Vô Phong muốn chạy, khổ nỗi không thể chạy với khối thịt nặng một tạ trên
vai. Hắn cũng chẳng điên mà đối đầu Hắc Hùng. Hắn đã thấm mệt, chưa kể
trình độ kiếm thuật kém xa Hắc Hùng. Lý trí là thế. Nhưng quan trọng hơn cả, Vô Phong không muốn chĩa mũi kiếm về người thày – đồng đội cũ và
cái tên “Thổ Hành”. Hắn được làm hộ vệ thánh sứ, phong tặng huân chương, có nhà riêng hay công việc ổn định… hết thảy bắt nguồn từ ngày Hắc Hùng cho hắn gia nhập trung đội.
Kẻ chịu ơn ủy mị nhưng kẻ gia ơn chẳng quan tâm. Hắc Hùng vung kiếm khởi động – loại trường kiếm phổ thông của quân đội Phi Thiên. Như đọc được ý nghĩ của Vô Phong, Hắc Hùng nhe hàm răng sáng bóng:
-Ai đánh trước đây? Hồi mới vào Thổ Hành, cậu đánh ta trước, nhỉ(*)?
Gã đội trưởng Thổ Hành không nể nang, Vô Phong buộc phải chiến đấu. Tên
tóc đỏ thả cục thịt Tập Lâm xuống, tay nắm chặt kiếm. Hoặc hắn chết, khả năng này cao. Hoặc Hắc Hùng chết, khả năng này thấp. Còi báo động hụ
vang, đường ống cứu hỏa trút nước xối xả. Vô Phong và Hắc Hùng ướt đầm
người, hơi thở đẫm khói trắng vì lạnh. Nhưng cái lạnh Mù Thủy chẳng thể
làm đầu họ bớt nóng. Nóng vì máu sôi, vì phải chém giết, vì cuộc tái ngộ không mong muốn..
Cầu thang lõng bõng nước bỗng lào rào. Hắc Hùng chạy lên cầu thang, mỗi
bước sải bốn bậc. Gã ập đến, thân hình đồ sộ đổ bóng tối lên Vô Phong,
tay vung kiếm. Tên tóc đỏ đỡ đòn. Kim loại xé nhau, mạt lửa xòe tóe khắp khoảng không. Toàn thân Vô Phong sụp xuống, mặt đỏ tía tai, tưởng chừng đang hứng cú giẫm từ một con voi. Chưa kịp phản kháng, hắn lãnh trọn cú thúc gối từ Hắc Hùng. Tên tóc đỏ bật ngửa. Hắc Hùng lôi hắn dậy như tóm con cá mắc cạn rồi bồi tiếp một đấm. Vô Phong bay vào tường, thần trí
choáng váng, hàm răng có dấu hiệu rời vị trí. Hắn chống tay ngồi dậy,
mắt rớm máu nhìn gã da đen đang nhe nhởn cười. Hắn vùng tới đánh xáp lá
cà. Hai kiếm vả nhau dưới làn nước lạnh, thanh âm loảng xoảng đập nền
đất sũng nước. Vô Phong đánh hăng, say máu, quên cả tiếng Lạn Bà trong
bộ đàm:
“Cậu đâu rồi tóc đỏ?! Vong Liêm sắp tới, hàng đâu? Tóc đỏ, nghe tôi
nói không? Chúng ta phải ra khỏi đây, ngay lập tức! Phiến quân đến rồi!
Tóc đỏ?! Tóc đỏ!”
Đáp lại Lạn Bà là hơi thở phì phò với hàm răng đay nghiến giận dữ. Vô
Phong đánh nhanh, Bộc Phá loang loáng chẻ nước. Nhưng tốc độ cỡ ấy không làm khó Hắc Hùng. Gã da đen phản lại tất cả đòn tấn công, dùng thể hình to lớn lấp đầy không gian, cánh tay hộ pháp liên tục giáng những đòn
búa tạ. Thiếu khoảng trống, tên tóc đỏ di chuyển khó khăn nên khó phát
huy tốc độ, liên tục bị dồn vào góc. Trong mắt Vô Phong, Hắc Hùng như
tòa thành khổng lồ. Hắn biết nó là “áp đặt thị giác”, bài học căn bản
hồi mới vào Thổ Hành(**). Nhưng lý thuyết vô dụng. Hắc Hùng mạnh hơn hắn là sự thật hiển nhiên.
Vô Phong nhào ra tránh bị dồn góc chết. Sàn đẫm nước làm hắn trượt chân
ngã sóng xoài. Hắc Hùng chớp cơ hội tấn công, kiếm hừng hực màu trắng
xóa. Tên tóc đỏ vội lăn người, kiếm vồ hụt xả nội lực Tử Thiết thổi bay
bức tường đối diện. Vô Phong trở dậy định phản công, chợt thấy toàn thân nặng nề lún chặt nền đất, mặt nước dưới chân lõm sâu như thể có vật
nặng đè nghiến. Hắn đã trúng phải bí kỹ “điều khiển trọng lực” của Hắc
Hùng. Vô Phong chưa từng nghiên cứu loại bí kỹ này, Hắc Hùng cũng chẳng
cho hắn thời gian nghiên cứu. Gã đội trưởng Thổ Hành rầm rập chạy đến,
một kiếm nhằm thẳng bụng tên tóc đỏ. Kiếm đâm xuyên áo bỗng chốc dừng
lại trước vật cứng. Hắc Hùng nheo mắt nhận ra Vô Phong mặc áo giáp,
trong một thoáng để lộ sơ hở. Cũng một thoáng ngắn ngủi ấy, tên tóc đỏ
vận hết sức chống lại trọng lực, tay trái tóm chặt kiếm Hắc Hùng, tay
phải vung sợi dây kim loại đoạn hét lớn:
-Vô Phong là đồ cà tẩm!
Vòng kim loại phát hỏa cuốn hình con báo chụp vồ Hắc Hùng, lửa sấy bỏng
rát ép gã da đen buông kiếm thoái bước trước khi da thịt bị nướng cháy.
Con báo lửa gầm lớn, giương nanh múa vuốt bức Hắc Hùng trở lui. Trọng
lực biến mất, Vô Phong thở hồng hộc. Hắn chẳng dè phải dùng bùa hộ mệnh
quá sớm, nó chỉ còn hai lần sử dụng. Nhân lúc Hắc Hùng vướng tay, hắn
vác khối thịt Tập Lâm chạy xuống tầng hầm. Bộ đàm nheo nhéo tiếng Lạn Bà bên tai:
-Cậu ở đâu, tóc đỏ?! Vong Liêm đang chờ! NHANH LÊN!
-Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi! – Tên tóc đỏ xẵng giọng – Tôi bị Thổ Hành đuổi! Giúp tôi! Con lợn Tập Lâm nặng quá!
-Cứ chạy đi, chúng tôi sẽ tới!
Vô Phong thở phì phò, đôi chân lảo đảo vì gã Tập Lâm heo nái. Hắn lội
cầu thang sũng nước, ngã dụi ở bậc cuối vì trơn trượt rồi lại đứng dậy
vác Tập Lâm chạy tiếp. Được một quãng, Vô Phong đạp cửa xông vào tầng
hầm. Trước mắt hắn, thương nhân cùng đám vệ sĩ tất tả lên xe rời căn cứ. Gái điếm hoảng loạn chạy theo xin chỗ, người may mắn được đi cùng, kẻ
vận rủi bị bỏ lại, thậm chí bị bọn vệ sĩ bắn chết. Thừa dịp hỗn loạn, Vô Phong chen qua đám đông, mồm miệng liến láu “Nhường đường! Nhường đường! Tránh hết ra!”. Mới đầu không ai để ý, sau vài người nhận ra cỗ súc thịt trên vai tên
tóc đỏ có tên Tập Lâm, kẻ nọ liền truyền tai kẻ kia. Giữa đám đông có
vài lính phiến quân, nghe vậy thì hét lớn:
-Thằng tóc đỏ! Bắt nó!
Thấy thế Vô Phong liền đảo hướng, len khe nhỏ giữa các xe cơ giới. Đám
lính nhảy chồm lên, bước chân rầm rập trên mui xe truy bắt tên tóc đỏ.
Vô Phong biết mình sẽ không bị bắn chừng nào tảng thịt Tập Lâm còn ở
trên vai, khổ nỗi chính thứ bùa hộ mạng nặng trăm cân này làm hắn bở hơi tai. Tên tóc đỏ chậm dần, chân mỏi nhừ, lồng ngực khò khè vì dư chấn từ cú đấm của Hắc Hùng. Sự tình càng tồi tệ khi gã đội trưởng Thổ Hành
xuất hiện, tấm thân to lớn húc bay những kẻ vướng chân hay những tên
lính cản đường. Thấy mái đầu đỏ, gã hùng hục chạy, gào lớn:
-Chạy sao, tóc đỏ? Nói chuyện chút đã! Cậu làm ta đau đấy!
Nước chảy lênh láng tầng hầm, Vô Phong trượt chân ngã lần thứ bao nhiêu
chẳng nhớ, sức lực cạn kiệt. Hai mặt giáp địch, Vô Phong lẩm bẩm chú ngữ sử dụng bùa hộ mệnh lần hai. Nhưng lời niệm chưa hết, hắn chợt thấy một bóng hình khổng lồ rực lửa vọt qua đầu. Không giống màu đỏ cam như Tiểu Hồ, lửa ấy màu vàng, kết hình người đàn ông đội mũ trùm, râu dài quá
thắt lưng, tay vác búa lớn. “Thần hộ mệnh!” – Vô Phong há hốc
mồm. Vị thần nện búa đập bẹp rúm những xe cơ giới, lửa văng rào rào tạo
bức tường cháy trên mặt sàn sũng nước ngăn cản Hắc Hùng và phiến quân.
Từ xa Đấu Thánh xuất hiện, trên tay là thanh kiếm hực lửa vàng chói. Vô
Phong mừng rơn, tay vẫy vẫy:
-TTBT?! May quá, ông bạn cứu tôi!
Gã thánh sứ Tuyệt Tưởng Thành nghiến răng ken két sau xúm lại giúp Vô
Phong. Kẻ nâng đầu người tóm chân, hai gã khiêng Tập Lâm như khiêng lợn
chạy khỏi đám hỗn loạn. Mà bọn họ chẳng hiểu ý nhau. Gặp phiến quân, Vô
Phong muốn chạy phải mà Đấu Thánh lại vòng trái, luýnh quýnh thế nào để
Tập Lâm húc vào cột “Uỳnh!” một tiếng kéo hai gã ngã bổ chẩng.
Phiến quân nhào tới, Đấu Thánh giương kiếm niệm Hỏa, lửa tập kết thần hộ mệnh vung búa thổi bay đám lính. Gã lôi Vô Phong dậy đoạn kêu chạy
hướng trái. Tên tóc đỏ bảo đi bên phải. Đấu Thánh không nghe, tự tin vỗ
ngực khẳng định mình nhớ đường. Không muốn tranh cãi vô ích, Vô Phong
gật bừa phứa cho yên chuyện rồi khiêng Tập Lâm chạy tiếp. Đằng sau họ,
Hắc Hùng vượt tường lửa rầm rập đuổi theo, phiến quân từ nhiều hướng dồn về như kiến bâu mật. Con đường phía trước bọn Vô Phong ken đầy xe cơ
giới, người chen chúc cản lối, hoàn toàn chẳng có dấu hiệu nào của Vong
Liêm. Tên tóc đỏ gào:
-Sai đường rồi! Chỗ này dẫn ra sân sau lâu đài!
-Không sai đâu! Cứ theo tôi! – Đấu Thánh phản bác.
-Theo, theo cái búa! – Vô Phong gào tiếp – Không nhìn biển chỉ đường à? Kia kìa! Nó dẫn ra Bãi tập kết! Bãi tập kết ở phía sau lâu đài, ông thần ạ!
Bấy giờ Đấu Thánh mới nhìn tấm biển trên tường. Gã lật đật chuyển hướng, báo hại đường tẩu thoát đã dài càng thêm dài. Vô Phong tức lồi mắt, mồm lổm bổm chửi đổng, tay mỏi rã chỉ chực buông con lợn nái Tập Lâm. Phiến quân giương súng bắn chỉ thiên, bọn Vô Phong vẫn chạy. Phiến quân nhằm
chân Vô Phong mà bắn, đạn réo gió sượt gót cày mặt đất. Tên tóc đỏ vội
quẳng Tập Lâm cho Đấu Thánh, rút súng bắn đoạn hậu. Mưa đạn giằng xé
nhuộm đỏ không gian. Giữa lúc đó Hắc Hùng tóm đuôi một chiếc xe cơ giới, hai cánh tay lực lưỡng quẳng nó đi như vận động viên ném tạ. Trông cảnh chiếc xe nặng hàng tấn xoay vòng trên không trung sau hạ xuống cán ủi
đám lính Mù Thủy, tên tóc đỏ á khẩu. Xử lý xong đám lính, Hắc Hùng quăng chiếc xe khác về bọn Vô Phong. Tên tóc đỏ vội đẩy vai Đấu Thánh:
-Coi chừng!
Vô Phong và Đấu Thánh vội tản ra. Khối sắt thép đâm bổ những xe gần đấy, thanh âm dội khắp tầng hầm, chảy xăng dầu bốc mùi nồng nặc. Bọn Vô
Phong khiếp hãi, chẳng ai bảo ai liền khiêng Tập Lâm mà chạy. Phía xa
Hắc Hùng gồng mình quăng chiếc xe kế tiếp. Khối sắt thép trượt dài lao
vào cột trụ chống trần chắn đường bọn Vô Phong. Gã đội trưởng Thổ Hành
cất bước chạy, chân nện đất rầm rập. Biết không thể tránh, Vô Phong rút
kiếm đoạn xông tới cản Hắc Hùng. Hai bên cùng vung kiếm mang đầy nội lực Tử Thiết. Tiếng nổ lớn kéo sóng nước dưới đất bùng lên dội xuống. Hắc
Hùng cậy sức vừa đâm vừa đẩy húc Vô Phong ngã ngửa như bò tót húc người. Gã vung chân bồi một đá lệch mặt tên tóc đỏ rồi thẳng tiến đến Đấu
Thánh. Tên thánh sứ buộc phải rút kiếm, không dám chắc mình đủ sức ngăn
con quái vật da đen trũi kia.
May cho Đấu Thánh, Đội 11 đến kịp lúc. Từ bên phải, Ung Khấu chạy cắt
ngang đường đâm sầm Hắc Hùng như hai cỗ thiết giáp đụng đầu nhau. Hai gã to lớn văng nhào. Sau Ung Khấu, đến lượt Lạn Bà xuất hiện giúp Đấu
Thánh khiêng Tập Lâm. Đằng xa Mai Hoa lôi tên tóc đỏ dậy, vỗ vỗ gương
mặt đương lẫn lộn trăng sao và máu:
-Này, tóc đỏ! Tỉnh chưa? Đi thôi!
Vô Phong chuếnh choáng, cơ mặt co giật. Mai Hoa khoác vai hắn mà đi. Hai người họ cùng nhóm Đấu Thánh rẽ lối khác trong khi Ung Khấu cầm chân
đội trưởng Thổ Hành. Cả đám đi quãng xa bỗng một chiếc xe lao tới và
dừng lại trước mặt họ cùng những cánh cửa mở sẵn. Gã trọc Vong Liêm thò
đầu ra làu bàu:
-Sao lâu thế? Bộ không biết đúng giờ là gì à?
-Câm mồm và lái đi, thằng trọc! – Đấu Thánh lớn tiếng.
Vong Liêm lẳng lặng xuống xe cùng thanh kiếm trong tay. Sẽ không lạ nếu
gã xiên Đấu Thánh một nhát thật sâu, thật hiểm. Vô Phong lắc đầu trước
ngôi sao quả tạ Đấu Thánh sáng chói rực rỡ. Cả đám cãi nhau to chừng như không thể dàn hòa nếu phiến quân không tràn xuống tầng hầm. Súng bắn
rát tai, bọn họ tức tốc leo lên xe. Vong Liêm chẳng cần quan tâm phía
trước có chướng ngại gì, cứ thế nhấn ga. Xe lao ầm ầm vào tầng hầm tới
chỗ Ung Khấu đang tử chiến với Hắc Hùng thì ôm cua mở cửa. Ung Khấu
ngừng đánh, khẩn trương lên xe. Vong Liêm nhấn ga, xe lao vun vút rời
đi. Phiến quân dàn hàng dọc đường nã đạn, nếu không phải xe bọc thép,
bọn Vô Phong đã thủng lỗ chỗ. Hết đạn rồi tên lửa hạng nhẹ xuất hiện,
Vong Liêm đánh lái lạng phải ngoẹo trái. Ngồi trong xe, Vô Phong lăn bên nọ ngả bên kia lại lún sâu vào ghế, lòng mề cơ hồ muốn trào đằng miệng. Khó khăn lắm hắn mới cất lời:
-Mi Kha đâu? Chị em Si Thăng nữa?
-Chúng ta sẽ đón họ! – Vong Liêm hét – Bám chắc vào!
Gã trọc rồ ga, xe lăn tít bánh dầm đạn dãi tên lửa mà tiến về cửa hầm.
Khốn thay cửa hầm đã đóng quá nửa lại làm bằng thép, xe không thể đâm
qua. Vong Liêm đánh xe ôm cua, Ung Khấu chạy ra đỡ cánh cửa đang sập
xuống. Cửa nặng, mình Ung Khấu chịu không nổi, Vô Phong cùng Mai Hoa bèn trợ lực. Bọn phiến quân kéo đến trút đạn, Lạn Bà và Đấu Thánh bắn yểm
hộ. Trên xe Vong Liêm không ngừng gào thét:
-Nữa! Nữa! Chưa được! Đẩy cửa lên! Cao hơn! Cố lên!
Ung Khấu, Vô Phong, Mai Hoa, ba người gồng sức đẩy. Vong Liêm nhấn ga,
xe nhích từng chút một. Phiến quân kéo tới càng lúc càng đông, bọn Đấu
Thánh không chống nổi. Đám Vô Phong hò nhau nâng cửa lần cuối. Vong Liêm thấy khoảng trống liền đạp ga, chiếc xe nhào qua, mái cọ cửa rèn rẹt.
Đấu Thánh và Lạn Bà, tiếp theo là Vô Phong với Mai Hoa thoát ra ngoài,
chỉ còn Ung Khấu giữ cửa. Hốt nhiên vài làn đạn bắn trúng chân Ung Khấu, gã đổ quỵ, tay kẹp dưới cửa thép. Vô Phong chạy tới giúp nhưng bị gã to lớn đẩy ngược lại:
-Đi… Đi khỏi đây… Cút nhanh!
Dứt lời gã vung kiếm tự chặt đứt tay mình sau trở vào tầng hầm. Vô Phong lên xe đoạn ngoái đầu, trông thấy Ung Khấu trầm thân mưa đạn, cánh tay
bọc giáp hung hãn ủi chục tên lính. Đường hầm nhỏ dần rồi biến mất sau
cơn mưa nặng hạt, Vô Phong chẳng nhìn được chi nữa. Bên cạnh hắn, Lạn Bà gọi bộ đàm:
-Ung Khấu xong rồi, đội trưởng, cậu ta chết rồi!
“Đã nghe. Đón chị em Si Thăng, chạy ra cổng bắc. Tôi sẽ đuổi theo.” – Mi Kha trả lời.
Chiếc xe phá vòng vây phiến quân tiến đến sân trước. Đúng lúc đó một
tiếng nổ lớn trải khắp tầng ba lâu đài, áp khí rít dọc hành lang như gió thổi ống bễ, lửa trào cửa sổ cuộn theo gạch đá lẫn xác người, trong số
ấy có Si Thăng – Si Giáng. Vô Phong cùng Mai Hoa nhào ra đưa hai chị em
vào xe, chưa ổn định chỗ ngồi thì Vong Liêm đã đạp ga phóng tiếp. Xe
vượt mưa gió xông pha bão đạn, bốn bánh xoáy bùn tiến đến cổng căn cứ.
Cánh cổng sắt khổng lồ đương khép chặt bỗng nổ tung thành chục mảnh văng lên không trung. Mi Kha cài thuốc nổ cách đây hai ngày chỉ dành cho
khoảnh khắc này. Chiếc xe phóng qua cổng chạy phăm phăm trên đường mòn
thành phố Mù Thủy. Trừ Mi Kha, cả Đội 11 đã thoát khỏi căn cứ.
Cả đám xúm lại xem xét chị em sinh đôi. Bọn họ khắp người đầy thương
tích, Si Giáng gãy chân, Si Thăng bất tỉnh. Vô Phong đưa tay gần mũi Si
Thăng thấy không còn thở, kiểm tra cổ thấy động mạch không còn đập. Hắn
vội lật người cô gái, phát hiện lưng lõm mấy đoạn, máu tụ tím bầm. Bấy
giờ Si Giáng nhổm đầu, mắt rơm rớm, giọng nấc cục:
-Chị cả chết rồi… Con quái vật kính râm, nó bẻ lưng chị ấy…
Và Si Giáng liều mạng mới ôm được xác chị gái trở về. Nghĩ cảnh con quái vật bẻ sống lưng cô gái bé nhỏ, Vô Phong rùng mình buốt óc. Đấu Thánh
không được câu hỏi thăm còn đế thêm:
-Đằng nào cũng chết rồi, tống ra ngoài đi! Đỡ nặng xe!
-BÀ THÁCH CỔ MÀY ĐẤY! – Si Giáng gầm lớn – Thử nói lần nữa coi?!
Hai bên chửi lộn ủm tỏi, Mai Hoa mỏi mồm can ngăn Si Giáng, ai nấy lắc
đầu chán ngán ông thần Đấu Thánh. Xe lội đường mòn ủng bùn, đèn pha
xuyên màn đêm rợp nước tìm tới cổng bắc thành phố. Sau họ ba trăm mét,
Thổ Hành và phiến quân ráo riết truy đuổi. Trên cao, hạm đội Lực Lượng
Mù Thủy xuất kích. Sáu phi thuyền quần thảo không trung, rọi đèn pha chỉ điểm cho đạn cùng tên lửa nhằm xe Đội 11. Vong Liêm bẻ vô-lăng né trận
tập kích, đạp ga lao lên quả đồi – tiểu khu thứ năm, đâm tung đội lính
chặn đường, ầm ầm lao xuống lối mòn men sườn đồi rồi trở lại con đường
chính. Tên lửa đạn pháo trút sà sã nhưng không khiến chiếc xe hãm bớt
tốc độ, ngược lại còn nhanh hơn. Vong Liêm đạp ga, xe rẽ gió thoát ánh
đèn pha xuyên vào màn đêm. Vong Liêm lái giỏi nhưng đồng đội chẳng ưa gã vì họ cảm giác đang phó mặc bản thân cho tử thần.
-Chúng tôi thấy cổng bắc rồi, nghe không, Khọt Khẹt? – Lạn Bà gọi – Phá cái cổng đó, ngay lập tức!
Đáp lại Lạn Bà là tiếng súng veo véo cùng giọng nói đứt quãng của Kh’srak:
“Tôi đang cố… đông quá… tôi không muốn giết ai cả…”
Lạn Bà tặc lưỡi chừng như đã gặp chuyện này đôi lần. Trong khi ấy Mù
Thủy náo loạn, toàn bộ phiến quân dồn về cổng bắc. Xe Đội 11 phăm phăm
chạy, sau mười phút thì đến nơi song cổng bắc vẫn im lìm, từng khối đá
xám vững chắc dưới mưa rào tưởng chừng không bao giờ đổ. Lực Lượng Mù
Thủy từ bốn phương tám hướng ùn ùn đổ tới, tên lửa đạn pháo thay phiên
giã nát đường mòn ngăn chặn cỗ xe. Lớp bọc thép xuất hiện vài lỗ thủng,
kim loại mài kim loại dùi ong tai các thành viên Đội 11. Họ không thể
xuống xe phá cổng vì một giây chậm chạp cũng đủ tiễn họ về Tụ Hồn Hải.
Lạn Bà gào qua bộ đàm:
-Phá cái cổng đó, Khọt Khẹt! Chúng tôi sắp đâm rồi!
Lời vừa dứt, một tiếng nổ dội vang cả vùng Mù Thủy. Một cột lửa lớn bùng lên từ trong cổng bắc, trăm tảng gạch ngàn vụn đá tung tóe tựa núi lửa
phun trào. Áp khí cuồn cuộn đổ dọc đường mòn như lũ quét nhấc bổng đầu
xe Đội 11. Cỗ xe lảo đảo, Vong Liêm ngừng nhấn ga, kéo phanh tay đạp
chân thắng để xe trượt một đoạn dài. Tới đúng thời điểm, gã thả phanh
đánh vô-lăng, cỗ xe xoay tròn rồi lăn bánh theo hướng cũ. Vong Liêm đạp
ga lần nữa, chiếc xe như mũi tên bắn vọt qua biển lửa đúng lúc tòa thành đổ sập hoàn toàn. Đội 11 đã thoát khỏi thành phố Mù Thủy.
Song đống đổ nát chỉ ngăn cản phương tiện cơ giới mặt đất. Sáu phi
thuyền tiếp tục bám sát, rọi đèn pha đuổi theo dấu vết Đội 11 rồi nã đạn xả tên lửa. Mảnh rừng Mù Thủy yên ắng bấy lâu bỗng chốc đỏ lửa thiêu
cháy cơn mưa. Vong Liêm khó lắm mới giữ xe thăng bằng trước cuộc tấn
công. Hết phiến quân tới lượt đội Thổ Hành xuất hiện. Họ chạy trên hai
xe cơ giới liên tục ke đầu hoặc húc đuôi Đội 11. Cỗ xe tròng trành chừng sắp lật nhào. Giữa tình hình nguy cấp, một luồng sáng trắng từ bìa rừng bay ra tụ tập quanh hai chiếc xe Thổ Hành. Luồng sáng lan tới đâu, động cơ bốc cháy tới đó làm hai xe chết máy. Chúng chậm dần rồi trượt khỏi
đường mòn, để vuột Đội 11 trong gang tấc. Luồng sáng nọ chui qua cửa xe Đội 11, tụ tập thành Kh’srak. Anh chàng Thanh Thủy thở:
-Xin lỗi vì tới trễ, mọi người ổn chứ?
Chẳng ai buồn đáp Kh’srak. Tất cả chỉ mong thoát khỏi đây càng sớm càng tốt. Bất thình lình Vong Liêm hét lớn:
-Bám chắc vào!
Vô Phong ngoái đầu, chỉ kịp nhận ra cái bóng đen trũi của Hắc Hùng đâm
thẳng đầu xe. Chiếc xe lật nhào, lăn hai vòng trên không trước khi tiếp
đất, trượt dài rồi dừng lại trước một miệng vực. Vô Phong choáng váng,
cảm giác ruột gan ở cổ mà thanh quản ở bụng, đầu rớm chảy chất lỏng đặc. Vô Phong còn khá, đồng đội xung quanh hắn đều bất tỉnh. Chưa kịp định
thần, hắn cảm giác không gian bị lật nhào thêm lần nữa. Trong đôi mắt lờ mờ, hắn chợt thấy Hắc Hùng xé toang cửa xe lôi Tập Lâm ra ngoài. Gã đội trưởng Thổ Hành rút kiếm, Vô Phong vội nhoài khỏi xe tóm cánh tay thép
nguội của Hắc Hùng:
-Đừng… ông già… tôi cần gã này!
Hắc Hùng quật Vô Phong sang một bên, nhe hàm răng sáng bóng:
-Xin lỗi nhé! Bọn ta không mang gã này về cũng không cần gã sống!
Vô Phong lần chiếc vòng kim loại nhưng giữa lúc cần kíp này, nó trôi sâu ở đáy túi quần, hắn không móc ra được. Hắc Hùng vung kiếm đâm Tập Lâm,
bỗng một tiếng rồ ga dội vang đánh động gã. Vô Phong ngẩng lên thấy Mi
Kha chạy xe gắn máy lao tới. Cô ả bốc đầu xe tông thẳng Hắc Hùng. Do
chưa chuẩn bị nên Hắc Hùng bị xe đâm xuống vực, Mi Kha trượt người theo
quán tính lăn mấy vòng. Tên tóc đỏ vươn người tóm lấy tay Mi Kha, nửa
thân cô ả chênh vênh bờ vực. Mi Kha tự mình trèo lên rồi đỡ Vô Phong
dậy. Trên đầu họ, phi thuyền phiến quân đã đuổi tới nơi. Chúng rọi đèn
pha cùng lời cảnh cáo:
-Yêu cầu các người nằm xuống! Nếu không chúng tôi bắn!
Mi Kha cười gằn đoạn chĩa ngón giữa lên trời. Vừa lúc này ba chiếc phi
thuyền màu xám từ dưới vực bay lên phóng tên lửa. Sáu phi thuyền phiến
quân trúng đạn rớt xuống như chim gãy cánh, phát nổ sáng rực cả góc
rừng. Một phi thuyền màu xám khác đáp cạnh Mi Kha, thả đội cứu hộ khoác
áo xám, vai đeo phù hiệu con cú giang cánh trong vòng tròn – biểu tượng
của Hắc Vân Giáo Đoàn. Đội cứu hộ đưa từng thành viên Đội 11 cùng Tập
Lâm lên phi thuyền sau rời đi ngay. Qua ô cửa sổ, Vô Phong nhác thấy
những cái bóng Thổ Hành đang ngước đầu nhìn. Hắn dự cảm đâu đấy dưới đáy vực kia, Hắc Hùng cũng nhóng mắt theo dõi. Hắc Hùng chưa chết – hắn
biết rõ điều đó.
Chiến dịch Mù Thủy kết thúc. Đội 11 đã có Tập Lâm.
Nhưng cái giá phải trả khá đắt. Ung Khấu và Si Thăng đã chết. Vong Liêm, Si Giáng gãy chân, Kh’srak cùng Lạn Bà dập xương sườn. Đấu Thánh trong
lúc hỗn loạn cũng trúng đạn, đội cứu hộ đang phẫu thuật cho gã. Chỉ còn
Mai Hoa và Vô Phong tạm gọi lành lặn. Mi Kha ôm thi thể Si Thăng khá
lâu, đôi mắt vô cảm ngóng bầu trời mù mưa. Được một lúc, ả hỏi Si Giáng:
-Tìm được sổ kế toán không?
-Tập Lâm cất trong thẻ dữ liệu, nhưng em không biết cái thẻ ở đâu nữa! – Si Giáng trả lời – Hắn luôn mang thẻ, nhưng không có trong quần áo!
Mi Kha nhìn gã Tập Lâm chết giấc ở góc phi thuyền đoạn bước tới xem xét. Ả lột sạch quần áo gã béo, kiểm tra từng ngóc ngách nhưng chẳng thấy
thẻ dữ liệu. Cô ta chuyển sang nhìn cái đầu gắn đinh tán của Tập Lâm,
lông mày mảnh chau lại kẻ đường sắc bén. Mi Kha rút dao găm nạy từng
miếng đinh. Đinh rời vỏ não kêu rèn rẹt, nhỉ ra chất dịch hôi hám và để
lại lỗ hổng đặc máu. Mi Kha khoét mấy lỗ ấy nhưng chẳng thấy gì, bèn nạy miếng đinh kế tiếp. Trong không gian rồ rồ tiếng động cơ phi thuyền,
từng chiếc đinh rời vỏ não rớt lạch cạch trên sàn. Bọn Vô Phong phát hãi trước hộp sọ đầy lỗ nhoẻn máu của Tập Lâm nhưng Mi Kha vẫn tiếp tục,
đôi mắt băng giá không chút biểu cảm.
Tới khi đụng chiếc đinh ở gáy, Mi Kha ngừng nạy dao mà dùng tay xoáy
tròn. Đinh rớt để lộ một lỗ sâu hoắm đựng chiếc thẻ trong suốt. Mi Kha
chép miệng:
-Ra là cất ở đây! Bảo sao gã luôn tự vỗ ngực tự xưng mình là “bộ não” của Lực Lượng Mù Thủy.
Mi Kha tra thẻ dữ liệu vào máy chiếu và nhanh chóng tìm thấy sổ kế toán. Người vật đầy đủ, Mi Kha hoàn thành nhiệm vụ. Giữ đúng lời hứa, cô ả
sao chép một bản đưa cho Vô Phong. Tên tóc đỏ nhận lấy rồi lập tức kiểm
tra. Hắn lục túi áo lôi ra mảnh giấy nhỏ ghi năm tài khoản ngân hàng mà
Hỏa Phu từng dùng. Nếu một trong năm tài khoản xuất hiện, hắn sẽ biết
Hỏa Phu dùng tài khoản nào để mua máy phát nội lực. Hắn nhập dữ liệu,
lát sau nhận được kết quả thế này:
“Tìm thấy hai kết quả liên quan:
LK-28vj109 – chín trăm năm mươi thùng vàng(950) – chuyển khoản ngày 20 tháng 11 năm 7506
TX-1000598 – bốn ngàn thùng vàng(4000) – chuyển khoản ngày 27 tháng 3 năm 7516”
Vô Phong nhíu mày ngạc nhiên. Dựa theo cuộc trò chuyện điện thoại của
Tập Lâm(hắn đoán người ở đầu dây bên kia là Tiếu), Hỏa Phu đã dùng tài
khoản đầu tiên để mua máy phát nội lực. Nó vừa khớp thời gian ông ta
quay lại khu thí nghiệm Tầng 14 Uất Hận Thành vào tháng 1 năm 7507.
Nhưng tài khoản thứ hai mới là vấn đề. Trong tin nhắn, Hỏa Nghi xác nhận cả năm tài khoản của Hỏa Phu đều ngừng hoạt động sau năm 7507(***). Vậy tài khoản chuyển ngày 27 tháng 3 năm 7516 từ đâu ra? Hỏa Phu dùng nó?
Và số tiền khổng lồ bốn nghìn thùng vàng là thế nào? – Vô Phong tự hỏi
đoạn ghé tai Mi Kha thỉnh cầu:
-Tôi có thể mượn Tập Lâm không? Tôi đảm bảo gã không sao cả, chỉ muốn hỏi một chút thôi!
Nhìn chiếc kim tiêm chứa dung dịch trong suốt trên tay tên tóc đỏ, Mi
Kha tỏ ý nghi ngờ. Vô Phong năn nỉ gãy lưỡi, cô ả mới chấp thuận. Hắn
tới bên Tập Lâm rồi chích tiêm gã béo, hy vọng Bột Khoan Não của Thày
Dạy Học hiệu quả(****). Thời gian ít ỏi, hắn phải tra khảo Tập Lâm trước khi gã vĩnh viễn rơi vào tay người Băng Hóa.
(*) buổi kiểm tra chứng nhận Vô Phong gia nhập Thổ Hành, xem lại Quyển 1Chương 6
(**) xem lại Quyển 1 Chương 8
(***) xem lại Quyển 3 Chương 75
(****) Bột Khoan Não hay còn gọi là Man Dược, Thày Dạy Học đã dùng thứ này lên Vô Phong, xem lại Quyển 3 Chương 65