-Xin lỗi, nhưng… có thật anh là quân nhân không vậy?
Lục Châu nhìn mái tóc đỏ rực của Vô Phong, gương mặt tỏ vẻ nghi ngờ. Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị đánh giá qua mái tóc quái dị của mình. Vô Phong cười gượng, nói năng thiếu tự nhiên:
-Thưa công chúa, tôi… tôi là thành viên Thổ Hành. Tôi định cắt tóc… nhưng họ nói không cần, nên…
Công chúa ngạc nhiên:
-Anh là người của Thổ Hành?
-Vâng, vâng. Đúng thế! Tôi là lính Thổ Hành!
Lục Châu nói:
-Quả thực tôi không biết anh là quân nhân Thổ Hành, rất xin lỗi!
Nói rồi nàng cúi đầu. Vô Phong lắp bắp:
-Không… không vấn đề gì, thưa công chúa!
-Hình như… anh bị thương? Anh cần tới bệnh xá chứ?
Vô Phong nén đau cố ra vẻ anh hùng:
-Không hề gì! Chỉ là vài vết thương nhỏ, thưa công chúa!
Tên tóc đỏ thở gấp, lồng ngực phập phồng, áo nở căng muốn đứt cúc. Lục Châu ém miệng cười trước bộ dạng lập cập ấy, đôi mắt yên ả thoáng gợn những làn sóng hiền hòa. Nàng cúi đầu:
-Phiền anh chỉ đường giùm tôi!
Được người đẹp nhờ vả, lẽ nào Vô Phong bỏ qua? Thay vì vẽ ngõ chỉ lối, hắn tình nguyện làm hướng dẫn viên cho nàng. Đường tới khu chứa phi thuyền không xa lắm song hắn cố tình đi thật chậm để ngắm công chúa lâu hơn. Lục Châu bỗng quay sang nhìn hắn. Vô Phong giật mình vội quay đi. Công chúa nói:
-Anh nhuộm tóc hả?
-Thưa không! – Vô Phong đáp – Thề có Vạn Thế, đây là tóc thật!
Lục Châu mỉm cười:
-Tôi trông anh giống mấy người ở khu giải trí. Họ hay đội tóc giả, màu sắc rất sặc sỡ.
Vô Phong hỏi:
-Công chúa cũng tới khu giải trí?
-Có chứ! Nhưng thỉnh thoảng thôi…
Giọng Lục Châu ngượng ngập như thể đã trót làm chuyện dại dột. Thấy nàng lâm cảnh khó xử, Vô Phong không truy vấn thêm. Sau đó hai người chẳng ai nói thêm điều gì.
Vô Phong từng nghĩ công chúa thuộc về thế giới nào đó cao ngất ngưởng trên trời xanh. Nhưng hắn đã sai, Lục Châu chẳng phải thần thánh gì hết. Nàng là người bình thường, thái độ thân thiện, lời nói nhẹ nhàng. Và sự bình thường ấy đang khiến tên tóc đỏ khó thở hơn bao giờ hết. Sự ích kỷ trỗi dậy bên trong tâm trí hắn. Hắn muốn thời gian ngừng trôi. Hắn muốn vạn vật xung quanh bốc hơi. Và rồi hắn bắt đầu mơ tưởng những chuyện hão huyền rời xa thế giới thực tại. Công chúa đang mải nghĩ chuyện trọng đại như Quỷ Vương hay Thánh Vực, còn tên tóc đỏ lại thấp thỏm chờ mong nàng hỏi tên hắn – một mong ước đơn giản và có ý đồ hoang tưởng.
Khu chứa chỉ có một hạm đội. Thay cho việc tích trữ phi thuyền, nó tập trung hàng trăm phòng thí nghiệm. Các phòng thí nghiệm liên kết thành một hệ thống hầm ngầm nằm dưới lòng đất, chu vi và diện tích lớn hơn cả doanh trại. Mỗi năm, nơi này xuất xưởng vài mẫu phi thuyền cải tiến và đôi khi có cả sản phẩm thế hệ mới. Vô Phong và Lục Châu đi xuống khu chứa bằng thang máy. Cửa thang mở, Lục Châu thấy hai người đang đứng đợi trước cổng chính, trong số đó có Chiến Tử. Gã chạy đến bên công chúa, sốt sắng hỏi han:
-Công chúa đi đâu thế? Tôi tìm cô suốt!
-Xin lỗi… tôi chỉ muốn tham quan một chút. À, thật may là anh ta đã dẫn đường cho tôi! – Lục Châu chỉ vào Vô Phong.
Chiến Tử bắt tay tên tóc đỏ và tự giới thiệu:
-Tôi là Chiến Tử. Cảm ơn cậu đã bảo vệ công chúa.
Chiến Tử nói một cách trịnh trọng. Có điều ánh mắt của y luôn khiến người đối diện phải ớn lạnh, sự thân thiện vì thế mà giảm sút tối đa. Tên tóc đỏ rùng mình trả lời:
-À, à, không có gì!
Người ban nãy đi cùng Chiến Tử chợt lên tiếng:
-Ông “bàn chải” làm gì mà lâu thế?
-Bình tĩnh đi, Hỏa Nghi! – Công chúa nói – Thống lĩnh phải đón Tiểu Hồ nữa.
Hỏa Nghi chép miệng, đôi chân ngọ ngoạy vẻ sốt ruột. Bộ dạng của gã khá lấc cấc: giày thể thao đỏ chóe, quần ống cao ống thấp loang lổ hình thù kinh dị, tóc tai ít chải chuốt nên rối bù. Nếu không có áo khoác màu trắng bạc viền xanh dương mặc ngoài, ít ai nghĩ gã là “hộ vệ thánh sứ”. Vô Phong nghĩ Hỏa Nghi giống bọn du thủ du thực ở chợ rác hơn.
Cửa thang máy bật mở, hai người nữa bước ra, một già một trẻ. Vô Phong nhận ra ngay thống lĩnh Nhất Long bởi bộ ria mép nổi tiếng. Còn người kia là một cô gái; nàng ta xúng xính bộ váy trắng với những đường diềm diêm dúa, người khoác áo đồng phục của hộ vệ thánh sứ, tóc vàng búi cao trên gương mặt trẻ trung đôi phần bướng bỉnh. Vô Phong ngờ ngợ đã gặp cô gái này ở đâu đó. Tự dưng hắn nghĩ đến quảng trường thủ đô vào ngày quốc khánh. Và như một phản ứng vô điều kiện, hắn giật thót, mồ hôi chảy ướt trán.
“Chẳng phải là con nhỏ mà mình đã cuỗm tiền à? Vạn Thế hỡi, sao lại là nó?”.
Vô Phong cuống cuồng đội mũ trùm bịt kín mặt, đoạn chào công chúa và lẹ chân chuồn thẳng. Thật không may, bộ quân phục rách tươm thấm đầy máu của hắn khiến Tiểu Hồ chú ý. Cô nàng ngẩn người, chạy theo rồi tóm chặt tay hắn, miệng liến thoắng:
-Này, từ từ đã!
Vô Phong sợ rúm người, giọng nhỏ rí:
-Có chuyện gì, thưa cô?
Tiểu Hồ kiễng chân nhìn chòng chọc Vô Phong, đôi mắt dừng thật lâu trên những sợi tóc đỏ lơ thơ thòi ra từ chiếc mũ trùm. Nàng ta nhướn mắt:
-Tóc nhuộm? Binh lính bây giờ tự do quá nhỉ?
Vô Phong đáp:
-Là tóc thật, thưa cô.
-Cứ cho là thế đi. – Tiểu Hồ nhún vai – Vậy… tại sao anh đội mũ trùm?
Câu hỏi hết sức oái oăm, Vô Phong cũng trả lời oái oăm không kém:
-Vì… tại vì… mặt tôi lúc này không đẹp.
-Cái gì?
-Tôi bị thương, luyện tập ấy mà! Cực nhọc lắm!
Tiểu Hồ bước quanh tên lính, tay chắp sau lưng, đầu nghiêng nghiêng soi mói:
-Lý do không chính đáng! Tôi chẳng thấy người lính nào bịt mặt như anh! Mà bị thương hả? Tôi biết chữa trị đấy! Bỏ mũ ra coi nào!
Cô nàng vừa nói vừa quờ tay định lột chiếc mũ trùm. Vô Phong lùi lại, mặt cúi gằm, tay đưa về phía trước tựa một tiểu thư đài các từ chối sự tiếp xúc thân mật của người khác giới:
-Xin cô tự trọng.
Cô gái tóc vàng tức sôi máu, vành tai đỏ ửng:
-Anh nói thế là ý gì? Tại sao anh bịt mặt? Trốn tránh tôi phải không?
-Việc gì tôi phải trốn tránh cô? Chúng ta biết nhau đâu?
-Tôi nghĩ là “biết” đấy! Bỏ mũ ra!
Tiểu Hồ sấn sổ bước tới. Vô Phong đang không biết xử lý thế nào thì công chúa đã lên tiếng:
-Đừng, Tiểu Hồ! Anh ta là người của Thổ Hành!
Tiểu Hồ dừng chân, đắn đo suy nghĩ. Cô nàng nghi ngờ gã lính đứng trước mặt là tên trộm hôm qua. Nhưng theo lý mà nói, một tên trộm không thể là thành viên Thổ Hành – đơn vị tinh nhuệ bậc nhất Phi Thiên Quốc. Tuy nhiên Tiểu Hồ chưa chịu thua, nàng cầu khẩn Nhất Long:
-Thống lĩnh à, ông bảo hắn bỏ mũ ra đi! Tôi sẽ tặng bánh cho ông!
Vị thống lĩnh lắc đầu, bộ ria bàn chải đung đưa:
-Ta chịu thôi. Ngoài hoàng đế, không ai có quyền sai khiến Thổ Hành.
Tiểu Hồ xụ mặt còn Vô Phong cực kỳ hớn hở, đôi mắt nhơn nhơn giễu cợt. Cô gái tóc vàng nghiến răng ken két, đôi tay nắm chặt tưởng chừng muốn xé xác gã. Biết tính khí Tiểu Hồ ương ngạnh, công chúa vội lên tiếng:
-Đi thôi, Tiểu Hồ! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!
Cô nàng ném cái nhìn sắc lẻm về phía Vô Phong rồi đùng đùng bỏ đi. Tên Hỏa Nghi tiện mồm trêu chọc nàng ta:
-Mỗi cái ví mà cũng ầm ĩ hoài!
Lời của gã chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Tiểu Hồ nổi đóa:
-Cậu biết cái gì hả? Cậu biết nó quan trọng thế nào với tôi chứ?
Thống lĩnh Nhất Long dẫn mọi người vào khu chứa phi thuyền, trong khi Tiểu Hồ và Hỏa Nghi cãi vã ỏm tỏi. Không khí tĩnh lặng vốn có của khu chứa bỗng chốc chao đảo bởi hai người bọn họ. Chỉ khổ cho Lục Châu phải đứng ra dàn hòa. Bóng dáng công chúa nhỏ dần trong mắt Vô Phong. Nàng vẫn chưa hỏi tên hắn. Nàng đến thật nhanh và đi cũng thật nhanh. Tên tóc đỏ cứ ngỡ rằng hắn vừa trải qua một cơn mơ đẹp, cơn mơ đẹp nhất sau năm năm tồn tại. Sống ở chợ rác, hắn chưa bao giờ mơ những giấc mơ tương tự. Giấc mơ này quá đẹp, nó khiến hắn ngừng thở, ngừng nhớ về những nỗi đau đang hành hạ thể xác.
Vô Phong quên luôn việc đến bệnh xá. Hắn giữ nguyên bộ dạng te tua, bỏ qua chuyện tắm rửa, sau đó ăn tối cùng trung đội. Lấy lý do chúc mừng hắn gia nhập Thổ Hành, Độc Trùng mang theo một chai rượu cỡ lớn. Các thành viên tươi tỉnh hẳn và bắt đầu cười nói với tên tóc đỏ vì nhờ hắn, họ được một bữa nhậu nhẹt. Đáp lại mọi người, tên tóc đỏ chỉ ừ hữ vài câu hoặc mỉm cười vài cái cho xong chuyện. Đống đồ ăn thơm ngon trên bàn chẳng khiến hắn vui thích như thường lệ. Hình bóng công chúa đang giam hãm Vô Phong trong những giấc mơ do chính hắn nghĩ ra. Giấc mơ không có thật, thậm chí rất điên rồ, bản thân hắn biết chúng điên rồ nhưng hắn không thể ngừng mơ ước.
Độc Trùng tiến tới, xoa bóp vai Vô Phong. Tên tóc đỏ điếng người trước hành động ấy. “Thằng này đồng bóng à?” – Hắn nghĩ. Gã đội phó bật cười:
-Tôi là đàn ông chân chính! Tôi chỉ đang kiểm tra mấy cái xương của cậu thôi.
-Vậy à? Chúng ổn chứ?
-Xương cậu cứng hơn tôi tưởng. Tôi nghĩ mấy cái tiếng động hồi chiều là do sàn vỡ chứ không phải xương vỡ.
Vô Phong cười xòa. Tâm trí hắn tiếp tục chìm đắm mộng tưởng. Tình trạng mất hồn đó cứ tiếp diễn cho tới khi cả đội đi ngủ. Một căn phòng chật hẹp, năm chiếc giường tầng và gần hai mươi thằng đàn ông ngáy pho pho như dàn cưa máy đốn rừng; địa ngục cùng lắm cũng chỉ như thế. Nhưng chừng ấy chưa đủ xáo trộn dòng ảo mộng của tên tóc đỏ. Vô Phong hết tự cười lại trằn trọc suy tư. Cảm giác này gọi là gì? Một cuộc vật lộn bất tận giữa bộ óc và trái tim, bên nói rằng hắn ngộ nhận, bên nói rằng hắn suy nghĩ đúng.
Ai đó đã thay đổi cuộc đời Vô Phong, từ trộm cắp trở thành quân nhân đặc nhiệm, một kịch bản trớ trêu. Giờ hắn không còn lựa chọn. Nhưng ngẫm nghĩ kỹ, hắn thấy đây là việc tốt. Ở trong trung đội, hắn có thể lần ra manh mối về quá khứ – thứ ám ảnh hắn bấy lâu. Hắn sẽ đi tới nhiều vùng đất mà hắn chưa từng biết. Và quan trọng hơn, hắn sẽ được nhìn thấy công chúa mỗi ngày.
Nhưng hắn sực nhớ bên cạnh công chúa có Tiểu Hồ. Hình ảnh cô nàng đanh đá lôi tuột Vô Phong về thực tại. Đến giờ hắn mới nhận ra căn phòng đầy rẫy tiếng ngáy. Tên tóc đỏ vò đầu. Con ranh tóc vàng đó đúng là sao quả tạ! – Hắn lẩm bẩm chửi rủa.