Phòng xử án Đại Hội Đồng lặng như tờ. Phía trên đài, Bắc Viễn chưa vội lên tiếng, chỉ giương cặp mắt to cộ nhìn bị cáo. Ngài chánh án vẫn thường làm vậy. Cái nhìn đầy uy hiếp của ngài đã khiến vô số phạm nhân thúc thủ và thành khẩn khai báo. Nhưng ngài chánh án sớm nhận ra sự uy hiếp chỉ là trò cười với Bất Vọng. Gã này hoàn toàn khác! – Bắc Viễn nghĩ thầm.
-Bị cáo hãy cho biết anh tới Bạch Tu quốc làm gì?
Bất Vọng chẹp miệng rồi đáp:
-Muốn nhận con nuôi thôi. Tôi cần một đứa con để sau này vui thú tuổi già. Tôi không lấy vợ, quý tòa biết mà!
Tiếng cười râm ran khắp phòng. Thuyền trưởng Nhất Long cười không nổi, chỉ biết lắc đầu than khổ. Ngài muốn giúp ông bạn già, nhưng ông bạn già đó là chúa quậy tung vấn đề. Thái độ cợt nhả này sẽ chẳng có lợi cho Bất Vọng chút nào, một tí cũng không.
-Yêu cầu bị cáo nghiêm túc! – Bắc Viễn lớn tiếng – Nghe tôi hỏi tiếp, anh có biết tên vũ công Tiếu không? Hắn chính là hung thủ đã sát hại sứ giả Hạ Đông.
Bất Vọng không định trả lời nhưng nghĩ đến tương lai của con gái mình phụ thuộc Phi Thiên, lại thêm lão già xương khô Trần Độ, gã buộc phải chỉnh đốn thái độ. Gã trả lời:
-Tôi không biết.
-Trong thời gian ở Cửu Long, có phải anh đã móc ngoặc với tổ chức Xích Tuyết?
-Không hề có.
-Cục an ninh Xích Quỷ nói rằng anh đã liên hệ Mũi tên vèo vèo để vận chuyển một nghìn thùng vàng tới lục địa Kim Ngân?
Bất Vọng quay sang nhìn lão già Đông Hoàng. Mới ngày nào hai người còn uống rượu trên tháp sòng bạc, nay đã thành cừu địch. Bất Vọng không tức giận. Mối quan hệ giữa gã và Đông Hoàng chỉ là tiền trao cháo múc, hết lợi ích thì hết tình nghĩa. Gã trả lời:
-Tôi không biết chuyện đó.
Viên thư ký quan tòa nhanh chóng ghi chép mọi lời khai của Bất Vọng. Phần sơ thẩm của chánh án đã xong, phiên tòa chuyển qua phần biện hộ của các luật sư. Đây mới là giai đoạn quan trọng nhất của một phiên tòa, Bất Vọng được thả hay không sẽ phụ thuộc vào nó.
Theo quy định, luật sư bên nguyên cáo sẽ hỏi trước, gã luật sư Hồng Ngỗi bước ra. Đó là một tay vóc dáng trung bình, đôi mắt nhỏ tí ẩn sau cặp kính cận dày cộp trên sống mũi bóng nhờn, khuôn mặt dày dạn đã kinh qua nhiều vụ kiện. Phía bên kia, Hỏa Dương theo dõi từng động thái của đối phương. Giữa hai người thoáng xuất hiện những luồng toan tính cân não. Đây là cuộc chiến miệng lưỡi giữa các luật sư.
Trước tiên Hồng Ngỗi hỏi bên nguyên cáo là Đông Hoàng. Gã lên tiếng:
-Xin ông Đông Hoàng cho hay ông gặp Bất Vọng từ khi nào? Và tại sao ông biết người này?
-Năm năm trước tại Cửu Long thành. Tôi nghe vài người nói rằng anh ta từng hoạt động trong quân đội nên mời về làm vệ sĩ.
-Ông có biết gia cảnh của Bất Vọng?
-Có, khá rõ. Anh ta có một cô con gái nuôi và sống ở quận 4. Chúng tôi thi thoảng uống rượu cùng nhau nên cũng biết nhiều.
-Vậy lịch làm việc của Bất Vọng thế nào?
-Tùy từng hôm tôi sẽ gọi anh ta. Nhưng thường là từ sáng tới chiều.
-Bất Vọng có biết Thiên Hải không? Ý tôi là ông thấy họ nói chuyện với nhau bao giờ chưa?
-Vài lần, cũng khá lâu rồi. Tôi chỉ thuê họ chứ không có ý định biến họ thành gia đình.
Hồng Ngỗi cười đoạn hỏi tiếp:
-Tại sao ông tới đây với tư cách nguyên cáo? Ông muốn tố cáo Bất Vọng điều gì?
-Cục an ninh Xích Quỷ gọi đến và nói họ tìm thấy vài bằng chứng khủng bố tại nhà Bất Vọng. Tôi không muốn rắc rối, anh biết đấy, tôi là người kinh doanh và rất sợ những chuyện như vậy.
-Và bởi vậy ông mới tới đây?
-Phải.
Hồng Ngỗi quay về phía hội đồng thẩm phán ra hiệu kết thúc. Ngài chánh án nhìn Bất Vọng và hỏi:
-Đông Hoàng nói đúng không?
-Tất cả, ngoại trừ chi tiết cuối. Tôi không biết bọn khủng bố nào cả.
Hỏi xong Đông Hoàng, Hồng Ngỗi chuyển qua hỏi người đại diện Thánh Vực. Người này trung tuổi, tên Vĩ Thanh, giữ chức phát ngôn viên của Thánh Vực. Phần thẩm vấn Vĩ Thanh khá ngắn vì ông ta đến đây chỉ để xác minh Bất Vọng có phải là đồng phạm hay không. Ngay sau đó, gã luật sư chuyển qua Bất Vọng.
Hồng Ngỗi biết rõ gã bị cáo kia đáng sợ ra sao. Nhưng phiên tòa có luật chơi của riêng nó và phạm nhân dẫu hung hãn cỡ nào cũng phải tuân theo. Hồng Ngỗi tự tin bước tới, nhìn thẳng Bất Vọng rồi hỏi:
-Xin hỏi ông Bất Vọng có biết người này không?
Gã đưa một bức ảnh chụp chân dung, nhờ máy chiếu ba chiều, bức ảnh hiện ra giữa không gian và được phóng đại hàng chục lần. Vô Phong nhận ra ngay người trong ảnh là Thiên Hải. Sau nhiệm vụ tại Cửu Long, hắn không nghe được bất cứ tin gì về Thiên Hải nữa. Vô Phong đoán rằng gã tóc trắng đã bị vùi lấp dưới biển sâu.
-Có, một chút. – Bất Vọng trả lời.
-Vậy ông có biết Thiên Hải là nhân viên vận chuyển của Mũi tên vèo vèo?
-Không.
-Ồ, tất nhiên rồi! Những phạm nhân đâu có bao giờ nhận tội nhỉ? Ông nên thành thật thì tốt hơn, đây là tòa án Đại Hội Đồng, quanh co chối tội chẳng ích gì đâu!
-Phản đối! – Hỏa Dương lên tiếng – Hồng Ngỗi đang cố tình chỉ trích cá nhân thân chủ của tôi, thưa quý tòa!
Chánh án Bắc Viễn chấp thuận:
-Phản đối có hiệu lực. Yêu cầu luật sư bên nguyên cáo tập trung đúng vấn đề.
Hồng Ngỗi mỉm cười nhún vai. Các luật sư thích sử dụng chiến thuật chỉ trích cá nhân, nó khiến người bị hỏi trở nên mất bình tĩnh dẫn đến trả lời sai, mà mọi lời nói đều là bằng chứng trước tòa án. Bất Vọng tuy sở hữu tinh thần thép nhưng cũng khó chịu trước lời lẽ của Hồng Ngỗi. Tòa án vốn dĩ khác xa chiến trường.
Hồng Ngỗi bước lên đài thẩm vấn, đưa cho ngài chánh án một tập hồ sơ, sau nói:
-Đây là danh sách nhân viên vận chuyển của Mũi tên vèo vèo. Cục an ninh Xích Quỷ tìm được nó tại trụ sở của tổ chức này tại quận 4, thành phố Cửu Long. Thiên Hải đã làm cho Mũi tên vèo vèo nhiều năm, mới đây vừa tham gia một vụ vận chuyển lớn tới lục địa Kim Ngân. Chính là chuyến hàng một nghìn thùng vàng tới lục địa Kim Ngân.
Trên mỗi bàn của cử tọa hiện ra máy chiếu phát hình ảnh tập hồ sơ. Ai nấy đều thấy rõ tên tuổi Thiên Hải cùng bản hợp đồng vận chuyển. Hợp đồng làm trong ngày 14 tháng 7, không có chữ ký bên thuê mướn, chỉ có chữ ký của người đại diện Mũi tên vèo vèo là Tư Ngang. Khách hàng sẽ giữ bản có chữ ký người đại diện, còn bên đại diện giữ bản có chữ ký khách hàng, Mũi tên vèo vèo trước nay vẫn làm việc như vậy. Bắc Viễn từng xem nhiều hợp đồng của Mũi tên vèo vèo nên chẳng lạ. Ông ta nói:
-Cái này chứng minh điều gì?
-Nó chứng minh rằng “khách hàng” trong hợp đồng là Bất Vọng, thưa quý tòa.
Hỏa Dương giơ tay lên tiếng:
-Tôi phản đối, thưa quý tòa! Hiện nay chúng ta chưa tìm được Tư Ngang, đại diện Mũi tên vèo vèo tại Cửu Long, ông Hồng Ngỗi dựa đâu mà nói thân chủ tôi ký hợp đồng?
Ngài chánh án gật gù:
-Phản đối có hiệu lực. Yêu cầu luật sư bên nguyên cáo đưa ra bằng chứng.
-Tài khoản của Bất Vọng, thưa ngài. – Hồng Ngỗi nói – Bên an ninh Xích Quỷ khám xét nơi ở của ông ta và tìm thấy bản hợp đồng lao động. Trong này ghi rõ hàng tháng, Đông Hoàng trả Bất Vọng tám mươi (80) thùng vàng. Bất Vọng đã làm việc năm năm, việc ông ta có một nghìn thùng vàng hoàn toàn khả dĩ, thưa quý tòa. Hãy xem, trong này ghi rõ ngày 14 tháng 7 năm 7516, Bất Vọng đã rút hơn một nghìn thùng vàng ra khỏi tài khoản.
Hồng Ngỗi trình ra bản sao kê tài khoản của Bất Vọng. Ngài chánh án xem qua rồi hỏi:
-Điều này đúng chứ, Bất Vọng?
Kỳ thực Đông Hoàng trả lương rất hậu cho Bất Vọng. Tám mươi thùng vàng mới chỉ là lương chính, chưa kể nhiều khoản thưởng khác. Mặt khác, Bất Vọng đích thực đã rút một nghìn thùng vàng vào ngày 14 tháng 7. Phía bên kia, Hỏa Dương ngẫn mặt không nói được câu gì. Gã không thể ngờ rằng bên Xích Quỷ có bằng chứng này. Thời gian rút tiền vừa khớp ngày ký hợp đồng với Mũi tên vèo vèo, trùng hợp đến kỳ lạ.
Ở hàng ghế nguyên cáo, Đông Hoàng im lặng nhưng lòng cười thầm. Chẳng có gì trùng hợp hay ngẫu nhiên hết. Từ ngày chuyển hàng đến lúc ký hợp đồng, gã do một tay gã vũ công Tiếu đạo diễn. Gã đã tính việc đổ tội cho người khác ngay từ lúc mới bắt đầu.
-Đúng vậy. Nhưng tôi rút tiền để trả nợ cho con gái. – Bất Vọng trả lời.
-Nợ? Khoản nợ nào?
-Tôi có con gái nuôi tên Thanh Nhi. Cha nó trước đây vay nặng lãi không trả được nên tôi trả thay con bé. Người đó là Năm mắt lươn tại Cửu Long thành.
Bắc Viễn nhất thời không hiểu Năm mắt lươn là tên loài động vật nào. Ngài chánh án ngó xuống hồ sơ rồi hỏi:
-Ý anh là Trần Văn Năm?
-Đúng thế.
-Vậy anh có giấy tờ chứng minh không?
-Hợp đồng bằng miệng thôi. Năm mắt lươn là kẻ cho vay nặng lãi, hắn làm việc theo luật rừng chứ không phải luật pháp.
Hồng Ngỗi vỗ tay nói lớn:
-Thế đấy quý vị! Ông Bất Vọng đây vừa cho chúng ta thấy rằng thời đại văn minh ngày nay vẫn còn những bản hợp đồng miệng! Quý vị nghĩ xem, một người đứng trong bảy nhân vật hùng mạnh nhất thế giới mà phải e dè một kẻ cho vay nặng lãi? Ông ta tin vào bản hợp đồng miệng, trả tiền đều đặn mà chẳng cần hỏi lý do? Thưa quý tòa, đây rõ ràng là lời quanh co chối tội của bị cáo!
-Tôi phản đối! – Hỏa Dương đứng phắt dậy – Thưa quý tòa, theo tôi được biết, các trùm xã hội đen ở Xích Quỷ thường cho vay nặng lãi mà không cần hợp đồng. Trường hợp của thân chủ tôi hết sức bình thường!
Ngài chánh án lắc đầu:
-Phản đối vô hiệu. Nếu không đưa ra được bằng chứng, đây sẽ là chi tiết quan trọng của vụ án.
Dĩ nhiên Hỏa Dương chẳng thể chứng minh khoản nợ kia dù nó đích xác có thật. Dẫu gọi Thanh Nhi tới đối chất cũng không thể thay đổi tình thế. Hỏa Dương nhún vai:
-Tôi không thể nói gì hơn, thưa quý tòa. Nhưng tôi mong hội đồng thẩm án hãy suy xét kỹ vấn đề.
Đông Hoàng thoáng mỉm cười, ván đầu tiên lão đã thắng. Chừng nào Đại Hội Đồng còn chưa tìm ra Tư Ngang, chừng ấy Bất Vọng còn ngồi tù. Đám đại diện Mũi tên vèo vèo là những kẻ lẩn trốn tuyệt vời, đợi khi bắt được Tư Ngang, khéo Bất Vọng đã mục xương.
Hồng Ngỗi tiếp tục truy vấn:
-Xin hỏi ông Bất Vọng một câu, tôi nghe phong thanh rằng ông và Liệt Giả có quan hệ bạn bè?
Nghe tới đây, toàn bộ cử tọa nhổm lưng căng tai nghe ngóng, vẻ mặt ai nấy háo hức cực kỳ. Kiếm sĩ mạnh nhất là bạn kẻ khủng bố đáng sợ nhất thế giới? Họ chưa hề nghe qua thông tin sốt dẻo này.
-Phải. Đã từng là bạn bè. – Bất Vọng đáp.
Phòng xử án lập tức xôn xao bàn tán. Hồng Ngỗi cười lớn:
-Tôi nghĩ đây là một tình tiết quan trọng, thưa quý tòa! Tôi trộm nghĩ không đương dưng mà ông Bất Vọng đây từ bỏ quân ngũ đột ngột như vậy…
-Tôi phản đối, thưa quý tòa! Quan hệ bạn bè không nói lên rằng thân chủ của tôi liên lạc với khủng bố! Chúng tôi có đầy đủ thông tin chứng minh rằng ông Bất Vọng hoàn toàn trong sạch!
Công lao của Bất Vọng tất nhiên không phải bàn cãi. Mọi người đều biết gã đụng độ tổ chức Xích Tuyết vô số lần, nhưng tất cả không ngờ gã có quan hệ với Liệt Giả. Trong quá khứ, Phi Thiên quốc đã cố tình che giấu thông tin này vì không muốn phát sinh phiền phức. Song chính hành động ấy giờ lại gây ra hệ lụy không đáng có.
Ngài chánh án quay sang bàn bạc cùng hai vị phó chánh án. Lát sau ngài vỗ bàn vãn hồi trật tự rồi nói:
-Chúng tôi đồng ý Bất Vọng đã giúp đỡ Đại Hội Đồng, nhưng sau năm năm mất tích, không thể biết anh ta đã làm gì tại Cửu Long. Hội đồng thẩm phán sẽ xem xét vấn đề kỹ lưỡng.
Hồng Ngỗi kết thúc phần thẩm vấn. Gã đã đạt được mục đích khi đẩy Bất Vọng từ vô tội vào diện bị nghi ngờ. Thực chất mọi chứng cứ được sắp đặt từ trước, gã chỉ việc uốn lưỡi sao cho khéo mà thôi. Hồng Ngỗi tự hỏi kẻ đứng sau Đông Hoàng là ai mà biến mọi tình tiết vô thưởng vô phạt trở nên đáng sợ như vậy?
Lần này tới lượt Hỏa Dương thẩm vấn. Y vốn dĩ chuẩn bị mọi thứ với tư cách luật sư nguyên cáo, nào giờ tình thế thay đổi một trăm tám mươi độ, y trở thành luật sư bị cáo. Nhưng Hỏa Dương không biến sắc, y bước tới trước vành móng ngựa, tay kiểu cách đặt trước ngực rồi hỏi Bất Vọng:
-Xin ông cho biết công việc vệ sĩ là như thế nào?
-Bảo vệ khi Đông Hoàng ra ngoài, bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào.
-Ngày nào cũng như thế?
-Đúng vậy, suốt năm năm liên tục.
-Vậy vào ngày 14 tháng 7, ông cũng đi cùng ông chủ của mình chứ?
-Chỉ vào buổi sáng, buổi chiều ông ta nói có cuộc gặp gỡ riêng, tôi không cần phải đi theo.
Hỏa Dương cười mỉm đoạn bước tới khu vực dành cho nguyên cáo. Y ngân nga hỏi Đông Hoàng:
-Mạn phép hỏi ông cuộc gặp gỡ hôm đó là thế nào vậy?
-Một người trong hội đồng thành phố. Khi đó tôi đang ứng cử chức chủ tịch hội đồng thương nghiệp Cửu Long. Việc này có người làm chứng.
Hỏa Dương vừa cười vừa lắc đầu:
-Không, không, ngài chậm hiểu rồi! Tôi không quan tâm chủ tịch hội đồng thương nghiệp là cái gì, tôi chỉ muốn hỏi rằng tại sao ông không mang Bất Vọng theo? Cuộc gặp ấy bí mật cỡ nào vậy?
Hồng Ngỗi bèn giơ tay:
-Tôi phản đối, thưa quý tòa! Hỏa Dương đang soi mói đời tư cá nhân thân chủ của tôi!
-Phản đối có hiệu lực. – Ngài chánh án nói – Yêu cầu luật sư bên bị cáo tập trung đúng vấn đề!
-Tôi đang tập trung đúng vấn đề, thưa quý tòa! – Hỏa Dương đáp – Vì lẽ gì mà ông Đông Hoàng đây không mang theo vệ sĩ? Tôi được biết ở Cửu Long, quý ông Đông Hoàng đây là yếu nhân, vậy mà ông đùa giỡn mạng sống của mình như vậy sao?
Hồng Ngỗi cật lực phản bác:
-Phản đối! Việc thay đổi thói quen không phải là vấn đề lớn, thưa quý tòa!
Ngài chánh án gật gù:
-Phản đối có hiệu lực. Tôi nhắc lại lần nữa, luật sư bên bị cáo hãy tập trung đúng vấn đề.
Hỏa Dương vẫn giữ thái độ kiểu cách trêu ngươi, sau hỏi tiếp:
-Vậy xin ông Đông Hoàng có thể nói rõ ai đã bảo vệ ông hôm đó? Thiên Hải chăng?
Đông Hoàng đủ tỉnh táo để nhận ra câu hỏi này là một cái bẫy. Thiên Hải hôm đó không ở Cửu Long mà đang đi du lịch. Chỉ cần trả lời sai một chút, mọi cố gắng của Hồng Ngỗi sẽ thành công cốc hết. Lão trả lời:
-Một người vệ sĩ khác của tôi.
-À, vệ sĩ khác! Có phải người này không?
Hỏa Dương đưa ra bức ảnh chụp Quạ Đen. Cử tọa chăm chú nhìn “gã” tóc dài đeo khẩu trang, riêng Hỏa Nghi chột dạ, mông lún sâu vào ghế. Có lẽ trong phòng này chỉ mình hắn mới hiểu rõ thân phận thật của Quạ Đen.
-Phải. Anh ta tên là Quạ Đen. – Đông Hoàng trả lời.
-Tôi được nghe rằng trong năm năm gần đây, Quạ Đen hoạt động băng đảng tại Cửu Long, đúng không?
-Tôi không rõ lắm. Đây là chuyện riêng tư của mỗi người.
Hỏa Dương mỉm cười:
-Ồ, vậy ngài có biết trước đây Quạ Đen từng là kẻ giết người tại Băng Hóa quốc?
-Tôi không biết.
Hỏa Dương nhún vai:
-Vậy thì tôi sẽ cung cấp cho ngài vài thông tin nho nhỏ. Thứ nhất, Quạ Đen khá nổi tiếng trong giới đâm thuê chém mướn. Gã bị cục an ninh Băng Hóa truy nã một thời gian, sau trốn tới Cửu Long. Thứ hai, Quạ Đen từng tham gia một tổ chức tội phạm tên gọi “Đảng liên minh tân thế giới”, thường gọi là Tân đảng.
-Tôi chưa từng nghe chuyện này.
-Thưa quý tòa, tôi không nghĩ rằng ngài Đông Hoàng thiếu cẩn trọng như vậy. Ông ấy dễ dàng trao sinh mạng của mình cho kẻ không quen biết như vậy sao? Như các vị đều biết, Tân đảng là tổ chức buôn bán tin tức, chúng có liên hệ mật thiết với nhiều tổ chức khủng bố khác. Vậy ông Đông Hoàng đây… chà, tôi nghĩ quý tòa nên xem xét cẩn thận vấn đề.
Gã luật sư Hồng Ngỗi đứng dậy:
-Phản đối! Thưa quý tòa, Hỏa Dương đang quy chụp thân chủ tôi!
Ban thẩm phán rì rầm bàn luận, Bắc Viễn chuyển phần thẩm vấn cho phó chánh án Hoạt Tâm. Vị phó chánh án này vóc dáng đậm người, ông ta có cái cổ hơi ngắn nên khi nói, giọng như cái còi bị khản tiếng:
-Ông không quan tâm lý lịch các vệ sĩ trước khi thuê họ sao?
-Tôi rất thoải mái! – Đông Hoàng cười – Quá khứ không phải vấn đề lớn với tôi, quan trọng là anh ta xứng đáng với số tiền tôi bỏ ra.
Ban thẩm phán thảo luận thêm lần nữa, sau cùng Bắc Viễn phán xét:
-Hội đồng thẩm phán sẽ xác minh lại thân phận Quạ Đen. Nếu gã là người của Tân đảng, đây sẽ là tình tiết quan trọng, mời luật sư bên bị cáo tiếp tục.
-Cảm ơn quý tòa! – Hỏa Dương nói – Xin phép hỏi ông Đông Hoàng, ông thực sự không biết gì về khoản nợ của con nuôi Bất Vọng với Năm mắt lươn?
-Đúng thế.
-Với tư cách là người sống lâu năm tại Cửu Long, xin ông trả lời có hay không hợp đồng dạng văn bản giữa kẻ cho vay nặng lãi và con nợ?
Đông Hoàng lắc đầu cười:
-Tôi là dân kinh doanh nên không biết rõ chuyện đó. Không biết người khác kinh doanh thế nào, riêng tôi khi làm ăn chỉ chấp nhận hợp đồng văn bản.
Hỏa Dương lùi bước, mắt tròn xoe:
-Ngài không biết? Thưa hội đồng, cách đây vài ngày, ở Cửu Long xảy ra thảm kịch, năm trăm bốn mươi tám (548) người đã thiệt mạng vì cuộc chiến băng đảng, kẻ chủ mưu là Năm mắt lươn. Năm mắt lươn có thị phần lớn thứ hai tại Cửu Long, lẽ nào ông Đông Hoàng đây không hề quan tâm đối thủ kinh doanh của mình, dù chỉ một chút? Hơn nữa, Năm mắt lươn đã tấn công khu sòng bạc phía tây của ông Đông Hoàng, đây là hành động gì vậy? Phải chăng là tranh chấp “địa bàn”?
Hồng Ngỗi nói như quát:
-Tôi phản đối, thưa quý tòa! Thân chủ của tôi sở hữu giấy phép kinh doanh hợp lệ, ông ấy hiện là chủ tịch hội đồng thương nghiệp Cửu Long!
Hàng trăm cử tọa bên dưới rù rì bàn tán. Bất chợt cả đám im lặng để một người ngồi hàng ghế đại diện Diệp quốc lên tiếng:
-Giấy phép bên Xích Quỷ cũng bằng thừa. Cứ có tiền là có giấy phép, ai mà chẳng biết bên đó tham nhũng cỡ nào chứ?
Phía Xích Quỷ lập tức sửng cồ:
-Vu khống! Không bằng chứng đừng có nói bừa!
Một hộ vệ thánh sứ đứng dậy quát lớn:
-Im đi! Thói tham lam của Xích Quỷ nổi tiếng quá rồi! Các người đang cố tình vu vạ cho Bất Vọng!
Một tràng cãi vã nổ ra ngay giữa phiên tòa, bên ủng hộ Xích Quỷ, bên ủng hộ Bất Vọng, kẻ gân cổ cò, người co cổ ngỗng. Riêng người của Lưu Vân quốc và Phi Thiên quốc im lặng, chỉ tập trung quan sát tình hình. Lão già Trần Độ nhìn qua, bước đầu đã xác định được thành phần liên minh chủ chốt. Với vài đồng minh chưa lên tiếng, lão sẽ đợi kết quả bỏ phiếu rồi tính kế sau. Chiều hướng phiên tòa đã diễn ra đúng như lão mong muốn.
Bắc Viễn vỗ bàn đá, tiếng sấm nổ bạt tung khu cử tọa, ai nấy chóng mặt ù tai vội vàng ngồi xuống. Trật tự vãn hồi, ngài chánh án thở hắt ra:
-Nếu còn làm vậy, tôi sẽ tống toàn bộ quý vị ra khỏi phòng.
Nói rồi ngài quay sang Hỏa Dương:
-Nếu anh muốn chứng minh một nghìn thùng vàng mà Bất Vọng rút khỏi tài khoản là để trả cho Năm mắt… không, ý tôi là Trần Văn Năm, hãy đưa một thứ mà chúng tôi có thể nhìn thấy hoặc sờ nắn được.
-Hiện tại chưa có, thưa tòa. Chúng ta vẫn phải chờ đợi Đại Hội Đồng truy tìm Tư Ngang – đại diện Mũi tên vèo vèo. Tuy nhiên, điều tôi muốn nói ở đây là ông Hồng Ngỗi đã sai lầm khi quy chụp thân chủ của tôi. Tất nhiên, tôi sẽ nói điều này khi vào phần tranh tụng. Giờ xin phép hỏi nguyên cáo Vĩ Thanh.
Bắc Viễn nghiêng đầu chấp thuận. Hỏa Dương chào hỏi người đại diện Thánh Vực trước rồi mới nói:
-Ngài tới đây để xác minh Bất Vọng có tham gia ám hại sứ giả Hạ Đông, đúng không?
-Hãy đưa ra bằng chứng hợp lệ. – Vĩ Thanh đáp.
-Tốt thôi, xin quý tòa cho phép gọi nhân chứng là viên thư ký của Hạ Đông.
Bắc Viễn gật đầu chuẩn y. Ít phút sau, nhân chứng được đưa vào. Gã này thất thểu bước, khuôn mặt hốc hác chỉ còn lại đôi mắt vô hồn. Vô Phong nhìn mà không thể đoán ra gã bao nhiêu tuổi. Lắm người ngạc nhiên quá đỗi bởi mấy tháng trước, họ còn gặp gã trong dáng điệu bệ vệ tại Thánh Vực. Đi cùng gã không phải cảnh binh mà là một toán nam giới, kẻ nào cũng sở hữu bản mặt lạnh như tiền, y phục trắng toát vương mùi tử khí như hung thần ác sát. Đứng đầu đội là một người trung niên, làn da bợt bạt thiếu huyết sắc khiến Vô Phong cảm tưởng y như vô hình. Ngài Tây Minh ghé tai hắn và nói:
-Đội tra khảo kiêm đội pháp y Đại Hội Đồng.
-Họ làm cả hai việc à?
-Đều là công việc máu lạnh cả.
Tên tóc đỏ thoáng thấy một thành viên trong đoàn tra khảo đang nhìn mình bằng cặp mắt vô hồn. Hắn vội quay đi chỗ khác như sợ rằng đôi mắt đó sẽ ám ảnh mình.
Bất Vọng trở về hàng ghế bị cáo, nhường lại vành móng ngựa cho gã nhân chứng. Chánh án Bắc Viễn lên tiếng, giọng hơi uể oải:
-Tên? Nghề nghiệp?
Gã nhân chứng hoảng sợ, trả lời như cái máy:
-Dạ… thưa tòa, tôi… tên Tiểu Bảo, thư ký của trưởng lão Hạ Đông!
-Được rồi, hãy trả lời luật sư Hỏa Dương những gì mà anh biết.
Tiểu Bảo nắm chặt vành móng ngựa. Y liến thoắng:
-Tôi sẽ được khoan hồng chứ?
-Có thể, nếu anh khai đúng sự thật.
Hỏa Dương mỉm cười đoạn bước đến:
-Có phải anh thông đồng với Tiếu giết ngài sứ giả?
Tiểu Bảo run bắn người vội tuôn một tràng không kịp thở:
-Vâng… đ… đúng thế! Hắn đã ép tôi! Nếu không cung cấp thông tin, gã sẽ phanh phui nhiều chuyện!
-Là chuyện gì? Hãy nói xem!
Tiểu Bảo trả lời:
-Hạ Đông là người đồng tính. Ông ta sẽ giới thiệu tôi vào một vị trí tốt nếu tôi chịu làm bạn tình của ông ta. Tiếu có thông tin đó nên tôi sợ…
-Vậy hóa ra anh gia nhập Thánh Vực mà không cần thi cử gì à?
-V… vâng… đúng thế. – Tiểu Bảo lí nhí đáp.
Phòng xử án râm ran tiếng bàn luận. Hầu hết mọi người đã nghe thông tin gây sốc trên trước giờ xử án, vài người nghi hoặc thì giờ đã được nghe chính miệng Tiểu Bảo xác nhận. Hỏa Dương tiếp tục thẩm vấn:
-Anh đã làm ngài sứ giả bị ngộ độc thực phẩm và khiến ông ta phải hạ cánh khẩn cấp ở Phần Thụ quốc?
-Vâng, đúng thế. Ông ấy thích ăn bánh táo, tôi đã pha thêm vài chất, chỉ gây đau bụng thôi! Tôi nghĩ Tiếu chỉ muốn tự tay đánh cắp lời tiên tri, tôi không hay gã muốn giết ông ấy!
Nói rồi gã khóc nức nở như thể tiếc thương người tình. Ngài chánh án Bắc Viễn che miệng như đang cảm thông mà kỳ thực là cố kìm cơn buồn nôn. Thâm tâm ngài kỳ thị bọn đồng tính tới tận xương tủy.
-Anh đã tiết lộ thông tin Quỷ Vương thứ nhất và thứ hai cho Tiếu? – Hỏa Dương hỏi tiếp.
-Vâng!
-Vậy anh có biết Tiếu làm việc cho tổ chức Xích Tuyết không?
-Có. Sau nhiệm vụ tại Vinh Môn, gã khoe khoang sẽ tập hợp những người mạnh nhất để chống lại thế giới.
-Vậy anh có nghe Tiếu nhắc đến Bất Vọng không?
-Thưa… chắc là không, thưa tòa.
Hỏa Dương gật đầu:
-Cảm ơn anh. Thưa tòa, lời khai của nhân chứng cho thấy chỉ riêng anh ta và Tiếu là thủ phạm chính, hoàn toàn không liên quan gì tới Bất Vọng.
-Tôi không đồng ý, thưa tòa! – Hồng Ngỗi phản biện – Tiểu Bảo chỉ là bên trung gian bán thông tin, sao có thể biết Tiếu âm mưu những gì? Rõ ràng luật sư Hỏa Dương đang diễn trò hề!
Hỏa Dương vẫn giữ tay trước ngực đầy kiểu cách đoạn đối đáp:
-Trò hề? Vậy tôi xin hỏi ai mới làm trò hề ở đây? Dựa vào một đoạn phim, một kẻ tâm thần xướng tên “Bất Vọng”, vài bản hợp đồng vô căn cứ mà kết tội thân chủ của tôi? Thực quá hài hước!
Chẳng biết tự bao giờ, gương mặt Hồng Ngỗi đã chuyển sang vẻ bi thương tột độ. Gã thở than:
-Vụ án Hạ Đông, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm, yêu cầu quý tòa đưa ra kết luận trung thực. Xin các vị thẩm phán, các thành viên bồi thẩm đoàn hãy nghĩ đến những người lính liên quân đã bỏ mạng vô ích. Chúng ta, Đại Hội Đồng sẽ phải nói gì trước dư luận? Chúng ta phải trả lời sao với nhân thân binh sĩ? Vụ thảm sát đang lan truyền chóng mặt! Chừng nào hung thủ chưa lộ diện, bọn phóng viên còn tiếp tục thêu dệt chuyện lá cải. Nếu không mau chóng đưa ra kết luận, chúng ta sẽ găp rắc rối lớn!
Ai cũng hiểu bên nguyên cáo muốn dồn Bất Vọng tới đường cùng. Nhưng tình thế này cũng do chính sự phức tạp của vụ án gây nên. Nhiều cử tọa là đại diện quốc gia có binh sĩ tử nạn, họ thấu hiểu những rắc rối đang chờ đợi nơi quê nhà. Vấn đề quan trọng hơn là uy tín liên quân giảm sút, sau này quốc gia nào dám gửi thêm lính tăng cường lực lượng?
Hỏa Dương định phản đối nhưng Trần Độ ra hiệu dừng lại. Lão già khanh khách cười như đang mong chờ điều thú vị. Phiên tòa cũng chẳng thể giải quyết ngay trong hôm nay, mấy ngày tới chưa biết xảy ra biến cố gì. Trước mắt Trần Độ muốn đánh giá tổng thể thái độ của cử tọa, sau lựa gió chiều nào thì che chiều ấy. Chỉ khổ Bất Vọng phải chịu đựng thêm vài ngày ở nhà tù không trung.
Ở hàng ghế nguyên cáo, Đông Hoàng mỉm cười khoan khoái. Đúng như Tiếu dự liệu, phía Phi Thiên chẳng hề đả động vấn đề Ngục Thánh. Tuy không biết tại sao nhưng lão đoán được rằng Phi Thiên muốn giữ thứ vũ khí sinh học Liệt Trúc cho riêng mình.
Đồng hồ điểm mười một rưỡi trưa. Ngài chánh án vỗ vỗ mặt bàn tạo thành tiếng sấm, sau nói:
-Phiên tòa kết thúc, chiều nay sẽ tiếp tục thẩm vấn các nhân chứng và đến phần tranh tụng giữa hai luật sư. Tòa sẽ bắt đầu lúc hai rưỡi chiều, mọi người nhớ tới đúng giờ.
Ban thẩm phán lui ra sau đài. Vô Phong để ý chánh án Bắc Viễn và phó chánh án Hoạt Tâm đã lên tiếng, chỉ riêng ngài phó chánh án Nguyễn Lữ lặng thinh từ đầu tới cuối.
Đó vẫn chưa phải là điều kỳ lạ duy nhất. Hắn nhận ra kể từ lúc rời đi, Lục Thiên không hề quay lại phòng xử án. Nhưng hắn cũng không quá quan tâm, việc cần làm trước mắt là lấp đầy dạ dày. Nghe theo tiếng gọi của cái bụng đang sôi ùng ục, hắn lên tầng trên tìm nhà ăn. Ban sáng vội vội vàng vàng chẳng kịp ngoạm chút gì, hắn chắc mẩm sẽ đánh chén cả bữa trưa lẫn bữa tối luôn thể. Và tên tóc đỏ cứ thế tung tẩy bước, cho tới khi bắt gặp một cái đầu người lấp ló sau bức tượng đá tại khu sảnh chính.
Mẹ kiếp! – Vô Phong vội quay đi, tim giật thon thót, thần hồn nát thần tính. Ở Đại Hội Đồng mà cũng có ma à? Thu hết can đảm, hắn quay lại, nhận ra đó chẳng phải xác chết hay thứ kinh dị nào đấy mà hắn nghĩ ra. Đó là một bé gái mặc áo phớt hồng, đầu đội chiếc mũ quá khổ, chỉ để hở khuôn mặt hơi lầm lỳ cùng vài sợi tóc đỏ. Vô Phong ngỡ ngàng, hắn bước tới hỏi:
-Liệt Trúc? Sao bé lại ở đây? Không phải đang ở trên Thần Sấm à?
Con bé chẳng nói chẳng rằng chỉ choàng tay ôm cổ hắn. Vài người đi qua nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ. Vô Phong cười trừ, vội bế đứa nhỏ ra ngoài. Nhiều người bắt đầu để ý một người đàn ông bế con bé đi khắp hội đồng, ánh mắt của họ như khẳng định hắn đang bắt cóc trẻ con. Gần như ngay lập tức, nhân viên an ninh Đại Hội Đồng đổ tới vây chặt tên tóc đỏ. Vô Phong cười trừ:
-Cô bé đi lạc, không phải tôi à nha!
Phía sau chợt có bước chân cùng tiếng xô đẩy. Vô Phong nhận ra một kẻ đang đi tới là Lục Thiên. Tay này nói với đám cảnh binh:
-Người quen của tôi, xin các vị đừng làm khó hắn.
Cảnh binh dần rút nhưng vẫn giữ thái độ thận trọng bởi họ chưa từng gặp trẻ con đi lạc ở Đại Hội Đồng. Hai người Lục Thiên và Vô Phong cũng rời đi ngay, tránh phiền phức. Đợi khi tới chỗ khuất vắng người, Vô Phong mới nói:
-Thế này là sao, thưa thống lĩnh?
Lục Thiên thở dài:
-Xin lỗi, tôi đã mang Liệt Trúc theo. Ban nãy con bé trốn khỏi phòng nên tôi mới phải đi tìm.
Vô Phong dừng bước đoạn hỏi:
-Tại sao phải mang nó đi theo?
-Có rất nhiều việc quan trọng mà cậu không nên biết. Hãy đưa con bé cho tôi!
Nghe tới đó, Liệt Trúc vội ôm chặt cổ Vô Phong. Tên tóc đỏ lắc đầu:
-Không, tôi sẽ không đưa cho thống lĩnh cái gì cả, trừ phi tôi được biết tường tận!
-Biết điều gì?
Vô Phong thu hết mọi can đảm rồi hỏi:
-Tôi là ai?
Sự im lặng nặng nề phủ lên hai người. Gương mặt gã thống lĩnh chẳng còn sự thân thiện nữa, thay vào đó là ánh mắt sắc bén rợn người:
-Muốn vào tù phải không?