Sáu người Phi Thiên gần như kiệt sức sau bốn tiếng trên đường mòn. Theo tấm bản đồ, họ còn một phần tư chặng đường nữa mới tới Cây Cầu Vĩ Đại. Trong khi đó, ánh sáng ngày càng rời xa khu rừng rậm rạp. Nhưng mọi người đều rã rời chân tay, lê bước không nổi chứ đừng nói chiến đấu. Cực chẳng đã, cả bọn đành tạm nghỉ bên dòng suối nhỏ chảy dọc theo đường mòn. Ai nấy tìm chỗ nghỉ ngơi, riêng Vô Phong kè kè công chúa. Nhìn tên tóc đỏ, Lục Châu lại nhớ chuyện trong hoàng cung.
Có một sự thật là Lục Châu không thích những nhân viên phục vụ hoàng cung, không phải vì khác biệt địa vị, mà vì họ luôn để mắt tới nàng. Đa phần bọn họ quan tâm sự an toàn của nàng, nhưng không ít người thích vẽ ra vài câu chuyện hoang đường để gia tăng hương vị cho những cuộc tán gẫu của họ. Nàng cố gắng trở nên hoàn hảo; công chúa hoàn hảo, Thánh Sứ hoàn hảo. Khi hoàn hảo, sẽ chẳng ai có thể chê trách hay buông lời bịa đặt. Đôi lúc nàng cảm giác mình giống một món đồ quý hiếm cần được đánh bóng thường xuyên.
Và giờ Vô Phong đang lặp lại mấy hành động khó ưa đó. Công chúa đi đâu, hắn theo đấy, gần như không cho nàng chút riêng tư. Hắn tự coi mình là một bảo mẫu đang chăm sóc một em bé dễ bị tổn thương. Song Lục Châu không muốn phàn nàn vì sợ hắn tự ái. Nàng là một người cầu toàn, không muốn phiền lòng ai và không muốn ai phiền lòng về mình.
Lục Châu vớt nước lên mặt cho tỉnh táo. Nàng đang nghĩ cách rời khỏi đường mòn càng nhanh càng tốt. Nhưng chưa nghĩ được gì thì một tiếng động lạ cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng. Nàng quay lại và nhận ra Vô Phong đang thổi sáo, mười ngón tay ngượng ngịu bấm lỗ hơi. Ai mới tập tành chơi nhạc đều sản xuất ra mấy âm điệu chối tai như thế. Lục Châu hỏi:
-Anh lấy sáo ở đâu thế?
-Của ông già Lộc Tục. Thằng nhóc Trần Toản mượn cái này từ lâu lắm, mãi mới trả. Ổng đưa nó cho tôi, bảo sẽ có lúc cần.
Nói rồi Vô Phong thổi tiếp. Tiếng sáo chẳng ngân nga cũng không réo rắt mà cứ khìn khịt như ngạt mũi. Lục Châu muốn hắn dừng ngay cái trò này lại, cơ mà sợ hắn tự ái nên thôi. Mãi một lúc, tên tóc đỏ mới để ý ánh mắt khó chịu của nàng, hắn cười:
-Khó nghe lắm hả?
Công chúa gật đầu. Vô Phong gật gù rồi… thổi tiếp. Lục Châu nghẹn họng bởi nàng cứ nghĩ hắn sẽ biết ý mà ra chỗ khác. Bất quá với tính cách của mình, nàng chẳng muốn nói thẳng. Mãi một lúc sau, tên tóc đỏ ngừng thổi đoạn nói:
-Cô nên bảo tôi ngừng thổi hoặc đi ra chỗ khác cho đỡ phiền mới phải chứ?
Lục Châu bất ngờ. Nàng không thích thật nhưng cũng chẳng bao giờ phát ngôn những lời khó nghe ấy. Nàng lắc đầu:
-Tôi không có ý đấy. Chỉ là bây giờ… nó không hợp. Anh biết đấy, thú dữ sẽ mò tới. Ừm, với cả… mọi người đang mệt mỏi…
Nói đến đó, nàng bất giác ấp úng. Bản thân nàng không hiểu tại sao mỗi lần đối diện Vô Phong, cái lưỡi của mình cứ dính chặt vòm họng. Tên tóc đỏ nhìn nàng, sau nói:
-Chim trong lồng.
-Xin lỗi, anh nói gì cơ? – Lục Châu nheo mắt.
-Chim trong lồng. – Hắn lặp lại – Công chúa là chim trong lồng, tôi chưa bao giờ thấy cô tự nhiên cả.
-Tôi xin lỗi, nhưng… tự nhiên… ý anh là sao?
Cái cổ Vô Phong gập xuống như vừa bị búa tạ giáng vào đầu. Công chúa thông minh hơn hắn gấp vạn mà không hiểu nổi một vấn đề nho nhỏ. Tên tóc đỏ tặc lưỡi:
-Biết nói sao nhỉ? Tôi cảm giác cô đang gồng mình quá sức. Thay vì nói “không”, cô thường dông dài, như “tôi nghĩ là”, “tôi cho rằng”, “tôi thực sự”, nhiều thứ linh tinh khác nữa. Tóm lại, cô là chim trong lồng, cái lồng danh phận. Tôi nói phải chứ?
Lục Châu cười nhạt, ánh mắt lơ đãng theo dòng suối. Cái lồng danh phận? Phải, nàng biết và biết rất rõ, không cần người khác phải chỉ điểm. Và lời lẽ của công chúa dần nhuốm màu hậm hực:
- Tôi là công chúa, là con hoàng đế, tôi phải khác người thường. Hơn nữa tôi đang thực thi trách nhiệm và đại diện bộ mặt đất nước, rất nhiều người theo dõi tôi. Anh nói đúng, đó là cái lồng. Nhưng bản thân tôi tạo ra cái lồng ấy, tôi chấp nhận sống với nó.
Tên tóc đỏ lúc lắc đầu:
-Cô chỉ tháo bỏ cái lồng ấy trước mặt Chiến Tử, đúng chứ?
Hắn cố tình bới móc nỗi phiền muộn bấy lâu của Lục Châu. Công chúa nổi đóa, mặt đỏ bừng:
-Phong! Anh… anh…!
Tên tóc đỏ cười khành khạch:
-Đó, ít nhất cô nên giận dỗi như vậy! Như vậy rất tốt cho sức khỏe!
Miệng nói chân chạy, Vô Phong lủi thật nhanh trước khi công chúa kịp lên tiếng. Nàng nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn giận dữ. Tại sao hắn khơi khơi chuyện mà chẳng chút ngượng ngùng? Hắn nói thế là có ý gì? Không lẽ hắn ghét Chiến Tử? Hàng trăm câu hỏi luẩn quẩn trong suy nghĩ của nàng. Tuy là công chúa nhưng nàng vẫn có bản tính đa sự của phụ nữ, chỉ khác nàng không bao giờ thể hiện nó ra ngoài như Tiểu Hồ mà thôi.
Danh phận à…
Đúng là Lục Châu đã lựa chọn cách sống. Nhưng nàng không thể lựa chọn cảm xúc khi sống như thế.
Chim trong lồng vốn không bay được lâu.
Chợt nghe tiếng thú rừng lơ lửng bên tai, Lục Châu vội đốc thúc cả đoàn lên đường. Cả đám lẽo đẽo theo gót công chúa dù sức lực đang dần cạn. Hơi thở rừng ngày càng lạnh buốt, nỗi sợ hãi màu xanh len lỏi khắp tâm trí. Cây cối hai bên đường mòn lèn chặt mọi ngõ ngách. Bầy khỉ dữ leo trèo qua những cành cây, hướng đôi mắt to cộ dõi theo con người. Vài con ngoác miệng nhe răng nhọn vàng khè vẻ háu đói. Trông chúng dữ dằn vậy nhưng cũng chỉ là lũ mèo con đáng yêu nếu so sánh với bọn quái vật vô nhãn. Đá sỏi lởm chởm mặt đường trơn nhẫy rêu xanh, Hỏa Nghi mấy lần dập bàn tọa, mặt mũi nhăn nhó vô cùng, lại thêm chiếc cặp sắt to tổ bố sau lưng nên hắn càng bực bội. Lúc khởi hành ai nấy thơm tho sạch sẽ giờ bê bết bùn đất. Khổ sở là thế song con cú Hoa vẫn mải ghi ghi chép chép, thần tình hứng khởi tựa như sắp cho ra một áng thơ bất hủ hay một tiểu thuyết vĩ đại.
Đương mải tập trung nhìn đường, Vô Phong chợt nhận ra Mai Hoa đi sát mình. Hắn vội né sang bên cạnh theo đúng cách một người đàn ông chân chính sợ một tên đồng bóng. Con cú bốn mắt nhoẻn miệng cười với hắn. Vô Phong rợn gáy, tim đập thình thịch. Điệu bộ Mai Hoa không giống dân đồng bóng, nhưng giọng của y thật dễ khiến người cùng giới e ngại. Ngó bản mặt Hoa, khó có thể tin y làm việc trong đội tra khảo Đại Hội Đồng.
Thói cũ bộ phát, con cú vọ bốn mắt lân la với Vô Phong:
-Nói chuyện với nhau đi, sẽ đỡ mệt hơn đấy! Theo tôi biết, cậu mới làm hộ vệ khoảng ba tháng, đúng không?
Tên tóc đỏ trả lời nhát gừng:
-Phải.
-Nghe nói cậu tốt nghiệp hạng xuất sắc ở trường sĩ quan, ấn tượng đấy! Nhưng hình như thành viên Thổ Hành không mấy người học trường sĩ quan, đúng không?
-Biết nhiều quá nhỉ?
-Thời đại này giữ bí mật khó lắm! – Mai Hoa cười.
Vô Phong khịt mũi:
- Anh bạn nên tập trung hơn. Viết nhật ký không kéo dài mạng sống được đâu.
-Não người có hạn, thông tin vô hạn, ít nhất nhật ký giúp ta thông thạo nhiều miền đất, am hiểu nhiều đối thủ.
Nghe vậy, Vô Phong bắt đầu tò mò cuốn sổ của Mai Hoa. Hắn ngỏ ý muốn xem qua, gã bốn mắt vui vẻ cho mượn ngay. Đúng như lời Mai Hoa nói, cuốn sổ không đơn giản chỉ lưu trữ dăm ba chuyện vụn vặt hàng ngày, nó tập hợp tư liệu về những kẻ thù y từng gặp hoặc nghe qua trong đời, những đặc trưng lãnh thổ y từng đặt chân tới. Trong cuốn sổ đề riêng một mục về Liệt Giả, thân thế của gã cùng đồng bọn. Ngoài những cái tên quen thuộc như Ngũ Diệu, Phổ Thành hay Thiên Hải, tên tóc đỏ để ý một nhân vật khác tên Tà. Hắn lẩm nhẩm đọc thông tin:
-Tên: Tà. Tuổi: không rõ. Giới tính: không rõ. Xuất thân: không rõ. Đặc điểm: không rõ. Kỹ năng: quyền thủ. Hả? Hắn là quyền thủ à?
-Lạ, phải không? – Mai Hoa nói – Thời nay gần như chẳng còn quyền thủ nữa.
Nhiều thế kỷ trước, quyền thủ khá phát triển do võ thuật còn thịnh hành. Nhưng sự phát triển của súng ống đã đẩy võ thuật vào dĩ vãng. Ngay cả kiếm thuật và pháp thuật cũng phải dè chừng khoa học kỹ thuật chứ đừng nói tới võ thuật. Thân thể tráng kiện cỡ nào cũng không thể so với một viên đạn, ấy là sự thật hiển nhiên.
-Binh lính liên quân ở lục địa Kim Ngân từng giao đấu với Tà vài lần. – Mai Hoa tiếp lời – Họ nói hắn chỉ dùng võ thuật và rất khó đối phó.
Vô Phong gật gù đoạn trả lại cuốn sổ. Xét ra, Mai Hoa cũng là người dễ chịu, ngoại trừ cái thói tra hỏi chân tơ kẽ tóc. Dù thế, Vô Phong vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt với y. Hắn không tin những kẻ có hành động thân thiện đều là người tốt.
Đường đi bắt đầu lên dốc, cả đám phải bám thân hoặc cành cây mà đi. Nhưng được một quãng, Lục Châu ra dấu hiệu dừng bước. Nàng nhìn quanh, sau nói bằng giọng nhỏ rí:
-Lấy gậy hay bất cứ cái gì có thể chống đất. Đừng bám cây nữa.
-Không bám cây thì lăn xuống đó, công chúa! – Hỏa Nghi thở dài.
Lục Châu chỉ về phía tán lá. Mọi người nhìn theo, họ lập tức hiểu ngay quyết định khó hiểu của nàng.
Hàng chục con đỉa nằm vắt vẻo trên cành cây, con nào con nấy to bằng bắp chân người. Đây rõ ràng là việc quái lạ vì đỉa vốn sống dưới nước. Nhưng dù ở nước hay ở cạn thì bộ dạng kinh tởm của chúng vẫn chẳng thay đổi. Hỏa Nghi méo xệch mồm mép. Đoàn người cúi đầu, bước chân lặng lẽ mà vội vã, hơi thở gấp, tim đập rộn. Phía trên, lũ đỉa dường như đang say ngủ, dịch nhớt từ thân thể chúng liên tục rơi xuống vỗ lộp độp vào vành mũ. Tiếng động khó chịu và bẩn thỉu đó tồi tệ gấp trăm lần tiếng sáo dở toẹt của Vô Phong. “Buồn nôn” chưa phải là từ đủ sức diễn tả loại âm thanh tởm lợm này. Chết tiệt, đừng có mửa ra đây chứ! – Hỏa Nghi ôm miệng. Hắn sợ đỉa nhưng tâm trí không thể không nghĩ về chúng. Hỏa Nghi đành lên tiếng cho đỡ sợ, giọng thì thào song cả bọn nghe rõ mồn một:
-Bọn này hút no máu sẽ to cỡ nào nhỉ?
Tiểu Hồ và Vô Phong đồng thanh gắ gỏng:
-Im đi!
-Tôi ví dụ thôi mà! Việc quái gì phải sợ…
Hỏa Nghi bất ngờ trượt chân vì đạp trúng phiến đá nhẵn, hắn loạng choạng ngã, tay tóm thân cây theo. Lá xào xạc, vài con đỉa đen thui rơi bẹp xuống, một trong số ấy vô tình… hạ cánh ngay trên vai Vô Phong. Con đỉa quằn quại ngóc đầu dậy, cái miệng hình tam giác nhe bộ răng mọc ngược vào trong. Mặt Vô Phong xám ngoét, chân bủn rủn tưởng chừng sắp nhão ra. Hỏa Nghi ngắn mặt, vội sửa chữa:
-Đỉa sợ nước bọt! Bôi lên người nó!
Tên tóc đỏ lắp bắp:
-Thật… thật chứ?
-Tôi đảm bảo! Làm ngay đi!
Nhìn con đỉa nhầy nhụa, bụng Vô Phong sôi òng ọc. Hắn lầm rầm cầu trời khấn đất, nhắm mắt nhắm mũi đưa tay quệt lưỡi rồi bôi lên con vật. Năm người còn lại ngây ngốc nhìn Vô Phong. Hắn vẫn chưa mở mắt, miệng phều phào:
-Nó đi chưa? Nó đi chưa?
-Chưa. – Hỏa Nghi lí nhí.
Sợ nước bọt? Sợ đâu không thấy chỉ thấy con đỉa nổi cơn man rợ. Nó bổ đến, bộ hàm cắm ngập cánh tay Vô Phong. Những chiếc răng xuyên thủng lớp áo dày, đâm xuống da thịt, máu túa màu đỏ thẫm nóng rực. Hắn kinh hoàng, vung tay xuống đất đập liên hồi, mồm chửi bới:
-Con điên này! Tiên sư mày! Bỏ ra, con điên này!
Sau một hồi đánh đập dã man, con đỉa nát bét, thân xác bốc mùi tanh lòm giữa đống nhớt lầy nhầy. Tiểu Hồ quay mặt đi, thiếu chút nữa đã ói mật xanh mật vàng. Tên tóc đỏ lừ mắt với Hỏa Nghi:
-Nước bọt của cậu đấy hả?
Hắn vén tay áo nhoe nhoét mùi thối. Vết cắn chưa sâu nhưng máu chảy không ngừng vì đỉa có khả năng tiết chất chống đông máu. Tàn Thi liền thực hiện công tác y tế, vừa đổ thuốc sát trùng vừa băng bó, mọi hành động diễn ra chưa tới một phút. Nhưng đã quá muộn, bầy đỉa lóc ngóc tỉnh dậy vì đám con người ồn ào, tiếng răng lợi cọ xát rào rào như mưa. Lục Châu hét:
-Chạy!
Cả đám hộc tốc chạy. Đường dốc và rất trơn, nhưng với những con người đang đào thoát vì mạng sống thì nó cũng chỉ là đường bằng. Những con đỉa ngoài kia chỉ là vài cá thể trong số hàng ngàn con đang lơ lửng ở tán lá. Chúng sà xuống rồi lúc nhúc bò theo và khủng khiếp là chúng trườn nhanh như rắn, răng sắc nhăm nhe hút cạn máu con mồi. Mọi người rút kiếm chém lũ đỉa nhưng không xuể. Hỏa Nghi định móc vài khối thuốc nổ thì công chúa ngăn cản:
--Đừng! “Bà ta” tỉnh dậy mất!
-Bà nào?
Lục Châu tóm cành cây leo qua mỏm đá, nàng nói gấp:
-Thần rừng La Bình! Nữ thần sẽ nổi giận nếu chúng ta làm kinh động bà ấy!
-Quái vật, đỉa khổng lồ, giờ đến thần rừng! Nước Xích Quỷ là cái giống gì thế? – Hỏa Nghi nghiến răng.
Mồ hôi túa đầy trán Lục Châu. Không dùng thuốc nổ sẽ chết, dùng rồi còn chết thảm hơn. Nên làm gì đây? Công chúa vẫn bình tĩnh, nhưng thần trí nàng không hề thông suốt.
Đỉa vồ Tiểu Hồ song chưa kịp chạm tới đã bị cô nàng dùng lửa thiêu sống. Mùi thịt cháy khét lẹt bỗng chốc khai thông trí óc Lục Châu. Công chúa hét:
-Tiểu Hồ, đốt cháy con đường này!
Nghe lời công chúa, Tiểu Hồ triển khai Hỏa thuật. Lá khô bắt lửa, sau bùng lên bức tường bỏng rãy chặn bước tiến của lũ đỉa. Lối mòn hẹp biến thành dải lửa màu cam chạy dọc sườn núi. Đàn đỉa đói phía trên biết sợ, vội chui lủi vào những hốc cây tránh hơi nóng thiêu đốt. Nhưng lá mục và cây tươi bọng nước không thể duy trì Hỏa thuật của Tiểu Hồ. Lửa chóng tàn, đỉa lại xuất hiện. Chúng lổm ngổm bâu kín khắp nơi bằng số lượng khủng bố. Lục Châu nhìn quanh, đôi mắt nàng dừng lại phía trái cách đây vài trăm mét, nơi ánh sáng yếu ớt đang le lói. Cảm thấy nó chính là lối thoát, nàng nói gấp:
-Mọi người cứ theo lối ấy, tôi sẽ chặn hậu!
Vừa dứt lời, nàng bèn quay trở lại đối mặt lũ đỉa. Hỏa Nghi gọi:
-Sao lại thế? Từ từ đã, công chúa!
Khuôn mặt công chúa đỏ rực, đôi mắt lấp lóe những tia giận dữ, giọng nói nhẹ nhàng thường thấy đột ngột chuyển thành tiếng gầm tựa sấm nổ:
-Ở ĐÂY TÔI LÀ CHỈ HUY!
Mọi người tái mặt trước cơn giận của Lục Châu. Với Hỏa Nghi và Tiểu Hồ, đây không phải là lần đầu tiên họ chứng kiến công chúa nổi cáu song cảm giác đáng sợ vẫn nguyên vẹn như lần đầu. Vô Phong định phản đối nhưng giờ cũng phải rúm người nghe mệnh lệnh. Năm người nhào về phía ánh sáng, vừa chạy vừa gạt lũ đỉa. Vô Phong ngoái lại nhìn bóng dáng công chúa đang nhỏ dần. Một cô gái yếu đuối đối mặt một đàn đỉa vừa hung dữ vừa bẩn thỉu.
Chim trong lồng…
…vì sao phải tự ép mình như thế?
Đường mòn rung chuyển bởi lũ đỉa háu đói. Lục Châu đã hy vọng mình đối mặt với cái gì đó hùng mạnh chứ không phải đám kinh tởm này.
Nhưng đó là trách nhiệm của một thủ lĩnh.
Nguy hiểm cận kề, tâm trí nàng nhớ lời người thầy trước lúc tới Xích Quỷ…
** *
-Lần này không có cả ta lẫn Chiến Tử, con phải tự quyết định mọi chuyện. – Tây Minh nói – Đó là vị trí của thủ lĩnh.
-Thưa thầy, “thủ lĩnh” là gì?
-Là một danh từ đầy mâu thuẫn.
-Con không hiểu?
Tây Minh lim dim mắt nhớ chuyện cũ:
-Chỉ huy một người hay chỉ huy vạn người đều là “thủ lĩnh”. Có lúc con ở phía sau điều động cuộc tấn công, nhưng nhiều khi con phải đứng đầu chiến tuyến. Thánh sứ là một vị trí như vậy đó.
-Vì sao?
Tây Minh đáp:
-Dưới tay thánh sứ tập hợp những con người khác nhau, tâm tính khác nhau, có người hèn nhát, có người dũng cảm. Nếu con lớn tiếng ra lệnh mà bản thân ăn no ngủ kỹ trong một cái lô cốt thì chẳng ai nghe cả.
-Nói vậy, con phải thường xuyên ở đầu chiến tuyến?
Tây Minh cười ngất:
-Vạn Thế ơi, ý ta không phải thế! Thánh sứ đứng đầu chiến tuyến thì sinh ra các hộ vệ làm gì nữa? Nhưng… với cương vị thủ lĩnh, hãy làm điều đúng đắn nhất.
Lục Châu cúi đầu im lặng. Tây Minh hỏi:
-Này con gái, ta hỏi con nhé, “lính” với “thủ lĩnh”, bên nào quan trọng hơn?
-Là “lính”! – Lục Châu đáp – Không có “lính”, “thủ lĩnh” chẳng thể làm gì. Điều hành quốc gia cũng giống vậy, không có người dân, triều đại của một ông vua sẽ sụp đổ.
Tây Minh bật cười:
-Nói sang cả chuyện trị quốc nữa cơ à? Cái con nói cũng đúng đấy, nhưng chưa đủ. Ta bàn chuyện ấy sau.
Đại Thánh sứ trầm ngâm:
-Có một dạo ta cũng nghĩ thế. Nhưng khi về già, ta nghĩ theo chiều hướng ba phải hơn. “Lính” và “thủ lĩnh” quan trọng như nhau. Không “lính”, “thủ lĩnh” sẽ chết. Nhưng không có “thủ lĩnh”, tất cả “lính” sẽ chết.
-Thầy, điều này…
-Mâu thuẫn hả? Nhưng nó là thực tế. Thủ lĩnh vừa là kẻ dũng cảm, vừa là kẻ hèn nhát. Đôi khi, thủ lĩnh không được phép bỏ rơi đồng đội, nhưng có lúc, ngươi phải hy sinh tính mạng bạn hữu.
Tây Minh nhấp tách trà nóng, ông tiếp lời:
-Cứu đồng đội? Việc làm cao cả. Có điều hành động ấy sẽ quyết định rằng ngươi là kẻ “dũng cảm” hoặc “ngu dốt”. Bỏ rơi đồng đội, một việc làm đáng trách nhưng lại chỉ ra ngươi “hèn nhát” hay “khôn ngoan”.
-Thầy đã từng như vậy?
Đến lượt Tây Minh im lặng. Ông thở dài:
-Đã từng như vậy. Làm lính, ngươi được quyền chọn lựa hèn nhát và dũng cảm, không ai trách ngươi. Nhưng với thủ lĩnh, ngươi buộc phải đóng vai cả hai.
Tây Minh rời đi. Lục Châu gọi với:
-Thầy, vậy làm thế nào mới đúng đắn? “Thủ lĩnh” phải như thế nào?
Ông già gật gù:
-Có một sự thật là việc tranh cãi “thủ lĩnh” hay “lính” quan trọng hơn và “thủ lĩnh” phải ra sao đều xuất phát từ miệng của những kẻ chưa bao giờ ra chiến trường.
** *
Thủ lĩnh phải làm điều đúng đắn.
Nhưng đúng đắn thế nào thì dường như quá sức Lục Châu.
Lục Châu quay lại, thấy mọi người đã ra khỏi ngõ hẹp. Nàng an tâm hơn, tâm tình dần bình tĩnh. Đỉa? Rất đáng ngại, nhưng so với những trận chiến nàng từng trải qua, chúng cũng tầm thường.
Một đống nhơ nhớp tanh lọm xộc tới, tàn lửa trên mặt đất không thể ngăn hàng ngàn con đỉa. Chúng há miệng rít tiếng man rợ, sau lao như tên bắn, đâm thẳng Lục Châu. Cỏ rạp, lá dậy sóng xô cây nghiêng cành. Không gian trước mặt công chúa quánh một màu tối. Nhưng Lục Châu lại muốn chúng xông vào cả loạt như thế. Nàng chống pháp trượng niệm phép thuật, những luồng điện tí tách như hoa nở rực rỡ.
Chim trong lồng biết hót, và hót rất hay.
Lôi Thành khởi phát. Lá chắn điện bao quanh đàn đỉa, cuồng lôi đâm xuyên liên hoàn, thân thể chúng vốn ẩm ướt nên lại càng dẫn điện nhanh. Chẳng mấy chốc, một lượng lớn đỉa đói bị triệt hạ. Nhưng môi trường cây rừng hút Lôi cực mạnh. Lá chắn dần tan, đám đỉa này vừa rớt đài đã có đám khác xồ đến. Lôi Thành không thể dùng liên tục dù có sức ngăn cản vạn vật. Bầy đỉa dồn lại càng lúc càng đông trong khi lá chắn sắp biến mất.
Bỗng thấy chút lửa tàn từ Hỏa niệm của Tiểu Hồ, Lục Châu nhanh trí niệm thuật. Từ đầu pháp trượng, một luồng sét bắn thẳng vào lá mục, lửa tàn được tiếp thêm nhiệt lượng bỗng bùng cháy dữ dội. Lửa bốc cao thành vành đai cháy lan khắp một khoảng rừng, hơi nóng bốc tận ngọn cây. Lũ đỉa bị nướng chín, số khác chịu không nổi phải rút đi. Thấy tình hình tạm lắng, Lục Châu vội vã rời đi. Khu rừng đang bị đốt, sức lửa tàn phá vượt quá dự tính, nàng lo nữ thần rừng sẽ tỉnh giấc. Nhưng ít nhất, nàng đã ra quyết định đúng đắn.
Bỗng “ầm” một tiếng lớn, một bóng đen phá toác mặt đất chui lên. Áp khí hất bay Lục Châu, cô gái đập lưng vào gốc cây. Lục Châu ôm lấy đỉnh đầu choáng váng và nhận ra phía trước mặt là một con đỉa khổng lồ. Trông nó mới tởm lợm làm sao: không mũi không tai, chỉ một cái mồm ngồn ngộn răng như xoáy nước. Chẳng cho nàng cơ hội nàng trấn tĩnh, con đỉa lao xuống, cái mồm rộng ngoác phủ bóng lên Lục Châu. Giờ phút này, công chúa bỗng nhớ lời Vô Phong. Nàng vừa cười vừa buồn cho số phận của mình.
Chết ở đây, rốt cuộc vẫn là chim trong lồng.
Ngay lúc ấy, Vô Phong xuất hiện. Trông thấy con đỉa khổng lồ, hắn vun vút chạy đến, đôi chân cuồn cuộn cuồng phong, “bộc phá” ngấm đầy nội lực. Hắn vung kiếm, Tử Thiết cùng lựu đạn xuyên phá toàn thân con đỉa khổng lồ. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc thổi bay đất đá, san phẳng cây rừng. Lục Châu nhìn hắn, miệng lắp bắp:
-Sao… sao anh quay lại?
-Cô nên gọi tôi ở lại! – Vô Phong cười – Đi thôi, không còn thời gian đâu!
Hắn kéo công chúa trở dậy, tay nắm tay cùng nàng chạy ra khỏi khu rừng. Cảm giác ngột ngạt tiêu biến, thay vào đó là khí trời quang đãng. Phía sau rừng là một con đường rộng lớn trải dài, hai bên là hàng cây rậm rạp. Việc đi lại trở nên dễ dàng hơn nhiều, ngoại trừ một chướng ngại…
Trời đã tối.
Bốn bề bỗng vang dội tiếng gầm. Từ trong hai hàng cây ven đường, hàng trăm cái bóng di chuyển. Lục Châu hét:
-Chạy! Chạy nhanh lên!
Sáu người hộc tốc chạy. Chạy để tới Cây Cầu Vĩ Đại, chạy vì mạng sống. Nhưng những cái bóng còn nhanh hơn họ. Chúng vượt qua họ, vòng lên rồi túa ra đường mòn chặn ngang lối đi. Tiểu Hồ rút vũ khí, song kiếm rực lửa soi rọi vào những thân cây sứt sẹo vì vết cào cấu, mặt đất đầy rẫy dấu chân hung bạo. Trước mặt họ là đàn vô nhãn đông hàng trăm con, chúng chen chau, chân bước lịch bịch, cổ họng khào khào thanh âm vô nghĩa. Bầy đỉa là ác mộng, còn lũ này đích thực là cơn ác mộng khủng khiếp nhất. Cả bọn sợ tái mặt, còn Hỏa Nghi giương bản mặt ngây thơ nai tơ mới đẻ với Lục Châu, tay lủng lẳng những khối thuốc nổ hạng nặng:
-Xin lỗi công chúa, nhưng xin được phát biểu là kệ mẹ thần rừng hay thần núi! Tôi sẽ đốt cả dãy Hoành Sơn này!