Ngục Quỷ

Chương 19: Chương 19




Thiệu không nhúc nhích, ngược lại, còn tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, khoanh tay nhìn cảnh náo nhiệt.

Không khí như bị đông đặc, trong cổ họng ác linh không ngừng phát ra tiếng kêu nghe rất buồn nôn.

Thế mà quản giáo ngồi ở cửa phân xưởng không hề ngó sang. Thiệu biết, trên thực tế, hắn không nghe thấy gì hết. Bầu không khí bị bóp méo đã hình thành một bức tường vô hình, không để thoát ra một tiếng động nào.

Cứ để cho ác linh đấy thoải mái đi, linh hồn đã hút được tinh khí sẽ càng bổ dưỡng hơn, để sớm khôi phục sức mạnh, Thiệu cũng không ngại xem màn hoạt xuân cung này. (xuân cung đồ live =)) )

Nhìn đi, đây chính là số phận của kẻ yếu – hai tay yếu ớt buông thõng, hai chân bị tách ra, bày ra tư thế dâm đãng. Mặc cho một cơ thể đầy thịt thối thỏa sức lăng nhục giày xéo.

Thiệu xiết chặt nắm tay.

Tiểu tử nhà quê đó và hình ảnh vị phu nhân dịu dàng trong kí ức bỗng bất tri bất giác như giao hòa.

Khi đó, hình như hắn chỉ mới năm tuổi, cả thế giới của một vị vương tử hoàng thất chỉ là một mảnh bầu trời bên trên mái hiên trạm trổ và một hành lang dài như vô tận.

Có một lần, hắn bắt được một con bướm đuôi phượng, vui sướng chạy đến tẩm cung để khoe với mẫu thân, thế nhưng mới chạy đến cửa đã bị thị quan ngăn lại.

Hắn thừa dịp thị quan bất cẩn, cúi xuống chui qua. Chạy một mạch vào tẩm cung, tầng tầng lớp lớp màn trướng cũng không che giấu được tiếng rên rỉ đau đớn của mẫu thân.

Hắn kinh nghi bất định vén mạn liêm (mành che) lên, và nhìn thấy mẫu thân hắn nửa nằm trên bàn, thân trên trần trụi, từng vết roi da đỏ thẫm càng làm nổi bật làn da trắng bệch. Và phụ vương hắn đang đứng đằng sau mẫu thân, mãnh liệt va chạm vào thân thể gầy yếu.

Nhìn thấy Thiệu, Hạ phu nhân ngẩng lên gương mặt ràn rụa nước mắt, yếu ớt nói: “Thiệu nhi, mau đi ra, mau đi ra!”

Thiệu không nhúc nhích, trong phút chốc, hắn chợt hiểu ra, câu hỏi “Vì sao trên người mẫu thân lúc nào cũng đầy vết thương?” rốt cuộc đã có lời giải đáp.

“Không được bắt nạt nương của ta!”

Khi hắn hét to lên như thế, nắm tay mũm mĩm với lên đánh lên đùi phụ vương.

Thác Bạt Khuê đương cao hứng, một cước đá hắn ra ngưỡng cửa, tiểu vương tử đau đớn òa khóc.

Thị quan đã sớm sợ hãi đến mức mặt vàng như đất, khẽ khàng tiến vào, bế hắn lên rồi lui ra ngoài.

Hắn mở to đôi mắt rưng rưng đẫm lệ, nhìn phụ vương kéo tóc mẫu thân, càng lúc càng mạnh.

“Xú tiểu tử! Nhìn mà học đi, nam nhân hưởng thụ nữ nhân chính là như thế này đấy!” Tiếng cười cuồng ngạo ấy đã khiến hắn gặp ác mộng suốt một thời gian dài.

“Thích la cà đầu đường cuối phố, cướp bóc người đi đường, bắt bớ chó lợn, lấy làm tiêu khiển”, hình như người đời sau đã đánh giá hắn như vậy thì phải?

Những văn nhân chỉ cầm vài trang giấy mỏng mà bình luận lịch sử này thì biết cái gì?

So với ca ca lúc nào cũng chăm chăm nịnh nọt khoe khoang trước mặt phụ vương – Thác Bạt Tự kia, hắn sớm đã hiểu rõ, để trở thành người trên vạn người, sẽ phải trả giá những gì.

Thật nực cười, Thác Bạt Tự cho đến tận khi được sắc phong đông cung thái tử, nghe tin mẫu hậu mình được phụ vương ban thưởng tử, mới vội lao tới tẩm cung, nhào vào thi thể lạnh ngắt mà gào khóc.

Trong khoảng khắc ấy, hắn đã cười, bởi vì hắn hiểu, từ đó, ca ca hắn mỗi khi ngồi trên vương vị cao cao tại thượng kia, đều như thể ngồi trên máu tươi của chính mẫu thân mình – tựa như ngồi trên bàn chông, dằn vặt vô cùng.

Hắn vẫn là một Hỗn Thế Ma Vương, ngày trôi qua trong chơi bời lêu lổng, xa hoa dâm dật, chỉ như thế mới có thể giảm bớt sự đề phòng của phụ vương và ca ca đối với hắn, đồng thời bảo vệ được mẫu thân yếu đuối đã thất sủng từ lâu.

“A…”, một tiếng rên rỉ tinh tế chấm dứt quãng hồi tưởng của Thanh Hà Vương. Lúc này, bàn tay nhăn nheo của con quỷ đang vuốt ve na căn ươn ướt của tiểu tử, đầu ngón tay không ngừng xoay tròn. Còn bàn tay kia đang từ từ luồn vào hai mông, lướt qua những nếp nhăn hồng nhạt.

Thiệu hơi nheo mắt, nơi ấy chặt đến thế nào, nóng đến thế nào, hắn là người rõ nhất.

Lúc ấy, vì mảnh trấn hồn thạch kia làm hắn lầm lẫn, tưởng rằng tiểu tử ngốc này là Vạn Nhân chuyển thế, dục vọng kiềm nén ngàn năm bộc phát trong phút chốc.

(là sắc lang thì cứ nhận đi, lại còn đổ thừa cho trấn hồn thạch =)) )

Thế nhưng, hạnh phúc ngắn ngủi đêm hôm đó, sau khi biết được chân tưởng, đã hoàn toàn biến thành vô vàn căm hận đối với kẻ tên là Thủy Căn này.

Một tên nhãi quê mùa nhát gan như thế, có chỗ nào giống Vạn Nhân chứ?

Đúng lúc có tên ác linh dâm loạn này, nó có thể giúp tẩy sạch khí tức của hắn trên thân thể quê mùa này. Thiệu chậm rãi buông lỏng nắm đấm, nhoẻn miệng cười một cách độc ác.

Ngay khi ác linh định đưa thứ ghê tởm kia của nó vào, Thiệu chợt ngửi thấy thoang thoảng mùi máu tươi trong không khí.

Rồi hắn thấy, Thủy Căn vốn đang nằm yên bất động bỗng vùng dậy, vung tay cầm thứ gì đó đâm vào mắt ác linh.

Ác linh đang ngập chìm trong sắc dục kêu gào một tiếng, thân thể vốn đã tụ hình liền vặn vẹo, biến thành một đám khói đen vần vũ.

Bấy giờ, Thiệu mới nhìn rõ, một bàn tay Thủy Căn đang chảy máu không ngừng, một cái kim khâu lớn để may mối nối áo len cắm sâu vào lòng bàn tay cậu, chỉ nhô ra phần đuôi vẫn còn luồn một sợi len.

Xem ra, Thủy Căn khi phát hiện cơn buồn ngủ dâng lên đã lén giấu kim trong lòng bàn tay. Để đến khi bị ác linh quấn thân, chỉ còn một ít sức lực cuối cùng, đâm thẳng kim vào lòng bàn tay, khôi phục lại lý trí.

Thứ cắm vào mắt ác linh hóa ra là cái bàn chải đánh răng bị bẻ gẫy. Mà cái bàn chải đó trông quen quen, hình như là cái hắn mới dùng hồi sáng.

Hắn hoảng hốt nhớ lại, sáng sớm hôm nay, Thủy Căn đặc biệt có lòng giúp hắn nặn kem đánh răng, lại còn đưa tận tay cho hắn.

“Đánh răng cái coi, tối hôm qua ăn một đống lớn như thế, nếu không đánh răng, sau này miệng sẽ hôi lắm đấy!”, Thủy Căn khi đó biểu cảm vô cùng thành khẩn.

Chính hắn đã chiếm giữ cơ thể của kẻ tên Đới Bằng kia, trí nhớ vốn có của thân thể này vẫn còn lưu lại một ít, nên cũng biết đó không phải là thứ gì độc hại.

Vì thế hắn cũng muốn thử một chút, đưa bàn chải vào miệng, và hậu quả là dùng sức quá mạnh, răng lợi chảy không ít máu, hắn dứt khoát nuốt thẳng một miệng đầy bọt đỏ trắng lẫn lộn vào bụng. (bẩn thế =.=”)

Lúc ấy khiến cho xú tiểu tử kia ôm bụng cười nắc nẻ, mấy tên phạm nhân đang rửa mặt bên cạnh cũng nhìn hắn như nhìn một kẻ đần độn.

Hắn tức giận đến mức bẻ gẫy bàn chải ngay tại trân, lại còn tìm chỗ vắng vẻ, tống một phát vào bụng Thủy Căn. Dám to gan lấy hắn làm tiêu khiển? Nếu không phải thấy cậu còn có chỗ lợi dụng được, lúc ấy hắn đã khiến cậu móng vuốt xuyên tim, đầu rơi máu chảy.

Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, Thủy Căn đúng là cố ý khiến hắn đánh răng, không phải để trêu đùa hắn, mà là để lấy được bàn chải có dính máu của Thanh Hà Vương.

Xem ra tiểu tử này vẫn còn nhớ hắn đã từng dùng máu vẽ bùa cho cậu, mặc dù trước mắt, sức mạnh của hắn đã bị tổn hại rất lớn, nhưng đối với tà vật đạo hạnh thấp, máu của hắn vẫn là đòn trí mạng.

Tiểu tử Ngô Thủy Căn này hóa ra cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu!

Nhớ lại lúc trong mộ thất, Thủy Căn đã dùng thuốc nổ đẩy lui tượng gốm, Thanh Hà Vương chợt có cái nhìn khác về tiểu tử nhà quê không có gì đặc biệt này.

Tiểu tử này có tâm kế, không thể lưu lại, Thanh Hà vương bỗng chốc nổi sát tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.