Vô Phong rời chợ rác khi trời đã xẩm tối. Nhớ lời dặn dò của Lục Thiên, hắn không trở lại Đảo Sắt Thép mà hẹn gặp Hỏa Nghi trong một quán rượu ở quận Mắt Trắng rồi đưa máy chiếu cho gã(*). Nhờ bài hát Thế Giới Này Thật Lạ và khoảng thời gian bài hát được chuyển vào máy chiếu, họ xác định Hỏa Phu – người soạn bản danh sách Đề Án Ngục Thánh đã quay lại khu thí nghiệm trong năm 7507. Tuy nhiên Hỏa Phu còn sống hay không lại là chuyện khác. Hỏa Nghi tin chắc ông ta đương lưu lạc đâu đấy ở Tâm Mộng:
-Nghĩ mà xem, ổng che giấu thân phận suốt bốn năm, thậm chí trở lại khu thí nghiệm. Lão đến được chợ rác thì có thể ra được.
Tên tóc đỏ gật gù cho là phải. Hỏa Nghi từng đoán đúng nhiều chuyện, thế nên Vô Phong tin gã.
Hỏa Nghi kiểm tra máy chiếu, phân tích dữ liệu thông tin. Gã phát hiện bài hát có nguồn gốc từ một địa chỉ máy tính thuộc Hắc Thủy quốc – một nước thuộc lục địa Băng Thổ. Tên tóc đỏ ngờ vực:
-Sao Hỏa Phu không lưu bài hát vào thẻ dữ liệu, đem nó theo rồi chuyển vào máy chiếu? Làm thế này... khác nào tố cáo mình?
-Có thể lão quên mang thẻ, bí quá nên tải nhạc từ máy tính ở Hắc Thủy. Mẹ tôi nói Hỏa Phu cực kỳ thích bài hát đó, kiểu hâm mộ cuồng nhiệt á!
-Liệu khi nào là người khác mà không phải Hỏa Phu?
-Có thể, nhưng hiếm chuyện trùng hợp lắm, bạn tôi à! Hiếm lắm! – Hỏa Nghi lắc đầu.
Hỏa Nghi cũng khuyên Vô Phong không lạm dụng dòng máu Ngục Thánh( tên tóc đỏ chẳng nhớ đây là lần cảnh báo thứ mấy). Gã rất quan tâm thứ sinh thể màu đỏ xuất hiện trong giấc mơ của Vô Phong và cho rằng nó có thật, không đơn thuần là ác mộng. Tuy nhiên gã không nghĩ đó là trạng thái tâm thần phân liệt, mà cho rằng chính dòng máu Ngục Thánh tạo nên sinh thể nọ. Hỏa Nghi thống kê số lần tên tóc đỏ gặp “nó”, xâu chuỗi các sự kiện rồi kiến giải:
-Lần đầu tiên cậu thấy “nó” là sau vụ Đạt Ba giết người ở Ô Lô Vực(**). Tôi đoán cảnh Đạt Ba giết người tác động mạnh tâm trí cậu, khơi gợi, làm “nó” hình thành. Nhưng “nó” phát triển mạnh nhất khi dòng máu Ngục Thánh lấn át, bồi đắp cơ thể cậu. Chỉ là... tôi không rõ “nó” đại diện nhân cách mới hay nhân cách trong quá khứ. Được rồi, tuần này, tôi sẽ gặp mẹ để hỏi thêm. Chuyên ngành của bà là thần kinh học, có thể mẹ sẽ giúp được gì đấy!
-Nói vậy, nếu tôi tiếp tục lạm dụng Ngục Thánh, cái thứ đó sẽ chiếm hữu tôi?
-E là vậy! Ngục Thánh khiến cậu giận dữ. Con người dễ đánh mất mình khi giận dữ mà!
Về những oan hồn xuất hiện trong khu thí nghiệm, Hỏa Nghi chịu thua. Tại sao người ta nghiên cứu, giam giữ hay thí nghiệm chúng, chỉ những người trực tiếp tham gia Đề Án mới hiểu. Nói cách khác, người duy nhất có thể giải đáp là Hỏa Phu. Nếu tìm thấy tổ chức bán hộp thủy tinh đựng não và người mua nó, họ sẽ tìm được Hỏa Phu. Nhưng thứ này thuộc về thế giới ngầm, Hỏa Nghi không có kinh nghiệm. Vô Phong bèn tìm Lục Thiên.
Tên tóc đỏ không đến Quân Doanh Bờ Tây mà nhờ dịch vụ chuyển phát đưa hộp thủy tinh đựng não cho Lục Thiên. Nửa đêm, hắn gặp gã thống lĩnh qua mạng. Lục Thiên xác nhận hàng đã chuyển tới nơi đồng thời đưa ra kế hoạch:
-Tôi sẽ tìm hiểu. Cậu cũng không cần tới Hắc Thủy quốc, người của tôi sẽ lo. Đằng nào cậu cũng đang giúp em gái tôi tham gia kỳ thi Tổng Lãnh, phải không?
Vô Phong nghe lời gã thống lĩnh. Thực tình hắn chỉ muốn đến Hắc Thủy quốc, nhưng ở Phi Thiên thành còn nhiều việc, hắn không thể muốn là đi ngay. Vả lại nếu đi, hắn chưa biết nên ăn nói thế nào với công chúa và Tiểu Hồ.
...
Người Phi Thiên có truyền thống giành tuần thứ hai của năm mới cho gia đình. Những ngày này, các thánh đường và hoàng cung tấp nập người vào ra. Trong số ấy có Vô Phong và Liệt Trúc. Tên tóc đỏ không hỏi Liệt Trúc chuyện quá khứ hay Ái Nữ. Hắn quan tâm những điều con bé cần, muốn hoặc không muốn. Liệt Trúc vẫn giữ ý định theo đuổi nghiệp thánh sứ. Con bé rất nghiêm túc và tìm hiểu vấn đề khá kỹ càng, không phải sở thích nhất thời.
Sáng thứ ba, Vô Phong dẫn con bé đến Tháp Thánh Sứ thăm ngài Tây Minh. Trên đại lộ, Liệt Trúc nắm tay anh trai thủ thỉ:
-Người ta nói thánh sứ là sứ giả của Đấng Tạo Hóa để giúp đỡ người bất hạnh. Em muốn như thế! Em nghe nói lục địa Kim Ngân chỉ toàn chiến tranh và đói nghèo. Em muốn tới đó giúp đỡ dân chúng. Vậy được không anh?
Tên tóc đỏ bật cười trước suy nghĩ ngây ngô của Liệt Trúc. Nhưng chẳng có gì sai khi con trẻ suy nghĩ thánh thiện. Vô Phong xoa đầu con bé:
-Được chứ! Nhưng chưa đủ! Em sẽ phải chiến đấu, tiêu diệt kẻ xấu! Kẻ xấu ở Kim Ngân nhiều lắm, chúng to ngần này nè! Răng nhọn cỡ này nè! Như ác quỷ á! – Vô Phong dang tay mô tả – Tiêu diệt hết kẻ xấu, Kim Ngân mới yên bình được!
Liệt Trúc lắc đầu:
-Tại sao phải tiêu diệt chứ? Vạn Thế nói “Xấu xa sinh ra từ bất hạnh”. Kẻ xấu vốn là kẻ bất hạnh, nếu giúp họ thoát khỏi nỗi bất hạnh, chẳng phải tốt hơn là tiêu diệt họ?
Vô Phong ngẩn người một lúc, sau cười:
-Phải, bé nói đúng! Không nhất thiết phải tiêu diệt ai hết! Cứ làm những gì em cho là đúng, là phải, nhớ đấy! Nhưng này, phải đi học mới làm thánh sứ được!
Con bé phụng phịu, chừng như muốn anh trai chỉ ra cách làm thánh sứ mà khỏi cần đi học. Nhưng Vô Phong nhe răng cười kiểu “Không có đâu bé ơi! Chấp nhận đi!”. Tên tóc đỏ tiếp lời:
-Đã làm thánh sứ thì phải xa gia đình. Sau này, em sẽ ở Tháp Thánh Sứ, thi thoảng mới gặp chị Tiểu Hồ, gặp anh. Em phải chuẩn bị tinh thần. Cô đơn khó chịu lắm, bé làm được không?
Liệt Trúc không gật cũng chẳng lắc. Con bé đã dự tính chuyện này nhưng chưa biết cách đối mặt. Nó ôm chặt tay Vô Phong như níu kéo thời gian này càng lâu càng tốt. Tên tóc đỏ không chỉ dẫn hay khuyên răn, hắn muốn Liệt Trúc tự quyết định cuộc đời mình. Hắn bế con bé, vừa đi vừa kể về đạo chích không trung, thăng vân tàu hay quái vật không trung. Một ngày yên bình trôi qua.
Khoảng giữa tuần, Tiểu Hồ lôi Vô Phong đi khắp nơi, khi tới tháp giải trí, khi ăn uống, khi đến Vĩ Tiên thành – một thành phố ở phía nam đất nước, cách thủ đô nửa ngày đi tàu điện. Vĩ Tiên thành là cố đô Phi Thiên quốc, lưu giữ nhiều di tích của triều đại Thần Đế. Trên không trung thành phố có nhiều trụ tinh thể bay lửng lơ thu thập năng lượng mặt trời. Đến đêm chúng phát quầng sáng vàng, rọi xuống những pháo đài, tô màu các khúc sông bao quanh cung điện cổ kính. Không khí cố đô nhộn nhịp nhưng có phong vị riêng tư, Vô Phong ngó đường phố, thấy khách bộ hành phần lớn có đôi có cặp. “Biết chọn địa điểm gớm!” – Hắn nghĩ thầm đoạn nhìn Tiểu Hồ đang sánh bước kế bên. Cô gái thi thoảng kéo hắn vào chỗ nọ chỗ kia mua đồ hoặc vui chơi. Sau rốt nàng quàng tay rồi kè kè Vô Phong như khẳng định quyền sở hữu.
Vô Phong đã kể chuyện dưới Tầng 14 cho Tiểu Hồ. Hắn phải lược bớt vài chi tiết như ả điếm tóc hồng hay Thày Dạy Học đâm mình(hắn bịa rằng vết thương trên tay là do bất cẩn). Tuy biết hắn ém nọ nhẹm kia nhưng Tiểu Hồ không căn vặn. Những ngày này, vì sợ Vô Phong rời khỏi Phi Thiên thành nên nàng giữ hắn bên mình càng lâu càng tốt.
Đi hết con đường trải hoa chạy song song cung điện, hai người dừng bước trên cây cầu vắt ngang khúc sông. Tiểu Hồ nhìn bóng Vô Phong in mặt nước, nhỏ giọng:
-Chuyện của anh, hãy để sau kỳ thi Tổng Lãnh, được không? Hắc Thủy quốc hay Băng Thổ đang hỗn loạn, ở đấy anh sẽ gặp nguy hiểm. Vả lại ngài thống lĩnh cũng không muốn anh mạo hiểm. Cứ để ngài ấy lo liệu, anh lo xây dựng sự nghiệp vững chắc, vậy không tốt hơn sao? Trở thành nhân vật có địa vị, mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều! Vả lại ở đây, anh vẫn có thể cải thiện trình độ. Tôi quen nhiều kiếm sĩ giỏi, tôi có thể nhờ họ giúp. Hoặc không anh tập luyện với tôi hay Chiến Tử cũng được!
Tên tóc đỏ cười trừ không đáp. Hắn mong ông già Hỏa Phu ở nơi nào đó dễ tìm và Lục Thiên có thể túm cổ lão đem về Phi Thiên thành. Nhưng phần trăm xảy ra chuyện ấy quá thấp. Hắn không hình dung nổi mặt Tiểu Hồ ra sao khi phát hiện hắn lặng lẽ rời thủ đô mà không lời từ biệt. Thú dữ sẽ xé xác mình! – Hắn nổi da gà.
Đương nghĩ cách đối phó Tiểu Hồ, Vô Phong chợt nhận ra cô gái chống khuỷu tay lên lan can, kiễng chân rồi hôn lên má phải của hắn. Cô gái hôn thật dài, thật lâu, đủ để Vô Phong nhận ra nàng chẳng còn giấu giếm điều chi, đủ để một gã cà tẩm như hắn phải hiểu vấn đề. Dứt cái hôn đó, Tiểu Hồ quay ngoắt đi nơi khác, giọng ngập ngừng:
-Mỗi ngày tôi sẽ làm đồ ăn cho anh. Đỡ tiền ăn ở trường sĩ quan... à không, tối thì tự lo nhé! Tôi chỉ làm bữa trưa thôi!
Trong lúc nói, những ngón tay Tiểu Hồ bẽn lẽn đan cài nhau, má hây hây đỏ. Vô Phong thấy nàng đáng yêu quá, lòng gục đầu than khổ. Hắn dợm nghĩ chuyện buông xuôi tất cả và ở lại Phi Thiên thành. Tương lai tươi đẹp cùng đoạn kết yên bình sẽ đến với hắn. Hắn nên như vậy. Hắn xứng đáng được như vậy.
Tiểu Hồ chẳng muốn thấy Vô Phong gặp nguy hiểm. Công chúa cũng thế.
Thứ bảy của tuần thứ hai, Vô Phong hẹn hò với công chúa như đã hứa(***). Lục Châu chẳng dư dả thời gian nên cuộc hẹn loanh quanh ở Phi Thiên thành và vùng ngoại ô. Vô Phong ngạc nhiên khi nàng dẫn hắn đến tòa thánh đường bỏ hoang phía đông quận Mắt Trắng. Nơi này không ai qua lại vì bị đồn ma mãnh, trước nay chỉ đám ba người Bất Vọng dám mò tới(****). Hồi nhỏ, Lục Châu thi thoảng trốn khỏi hoàng cung rồi tình cờ phát hiện chỗ này sau nhiều lần lang thang. Vô Phong gật gù:
-Vậy ma quỷ chỉ là đồn đại, nhỉ?
-Không, “họ” có thật. Thi thoảng “họ” xuất hiện lúc nửa đêm. Tốt nhất đừng làm phiền “họ”.
Công chúa cười tươi còn Vô Phong sun vòi. Tên tóc đỏ chưa quên đám oan hồn ở khu thí nghiệm. Gặp lại chúng, khéo hắn chết giấc.
Rảo chân thăm thú một hồi, Vô Phong thấy nơi đây không quá đáng sợ. Dưới gạch vụn, cỏ dại mọc lan, leo khắp cột trụ, kết trảng xanh rậm rì ươm những đóa Bạch Tuyết trắng phau thảng mùi thơm dịu. Vô Phong bật cười khi thấy mớ vỏ bia thùi lùi bám bụi ở góc thánh đường, niên hạn sản xuất ngót ba thập kỷ. Sau cùng, hắn cùng công chúa nghỉ chân trên một bức tường đổ nằm đè lên đống gạch vụn. Trên đầu họ, tuyết luồn kẽ nứt ở mái rỏ từng dòng li ti. Được một lúc, công chúa cất lời:
-Mấy hôm rồi... cha tôi cứ nhắc chuyện Vi Hàn. Ông muốn tôi tìm hiểu anh ta. Anh biết đấy! Những ông bố mà!
-Vậy cô...
-Mặc Vi Hàn chứ! – Công chúa lắc đầu dứt khoát – Mắt tôi để ý người khác rồi! Người đó ở ngay cạnh tôi, thường kể về những chuyến phiêu lưu, những con quái vật không trung và thăng vân tàu.
Vô Phong gãi gãi tóc, mắt nhìn đông nhìn tây. Công chúa bật cười trước bộ dạng ấy. Nàng sán lại gần, mắt nhìn mắt hắn, môi hồng khẽ mấp máy:
-Tôi bận, hiếm khi rảnh. Cho tôi thêm nhiều thời gian hơn, được không? Ngày nào đó, anh sẽ rời khỏi đây và làm đạo chích không trung. Nhưng đừng sớm quá! Từ giờ tới kỳ thi Tổng Lãnh, mỗi ngày chúng ta gặp nhau một chút, hoặc nói chuyện điện thoại cũng được. Anh không phiền chứ?
-Cô bận thế, sao có thời gian?
Lục Châu im lặng. Bỗng nhiên nàng chống tay, rướn người hôn má trái Vô Phong. Đôi môi nàng lướt nhanh tựa gió thoảng, lưu lại vết son mờ cùng tâm tình vụng trộm. Sau cái hôn, nàng dòm tên tóc đỏ lâu thiệt lâu, tới nỗi hắn phải gượng gạo quay đi. Công chúa cười khùng khục rồi ôm cổ hắn, hơi thở phập phù trên mái tóc đỏ. Lục Châu bạo dạn, trái hẳn tính cách luôn giữ ý của mình. Nàng thì thầm:
-Luôn có thời gian cho anh, Phong à! Tôi hứa.
Dứt lời, nàng lại hôn má trái hắn thêm lần nữa. Tên tóc đỏ thừ người. Gã đàn ông tham lam trong Vô Phong thôi thúc hắn ở lại Phi Thiên thành. Biết đâu thế gian sẽ lại sinh chuyện cổ tích? – Hắn mơ mộng.
Kỳ nghỉ lễ cuối cùng cũng kết thúc, thế giới Tâm Mộng trở lại nhịp sống thường nhật. Vô Phong tiếp tục công việc trợ giảng tại Học Viện Sĩ Quan. Mỗi ngày hắn đến trường với quân phục màu xám, tay xách cặp đựng hồ sơ học viên. Bữa trưa của hắn hiếm khi yên bình vì gã học viên Xung Lệnh liên tục săn vắn, hỏi han nọ kia về kiếm thuật. Ngoài Xung Lệnh, nhiều tay học viên khác cũng đón lõng, mời hắn làm gia sư riêng cùng mức lương hậu hĩnh. Vô Phong từ chối tất cả. Hắn không thích, cũng không thừa thời gian vì cuối tuần phải làm đại diện quỹ từ thiện của Xung Am. Năm mới vui vẻ, tâm tình con người tốt hơn, các giảng viên trường sĩ quan cũng bớt mặt nặng mày nhẹ với tên tóc đỏ trừ ông già Tra Lương(*****). Bỏ qua chuyện Tra Lương thi thoảng tọng vào mặt vài xấp bài kiểm tra, công việc của Vô Phong tạm gọi là ổn. Tháng 1 tà tà trôi đi theo tuyết trắng.
Sang tháng, ngài Tây Minh đăng ký cho Liệt Trúc đi học. Các trường ở Phi Thiên quốc bắt đầu từ tháng 2, con bé nhập học đúng ngày khai giảng. Vô Phong nghỉ một buổi để đưa con bé tới quận Trăng Khuyết. Lần đầu chứng kiến trường lớp, Liệt Trúc khá bỡ ngỡ, tâm tình thiếu thoải mái. Vô Phong nắm vai đứa nhỏ, cười:
-Cố lên! Học thật giỏi, ba năm tới bé sẽ vào Tháp Thánh Sứ! Tin anh đi, bé sẽ là thánh sứ vĩ đại nhất, hơn bất cứ ai! Hơn cả ngài Tây Minh nữa!
Liệt Trúc nhoẻn miệng cười rồi dự lễ khai giảng. Con bé tự lập từ sớm, Vô Phong cũng bớt lo lắng.
Sau dịp năm mới, mọi sự quan tâm đổ dồn vào kỳ thi Tổng Lãnh. Truyền thông liên tục đưa tin về cuộc thi, giới thiệu ứng cử viên sáng giá của từng khối liên minh. Trong Khối Ngũ Giác, cái tên Lục Châu sáng giá nhất và được kỳ vọng nhiều nhất. Hết giờ làm việc, Vô Phong lại tới Tháp Thánh Sứ, quan sát công chúa tập luyện cùng Chiến Tử và Tiểu Hồ. Hắn nhận ra vô vàn cái nhìn đang theo dõi Lục Châu. Kỳ vọng, ngưỡng mộ, nghi ngờ, đố kỵ, ganh ghét... đủ thứ nhắm tới nàng.
Dù vậy, công chúa không hề than phiền và luôn tươi cười mỗi khi thấy Vô Phong. Rắc rối với tên tóc đỏ cũng từ đây mà ra. Hắn không thể nở nụ cười trọn vẹn với Lục Châu vì ánh mắt Tiểu Hồ lườm lườm sau gáy. Hắn cũng không thể nói chuyện đàng hoàng cùng Tiểu Hồ vì công chúa thường chen ngang cuộc đối thoại một cách có chủ ý và... hợp lý. Nhưng thay vì đối đầu nhau, hai cô gái quay ra đổ lỗi Vô Phong, cho rằng chính hắn gây nên tình trạng này. “Anh biết không, tôi ghét nhất những tên lăng nhăng và muốn thiêu sống từng gã!” – Tiểu Hồ ghé tai hắn thủ thỉ. Còn Lục Châu tỏ vẻ hệ trọng “Đùa giỡn tình cảm người khác là tội ác đấy! Tôi hy vọng anh không phải loại người đó, Phong à!”. Vô Phong há hốc mồm ngẩn tò te, nghĩ mình gây nên tội tình thật. Và sai lầm lớn nhất của hắn là nhờ ông bạn Hỏa Nghi tư vấn chuyện tình cảm.
-Sao? Cậu với Tiểu Hồ á? Khi nào? Mà tại sao lại thế? Này, vừa năm mới, đừng kể chuyện kinh dị nhé! – Giọng Hỏa Nghi thất thanh qua điện thoại – Ơ... thế là thật hả? Thế thú dữ ăn mất bộ phận nào rồi? Hố hố! Sao cơ? Cả công chúa nữa? Mới đầu năm, đừng kể chuyện cười, bạn tôi ơi! Ơ... hôn thật hả? Này, thằng khốn nạn, cậu chuốc bùa mê thuốc lú gì cho công chúa? He he, chuyện vui rồi đây! Bắt cá hai tay thôi, tội gì chứ? Đùa thôi, đừng giận! Nhưng với tư cách bạn bè, tôi khuyên cậu nên chọn theo tiêu chí vòng một. Theo nghiên cứu thì phụ nữ nào có vòng một càng lớn, họ càng nghe lời bạn trai. Thử đo đạc xem, tôi đoán “món đó” của công chúa lớn hơn! Nhưng Tiểu Hồ có vòng ba không tệ, hơi khó dạy nhưng được cái... cậu hiểu ý tôi mà! He he he!
Lúc ấy Vô Phong thực tình chỉ muốn bóp cổ gã.
Dẹp chuyện tình cảm, Vô Phong hỏi về hộp thủy tinh đựng não. Hỏa Nghi lắc đầu, nói rằng vẫn chưa lần ra tổ chức nào buôn bán mặt hàng này. Thế giới ngầm không phải chuyên môn của gã. Bên Lục Thiên cũng im ắng. Gã thống lĩnh khuyên Vô Phong nên kiên nhẫn bởi việc tìm kiếm có thể kéo dài hàng tháng, thậm chí hàng năm. Sự vụ không tiến triển, tên tóc đỏ tập trung công việc ở trường sĩ quan, giải quyết rắc rối Tiểu Hồ và Lục Châu. Khổ nỗi càng giải quyết, hắn càng có tình cảm với hai cô gái, thậm chí không biết thích ai hơn ai. Dần dà hắn quên bẵng chợ rác, khu thí nghiệm hay Đề Án Ngục Thánh. Nửa đầu tháng 2 trôi qua trong thanh bình, bầu trời Phi Thiên dần vãn tuyết, mùa xuân đang tới.
Một ngày trung tuần tháng 2, trên đường về nhà, Vô Phong chợt nổi hứng thèm mì trộn. Đã bốn tháng trở về Phi Thiên nhưng hắn chưa ghé lại tiệm lão Lập. Thèm mì trộn lại muốn vênh váo với lão già, hắn bắt chuyến tàu điện tới quận Mắt Trắng. Nhưng chưa kịp đẩy cửa vào quán, điện thoại của hắn réo vang tin nhắn từ Lục Thiên. Gã thống lĩnh hẹn gặp ở một quán rượu nhỏ. Vô Phong tới đó, ngó nghiêng hồi lâu mới tìm thấy Lục Thiên đương trầm mình trong góc khuất. Gã thống lĩnh hỏi:
-Không ai theo đuôi chứ?
Nghe vậy, Vô Phong vừa ngồi xuống ghế thì nhổm dậy ngay. Lục Thiên nói:
-Không sao, người của tôi giám sát rồi. Nhưng từ giờ hãy để ý một chút! Đáng lẽ chúng ta nên tránh gặp nhau, nhưng chuyện hôm nay khác. Rất quan trọng!
-Ngài tìm được Hỏa Phu? – Vô Phong nheo mắt.
-Không. Nhưng tôi tìm được tổ chức cung cấp máy phát nội lực và những hộp thủy tinh đựng não. Họ bán chúng vào tháng 12 năm 7506, khá gần thời điểm Hỏa Phu quay lại khu thí nghiệm là ngày 7 tháng 1 năm 7507. Khoảng vài thập kỷ gần đây, trên thế giới chỉ có tổ chức này và Uất Hận thành bán máy phát nội lực. Thứ này thuộc loại hiếm, cũng ít người sử dụng nên chẳng mấy khi buôn bán. Sai số có thể xảy ra, nhưng tôi tin người mua là Hỏa Phu.
Lục Thiên đẩy tập hồ sơ cho Vô Phong. Tên tóc đỏ đọc lướt, thấy nó đề cập một tổ chức tên là Lực Lượng Vùng Mù Thủy, một tổ chức li khai ở biên giới Hắc Thủy quốc. Đám này chống đối chính phủ, cho rằng chính phủ chỉ là con rối của Băng Hóa quốc. Họ đòi các mỏ khai thác phải thuộc về người Hắc Thủy, đồng thời đòi Băng Hóa không được can thiệp nội bộ đất nước. Lực Lượng Mù Thủy tồn tại hơn nửa thế kỷ, lịch sử lâu đời, rất khét tiếng trong thế giới ngầm. Tình hình Băng Thổ rối ren cũng do lực lượng này gây ra. Cuối tập hồ sơ, Vô Phong thấy bức ảnh chụp thành viên lãnh đạo lực lượng. Tay này đô con, mặt lành lạnh tựa lưỡi dao, đầu lơ phơ vài sợi tóc cùng đinh tán kim loại, khắp người xăm trổ lẫn sẹo. Lục Thiên chỉ tấm ảnh rồi nói:
-Tập Lâm, thành viên lãnh đạo Lực Lượng Mù Thủy. Hắn chịu trách nhiệm phân phối hàng, giao dịch, quản lý tài vụ, mọi mối làm ăn của tổ chức. Hắn có ba tấm bằng quản lý kinh tế và một bằng quản trị, toàn loại xuất sắc. À quên, hắn từng cầm dao đâm chết nửa tiểu đội đặc nhiệm của Băng Hóa. Thế nên đừng đùa với con trâu này. Chỉ cần hắn trả lời, ta sẽ biết Hỏa Phu ở đâu.
-Tôi phải đến Hắc Thủy quốc?
Lục Thiên khoanh tay lắc đầu:
-Không! Tôi chỉ đưa thông tin vậy thôi. Chắc cậu biết tình hình lục địa Băng Thổ? Nơi đó đang rối bét! Người của tôi hiện không thể tiếp cận Tập Lâm. Hiện chưa có tổ chức đánh thuê nào can dự, đợi đám này vào rồi, chúng ta sẽ dễ xử lý hơn.
Nghe vậy, Vô Phong hơi nhổm lưng. Hắn biết một tổ chức đánh thuê sắp vào Băng Thổ. Nói đúng hơn, chính đám này đề nghị hắn gia nhập. Nhưng kể từ đó tới giờ cũng gần bốn tháng, Vô Phong e rằng bọn họ đã lên đường. Dù vậy hắn vẫn muốn thử một phen. Hắn lôi ra một tấm danh thiếp rồi bấm số. Điện thoại “tút... tút...” khoảng nửa phút thì đầu dây bên kia nhấc máy. Vô Phong ngập ngừng:
-Xin lỗi, cô... có phải Mi Kha? Tôi là Vô Phong, tóc đỏ, chúng ta từng gặp nhau ở dạ tiệc!
-A, tóc đỏ! Chàng trai của tôi! – Mi Kha cười – Sao giờ mới gọi điện? Tôi vẫn ở Phi Thiên thành. Nơi này vui quá nên tôi nán lại hơi lâu. Nhưng anh may mắn đấy, tôi cũng sắp về Băng Hóa! Thế nào? Gặp tôi ở khách sạn chứ? Chúng ta sẽ nói chuyện riêng tư!
...
Lát sau, Vô Phong hẹn gặp Mi Kha ở một quán rượu nhỏ. Cô nàng Băng Hóa xuất hiện trong bộ dạng lạ lẫm: tóc vàng cắt ngắn, gương mặt trang điểm khéo che phủ đốm tàn nhang gò má, đôi môi đỏ chót cùng đôi mắt màu khói. Trông tấm lưng hở cùng bờ ngực trễ trong bộ đầm đỏ của Mi Kha, Vô Phong khịt mũi, nghĩ mình nên tới phòng cô ả. Cô ta là một cái gì đó hoàn toàn khác, không hề giống công chúa hay Tiểu Hồ. Tính cách, lời nói, cử chỉ, mọi thứ của cô ta đều khiêu khích mời gọi Vô Phong. Hắn chỉ muốn sán đến Mi Kha ngay lập tức. Thứ duy nhất kiềm chế ham muốn của hắn là lí trí. Nó nhắc nhở hắn người đàn bà này khá nguy hiểm, đụng vào có ngày đứt tay.
Người phục vụ mang rượu tới, Mi Kha nâng cốc mời Vô Phong đoạn châm điếu thuốc ngút khói:
-Nghĩ lại rồi à, chàng trai? Giờ anh muốn gia nhập đội đánh thuê?
-Với một điều kiện: nếu đội của cô làm việc ở biên giới Hắc Thủy quốc, tôi sẽ tham gia.
-Chỗ ấy là lãnh thổ của Lực Lượng Vùng Mù Thủy. Anh có ý định gì với họ?
-Lính đánh thuê mà! – Vô Phong nhún vai – Đâu cần thiết phải biết hết về nhau chứ?
Mi Kha cười ngất, đôi môi óng ánh đỏ:
-Nghe như dân chuyên nghiệp, nhỉ? Nhưng tôi thích thế! Được rồi, chàng trai! Hiện tại chúng tôi chưa xác định được sẽ làm việc từ đâu. Nhưng nhiều khả năng là Hắc Thủy quốc. Anh biết đấy, đất nước này khởi nguồn phong trào chống Băng Hóa. Hơn ai hết, chính phủ Băng Hóa muốn dẹp bỏ Lực Lượng Mù Thủy. Song hợp đồng đến được tay tôi hay không còn tùy thuộc nhiều thứ! Không phải cứ nói là được!
Dứt lời, cô nàng rướn người, ngón tay ve vuốt cằm Vô Phong:
-Nhưng chỉ cần anh nói “thích”, tôi sẽ tìm mọi cách để giúp. Một chút tình cảm cá nhân xen lẫn việc công, đại khái thế...
Trông ánh mắt sắc lẻm của cô ả, tên tóc đỏ hơi rợn, vội ngửa người về phía sau:
-Tôi sẽ gia nhập đội đánh thuê, nhưng chỉ với điều kiện là đội của cô hoạt động ở vùng biên giới Hắc Thủy.
-Được, được mà, chàng trai! – Mi Kha cười – Dù sao anh cũng không phải người duy nhất muốn đến biên giới Hắc Thủy. Tôi vừa kết nạp thành viên mới, anh chàng này cũng muốn tới đó. Tôi đã hẹn anh ta... à, kia rồi!
Mi Kha nhổm người vẫy tay. Ở cửa quán rượu, một gã thư sinh cao ráo trắng trẻo đang tìm bàn. Thấy cánh tay Mi Kha, gã liền bước tới, dáng đi hơi đỏng đảnh cùng gương mặt luôn chếch lên trời sáu mươi độ. Bất quá vừa gặp tên tóc đỏ, bản mặt gã gập xuống ngay. Vô Phong ngờ ngợ, sau ngạc nhiên vì không nghĩ sẽ gặp tên này ở đây. Tên tóc đỏ nhíu mày:
-Ô... ô... là ông bạn? TTBT?
Nghe vậy, gã nọ siết tay, dáng vẻ thư sinh biến mất. Gã vẫn nuôi ý định đấm vỡ mặt Vô Phong kể từ ngày tên tóc đỏ xướng tên “TTBT” trên thăng vân tàu của Đạn Đạo.