Ngục Quỷ

Chương 5: Chương 5




Bất quá sinh nhật của mình, bọn họ sao lại biết rõ a?

“Đúng vậy…Thế thì sao?”

Lúc này, Đới Bằng cướp lời: “Vị này chính là con trai của giáo sư Lương xấu số gặp nạn, mi xem, giáo sư Lương chết không minh bạch , làm con trai ông ấy không đành lòng, đã mới vài thầy phong thủy đến nơi giáo sư Lương gặp nạn để làm lễ cầu siêu cho linh hồn người chết.”

Thủy Căn tuy kiến thức nông cạn, nhưng đầu óc lại lanh lợi, cậu cảm thấy trong lời nói này có chỗ kỳ quái, theo lý thuyết đã sớm qua cúng bảy ngày Lương giáo sư, hiện tại mới làm lễ thì còn ý nghĩa gì nữa?

Hơn nữa có phải người con này bị đột biến gien không? Bỏ qua nửa người dưới trơ trụi, nửa người trên vị giáo sư cũng rất hào hoa phong nhã , nhưng vị tiểu Lương này mặt mũi cứ như khúc dồi (theo qt nó là hoành ti nhục, Sứ ta thích gọi là thịt ba chỉ hơn là khúc dồi =))), sắm vai xã hội đen cũng khỏi cần hoá trang.

Ngô Thủy Căn vừa nghĩ đến tình cảnh lúc vị giáo sư chết thảm, giờ đây chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra hình ảnh hai khúc xương trắng hếu lắc lư qua lại.

“Đến huyệt mộ kia còn cần ta dẫn đường sao? Đới Bằng mi cũng có thể a, là cái chỗ mi suýt nữa bị tông chết đó!”, Trông thấy họ Đới tức đến thở không ra hơi, Thủy Căn cố ý cay nghiệt nói.

Họ Đới quả nhiên thay đổi sắc mặt, muốn chửi ầm lên.

Tiểu Lương vội vàng vỗ vỗ bả vai Đới Bằng, lại từ trong một cái cặp công văn móc ra một xấp tiền mặt, trịnh trọng đưa tới trước mặt Thủy Căn.

“Đây là 3 vạn tệ, chúng tôi đang vội cần sự giúp đỡ của Ngô tiên sinh, trước tiên muốn tỏ chút thành ý.”

Thủy Căn trợn tròn mắt, một xấp tiền mặt dày như vậy, lớn đến từng này tuổi, cậu lần đầu tiên nhìn thấy, giúp người ta làm cái gì mà được nhiều lợi đến như thế? Giết người phóng hỏa? Hay là cướp đoạt dân nữ a?

“Tôi luôn mơ thấy gia phụ khóc lóc kể lể với tôi muốn về nhà, vì vậy tôi mời thầy phong thủy, ông ta nói gia phụ chết yểu nơi đất khách quê người, phải cúng bái hành lễ tiến hành siêu độ, hơn nữa cần một đồng nam sinh vào tháng quỷ làm người dẫn hồn, như vậy mới có thể đưa gia phụ trở lại cố hương. Thật may mắn Ngô tiên sinh đây sinh vào đầu tháng quỷ, người âm khí nặng kỳ thực lại là nhiều phúc nhất, bách tà bất xâm. Tuy chỉ cần cậu khoảng một vài giờ, nhưng để tỏ thành ý của mình, tôi nguyện ý dùng ba vạn tệ này làm tạ lễ, cám ơn cậu giúp đỡ một người làm con như tôi có thể tận hiếu với cha mình.”

Ngô Thủy Căn nhìn chằm chằm vào xấp tiền, nuốt nước miếng, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Thực xin lỗi, tôi không thể giúp ông việc này, ông hãy tìm người khác đi a!”

Hài tử này từ nhỏ gặp nhiều truyện xui xẻo đã quen, miếng ngon lớn như vậy bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, chưa biết chừng rơi trúng sẽ gãy cổ a, trực giác Thủy Căn nói: Tiền này không được lấy!

Tiểu Lương bị cự tuyệt, lại không hề nổi giận, khúc dồi trên mặt vặn vẹo, vẻ bên ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tình huống khẩn cấp, trong vòng trăm dặm thật sự tìm không ra người phù hợp hơn cậu, tiền tài đã không thể lay động được Ngô tiên sinh, tôi đây đành phải để cậu thiệt thòi một chút”, nói xong từ trong ngực áo móc ra một khẩu súng ngắn đen bóng, chĩa thẳng vào thái dương Thủy Căn.

Bây giờ có đánh chết hài tử cũng không tin, cái loại người hung hăng này là con của vị giáo sư Lương kia.

Lại nhìn Đới Bằng, trông thấy “Tiểu Lương” đã giơ thứ vũ khí kia ra, rất đắc ý a, học bộ dáng khúc dồi, quệt miệng nói: “Để mặt mũi cho mi mà mi không cần, phải cầm súng buộc mi mới biết được chính mình bao nhiêu phân lượng?”

Hai ngày nay Thủy Căn cũng đã xem nhiều phim, đầu hăng hái nghĩ có thể trở tay đoạt súng, kết quả khúc dồi chết tiệt giơ chân đạp một cước lên đầu gối Thủy Căn, bắt cậu quỳ xuống, lại bóp cò khẩu súng giảm thanh, viên đạn xoẹt qua vành tai Thủy Căn, cắm vào tường đất đằng sau, phát ra một tiếng “phụp”.

Lỗ tai Thủy Căn tê rần, lập tức đần ra tại chỗ…

Khi Lý Lập từ cửa hàng tạp phẩm đầu thôn mua một bao thuốc lá trở về, một chiếc xe tải màu đen vọt qua sát bên người cậu ta. Vừa vào cửa, cậu ta phát hiện Thủy Căn đã chạy đi đâu mất, chỉ có TV vẫn còn bật, cương thi cả đàn cả lũ từ ống nước chui lên.

“Xú tiểu tử, đi mà cũng không thèm tắt TV.” Lý Lập không có quá để ý, tắt VCD, thảnh thơi ngã xuống giường ngủ bù.

Nửa đêm 12h, từng đám mây đen che khuất ánh trăng, xem ra ngày mai sẽ có mưa to. Trên ngọn núi hoang vu, chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng gió xuyên qua hang núi, nghe như tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.

Khi Thủy Căn bị túm từ trên xe xuống, mắt với miệng đều bị bịt băng dính. Hai tay thì bị trói gô lại sau lưng.

Khi băng dính ở mắt được xé ra, cậu phát hiện mình đang ngồi ở chính giữa huyệt mộ.

Thủy Căn vô cùng lo lắng nhìn xung quanh, tòa cổ mộ chưa được đào bới xong, lại thêm một vụ án mạng quỷ dị, theo lý thuyết hẳn là phải có người trông coi, thế nhưng những kẻ bắt cóc này áp giải cậu một đường thông suốt vào đây, mấy kẻ trông coi cổ mộ này m* nó ăn c*t cả rồi? (em này thật thô bỉ =)))) )

Trong huyệt mộ rộng lớn cũng không phải chỉ có một mình cậu, ngoại trừ khúc dồi cùng vài tên thuộc hạ áo đen của hắn, và Đới Bằng ra, còn có ba người nữa.

Ba người này Thủy Căn đều nhận ra, đều là nhân viên tạp vụ trước kia làm việc trong đội xây dựng. Bọn họ không bị trói, xem ra đã bị tiền bạc mua chuộc, tự nguyện đến đây, nhưng khi nhìn thấy Thủy Căn bị trói gô, bọn họ đều hai mặt nhìn nhau, kinh nghi bất định.

Khúc dồi nhìn Đới Bằng ra hiệu, cái tên vị hổ tác trành(1) (giúp kẻ xấu làm điều ác, tương tự trợ Trụ vi ngược) kia lập tức nói với ba người nhân viên tạp vụ: “Ngô Thủy Căn hôm nay định ăn cắp xe của ông chủ Lương, may mà chúng tôi kịp thời phát hiện. Nếu không phải sợ trễ canh giờ làm pháp sự, chúng tôi đã sớm đem hắn đến đồn công an.”

Đới Bằng dù thế nào vẫn là con trai chủ tịch huyện, ba người kia tuy kinh ngạc Thủy Căn là một hài tử thật thà như vậy, cư nhiên lại đi ăn cắp xe, cũng rốt cuộc không có nói ra dị nghị.

Rất nhanh, pháp sự bắt đầu.

Một tên thuộc hạ của khúc dồi thuần thục dùng chu sa đỏ thẫm vẽ ra một đồ đằng tựa như thái dương trên mặt đất huyệt mộ, lại đem bốn chén đèn dầu đặt ở bốn góc.

Tiếp theo, ba người kia bị bịt kín mắt, sau lưng mỗi người đều có một người chỉ dẫn bọn họ giơ cánh tay, mò mẫm đi về phía trước,

Thủy Căn ra sức lắc đầu, bởi vì cậu thấy rõ ràng, khi ba người kia chia ra đi về các hướng tây, nam, bắc, đất trên bề mặt vách huyệt đều rơi lả tả, từ từ xuất hiện ba cửa động đen ngòm – giống hệt như cái động nơi giáo sư Lương bị hại.

Thủy Căn hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn ba người chậm rãi tới gần huyệt động lần lượt bị ba đám khói đen thoát ra vây lấy.

“AAA—!!!!”, tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế chấn động màng nhĩ, phát ra âm thanh run rẩy như giáo sư Lương bị giết hại kia.

Thân thể Ngô Thủy Căn co giật, nhìn thấy huyết nhục chậm rãi bị lột xuống khỏi thân thể ba người, từng chút một lộ ra khung xương đỏ lòm bên trong.

Khó hiểu ở chỗ, bộ phận bị lột đi của ba người này cũng khác nhau, một người là hai cánh tay, một người là thân thể, người cuối cùng là cái đầu. Dường như mỗi người chỉ bị lấy đi huyết nhục ở một nơi mà thôi.

Thủy Căn phát hiện đợt tập huấn đặc biệt mấy ngày nay của mình đã hoàn toàn thất bại, dù hiệu ứng vi tính rất thật, cũng không sánh được với sự kích thích khi chính bản thân mình trải nghiệm.

Đứng dưới đáy huyệt, màu máu tươi đỏ thẫm trước mắt, mùi máu tanh tràn ngập khoang mũi, mỗi một lỗ chân lông co rút trên người cậu đều rõ ràng cảm nhận được sự tàn sát khủng khiếp này.

Bất quá cậu so với Đới Bằng còn mạnh mẽ hơn nhiều, lúc trước nhìn hắn kiêu ngạo như vậy, còn tưởng rằng hắn biết rõ trong đêm sắp sửa xảy ra truyện gì!

Rốt cuộc, đến khi thân thể ba vật hiến tế bị gặm cắn, tiểu tử này rõ ràng sợ tới mức quỳ sụp xuống đất, khóc đến méo mó mặt mày, cậu đang đứng rất xa cũng có thể nghe được tiếng nước tiểu của hắn chảy ào ào phía dưới (ewww~ ghê).

Thế nhưng khúc dồi cùng thuộc hạ của hắn lại không hề sợ hãi, ngược lại, còn hưng phấn đến mức cánh mũi phập phồng, không kiềm chế được mà hàm răng run rẩy.

Thật từ từ, ba thân thể không trọn vẹn cuối cùng bất động, khói đen vây lấy bọn họ chậm rãi chuyển màu đỏ hồng, bay tới phía trên Thủy Căn, ba đám khói hồng hội tụ cùng một chỗ, chậm rãi kết thành một nhân hình. Nhưng hình người này vẫn khuyết thiếu hai bên đùi.

Khúc dồi lấy ra từ ngực áo một cái bình sứ đen nhánh, tại vách tường phía đông nơi giáo sư Lương bị giết hại đổ một dòng chất lỏng đậm đặc.

Một đám khói hồng hiện ra từ dòng chất lỏng, cũng chầm chậm nhẹ nhàng bay tới. Vì vậy sương mù hình người cuối cùng cũng dài thêm hai cái đùi, hội tụ hoàn chỉnh, chậm rãi hướng về phía Thủy Căn đang không thể nhúc nhích.

Người ta đều nói hồng vận trên đầu là điềm lành, ngược lại trên đầu cậu có một đám hồng vân, mẹ nó điềm lành ở đâu ra hả? Bốn đám khói chết người tụ lại một chỗ, nhất định là càng mạnh, đến lúc đó chắc chắn sẽ đem cậu gặm đến mẩu vụn cũng không chừa.

Không biết nếu học theo Đới Bằng kia, trong đũng quần cũng làm một bãi gì đó, nó có thể hay không ngại mùi nặng, không thèm gặm nữa?

“Đới Bằng! Con mẹ mi, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho mi! Mi chờ đấy!”, Ngô Thủy Căn bị bịt miệng, nói lời trăn trối cuối cùng trong câm lặng, nhắm mắt lại chờ chết.

Làn da căng thẳng cảm nhận được khí tức của đám mây đỏ quỷ dị, lướt qua một mảnh ấm áp, giống như từng lỗ chân lông trên da đều bị mở ra, sau đó có ngàn vạn cây châm mảnh thi nhau chui vào bên trong.

Thủy Căn đau đớn lăn lộn trên mặt đất, lúc này tựa hồ có người đang bên tai cậu nhẹ giọng nỉ non: “Là ngươi ư?” Sau đó ngàn vạn cây châm ấy đột nhiên rút ra ngoài.

Thủy Căn toàn thân hư thoát mắt mở không ra, sau khi nghe thấy hình như là Đới Bằng hét thảm một tiếng, liền rơi vào trong bóng tối vô tận…

Khi cậu một lần nữa mở mắt ra, phát hiện dây thừng toàn thân đã được gỡ ra, cậu đang nằm thẳng ở ghế sau xe, có người ở bên thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt ve mái tóc loăn xoăn như lông cừu của cậu.

Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra chủ nhân cánh tay chính là Đới Bằng. Hắn nhận thấy Thủy Căn đã tỉnh, đang nhìn hắn cúi đầu chăm chú mà nhìn Thủy Căn.

Phản ứng đầu tiên của Ngô Thủy Căn là, mình chưa chết, con m* nó thật là tốt!

Phản ứng thứ hai chính là, sao cậu lại nằm trên quần thằng này, thế này chẳng phải là dính một đầu đầy nước tiểu hay sao?

Thủy Căn định ngồi dậy, lại bị Đới Bằng gắt gao đè lại không tha. Cái tên thiếu gia như bạch trảm kê này từ lúc nào mà khỏe thế.

“Con mẹ mi, thả ta ra!”

Đới Bằng không trả lời, thế nhưng bàn tay đang nắm tóc Thủy Căn bỗng xiết chặt, kéo Thủy Căn lại, cúi đầu hung hăng ngậm lấy đôi môi Thủy Căn.

Một dòng máu tanh tràn vào miệng thiếu niên, không chỉ thế, tiếp theo đó đầu lưỡi Đới Bằng cũng duỗi vào, cùng Thủy Căn quấn quít, liều chết triền miên.

Thủy Căn ô ô giãy giụa, cậu mở choàng mắt, phát hiện mình cùng Đới Bằng đang chăm chú nhìn nhau.

Đôi mắt của Đới Bằng rất đẹp, nếu không có thói lưu manh, cũng coi như là một thiếu niên anh tuấn đoan chính. Thế nhưng giờ phút này, vẫn là đôi mắt kia, trong ánh mắt lại toát ra sự tàn nhẫn cùng hung bạo, làm cho người ta không rét mà run.

Nhìn sắc đỏ đang dần dần bao phủ đôi mắt – sắc đỏ giống hệt như đám mây ăn thịt người kia.

Thủy Căn rốt cục giữa lúc môi lưỡi dây dưa, giãy giụa hỏi: “Ngươi là ai?”

.

(1)vị hổ tác trành: Cố sự liên quan đến câu này: ngày xưa, trong một sơn động nào đó, có một con hổ vô cùng hung dữ. Có một ngày, nó bởi vì không có gì ăn, cảm thấy vô cùng khổ sở. Thế là, nó đi ra khỏi sơn động, đến sơn thôn gần đó kiếm thức ăn. Đúng lúc này, con hổ thấy ở sườn núi cách đó không xa có một người đang đi tới, liền nhảy đến cắn chết người kia, đem thịt hắn ăn sạch. Nhưng con hổ vẫn thấy chưa đủ, nó bắt quỷ hồn người kia phải tìm một người khác để nó ăn bằng không nó sẽ không để quỷ hồn người nọ được tự do. Quỷ hồn bằng lòng. Thế là, hắn liền dẫn đường cho hổ, cuối cùng cũng gặp người thứ hai. Lúc này, quỷ hồn kia vì tự do của bản thân mà giúp hổ giết người. Hắn đi trước mê hoặc người mới gặp, sau đó đem dây lưng người nọ cởi ra, cởi y phục để cho hổ ăn được dễ dàng. Quỷ hồn này giúp hổ ăn thịt người, nên được gọi là “ma cọp vồ”. Người sau dựa vào cố sự này, đem chuyện giúp kẻ xấu làm việc tàn ác gọi là “vị hổ tác trành”. Còn một cố sự nữa nhưng dài quá nên ta lười edit a)

Mà Cuồng tỷ cũng khéo chọn thật, lúc edit cái cố sự liên quan đến câu “vị hổ tác trành” ta mới hiểu tại sao tỷ ấy dùng câu đấy mà ko dùng câu gì đại loại như “trợ Trụ vi ngược” a, hóa ra cái cố sự cũng đầy tính huyền huyễn và có chút kinh dị nếu các nàng chịu khó nửa đêm ngồi tưởng tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.