Ngục Thánh

Chương 11: Q.5 - Chương 11: Mpa-7221908




Vương Quốc Cũ án ngữ tại phía tây lục địa Băng Thổ, bên trái và phía trên giáp Biển Vực Tối – một trong Chín Biển Lớn, bên phải được bao bọc trong những dãy núi ngắt quãng cùng vô số đầm lầy. Muốn vào Vương Quốc Cũ bằng đường bộ thì phải theo các lối mòn từ phía nam đổ lên, sau đấy cần băng qua vài trảng rừng mới đến nơi. Mà rừng ở đây chẳng thích tiếp đón con người.

Chuyện kể rằng trước khi tạo dựng vương quốc, những người tha hương đã gieo xuống từng khoảnh rừng dưới chân núi, cạnh bờ sông hay bên rìa thung lũng hạt giống từ phương tây. Sau đó họ lập Vương Quốc Thịnh Vượng, xây nên thị trấn, thành trì, lâu đài, mang vó ngựa chinh phục khắp Băng Thổ. Ở những cánh rừng, giống loài thực vật phương tây âm thầm sinh sôi. Rồi Biệt Liên Đại Đế nổi dậy, thành quách lâu đài bị lửa chiến tranh thiêu cháy, mọi vinh quang huy hoàng bị giẫm đạp dưới sự giận dữ của nô lệ. Vương Quốc Thịnh Vượng bị lãng quên trong cái tên “Vương Quốc Cũ”.

Rừng vẫn ở đấy, cây cối phương tây lớn lên chen chúc dưới những cổ thụ phương bắc. Nghìn năm trôi qua, các cánh rừng nơi đây trở nên um tùm rậm rạp tựa mái tóc xơ rạc của mụ phù thủy già – người đàn bà đáng sợ nhất với trẻ con phương bắc, đồng thời trở nên độc địa như chính bà ta. Trừ phi bất đắc dĩ, chẳng ai muốn lại gần chúng.

Còn Vô Phong đã chui váy mụ phù thủy già đó suốt nửa tháng. Cái váy hôi rình mùi xác động vật chết lẫn lá mùn, che kín mặt trời bằng thớ vải dày cui đan bằng những tán cây tầng tầng lớp lớp. Bóng tối lẫn mùi dơ thối làm tên tóc đỏ cảm giác mình đần đụn ít nhiều. Nhưng chừng nào chưa xong việc, hắn không thể rời đi.

Lúc này, Vô Phong đang băng qua khúc suối cạn trong một cánh rừng thuộc Vương Quốc Cũ. Theo chân hắn có sáu người, ai nấy gùi trên lưng cơ man những ba lô cùng thiết bị điện tử, gương mặt họ phờ phạc vì ăn ngủ với rừng già nửa tháng như tên tóc đỏ. Cả đám cặm cụi đi, không một lời trò chuyện cũng chẳng gọi tên nhau. Lúc nghỉ ngơi, họ mới âm thầm bàn bạc trao đổi như sợ quấy quả thứ gì đấy đang say giấc. Rừng Vương Quốc Cũ lắm nhiêu khê nhiều luật lệ, không in thành văn bản mà sử dụng xác chết những kẻ mạo hiểm xấu số làm giáo cụ trực quan. Bất cứ ai cũng có thể trở thành công cụ minh họa mới cho chúng.

Giáo sư Đốc Lãm bước sát gót Vô Phong. Khác mọi người, Đốc Lãm chẳng mang vác gì ngoài một chiếc la bàn nhỏ trong tay. Vị giáo sư không đủ khỏe để khoác hành lý, ngay cả việc đặt chân tới Vương Quốc Cũ vốn đã quá sức với một người mắc bệnh phổi mãn tính. Đoàn người đi nhanh hay chậm, tiếp tục hành trình hoặc hạ trại nghỉ ngơi đều do Đốc Lãm quyết định. Vừa vượt qua khúc suối cạn, ông giáo sư gọi Vô Phong:

-Anh bạn… chúng ta cần khảo sát chỗ này… – Ông già chống gối thở dốc rồi chỉ vào khúc suối cạn – …mấy chỗ như vậy thường có manh mối…

Tên tóc đỏ không chắc ông giáo sư kiểm tra thật hay kiếm cớ lười nhác. Nguyên sáng hôm nay, Đốc Lãm đòi dừng chân bốn lần, khảo sát trắc địa thì ít mà ngồi không thì nhiều. Nhưng cuối cùng Vô Phong vẫn đồng ý. Nửa tháng mài mặt trong rừng sâu, ngay cả hắn cũng bắt đầu chán nản chứ chưa đợi một ông già trên bảy mươi tuổi mắc bệnh hô hấp.

Cả đoàn ngừng di chuyển. Đốc Lãm bảo rằng việc kiểm tra sẽ lâu hơn thường lệ nên họ hạ trại bên khúc suối cạn. Tên tóc đỏ cùng Si Giáng dựng lều bạt rồi đào hố nhóm lửa. Trong lúc ấy, bốn người còn lại trong đoàn lắp đặt thiết bị giúp Đốc Lãm khảo sát dòng suối cạn. Họ đều là đàn ông, mỗi cá nhân sở hữu chuyên môn riêng từ sinh hóa, hóa học, nghiên cứu địa chất tới thăm dò địa hình. Đích thân đại thống lĩnh Khai Y chỉ mặt điểm tên bốn người này tham gia chuyến đi đến Vương Quốc Cũ. Khác đám khoa học gia Đề Án Mắt Trắng, tên tóc đỏ chẳng cần đổ mồ hôi thuyết phục bọn họ. Tất cả những gì hắn làm là trưng ra một cọc tiền dày cộp và nói với họ “Đại thống lĩnh Xuy Hạ Khai Y gửi lời mời!”. Chẳng cần suy nghĩ hay kì kèo thêm vài đồng bạc, bốn người đồng ý ngay lập tức. Làm nghề đánh thuê, họ yêu tiền và hiểu rõ là không nên từ chối ông đại thống lĩnh Băng Hóa quốc.

Đang 11 giờ rưỡi sáng, Vô Phong quyết định làm bữa trưa. Hắn và Si Giáng lôi ra một mớ xúc xích, gạo, nấm, dầu, thịt nguội cùng ít rau củ. Chừng này đủ chế biến một nồi cơm chiên nóng sốt và ngon miệng, tuy tốn công nhưng cần thiết. Bởi lẽ thức ăn đóng gói không thể duy trì thể lực cho cuộc hành xác trong rừng già Vương Quốc Cũ.

-Bao giờ mới xong đây, tóc đỏ? Bao giờ chúng ta mới tìm thấy di cốt của Biệt Liên Đa Xuyến? – Si Giáng vừa thái mớ hành tây vừa phụng phịu – Tôi thèm tắm lắm rồi! Không phải mấy dung dịch vệ sinh đâu nhé! Tắm kia! Trong một cái bồn đàng hoàng, sữa tắm dầu thơm đầy đủ!

-Dễ thôi! – Vô Phong gật gù đoạn hất hàm về khúc suối cạn – Tôi sẽ đào một cái hố ở đó. Cô chỉ việc nhảy xuống và đợi tôi đun nước ấm. Dầu gội sữa tắm? Không phải chúng được chiết xuất từ thảo mộc thiên nhiên à? Vậy đợi tôi đào rễ cây gom ít lá nhé! Quanh đây đâu thiếu?!

-Anh cho tôi tắm hay hầm nhừ tôi đấy? – Si Giáng nhíu mày – Im đi, đồ điên!

Tên tóc đỏ bật cười rồi tiếp tục nấu ăn. Hắn trút mớ hành tây lẫn rau củ thái nhỏ vào cái nồi đầy xúc xích thịt nguội đã rán vàng ươm lẫn gạo sống. Hắn đổ nước ngập lưng nồi, đem bắc lên kiềng trên hố lửa rồi nói:

-Cô có thể lựa chọn ngay từ đầu, phải không? Cô chỉ ký hợp đồng với Mi Kha chứ đâu cần tham gia với tôi? Mi Kha trả cô đâu ít, giờ này cô có thể đi du lịch hay vui chơi đâu đó mà!

Si Giáng nháy mắt:

-Nhưng anh trả tôi không tệ. Vậy nên tôi nhịn tắm cả năm cũng được, miễn sao có tiền! Làm xong vụ này, tôi nghỉ đến năm sau, trừ phi bà già Mi Kha gọi.

-Tôi nhớ là cô kiếm được nhiều đấy chứ? Tại sao không rút khỏi nghề này và tìm công việc mới? Vì Mi Kha sao? – Vô Phong hỏi.

-Không, bà già Mi Kha không cấm. Chỉ là tôi thích thế! – Si Giáng đáp – Tôi chỉ là chiến binh cỡ trung bình, không giỏi bằng anh hay người khác. Tôi cũng không có khả năng đặc biệt nào. À, tất nhiên là tôi giỏi ngủ với đàn ông, chừng đó chỉ đủ xin việc ở nhà thổ nhưng chưa đủ để làm Hạ Nga Chi. Trong khi tôi cần tiền, thật nhiều tiền! Mà theo bà già Mi Kha thì kiếm ăn được, nên tôi bám giới đánh thuê mà sống thôi!

Cô nàng chống cằm nhìn nồi cơm sôi sùng sục. Vô Phong mở nồi khuấy đều, bỏ thêm các loại gia vị và nấm, tiếp lời:

-Cứ thế này mãi sao? Cô định đánh thuê tới già chắc?

-Chắc gì tôi sẽ sống tới lúc đó? – Si Giáng nháy mắt – Vậy nên cứ kiếm tiền thôi! Càng nhiều càng tốt!

-Giờ cô coi tiền là quan trọng nhất?

-Ai cũng cần mục tiêu sống mà! – Si Giáng trả lời.

Tên tóc đỏ gật gù kiểu “biết vậy” song không nói thêm nữa. Giờ hắn chỉ chờ nồi cơm chín và đợi ông giáo sư có kết quả tốt. Mỗi lính đánh thuê đều có mục đích sống riêng, cũng là tôn chỉ giúp họ tồn tại. Với Si Giáng, đó là tiền.

Lát sau, cả đám tụ tập quanh hố lửa để ăn trưa. Họ không có nhiều điều để nói, trừ việc giáo sư Đốc Lãm khẳng định nhiều manh mối khả quan đã xuất hiện. Ông ta quả quyết với Vô Phong:

-Di cốt của họ Biệt Liên rất đặc biệt! Khi bị hỏa thiêu, tro xương sẽ vón thành cục lớn cỡ này! – Ông ta khum khum lòng bàn tay mô tả – Chúng dễ bị nhầm lẫn với thạch anh nhưng chỉ có một hình thù duy nhất. Chúng có sức mạnh phép thuật lớn, ước chừng bằng mười thùng quang tố. Nếu chôn xuống đất, di cốt có thể gây xáo trộn một vùng đất lớn. Thứ nhất là thay đổi kiến tạo địa chất, thứ hai là bẻ cong các mạch ngầm, vân vân và vân vân! Nhiều năm trước, tôi nhận ra có vài quy luật trong cấu tạo địa chất Vương Quốc Cũ, nếu sắp xếp chúng thành biểu đồ sẽ tìm được manh mối. Đáng tiếc, hồi đó đoàn khảo sát gặp vài rắc rối nên tôi không thể tiếp tục nữa. Nhưng bây giờ, mọi thứ tiến triển rất tốt!

Nghe ông già diễn giải, Vô Phong gật đầu bừa chứ thực lòng cóc hiểu con khỉ khô gì. “Ngôn ngữ vũ trụ à?” – Hắn tự nhủ. Vả lại suốt nửa tháng nay, cái lạc quan của ông giáo sư đã lặp lại trên dưới hai chục lần, tên tóc đỏ nghe thành nhờn màng nhĩ. Nhưng nực cười ở chỗ hắn nhận ra ông giáo sư chính là kẻ lạc quan nhất chốn rừng già.

Nửa tháng trước, Vô Phong trở lại tư dinh họ Cát Giá cùng đám khoa học gia. Vốn dĩ có hai mươi lăm nhà khoa học, vì cái chết của Ngột Đài nên chỉ còn hai mươi tư. Chỉ một người nhưng Mi Kha khoằm mặt tức tối. Khi biết Đốc Lãm phải xong việc ở Vương Quốc Cũ mới được quay về, cô ả thực sự nổi điên. Và chẳng ngạc nhiên khi Mi Kha đem vô số lời lẽ khó nghe lẫn chửi thề tống vào tên tóc đỏ. Đáp lại, Vô Phong nhếch mép cười đểu: “Đừng to tiếng với tôi. To tiếng với ông đại thống lĩnh của cô ấy! Nếu cô thuyết phục được ổng thì cứ việc!”. Cuối cùng Mi Kha phải nhân nhượng, cô ta không thể đối đầu đại thống lĩnh Khai Y.

Bị trao qua đổi lại như món hàng nhưng Đốc Lãm chẳng phàn nàn một câu. Trong số các nhà khoa học, ông ta cứng đầu nhất, Vô Phong phải đe dọa mấy lượt. Từ Biên Ngoại thành sang Vương Quốc Cũ, ông giáo sư luôn mải mê nghiên cứu, hiếm khi ngơi nghỉ trừ lúc ngủ, tưởng chừng đang gặp cảm hứng lớn. Nếu không phải tiếp xúc dân khoa học nhiều, Vô Phong đã lấy làm lạ trước sự quay ngoắt thái độ của ông ta. Vài cơn gió nhẹ, dăm lời nói, thậm chí con côn trùng giãy chết cũng khiến họ đổi tính nết. Bất quá thay đổi có lợi nên Vô Phong chẳng phiền.

Ăn xong bữa, mỗi người tự tìm chỗ ngả lưng lấy sức cho chuyến đi chiều. Vô Phong tranh thủ kiểm tra bản đồ, vạch tuyến đường đã đi, ghi chú vài chi tiết rồi gác tay lên trán cố chợp mắt. Rừng rậm che mặt trời nên chỉ toàn bóng tối tù mù, khái niệm ngày đêm không tồn tại, đi lại ở nơi đây dễ buồn ngủ. Oái oăm thay, những lúc thế này lại chẳng dễ say giấc. Mùi lá mùn, hơi tuyết lạnh, tiếng thú hoang kêu rúc rích chuyền cành trên cao cứ lờn vờn ngũ quan, tên tóc đỏ lăn bên nọ lăn bên kia mà hai mắt vẫn trơ trơ suốt. Ngủ được giữa chốn âm u này là cả một kỳ công.

Sau rốt Vô Phong chịu thua khu rừng và trở dậy trong cáu bẳn. Từ ngày bước vào Vương Quốc Cũ, hắn mất ngủ thường xuyên, mí mắt luôn cụp sụp như đeo chì. Hắn lôi vũ khí ra lau chùi, để tay chân táy máy cho bớt nỗi bực bội. Không gian tối tăm lẫn lộn tiếng thú hoang kêu rinh rích, lửa cháy phập phùng và âm thanh mài kiếm trơ lạnh.

Vô Phong không cô đơn trong chuyện mất ngủ. Hắn đương mài kiếm thì một người bước đến xin điếu thuốc. Tên tóc đỏ không hà tiện, liền đưa luôn cả bao. Kẻ nọ cảm ơn rồi tựa lưng vào gốc cây gần đó, say sưa tận hưởng khói thuốc và chăm chú nhìn Vô Phong mài kiếm. Gã này vừa cao to vừa đậm người, toàn thân bè bè chiều ngang như thể có thứ gì đấy độn thêm dưới da thịt, lúc ngồi nom chẳng khác súc gỗ mới chặt ra từ cổ thụ. Bộ dạng kỳ quặc đó cũng giống con người gã: một cựu binh, một tay lính đánh thuê, một nhà nghiên cứu địa chất, một gã giết mổ gia cầm và một thầy giáo tiểu học. Cũng giống Đốc Lãm, gã bự con này thuộc bốn người mà đại thống lĩnh Khai Y chỉ định công việc. Tên gã là Mông Đồng, nhưng thường gọi bằng biệt danh “Mông Nhão”.

Tận hưởng đủ khói thuốc, gã Mông Nhão chú mục Vô Phong nhiều hơn, đôi mắt phản chiếu ánh lửa xập xòe từ viên đá mài trong tay tên tóc đỏ. Gã không ngừng săm soi thanh kiếm màu xám thẳng thớm không có đốc kiếm, đầu lưỡi hơi to bè, sống lưỡi có răng cưa và khoen móc. Hai mắt gã sáng lên, tựa đứa trẻ vừa nhìn thấy đồ chơi mới hay một cô gái phát hiện ra một bộ đầm hợp mốt trưng bày trong cửa tiệm. Gã chìa tay:

-Tôi xem thử, được không?

Vô Phong đưa kiếm cho gã. Mông Nhão nâng kiếm như nâng trứng, búng khẽ ngón tay thử độ vang, cầm nắm bằng nhiều tư thế và không ngại lấy bàn tay thử độ sắc của kiếm. Thậm chí gã còn dùng kính lúp soi từng chi tiết, nom như một thợ kim hoàn kiểm tra sản phẩm. Nhìn biểu tượng đầu heo khắc chìm ở chuôi kiếm, gã cất lời:

-Tiệm rèn nào cũng khắc biểu tượng nhiều ý nghĩa hoặc thật đẹp, chỉ riêng Lò Heo Quay ở Băng Hóa thành khắc hình khó coi này. Ít người biết Lò Heo Quay, mà biết rồi thì đều khao khát sở hữu một thanh kiếm do chính tay ông chủ tiệm làm ra. Nhưng ông chủ tiệm là một lão già khó tính, chỉ làm theo cảm hứng và làm theo ý thích. Nói xem, anh bạn, cậu thuyết phục lão già đó kiểu gì thế?

-Quen biết bình thường thôi. – Vô Phong đáp.

Tên tóc đỏ không thích nhiều lời, Mông Nhão cũng không căn vặn. Gã bự con trả lại thanh kiếm nhưng giữ bao thuốc, đoạn tiếp lời:

-Cậu nghe tin đồn về một đám “bốc mả” từ Đông Thổ lặn lội sang đây chưa? Sáng nay, vài người bạn cũ nhắn tin với tôi là chúng đang mở tài khoản.

Nghe thế, Vô Phong giật thót song vẫn giữ bộ mặt bình thản. Hắn ngước mắt:

-Tôi có nghe. Nhưng “mở tài khoản” là gì?

-Tức là bọn giết người đó công khai truy lùng đối tượng. – Mông Nhão giải thích – Chúng mở một tài khoản chuyển tiền và thông báo đến tất cả lính đánh thuê hoặc lũ “móc cống” khác. Ai cung cấp thông tin, chúng sẽ trả tiền tạm ứng rồi tất toán sau khi xong việc. Mở tài khoản cũng đồng nghĩa tự xưng danh tính, tự để lại dấu vết, chấp nhận rủi ro là có thể bị xử bất cứ lúc nào – người ta ghét lũ “bốc mả” gấp mấy lần bọn “móc cống”.

Vô Phong vừa lắng nghe vừa quấy cốc súc-cù-là nóng, hớp một ngụm rồi đưa Mông Nhão. Hắn nói ráo hoảnh, mặt tỉnh bơ:

-Thế lũ Đông Thổ ấy tìm ai vậy?

-Một gã tóc đỏ. – Mông Nhão trả lời – Lời đồn có vẻ đúng. Trước khi chúng mở tài khoản, người ta đã đồn đại chúng đang tìm một gã tóc đỏ. Nhưng phương bắc này thì thiếu gì người như vậy? Cứ lên vùng viễn bắc, không thiếu! Hay chúng muốn tìm Liệt Giả? Thế thì điên quá!

Gã to con tếu táo, Vô Phong cười phụ họa. Tên tóc đỏ tự tin cười vì mái tóc của hắn hiện giờ có… màu đen sì, và dăm ngày nữa thuốc nhuộm hẵng phai. Tin tức từ Mông Nhão vừa hay vừa dở. Hay vì mọi cách thức ẩn nấp của Vô Phong vẫn hiệu quả và lũ “bốc mả” chưa đánh hơi được chút gì, mà cũng dở vì đám săn người đang mất kiên nhẫn như bầy sói nhịn đói đã lâu. Nghĩ tới đó, Vô Phong rùng mình.

Hai tiếng sau, đoàn người khởi hành. Từ mạn nam Vương Quốc Cũ, họ men theo khúc suối cạn ngược lên hướng tây bắc, tiếp tục công cuộc cuốc bộ rừng già. Vẫn không gian tối hù lẫn tiếng chim thú rả rích hoang dại, nhưng cả đám hăng hái hơn hẳn hồi sáng. Vì theo bản đồ, đường tây bắc sẽ đưa họ ra khỏi rừng rậm và tiến vào khu vực đồng bằng. Đốc Lãm chưa tìm thấy di cốt, nhưng giúp mọi người nhìn thấy ánh mặt trời sau nửa tháng chui váy mụ già rừng rậm được tính là một nỗ lực xuất thần.

Bảy người mải miết băng rừng, bốt da và gậy chống lấm lem tuyết ướt mùn bẩn. Đường đi dễ dàng hơn, giống cây cối tán thấp phương tây ít dần và cũng bớt độc địa như đám họ hàng của chúng trong nơi sâu thẳm. Trên cao, cổ thụ phương bắc kết những tấm lưới thủng lỗ rỗ song không thể ngăn hết nắng chiều tà rọi xuống các lối mòn ngập tuyết. Không gian quang đãng gấp nhiều lần. Vô Phong mở máy chiếu đeo tay, thấy đoàn của mình đang ở bìa rừng, đi bộ thêm nửa cây số sẽ đến vùng đồng bằng. Cuối cùng họ cũng thoát khỏi rừng già.

Đương vui mừng, Vô Phong chợt nghe vài tiếng bước chân từ xa dội lại. Dựa vào âm thanh đều đều không gấp, hắn đoán rằng đó là một nhóm khoảng năm người. Ít giây sau, đám người xuất hiện với bộ dạng lôi thôi lếch thếch, kẻ nào kẻ nấy hôi rình do lâu ngày chưa tắm, lưng đeo ba lô đầy ụ rủng roẻng tiếng kim loại va nhau. Họ cũng là những kẻ mạo hiểm trên Vương Quốc Cũ, chỉ khác bọn Vô Phong trở ra còn họ đi vào rừng rậm. Vừa thấy bọn Vô Phong, họ liền chìa ra vài món đồ bạc xỉn màu:

-Mua không? Mua không? Năm thùng vàng thôi? Không? Bốn nhé?! Không mua à? Chán thế! Có thuốc lá không, cho bọn này mua vài bao? Trao đổi hàng nhé? Chỉ tiền mặt à? Được thôi!

Đám nọ xì xụp bán bán mua mua với đoàn Vô Phong. Một gã gãi cằm nhìn Si Giáng rồi bảo cô nàng ra đằng kia vui vẻ. Si Giáng hét giá hai mươi đồng vàng, gã liền giơ tay xin thôi đoạn buông lời chửi tục. Mua bán xong, đường ai nấy đi, không lời hỏi han cũng không lời chúc phúc. Như rừng già hay Vương Quốc Cũ, những kẻ mạo hiểm chốn này cũng có luật riêng. Trông bộ dạng những kẻ ồn ào nọ, Vô Phong đoán họ là đám “cạy nắp” tức dân đục khoét hầm mộ đào kho báu. Người ta kể rằng thời Vương Quốc Thịnh Vượng, người chết được chôn cùng vàng bạc đá quý, đặc biệt là hầm mộ vua chúa quý tộc. Trên mảnh đất đầy nguyền rủa này, người ta dễ gặp bọn “cạy nắp” hơn cả dân bản địa.

Nhiều năm lang thang, Vô Phong nhận ra những chốn khắc nghiệt tuy hiếm người nhưng lại thừa bọn thổ tả. Vương Quốc Cũ không hoàn toàn hoang vu như những hình ảnh vệ tinh và lời đồn đại tô vẽ, nó sở hữu cái nhộn nhịp của riêng mình.

Cánh rừng nằm trên nền đất cao, ngăn cách vùng đồng bằng bên dưới nhờ một dải đồi nhỏ. Bọn Vô Phong bước qua một cầu thang đá cổ xưa dẫn xuống đồi, bậc nào cũng mòn vẹt hoặc nứt vỡ. Từ đây, họ dễ dàng trông thấy một khu trại nhỏ nằm giữa vùng đồng bằng tuyết rộng mênh mông. Trại quây trong hàng rào gỗ dựng tạm bợ, gồm hai túp lều lớn và mười lều nhỏ, nằm bên cạnh trại chăn thả gia súc. Khắp Vương Quốc Cũ có khoảng năm, sáu trại kiểu này và đều thuộc về các tộc người thiểu số. Họ lập trại để đám mạo hiểm có chỗ đi chỗ về, tiện thể sắm sửa lương thực quần áo và tất nhiên, họ không phục vụ miễn phí.

Chủ trại là một ông già người bản địa, tóc tai râu ria xù xịt quanh cổ như lông bò rừng, già khoắm và rất ghét mặc cả tiền nong. “Một người hai thùng vàng rưỡi, ở một tuần khuyến mãi một bình sữa dê, ở một tháng khuyến mãi một con dê. Đồng ý thì trả tiền” – Lão già làu bàu. Vô Phong rút ra một chai rượu làm quà, lão già sáng rực mắt hấp háy như đèn pha, bèn khuyến mãi hẳn hai bình sữa dê ngay hôm đầu tiên. Ông ta còn ưu đãi cho bọn Vô Phong ở trong một túp lều cách xa khu chăn thả gia súc. Dân phương bắc thân thiện hiếu khách chẳng kém dân xứ nào, chỉ khác ở chỗ họ cần thêm chất lỏng lên men.

Đêm ở Vương Quốc Cũ chẳng có nhiều việc để làm. Ngoài trời bây giờ tối thui, mò đường đi trong khu trại dưới ánh đèn dầu tù mù còn khó, phóng mắt ra xa hơn thì không thể. Sau bữa tối, cả đám người lăn ra ngủ, chỉ còn Vô Phong bàn việc cùng giáo sư Đốc Lãm. Vị giáo sư nói rằng nếu vận dụng những công thức tính toán địa chất hợp lý, chừng ba tháng nữa sẽ tìm thấy di cốt. Nghe ông ta giảng giải, Vô Phong ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm, chỉ biết ba tháng quá lâu. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi đề nghị:

-Ông có nghĩ Mục Du Cổ sẽ chôn di cốt mẹ mình ở một nơi đặc biệt không? Chúng ta đã gặp dân bản xứ nơi mẹ con Mục Du Cổ sinh sống, họ nói rằng ông ấy khi còn bé rất thông minh, hiểu biết hơn cả người già cả. Vậy thì ông ấy đã hưởng sự giáo dục từ bà mẹ. Có thể Mục Du Cổ đã tìm thấy một địa điểm hợp lý hoặc có ý nghĩa để chôn cất mẹ mình.

-Tôi hiểu ý của cậu, nhưng chúng tôi không giống người phương đông, họ chôn cất vì mong người chết phù hộ cho mình. – Đốc Lãm nói – Người phương bắc không giống thế.

Vô Phong nhún vai:

-Nhưng ít nhất cũng phải có ý nghĩa! Tôi là thằng chém mướn nhưng cũng biết một ít về dân học thức. Họ không hành động ngẫu nhiên mà thường tuân theo quy luật nhất định, những quy luật đó lấy cảm hứng từ chuyện xưa hoặc tác phẩm nghệ thuật. Chôn cất người thân là việc trọng đại, họ sẽ không làm qua loa đại khái. Tôi không tin Mục Du Cổ chọn một gốc cây vớ vẩn hay một khoảnh đất linh tinh để chôn di cốt mẹ mình.

Thái độ quả quyết của hắn làm ông giáo sư suy nghĩ. Họ tranh luận ít lâu, sau đấy bàn bạc theo chiều hướng mà Vô Phong vạch ra. Từng cột mốc lịch sử, chuyện kể và lời đồn về xứ khỉ ho cò gáy Vương Quốc Cũ được đem ra mổ xẻ. Nhưng sự hào hứng chẳng kéo dài lâu. Chuyến hành trình vượt rừng đã vắt kiệt họ như vắt cuộn vải ướt kiệt nước. Không ai bảo ai, mỗi người tự động trở về túi ngủ rồi say giấc nồng.

Nhưng Vô Phong chẳng yên giấc lâu. Hắn thấy một bóng đen ngọ ngoạy bên cạnh rồi chui vào túi ngủ cùng mình. Không gian tối hù, nhưng dựa theo mùi thuốc nhuộm tóc và điệu cười của cái bóng nọ, hắn biết đó là Si Giáng. Cô nàng ranh ma ép chặt mình với Vô Phong, miệng cười khoái trá khi thấy gã đàn ông tỏ ra không thoải mái. Vô Phong tặc lưỡi:

-Lại nữa?! Cô không cho tôi ngủ à?

-Đời thì ngắn, sao phải ngủ nhiều? – Si Giáng cười – Này, làm với tôi không? Trời lạnh thế này là nhất đấy!

Vô Phong thở phì phì. Đây không phải lần đầu cô ả gợi ý kiểu đó. Từ Băng Hóa thành, vùng đông bắc Băng Thổ rồi qua Vương Quốc Cũ, hễ có cơ hội là Si Giáng mời mọc chuyện thể xác. Cô ả không hành nghề mà muốn thế, chỉ cần Vô Phong hối lộ đồ ăn ngon là xong. Khốn thay Vô Phong không muốn và Si Giáng chưa trưởng thành. Nàng ta mới mười bảy tuổi. Có cái gì đó hoang dại ẩn sâu trong thể xác phụ nữ phương bắc mà Vô Phong không hiểu nổi. Hắn nghĩ Mi Kha là trường hợp đặc biệt nhưng Si Giáng cũng chẳng khác. Họ giống loài thú hoang bản năng, không hề quan tâm cảm xúc của người khác.

Si Giáng bật máy chiếu đeo tay của Vô Phong. Nó hiện lên bản đồ nhỏ, tọa độ cùng thời gian. Cô nàng nheo mắt đọc rồi nói:

-Mười giờ rồi hả? Hai tiếng nữa là tôi đủ mười tám tuổi, không còn trẻ con nữa, nên muốn tận hưởng hương vị thiếu nữ thì nhanh lên! Lúc Si Thăng còn sống, anh biết bọn đàn ông phải trả bao nhiêu để ngủ với chị em tôi không? Một trăm tám mươi thùng vàng trong nửa tiếng! Anh hời lắm đấy!

-Tại sao phải như vậy? – Vô Phong hỏi – Chúng ta đâu có gì với nhau?

Si Giáng đáp lời:

-Trước lúc đi, bà già Mi Kha bảo tôi rằng nếu anh cần hơi đàn bà, tôi sẽ đáp ứng. Cũng là công việc cả, bà già Mi Kha sẽ trả cho tôi. Nhưng biết nói sao nhỉ? Hồi ở Tuyệt Tưởng Thành, anh ra dáng đấy chứ? Tôi thích người như vậy, mà thế giới này không nhiều người giống anh. Tin tôi đi, ít lắm! Mà cái xứ này ngoài tuyết ra còn gì nữa? Tôi không thấy gì thú vị ngoài tuyết cả. Thời tiết mới kỳ cục làm sao! Ban ngày quá ngắn, ban đêm thì quá dài; mà lại có mùa chẳng có tí bóng đêm nào cho người ta chợp mắt. Con người thì thay đổi nhanh quá! Mới lúc trước họ còn cười nói, mà chỉ dăm phút sau là trở mặt ngay. Có lẽ phương bắc lạnh lẽo quá nên con người bị điên! Vậy lúc còn tử tế với nhau thì tại sao không làm tình chứ? Lúc đó, chúng ta dễ nói lời yêu nhau, dù chỉ là buột miệng, nhưng như thế cũng đủ rồi! Sao hả, Vô Phong? Anh nghĩ sao?

Cô nàng thò tay ngọ ngoạy đủ trò phía dưới. Vô Phong liền quay lưng và chẳng đoái hoài cô ả nữa. Si Giáng vỗ đầu hắn, hậm hực:

-Chán ngắt hà! Đàn ông gì mà ngu thế!

Rồi cô ả rời túi ngủ, bỏ ra ngoài lều. Vô Phong thây kệ. Nếu hắn là Hỏa Nghi, chuyện đã dễ dàng hơn nhiều. Nhưng hắn không phải Hỏa Nghi. Thế giới sinh ra hàng tỉ con người cùng hàng tỉ tính cách khác nhau. Hắn có lựa chọn riêng. Chưa kể hắn đang buồn ngủ díp mắt, dẫu thế giới Tâm Mộng sụp đổ thì hắn phải ngủ trước, tính sau.

Trong lúc ấy, Si Giáng đi thẳng tới căn lều lớn nhất trại, miệng lẩm nhẩm một dãy số. Tại đó, cô ta nhờ chủ trại mở trạm phát sóng bằng một bộ phát sóng có tín hiệu phập phù. Cỗ máy bám bụi han gỉ, tuổi đời ước chừng lâu hơn cả Si Giáng. Vương Quốc Cũ hoang vu nên không có hệ thống trung chuyển thông tin, những bộ phát sóng cũ mèm đây là phương tiện duy nhất giúp người ta liên hệ với thế giới bên ngoài. Si Giáng mở máy chiếu ba chiều, sau đó gửi một bức thư điện tử, nội dung như sau:

“Gửi tài khoản MPA-7221908. Tọa độ: 29B – 109,8”

Bộ phát sóng phát mấy tiếng tịch tè như lên cơn hen rồi nhấp nháy vài đèn sáng báo hiệu đang chuyển tin. Đang thời đại công nghệ tên lửa, mấy thứ cổ lỗ sĩ kiểu này dễ làm người ta phát điên. Nhưng Si Giáng chẳng còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi. Khi cô ả gần ngủ gục, cái máy mới thông báo thư đã được gửi. Si Giáng tắt máy ra ngoài, vừa hay lại gặp Mông Nhão. Gã to con mỉm cười:

-Không ngủ được sao?

-Khó ngủ! – Cô nàng đáp.

-Ra ngoài kia làm một tí không? – Mông Nhão nháy mắt.

-Bảy mươi thùng vàng, không mặc cả. – Si Giáng trả lời.

Mông Nhão lắc đầu cười chịu thua. Đợi cô ả đi rồi, gã mua lão chủ trại một cốc sữa dê, vài điếu thuốc, sau đấy lại nhờ lão ta khởi động máy phát sóng. Gã cũng mở máy chiếu cá nhân và gửi một bức thư điện tử có nội dung thế này:

“Gửi tài khoản MPA-7221908. Tóc đỏ đang ở Vương Quốc Cũ”

Đợi máy phát chuyển xong, Mông Nhão hút nốt điếu thuốc rồi ra về. Thời giờ qua nhanh, thoáng chốc đã nửa đêm, ông chủ trại định thu dọn đóng cửa lều thì lại một người bước vào. Đó là giáo sư Đốc Lãm và hệt như hai người trước, ông ta xin mở máy phát sóng. Dù được hối lộ chai rượu nhưng lão chủ trại không khỏi bực mình:

-Ngày quái quỷ gì vậy? Sao các người thi nhau đến thế? Chỉ một lần nữa thôi đấy! – Lão già gắt gỏng.

Ông giáo sư cười gượng vì lỡ quấy quả người khác. Đốc Lãm không giỏi lắm trong việc che giấu. Ông ta vừa gửi thư điện tử vừa liếc ngang ngó dọc như sợ ai đấy bắt gặp mình làm điều khuất tất. Thư không dài, nhõn ra được vài chữ nhưng bàn tay ông ta run lập cập, mãi mới xong:

“Gửi tài khoản MPA-7221908. Hàng đang ở Vương Quốc Cũ”

Gửi được thư, vị giáo sư quên cả cảm ơn đoạn vội vã rời lều. Lão chủ trại chẳng hiểu đám người ngoài kia nghĩ gì, kẻ nào kẻ nấy đều hành xử kỳ cục. Nhưng Vương Quốc Cũ là thế, nó đầy rẫy bí mật còn con người thậm thụt với vô vàn điều gian trá. Nhưng điều đó chẳng làm lão chủ trại quan tâm. Lão tu nốt chai rượu ngon, sau đóng cửa lều đi ngủ. Kể từ lúc ấy không còn ai làm phiền lão nữa.



Khi Vương Quốc Cũ chuẩn bị sang ngày mới thì cách đấy vài nghìn cây số, Phi Thiên thành mới đón hoàng hôn ngày cũ.

Mùa đông đã qua, nắng ấm đã lên, Phi Thiên thành đang nóng dần trước phiên điều trần của họ Hỏa. Không lâu nữa, vào ngày 19 tháng 4, Hỏa Nghi – vị trưởng tộc họ Hỏa mới toanh sẽ đối chất với ủy ban kiểm tra. Ai cũng mong đợi sự kiện này.

Nhưng phòng Bạch Quang thì khác. Chẳng đợi sự kiện hay dịp đặc biệt, nó lúc nào cũng hầm hập hơi nóng. Một biến cố chính trị, một tin tức kinh tế hay đơn giản là cái nhìn chẳng mấy thân thiện giữa các pháp quan cũng đủ làm củi đun cho căn phòng. Trước đây người hứng chịu sức nóng từ cái lò này là Bạch Dương Đệ Thập, còn giờ là Trần Độ. Có lúc, Trần Độ nghĩ rằng mình sẽ bị nướng chín ở đây, mà nướng toàn ra xương xẩu, thịt teo quắt chẳng bõ dính răng.

-Có thông tin tình báo từ các giáo đoàn đánh thuê… – Một pháp quan nói – …một đám sát thủ từ Đông Thổ vừa mở tài khoản ở lục địa Băng Thổ, số hiệu MPA-7221908. Nguồn tin báo rằng chúng đang truy lùng một người tóc đỏ, và người này đang ở Vương Quốc Cũ. Là gã con hoang Vô Phong, không phải ai khác.

-Chúng ta để Vô Phong tự do quá lâu rồi. Nếu hắn lọt vào tay người Băng Hóa, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. – Một vị pháp quan nói – Nhưng tại sao bọn sát thủ Đông Thổ lại tìm hắn?

-Hắn từng giết một vài chính khách bên Đông Thổ, mấy tay này đe dọa Phi Thiên chúng ta. – Một người khác lên tiếng – Nhưng có vẻ không hợp lý cho lắm, vì hắn xử lý mấy vụ đó rất sạch sẽ. Bọn sát thủ này là lũ “bốc mả” của Ẩn Lý Thị bên Diệp quốc, chúng ta không hề và không bao giờ gây thù hằn với Ẩn Lý Thị.

-Chuyện đó bàn sau! Chúng ta biết tin có nghĩa là người Băng Hóa cũng biết tin. – Một pháp quan lắc đầu – Phải hành động khẩn trương! Tôi yêu cầu ngài thủ lĩnh dùng biện pháp mạnh. Hãy gọi “hắn” ra, chỉ có hắn mới xử lý được tên tóc đỏ!

Tám pháp quan không hẹn mà gặp, đều nhất trí quan điểm đánh nhanh tiêu diệt gọn thằng con hoang tóc đỏ. Bị tám cặp mắt săm soi, Trần Độ hơi nhột. Tuy không ngồi trên Ngai Thép –chiếc ghế chỉ dành cho hoàng đế – nhưng Trần Độ cảm nhận rõ chiếc ghế thép kinh khủng cỡ nào, mà Đệ Thập đã ngồi trên đó ngót mấy mươi năm. Dù vậy, lão vẫn nở nụ cười lạnh nhạt rồi bấm điện thoại:

-Hắc Hùng hả? Phải, là tôi. Cho tôi liên lạc với Thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.