tìm kiếm Bạch Ly trong đám người, hồn nhiên quên béng sư ca đang vò đầu bứt tai phía dưới. Giang Khinh Trục nhìn Chu Vạn gấp đến độ mặt đỏ tai hồng, đưa tay nhấc gã một phen, đưa hắn lên đầu tường. Chu Vạn chỉ cảm thấy thân mình nhẹ bẫng như đạp mây cưỡi gió, vèo một cái đã lên đến nơi. Gã cúi đầu thấy Giang Khinh Trục ở bên dưới, nhếch miệng cười nói: “Đa tạ.” Bặc Tú Linh đưa tay lên miệng nhắc gã nhỏ giọng, may mắn nhiều người, tiếng hò reo vang dậy, tiếng Chu Vạn có to thêm tí nữa cũng không có ai phát hiện ra. Gã xem trong chốc lát, hỏi sư muội: “Đâu là thần thương Liễu Xá Nhất?” Bặc Tú Linh nói: “Muội cũng chưa thấy qua, mà cây trường thương kia thật là uy phong quá.” Chu Vạn nói: “Người này rõ thật hay, mừng thọ thì mừng thọ đi lại còn đánh nhau với người ta, vạn nhất thua không phải rất khó coi à.” Bặc Tú Linh cười gã, nói: “Cha nói huynh ngốc huynh còn không phục, người trong viện kia đều là anh hùng hảo hán có tên có tuổi trong giang hồ, thần thương Liễu gia thanh danh hiển hách, mọi người đến chúc thọ, nào có ai lại giấu diếm chút tài không lên trợ hứng.” Nàng vừa nói xong, trong viện lại có tiếng người reo vang khen ngợi, Chu Vạn nói: “Gì? Thì ra người này cũng dùng thương, lúc nãy ngoài cửa suýt nữa thì ta đã đánh hắn rồi.”

Giang Khinh Trục vốn không muốn xem, nhưng nghe gã nói thì lại nổi lên lòng hiếu kì. Lúc nãy giao thủ Chu Vạn ngoài Bạch Ly ra thì chỉ còn có Tần Truy, lại còn dùng thương, nhất định là Tần Truy không thể nghi ngờ. Giang Khinh Trục sớm muốn xem thương pháp của hắn, lúc này vừa vặn có cơ hội, vì thế cũng nhẹ nhàng thả người nhảy lên đầu tường.

Tần Truy vào Liễu phủ, vì xưa nay hắn không quen khoe khoang nên trong giang hồ chẳng mấy ai nhận ra được. Thần thương Liễu Xá Nhất mừng kín bàn rượu, chỉ riêng thân thích và đệ tử Liễu gia đã ngồi hết mấy chục bàn, trong tiệc tiếng chúc tiếng mừng không ngừng rót vào tai. Tần Truy giao hạ lễ cho quản sự rồi lại nhìn lễ vật mọi người đưa lên, không thiếu gì kì trân dị bảo. Hắn sợ Giang Khinh Trục ở ngoài cửa đợi lâu, liền muốn tìm Liễu Xá Nhất đưa thư rồi nhanh chóng cáo từ. Ai ngờ tân khách đã ngồi yên vị hết mà thọ tinh công (1) lại chậm chạp không lộ mặt. Tần Truy đợi đến nóng lòng, lại chờ thêm một lát mới thấy Liễu Xá Nhất một thân áo gấm đi ra từ trong nội đường. Tần Truy chưa gặp ông bao giờ, chỉ nghe sư huynh đệ kể chuyện. Liễu Xá Nhất dáng người trung bình, vóc dáng có chút thon gầy, đến tuổi hoa giáp (2) mà vẫn không hiện vẻ già nua. Mọi người thấy ông đi ra thì nhất loạt đứng lên chúc mừng, Tần Truy chờ ông đến gần cũng đứng dậy hành lễ. Liễu Xá Nhất không kịp hoàn lễ cho tất cả, chỉ chắp tay cười nói với hắn: “Thiếu hiệp mời ngồi, lão hủ chiếu cố không chu toàn.” Tần Truy nói: “Liễu tiền bối khách khí.”

Liễu Xá Nhất tính cách hào sảng, thấy Tần Truy tướng mạo bất phàm nho nhã lễ độ, liền nói: “Thiếu hiệp trông rất lạ mặt, chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh.” Tần Truy nói: “Liễu tiền bối khách khí. Vãn bối Tần Truy được ân sư Lục Thiên Cơ nhận làm đồ đệ. Vì gia sư vân du chưa về nên vãn bối thay mặt tới chúc thọ, Liễu tiền bối phúc thọ song chí, thật đáng vui mừng.” Liễu Xá Nhất vừa mừng vừa sợ, cầm tay hắn mà nói: “Thì ra là cao đồ của Lục chưởng môn, sư phụ con gần đây có khỏe không.”

Tần Truy nói: “Gia sư hiện tại đã không làm chưởng môn nữa, chưởng môn Thiên Huyền là đại sư huynh của vãn bối Vạn Khiếu Phong.” Liễu Xá Nhất vuốt râu cười nói: “Lục lão đệ thực là có phúc, chẳng giống như ta từng này tuổi rồi còn phải vất vả.” Tần Truy nói: “Liễu tiền bối hiệp danh vang xa, vốn đã phải chịu nhiều vất vả hơn người khác rồi.” Liễu Xá Nhất cười ha ha nói: “Đây là bằng hữu trong giang hồ nâng ta lên, thiếp vàng lên mặt ta đó thôi. Trước kia ta nghe nói Lục lão đệ thu thêm một tiểu đồ đệ, vẫn chưa có duyên gặp mặt, ông ta coi con như bảo bối, mấy lần ta nói muốn gặp qua một cái mà cứ không cho, chẳng lẽ còn sợ ta đoạt mất thứ ông ta yêu quý mang về làm đồ nhi của ta hay sao? Sư phụ con đúng là keo kiệt, hôm nay thấy con mới biết được quả nhiên là thiếu niên anh hùng tuấn tú lịch sự, khó trách ông ta giấu làm của riêng, cất kĩ đi dạy dỗ nhiều năm như thế mới bằng lòng thả ra gặp người.”

Tần Truy cười nói: “Tiền bối nói đùa rồi, sư phụ sợ vãn bối còn nhỏ tuổi, vui chơi nhiều sẽ không chuyên tâm được nên mới không cho xuống núi. Nếu Liễu tiền bối bằng lòng chỉ điểm võ công, sư phụ vui còn không kịp, có lý nào lại không cho.” Liễu Xá Nhất nói: “Theo bối phận, con nên gọi ta một tiếng bá bá, xưng hô tiền bối vãn bối xa lạ như vậy làm chi.”

Tần Truy theo lời gọi một tiếng “Liễu bá bá”. Liễu Xá Nhất hoan hỉ vô cùng, nhất định muốn kéo hắn đến ngồi cùng bàn thủ tịch. Tần Truy không thể chối từ thịnh tình, chỉ đành qua ngồi ở đó, trên hàng thủ tịch trước sau trái phải đều là con cháu dâu rể của Liễu gia, ngồi vào thực sự là chẳng được tự nhiên. Liễu Xá Nhất đợi hắn ngồi vào chỗ của mình, tới trong sảnh vái chào nhất loạt rồi nói: “Các vị giang hồ anh hùng, thân bằng hảo hữu, làm phiền các vị đại giá quang lâm, Liễu Xá Nhất ta vô cùng cảm kích. Hôm nay chủ trong tiệc không hề kiêng kị, chư vị hưởng dụng tận tình, thỏa hứng mới thôi.’’

Quần hùng trong tiệc lớn tiếng trầm trồ khen hay, nhao nhao đứng lên kính rượu hoàn lễ. Tần Truy đợi Liễu Xá Nhất kính rượu hết từng bàn trở lại mới tìm cơ hội nói chuyện. Hắn lấy lá thư của Giang Khinh Trục nhờ chuyển đưa cho Liễu Xá Nhất, nói: “Liễu bá bá, con có một vị bằng hữu, y nhờ con đưa thư này cho người.” Liễu Xá Nhất nhận thư nói: “Vị bằng hữu nào, sao không vào cùng con.” Tần Truy nói: “Trong nhà y có tang sự, trên người mang tang không tiện vào chúc thọ.” Liễu Xá Nhất lắc đầu nói: “Mấy thứ kiêng kị đó ta nào có để trong lòng, bằng hữu của con ở ngoài cửa sao, còn không mau gọi y vào đây.” Tần Truy nói: “Nếu y muốn vào thì có kiêng kị cũng không ngăn nổi, e là chỉ tại y không quen nơi náo nhiệt nhiều người, Liễu bá bá người cứ theo ý y đi.” Liễu Xá Nhất bất đắc dĩ, cầm thư trong tay mở ra, vừa mới đọc thì trên mặt đã hiện sắc kinh ngạc: “Bằng hữu này của con thì ra chính là nghĩa tử nhà Diêu hiền đệ của ta?” Tần Truy không biết Giang Khinh Trục viết cái gì trong thư, chỉ nói: “Đúng vậy.” Liễu Xá Nhất nói: “Mấy tháng trước ta sai người truyền tin đến Diêu gia, người đưa tin đến nay vẫn chưa về, không biết trên đường đã xảy ra chuyện gì. Sau khi Diêu hiền đệ rửa tay chậu vàng hai người chúng ta ít đi lại hẳn, thân mình đệ ấy còn kiện khang, trong nhà sao lại có tang lễ được?”

Tần Truy nghĩ tới hôm nay là ngày mừng sinh thần của ông, không tiện nói đến việc Diêu Mục Phong đã mất để thêm thương tâm khổ sở, liền nói mình cũng không biết rõ. Liễu Xá Nhất xem thư mà không đổi thần sắc, nói vậy xem ra trong thư Giang Khinh Trục cũng không viết chuyện cả nhà họ Diêu chết thảm. Chuyện được phó thác đã làm xong, Tần Truy đang muốn cáo từ, vừa đứng dậy đã nghe tiếng chiêng trống vang vọng trong sân, hậu bối đệ tử Liễu gia chen chúc xem náo nhiệt, hình như là đang hát hí khúc. Bỗng nhiên có người cười nói: “Liễu lão gia, hát hí khúc có gì hay mà xem, hôm nay cao hứng, kiểu gì thì kiểu ngài cũng phải trổ bản lĩnh cho chúng tôi nhìn một cái đi.”

—————-

Chú thích:

(1) Thọ tinh công: người được mừng thọ

(2) Hoa giáp: sáu mươi tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.