Ngục Thánh

Chương 15: Q.2 - Chương 15: Những gã thích đùa




Ngày thứ nhất

Thành phố Cửu Long tờ mờ sương sớm, bên trong tòa chung cư khổng lồ vẫn tối om, các hành lang ẩn ẩn hiện hiện dưới những bóng đèn vàng tù mù. Giữa lúc cư dân quận 4 còn an giấc, Bất Vọng tỉnh dậy. Đồng hồ sinh học của gã qua nhiều năm rèn giũa quân ngũ cứ đúng giờ là reo dẫu hôm qua còn say bí tỉ. Gã bóp trán cố nhớ lại xem mình đã về nhà bằng cách nào. Lần đầu tiên sau năm năm, gã mới nếm trải cảm giác say đến mức một phần ký ức bốc hơi sạch sẽ.

Bất Vọng bước xuống cầu thang ọp ẹp. Căn hộ vắng tanh, Thanh Nhi chưa về, bọn ranh Phi Thiên đi vắng đã lâu trừ Vô Phong. Tên tóc đỏ ngồi lặng lẽ, tay chầm chậm gõ gõ mặt bàn như gã nhạc công đang tấu khúc tình ca thảm thiết. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, từng tia máu quặn đỏ mí mắt vẻ buồn ngủ trầm trọng. Nhưng vừa thấy Bất Vọng, gã nhạc công lập tức nhăn răng cười toe toét thay cho lời chào buổi sáng. Bất Vọng nhăn trán ngờ vực:

-Chuyện gì?

-Ông để quên vài thứ, tôi chỉ muốn trả lại.

Tên tóc đỏ đẩy một tấm ảnh về phía trước. Bất Vọng nhận ra ngay nó là kỷ vật quá khứ mà gã luôn mang theo bên mình. Gã lẳng lặng cất tấm ảnh mà không một câu cảm ơn hay hỏi lý do vì sao nó nằm trong tay Vô Phong. Tên tóc đỏ hắng giọng rồi hỏi:

-Ông biết Mãnh Hổ?

Ánh mắt Bất Vọng ngưng đọng, gương mặt bỗng chốc cứng đơ như tượng. Gã thở hắt một hơi lấy lại bình tĩnh rồi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Tên tóc đỏ đứng ngoài nói vọng vào:

-Ông là bạn của Mãnh Hổ? Vậy ông biết đội Thổ Hành của Mãnh Hổ chứ? Cách đây năm năm, bọn họ đều đã chết trong cuộc chiến tranh biên giới giữa Phi Thiên quốc và Lưu Vân quốc.

Bất Vọng lạnh nhạt đáp:

-Ta không liên quan gì cả.

Hàm răng đương nhe nhởn trên gương mặt Vô Phong nhanh chóng khép lại. Hắn đã nghĩ sẽ dễ dàng hơn nếu bắt đầu câu chuyện bằng nụ cười nhưng khốn nỗi Bất Vọng là thiên tài chuyên ngoáy lộn tùng phèo mọi thứ. Chẳng nói chẳng rằng, hắn xồng xộc bước vào phòng tắm đoạn đưa ra một tấm ảnh:

-Đừng nói ông không biết họ, lão già!

Bất Vọng đang đánh răng, gã buộc phải ngừng tay rồi nhìn lên tấm gương trước mặt. Mặt gương hoen ố phản chiếu tấm ảnh chụp hai mươi thành viên đội Thổ Hành tiền nhiệm, trong số đó có Mãnh Hổ, gã Vô Phong của năm năm trước với bản mặt chai lì cùng ánh mắt lạnh lẽo tột độ. Tấm ảnh này nằm trong thẻ dữ liệu mà tên vũ công Tiếu đưa cho Vô Phong lúc thực thi nhiệm vụ tại Thiên Phạn. Kể từ ngày giải mã được nguyên nhân đội Thổ Hành tiền nhiệm biến mất, tên tóc đỏ luôn kè kè tấm ảnh bên mình, nay gặp lại Mãnh Hổ, hắn quyết tâm khai thác thông tin cho kỳ được.

-Tôi đã chiến đấu bên cạnh họ, đã ở chiến trường đó và rồi ai đó ném tôi vào chợ rác như quẳng đồ phế thải! Năm năm… ông hiểu không? Tôi sống năm năm và không hề có ký ức! Xin ông trả lời giùm, ông già! Tôi là ai?

Bất Vọng cười nhạt. Ta là ai? – Một câu hỏi đầy thách thức và trừu tượng. Những gã đàn ông gần như tốn cả cuộc đời để đi tìm con người thật của mình, kẻ sở hữu danh phận đàng hoàng đến lúc chết còn chưa trả lời được, huống hồ một gã đánh mất toàn bộ quá khứ như Vô Phong.

Vài phút sau, hai người ngồi đối diện nhau, Bất Vọng cặm cụi dùng bữa sáng còn Vô Phong sốt ruột chờ đợi. Ánh đèn vàng vọt dội xuống đầu, luồn sâu vào tâm trí của hai kẻ đang ngấm ngầm thi gan. Rốt cục tên tóc đỏ mất kiên nhẫn trước tiên, hắn dộng tay lên bàn, sự tôn trọng bậc tiền bối trong lời nói vơi gần hết:

-Một câu trả lời thôi, tại sao khó khăn vậy chứ, lão già?

Bất Vọng vẫn tiếp tục bữa sáng và cho thấy khả năng khơi gợi cơn điên trong đầu người khác. Vô Phong nổi khùng đoạn hất cái đĩa trước mặt gã làm thức ăn tung tóe khắp sàn nhà. Gương mặt gã trai trẻ in dấu trong con ngươi của Bất Vọng. Một khuôn mặt đầy sự khát khao và nỗi thống khổ của trăm ngàn câu hỏi quá khứ ngày đêm quấy nhiễu suốt năm năm ròng. Bất Vọng châm điếu thuốc và nói:

-Quá khứ lôi kéo người ta xuống đáy vực mà cuộc sống luôn thay đổi… – Bất Vọng rít thuốc lấy hơi – …có gì sai khi ngươi chấp nhận sống cuộc đời mới? Con người có đặc tính thích ứng hoàn cảnh mà, cậu hiểu chứ? Sống, và trở nên huy hoàng với thân phận mới sẽ tốt hơn!

-Vậy ra ngay từ đầu, ông đã biết tôi không phải thành viên Thổ Hành?

Bất Vọng cúi đầu cười khùng khục. Tên tóc đỏ bất giác nóng mặt rồi tiếp lời:

-Trả lời đi, tôi là ai? Có phải tôi là đội phó Thổ Hành không? Tôi trước đây như thế nào? Gia đình tôi ở đâu?

-Cậu tồn tại chỉ vì câu hỏi đó?

-Phải, tôi sống vì nó!

Gã ống khói dập điếu thuốc đoạn châm lửa hút điếu mới:

-Giấc mơ, phải không? Những gã trai trẻ rất hăng cường khi nói về nó, cảm tưởng có thể làm nên tất cả. Nhưng một ngày nào đó, sẽ có kẻ chết trên con đường đi tới giấc mơ ấy hoặc bỏ cuộc. Cậu may mắn trở thành hộ vệ thánh sứ, thứ địa vị bao con người mơ ước. Còn trẻ, cứ cố gắng phấn đấu theo con đường này, rồi cậu chợt nhận ra thứ giấc mơ viển vông kia không đáng bận tâm.

-Dông dài quá, lão già! Chỉ cần trả lời thôi, đừng nói thêm nữa!

-Ta sẽ không trả lời!

Vô Phong đập bàn nhổm dậy nghiến răng ken két:

-Tại sao?

-Vì ta chẳng biết cậu là thằng quái nào cả.

Gã cười lớn, cười một cách nhạo báng. Tên tóc đỏ tức điên nhưng không thể làm gì hơn, hắn đành rời khỏi căn hộ với bộ mặt dao quắm. Vừa bước ra cửa, Vô Phong chợt quay lại chỉ thẳng mặt gã ống khói:

-Ông chỉ là thằng hèn không dám sống thật!

-Ồ? Vậy thế nào mới là sống thật? Như chú mày chắc?

Vô Phong chợt nhớ lại những giây phút không thể quên ở Thánh Vực. Hắn bật cười:

-Ông không biết tôi đã chứng kiến những gì đâu, lão già hèn nhát!

Nét ngổ ngáo quay trở lại gương mặt gã tóc đỏ, hắn tự tin bước vào màn đêm đen kịt. Bất Vọng nhìn theo cái bóng khuất dần của hắn, ánh mắt đổ xuống tấm ảnh nhỏ bé trên mặt bàn. Hai mươi năm trôi đi, ba con người đã theo ba số phận khác biệt. Kẻ trốn tránh pháp luật, kẻ ngồi trong căn hộ chật chội than ngắn than dài chờ ngày trôi qua…

…còn người cuối cùng vĩnh viễn bỏ xác tại chiến trường. Không bia mộ. Không truy điệu. Không huân chương. Đội Thổ Hành chưa bao giờ nhận được những phần thưởng ấy. Bất Vọng thổi phù, khói bay bám chặt bóng đèn, luẩn quẩn như chính tâm trạng gã.

“Cậu muốn giữ bí mật cho tóc đỏ nhưng thằng nhóc ấy muốn vậy không?”.

“Tôi nói rồi…”.

“Thế hệ sau không bao giờ hiểu thế hệ trước.”.



Thời gian trôi nhanh, bầu trời Cửu Long thoáng chốc đã ngả ánh chiều. Giữa lúc đường sá nhộn nhịp đông đúc, không gian bỗng ngả màu xậm xịt, gió ria mạnh từng cơn, ngay sau đó là cơn mưa chớp nhoáng bao phủ thành phố, người người vội vàng tìm chỗ trú chân. Thời tiết Cửu Long mùa này thất thường như cô gái mới qua tuổi dậy thì nhưng cũng chưa tới tuổi trưởng thành.

Dưới mái hiên của một cửa hàng sang trọng gần trung tâm sòng bạc, một cô gái co ro người vì sợ nước bẩn bắn lên bộ trang phục đắt tiền mới mua. Nàng bắt đầu tức tối. Gã bạn trai hẹn ở đây, thường lệ hắn vẫn tới sớm một tiếng đợi nàng, sao bây giờ đã quá một phút vẫn chưa thấy mặt? Nhắc đến hắn ta, gương mặt xinh đẹp của cô gái bắt đầu căng thẳng. Có lẽ năm nay nàng chưa cúng bái Vạn Thế đầy đủ nên mới vớ phải gã. Nàng phải chèo kéo và giận hờn mãi, gã mới chịu mua bộ quần áo thời thượng này với giá năm thùng vàng. Mà đâu chỉ riêng quần áo? Còn bao nhiêu phụ kiện nữa cần sắm sửa, nghe đâu rất nhiều mẫu mới vừa nhập về từ lục địa Thượng Cổ! Cô gái háo hức rồi lại tiu nghỉu khi nghĩ đến đám bạn bè, bọn họ đều có bạn trai là kiếm sĩ, pháp sư giàu có hoặc chí ít là nhà kinh doanh. Còn nàng… Ôi Vạn Thế ơi! – Cô gái lắc đầu. Cái gã bạn trai của nàng chỉ là tên kiếm sĩ tập sự, hắn suốt ngày lải nhải về cái gọi là trở thành kiếm sĩ bậc nhất và đổ tiền vào giấc mơ hão huyền ấy, cuối cùng danh hiệu bậc nhất đâu? Không, giờ hắn vẫn cặm cụi làm nhân viên phục vụ cho ngài Đông Hoàng ở tháp sòng bạc, thậm chí còn ba hoa rằng ngài Đông Hoàng đang tạo điều kiện phát triển tài năng của hắn. Nực cười thay những thằng đàn ông ảo tưởng! – Cô gái lắc đầu ngán ngẩm. Nàng tính sẽ nói lời chia tay, trái tim nàng cần người đàn ông không từ chối mọi yêu cầu của nàng, đó mới là tình yêu đích thực!

Đương bực bội, nàng bỗng thấy anh chàng bạn trai đang đi tới. Vẫn dáng dấp ốm o cùng cặp kính cận dày cộp, vẫn trang phục quê mùa muôn thuở, cô gái ôm mặt chực khóc ròng. Gã trai nọ tươi cười nhìn nàng đoạn đưa ô che mưa, cô gái cau có:

-Trễ một phút, thưa anh Chính Minh! Anh biết “chờ đợi” khó chịu nhường nào không?

Chính Minh gãi đầu cười gượng:

-Được rồi, anh xin lỗi! Vậy em có mang theo tấm thẻ đó không? Không có nó, anh không thể làm việc được!

-Tôi không biết thẻ nào hết!

Nàng yểu điệu quay đi trong sự tức tối, Chính Minh vội vã lao theo che mưa cho nàng. Trên đường đi, hắn liên tục lải nhải về tấm thẻ nhưng cô gái chẳng quan tâm, nàng gắt:

-Tôi đã nói hôm nay là cuộc hẹn, vậy mà anh ăn mặc kiểu gì thế này? Anh định làm xấu mặt tôi hả? Còn nữa, tại sao hôm qua anh không thể trả tiền với bộ mặt tươi cười hả? Bản lĩnh đàn ông thể hiện ở chỗ trả tiền cho phụ nữ, lẽ nào anh không hiểu? Anh có biết đám bạn cười cượt tôi thế nào không?

Chính Minh lại gãi đầu, lại cười gượng. Cái biểu hiện ấy khiến nàng phát ghét. Gã đeo kính cận vội tiếp lời:

-Trả tấm thẻ rồi anh sẽ thay quần áo liền!

Đôi mắt cô gái chợt sáng ngời, giọng nói cũng thay đổi theo:

-Thật chứ? Vậy mua giùm em nữa nhé? “Chời” ơi, nhiều mẫu mới về lắm, tẹo nữa ăn xong chúng ta đi mua luôn nha!

Chính Minh gật đầu lia lịa, cô gái liền rút tấm thẻ trả lại cho hắn. Đây là thẻ nhân viên làm việc tại sòng bạc của Đông Hoàng, trên thẻ đề tên tuổi và mã số chi tiết. Ngay lập tức Chính Minh rời bỏ cô bạn gái bấy lâu rồi ra đi trong cơn mưa tầm tã và chẳng nói lời từ biệt. Cô gái á khẩu, mãi lúc sau mới gọi tên Chính Minh nhưng gã trai không ngoảnh đầu lại. Bất quá nàng cũng chẳng dại chạy ra níu kéo hắn vì sợ vấy bẩn bộ y phục thời thượng, chỉ đứng dưới mái hiên chửi tên đàn ông cặn bã hứa lươn hứa lẹo. Chửi chán, nàng thở phào nhẹ nhõm bởi vừa rũ được cục nợ. Ba tháng dính vào Chính Minh, nhan sắc của nàng bị lãng phí, giờ nàng phải đi tìm thứ tình yêu tương xứng với nhan sắc ấy.

Lại nói Chính Minh. Sau khi lấy được tấm thẻ, hắn liền đi về tháp sòng bạc. Tháp nằm tại trung tâm thành phố, bao quanh chân tháp là bãi đỗ phi thuyền rộng lớn cùng bốn con đường dẫn vào bốn cửa chính, mỗi cửa có thể chứa một trăm người vào cùng lúc. Chính Minh ngó thấy đỉnh tòa tháp mờ mờ trong nước mưa trắng xóa, chợt nghĩ nếu mình giàu có như Đông Hoàng thì làm gì trước tiên? Kiếm bạn gái chăng? – Hắn cười.

Tầng dưới cùng của tháp tràn ngập khách thập phương đang cháy hết mình với những trò chơi truyền thống như đặt cửa, con số may mắn hay quay xổ số trúng thưởng. Nhiều trò mới cũng rất thu hút, đặc biệt là trò “thuyền chìm thuyền nổi”. Khách chơi trước tiên sẽ tới quầy thu ngân nằm ở giữa đại sảnh để quy đổi tiền sang “hộp” – một khối hình vuông gắn máy chiếu ba chiều và kết nối tài khoản của khách; khối hộp hiển thị số tiền, thắng thua bao nhiêu sẽ cộng trừ thẳng vào tài khoản, cuối buổi khách hàng chỉ cần trả lại khối hộp cho quầy thu ngân và lấy lại tiền. Khối hộp tương thích mọi trò chơi, khách hàng tùy ý lựa chọn. Ngoài cờ bạc, tòa tháp còn phục vụ nhu cầu giải trí nghỉ dưỡng tại các tầng trên, khách có thể lên đó bằng cầu thang bộ xoắn ốc hoặc các thang máy hình ống trong suốt. Chất lượng phục vụ nơi đây khỏi bàn thêm, miễn sao khách mang đủ tiền. Chính Minh rảo bước, ánh mắt chậm rãi thưởng thức như đang lưu giữ mọi hình ảnh nơi đây. Đang chăm chú theo dõi, gã bỗng nghe thấy giọng nói chua loét cùng cái nắm vai đau điếng:

-Giờ này mới tới à? Cậu muốn nghỉ việc hả? Thay đồ, khẩn trương lên!

Chính Minh quay lại và nhận ra một phụ nữ trung niên béo lùn sơn móng tay đỏ chót, ve áo đeo thẻ nhân viên đề “quản lý nhân sự”. Gã nâng cặp kính cận chỉnh sửa tư thế rồi gãi đầu cười khổ:

-Xin lỗi bà, tôi…

-Bà? Cậu gọi tôi là “bà”? – Người phụ nữ kia nổi quạu. Chính Minh biết ý vội sửa ngay:

-Em đi làm ngay, thưa chị!

Hắn hộc tốc chạy vào phòng thay đồ, lát sau trở ra trong trang phục và diện mạo lịch lãm, duy cặp kính cận bự tổ chảng vẫn giữ nguyên. Chính Minh được phân công đẩy một chiếc xe chở đồ chơi trẻ con và hắn phải đi đường vòng để tránh khách khứa bên ngoài trông thấy. Tháp sòng bạc nghiêm cấm người dưới tuổi trưởng thành, nay lòi ra đống này thật khiến người ta khó hiểu. Chính Minh cũng không biết chúng dành cho ai, hỏi han thắc mắc thì bà cô sồn sồn nọ gắt:

-Cậu làm suốt mà giờ lại hỏi tôi? À… vài hôm nay được ngài Đông Hoàng để ý, giờ lên mặt hả?

-Dạ không, Vạn Thế ơi! Em làm gì có ý đó, thưa chị!

-Chớ tưởng bở nhé! Tự tay tôi đã xử lý vô khối đứa nghĩ rằng ông chủ nâng đỡ mình! Cậu liệu hồn!

Chính Minh gật đầu vâng dạ. Lát sau hắn theo thang máy đi xuống tầng hầm. Đợi chờ một lúc, cửa thang máy bật mở, trước mặt Chính Minh là căn phòng hợp kim lành lạnh trong ánh đèn tím lờ nhờ. Hắn đẩy chiếc xe tới cánh cửa thép ở cuối phòng đoạn đưa thẻ nhân viên của mình vào khe cắm bên cạnh cửa, sau đó tiến hành kiểm tra dấu vân tay và tròng mắt. Khe cắm thẻ chuyển màu xanh kèm theo giọng nói tự động:

-Mã số khớp! Vân tay khớp! Tròng mắt khớp! Mời vào!

Cửa thép rì rì mở, hắn liền đẩy xe qua. Vòng vèo trong nhiều đường hầm nhỏ hẹp, Chính Minh bắt gặp ông chủ Đông Hoàng đang bàn luận với những người trong trang phục bảo hộ kín mít, những cỗ máy móc hoạt động hết công suất vẽ lên không gian hàng trăm tấm đồ thị lơ lửng. Trông thấy hắn, Đông Hoàng cười:

-À, anh bạn năng nổ đây rồi! Sao, ông thầy dạy cậu thế nào? Hắn “ngon lành” chứ hả?

Gã đeo kính cận gãi đầu cảm ơn ông chủ, đôi mắt rưng rưng chực khóc. Đông Hoàng nhớ lần đầu tiên đề nghị Chính Minh làm việc cho mình, hắn cũng biểu hiện y hệt như vậy. Lão già vỗ vai gã thanh niên đoạn cười lớn:

-Ta biết, ta biết! Ước mơ cả đời của cậu là trở thành kiếm sĩ chuyên nghiệp, đúng không? Vậy làm việc ở đây cho tốt, ta sẽ giúp thêm!

Ngữ điệu của lão già nửa phần khích lệ, nửa phần đe dọa. Chính Minh biết rằng nếu lỡ mồm ba hoa những chuyện đang xảy ra dưới tầng hầm, không chỉ riêng mơ ước mà cái mạng cũng sẽ đắp chiếu. Muốn hắn bốc hơi vĩnh viễn là chuyện quá đơn giản với Đông Hoàng.

Chính Minh khệ nệ bưng đống đồ chơi vào căn phòng phía sau cửa kính một chiều. Bốn bức tường của phòng rực rỡ màu sắc vui nhộn, dưới chân là thảm cỏ lấp lánh ngũ sắc, Chính Minh há hốc mồm ngỡ tưởng vừa lạc vào tiên cảnh. Nhưng sự xuất hiện của con bé tóc đỏ ở góc phòng như vết mực loang phá hỏng bức tranh thơ mộng. Con bé lầm lì nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ cảnh báo nguy hiểm cấm lại gần, toàn thân phát ra luồng sóng khuấy động không gian. Chính Minh sợ đến nỗi đánh rớt cặp kính, hắn lập cập nhặt lại và chỉ dám đặt đồ chơi trước mặt con bé rồi bước lùi ra phía cửa. Mọi người đứng ngoài toát mồ hôi hột vì sợ tòa tháp sẽ rung chuyển như vài ngày trước, riêng Đông Hoàng cười ngất:

-Người lớn sợ trẻ con, khôi hài ghê!

Ngay sau đó Chính Minh rời đi. Trên đường quay trở lại thang máy, hắn bỗng thấy một người ngoại quốc cao lớn đi ngược chiều, đôi mắt xanh xám ẩn hiện sau lớp tóc màu sắt gỉ. Nhận ra đó là Bất Vọng – vệ sĩ số một của Đông Hoàng, Chính Minh nở nụ cười chào trả nhưng gã không đáp. Bỗng nhiên Bất Vọng thò tay túm vai hắn:

-Đứng lại!

Chính Minh chột dạ bèn quay lại hỏi:

-Thưa, có chuyện gì ạ?

-Tập luyện đến đâu rồi?

Thâm tâm gã đeo kính cận ngớ người nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

-Tôi chưa hiểu lắm, ngài có thể chỉ bảo thêm không?

Bất Vọng nheo mắt, cảm giác tên học trò hơi kỳ lạ nhưng bản mặt ngố ngố này chẳng lẫn đi đâu được. Gã hất hàm nói:

-Một tiếng nữa ở phòng tập kiếm, tôi sẽ kiểm tra.

Chính Minh gật gật vâng dạ. Hắn lên tầng, quay trở lại công việc của nhân viên phục vụ sòng bài. Hắn nói chuyện với khách và đồng nghiệp bằng khẩu âm đặc trưng của người Cửu Long. Nhưng vừa bước vào nhà vệ sinh, hắn nói vào bộ đàm bằng khẩu âm của người Phi Thiên:

-Nghe rõ không, Tàn Thi? Hỏi thằng đó hôm qua Bất Vọng dạy hắn những gì? Khẩn trương!



Giọng nói của Chính Minh qua bộ đàm truyền tới một tòa nhà bí mật cách tháp sòng bạc vài cây số về hướng bắc. Dưới ánh đèn lập lờ bên trong tòa nhà, một gã nhỏ thó mặc quần áo che kín mít thân thể, đôi tay bận rộn pha chế những ống dung dịch nhiều màu. Phía sau gã, một người khác đang mê man bất động trên giường; hắn có gương mặt giống hệt Chính Minh, từ cái mũi, khóe mắt cho đến bộ cằm xương xương. Nói tóm lại, gã Chính Minh ở sòng bạc và cái gã đang hôn mê như hai giọt nước. Anh em song sinh chăng? Không, vì những ai thân quen Chính Minh đều biết hắn là con một trong gia đình.

Vừa pha chế xong dung dịch, gã nhỏ thó nọ liền tiêm một liều thuốc vào người nằm trên giường. “Bản sao của Chính Minh” trở dậy, gương mặt đờ đẫn, hắn thấy thế giới trước mắt mình hiện lên vô số ảo ảnh, lẫn trong đó là giọng nói đều đều:

-Tôi là bạn của anh, nhớ không? Chúng ta đã trò chuyện khá lâu ở quán nhậu! Cụng ly nhé! Nào, hôm qua Bất Vọng đã dạy anh những gì?



Cũng cùng lúc ấy, bọn Vô Phong tập trung tại nhà Bất Vọng nghe ngóng tin tức. Họ không thể đi đâu vì đám đàn em của Quạ Đen theo dõi rất chặt, nhất cử nhất động đều bị kiểm soát. Tiểu Hồ nóng ruột đi tới đi lui, còn hai gã thanh niên nghếch mặt nhìn trần nhà đếm mạng nhện. Đếm chán, Hỏa Nghi quay ra hỏi:

-Tàn Thi và Tất Tử là hai người thế nào?

-À, hai gã đó… – Vô Phong chép miệng – …Tất Tử là một gã chuyên hoạt động tình báo, hắn có khả năng bắt chước mọi cử chỉ, dáng điệu, khẩu âm và tính cách của người khác. Như diễn viên vậy! Còn tên kia là bác sĩ của Thổ Hành, nghe đồn hắn có thể phẫu thuật khuôn mặt người này thành người khác, lắp bộ phận nọ sang bộ phận kia, thậm chí làm người chết sống dậy! He he, nói chơi thôi! Chúng tôi hay gọi bộ đôi đó là những kẻ thích đùa.

-Sao lại đùa? Đùa ai?

-Thần chết. – Tên tóc đỏ cười sặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.