Ngục Thánh

Chương 16: Q.5 - Chương 16: Quỷ hiện hình




Một âm thanh vang lên như cắt đôi bóng tối Vương Quốc Cũ. Thanh âm trơ lạnh, báo hiệu hai thanh kim loại va chạm nhau nhưng cũng vang vọng những tiếng rền rĩ mệt mỏi. Kiếm đã mẻ, người đã mệt, máu đã chảy nhiều. Cuộc chiến sắp kết thúc.

Ngay lúc này, Vô Phong mặt đối mặt Thủ Đằng, ánh mắt họ vật lộn nhau trên giao điểm nơi mà hai lưỡi kiếm xẻ nghiến những tia lửa. Đó là một cuộc đấu sức thuần túy. Không ai buông tay vì sợ mất thế phòng thủ, cũng chẳng kẻ nào di chuyển vì sợ mất trụ thăng bằng. Cả hai đều không thoái lui để mở cuộc tấn công mới; chất độc, vết thương lẫn gió tuyết đã rút cạn sức lực và mài mòn sự nhanh nhạy của họ. Mỗi người đều biết phải đánh đổi thứ gì đó để chiến thắng.

Trong một khoảnh khắc, tên tóc đỏ và gã “bốc mả” cùng buông một tay kiếm. Người giương súng, kẻ đâm dao. Đạn nổ ba lần khoan thủng bụng Thủ Đằng nhưng lưỡi dao cũng cắm ngập sườn Vô Phong. Như nước sóng dữ, cơn đau dội ngược lên óc sau lại ụp xuống chực đánh sụm cơ thể hai người. Họ vẫn đứng vững.

Gã “bốc mả” chưa hết phi dao như Vô Phong lầm tưởng, mà vẫn giữ một chiếc cuối cùng cho thời khắc này. Đáng sợ hơn cả là gã đâm dao sâu hơn, mạnh hơn, hoàn toàn không để tâm ba lỗ đạn bốc khói ở bụng mình. Cái sự xả thân báo thù của gã đã vượt qua giới hạn. Không còn lựa chọn, Vô Phong bỏ khẩu súng đã hết đạn đoạn tóm chặt tay Thủ Đằng, ngăn gã ngọ ngoạy lưỡi dao cắt nội tạng. Máu nóng chảy rần rật trên lưỡi dao lạnh, tràn qua lỗ thủng như muốn lôi tuột linh hồn Vô Phong ra ngoài. Tên tóc đỏ cắn răng, môi lợi bật máu lẫn dãi dớt, cổ họng phả những hơi tanh lòm vì máu từ bụng đang tràn lên. Toàn bộ nơ-ron thần kinh trong đầu hắn đã dồn về vết thương, chỉ còn một số ít đang nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh này – tiếc thay lại không phải là những nơ-ron ưu tú nhất.

“Đội trưởng… xin lỗi vì không liên lạc, chúng tôi mất sóng… chúng tôi tìm thấy một nhóm người ở Tàn Tích Lớn. Gã tóc đỏ không ở đây… nhưng bọn họ nói có biết tên này… chúng tôi cần làm gì? Chúng tôi xử lý thế nào với mấy người này?”

Bộ đàm trên vai Thủ Đằng lạo xạo giọng nói. Tuy chẳng còn hơi sức nhưng Vô Phong vẫn kịp nghe mấy lời đó. Đám “bốc mả” không chỉ có tám người mà đông hơn thế. Có lẽ từ mấy ngày trước, chúng đã chia nhóm và tỏa đi khắp ngóc ngách Vương Quốc Cũ để tìm tên tóc đỏ. Đáp lại đồng đội, gã Thủ Đằng trả lời, giọng bình thản như không:

-Để yên cho họ, họ không phải mục tiêu. Mọi người lên khu đập nước cũ. Tên tóc đỏ ở đây. Tôi sẽ giữ chân hắn. Nhanh lên!

Thủ Đằng vừa trả lời vừa nghiến dao mạnh hơn. Dao xiên sâu lớp thịt sắp sửa cắt phổi của Vô Phong. Tên tóc đỏ thở hồng hộc, cảm giác không thể ngăn gã “bốc mả” lâu hơn nữa. Bàn tay hắn đã rịn đầy mồ hôi và mỗi lúc thêm trơn trượt, còn chân trụ đang yếu dần. Cùng lúc ấy Thủ Đằng vận lực, thanh Khuyết Nguyệt trong tay gã bật mở những khe nhỏ nằm dọc mặt lưỡi kiếm, tỏa ra những làn khí không mùi nhưng xao động không khí. “Hidro!” – Vô Phong giật mình. Hắn đang ở chính giữa vòng cong vồng của lưỡi Khuyết Nguyệt, ăn trọn đòn bí kỹ không nứt sọ cũng thủng tai. Nhưng tên tóc đỏ chẳng thể làm gì khác.

Nhiệt kỹ đốt không khí, hơi nóng bốc lên nhưng không vụ nổ nào xảy ra ngoài mấy tiếng “xì xì” tựa pháo xẹp. Thủ Đằng không đủ sức vận bí kỹ. Được vận may mỉm cười, Vô Phong bèn chớp thời cơ nghiến kiếm xuống thật mạnh. Thanh Pháo Tép vừa chắc vừa dày áp đảo thanh Khuyết Nguyệt mỏng mảnh. Đáp trả tên tóc đỏ, Thủ Đằng cựa tay lắc phi dao, lưỡi kim loại ngọ ngoạy cọ xương róc thịt. Vô Phong đau tới dại mặt nhưng vẫn dồn vào thanh Pháo Tép, tuyệt không chia nhỏ phần sức lực nào để cản lưỡi dao dưới mạng sườn. Chẳng mấy chốc, lưỡi Pháo Tép đã tiến sát gò má của gã “bốc mả”. Ngay lúc này, tên tóc đỏ có thể lật ngang lưỡi kiếm rồi chặt vào mặt đối thủ. Nhưng kiếm đã mòn mẻ, độ bén chẳng còn, cùng lắm chỉ làm trầy da chảy máu. Thủ Đằng biết rõ chuyện này, gã nói:

-Nợ máu trả máu! Không ai thoát khỏi tay nữ thần báo thù Nê Mê! Trả nợ thôi, tóc đỏ!

Tên tóc đỏ nhe hàm răng đẫm máu, cười:

-Tử Thần và tôi vừa ký hợp đồng mới rồi, ông bạn. Nợ mới, ngày trả nợ mới, và không phải hôm nay!

Vô Phong cười tự tin tựa thể cái hợp đồng kia có thật. Thủ Đằng thấy lạ vì gã đang chiếm lợi thế và chỉ gã mới có quyền cười. Nhưng gã chợt để ý chuôi kiếm của đối thủ thồi ra một đoạn dài, nom như đoạn pít-tông đang bơm thứ gì đó. Ngay lập tức, gã cảm nhận được không khí bị hút vào lưỡi kiếm đen kia. Gã biết kết quả sắp xảy ra đồng thời hiểu rằng né tránh là vô ích. Thời gian, sức lực, tình thế… tất cả đều chống lại Thủ Đằng. Tên tóc đỏ nghiến răng:

-Tạm biệt và không gặp lại. Tôi ghét bọn Đông Thổ các người!

Dứt lời, hắn vận lực, phần pít-tông đóng sập về vị trí cũ, toàn bộ khối khí nén lại bên trong Pháo Tép thoát qua những lỗ nhỏ li ti trên mặt lưỡi kiếm rồi nổ đùng một tiếng đinh tai. Không gian xoắn lại thoi vào nửa người Thủ Đằng. Gã “bốc mả” văng đi cả mét, lăn mấy vòng trên tuyết rồi bất động tựa con rối mỏng manh vừa hứng chịu một cú phang búa tạ. Cấu tạo Pháo Tép cho phép nén khí, sau đấy nhờ lực đẩy pít-tông tạo chênh lệch áp suất đột ngột làm giải phóng hơi nén cùng áp lực mạnh như lựu đạn nổ. Thủ Đằng dính trọn đòn ấy, khéo chừng đã tan nát mặt mũi. Nhưng trời tối thui, Vô Phong không nhìn thấy gì và cũng chẳng hơi đâu xem đối thủ chết hay chưa. Hắn chỉ biết mình đã thắng.

Tên tóc đỏ vốc một nắm tuyết lau bớt máu dính mặt lẫn mồ hôi kèm nhèm mắt. Sau ít giây, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là chạy trốn. Đồng đội của Thủ Đằng còn đó, ngọn lửa hộ mệnh chưa thể giết chúng. Bằng chút sức tàn, tên tóc đỏ vùng dậy chạy, được dăm bước thì ngã. Hắn bò lê, nhổm dậy chạy tiếp, chưa nổi mươi bước lại ngã. Chất độc từ phi dao đang ngấm vào cơ bắp khiến Vô Phong khó kiểm soát cơ thể. Xương cơ mỗi lúc một rệu rã và càng thêm đau đớn.

Nhưng đau đớn chưa làm Vô Phong mất cảnh giác. Hắn nghe đâu đấy tiếng tuyết lạo xạo lẫn hơi thở đậm sát khí. Bằng bản năng, hắn quay người vung kiếm. Mũi kiếm xẻ chéo một chiếc mặt nạ trắng hình con thỏ. Một tên “bốc mả” đã tỉnh dậy và đang làm nốt phần việc mà Thủ Đằng còn dang dở. Gã đầu thỏ đánh tới, tên tóc đỏ phản đòn nhưng thanh Pháo Tép nhanh chóng bị khóa chặt bởi dây xích. Bị dây xích bẻ vặn tay, Vô Phong đau đớn buông kiếm. Hắn không kịp chống lại một đòn lên gối, một cú thúc chỏ giữa mặt và một cú đạp giữa ngực, toàn thân bật ngửa máu ộc đằng miệng như ca nước đổ.

Kẻ địch lao tới bổ kiếm, Vô Phong chỉ kịp rút dao găm chống đỡ. Lưỡi dao ngắn không bì được lưỡi kiếm, chẳng mấy chốc bị áp đảo. Mũi nhọn cong vồng của Khuyết Nguyệt cắm ngập bả vai trái tên tóc đỏ. Vô Phong nén đau đoạn áp sát rồi tóm chặt nách áo của kẻ địch. Khoảng cách quá gần cộng thêm tay áo bị khống chế khiến gã đầu thỏ không thể tấn công bằng thanh kiếm còn lại. Tên tóc đỏ chẳng biết có thể kéo dài tình thế này bao lâu, hắn cần người khác giúp đỡ.

Hai bên gầm ghè kèn cựa nhau cho tới khi gã đầu thỏ vận lực. Vô Phong bất giác cảm thấy một luồng điện từ thanh Khuyết Nguyệt sục vào vết thương rồi lan ra, công phá khắp ngóc ngách cơ thể lẫn não bộ. Có thể thanh Khuyết Nguyệt gắn bộ phát điện, hoặc có thể gã đầu thỏ sở hữu bí kỹ phát xung điện – Vô Phong biết bí kỹ đó. Nhưng là gì cũng không quan trọng bởi hắn sắp chết. Luồng điện đang đánh gục từng khối cơ bắp của hắn, toàn thân lên cơn co giật. Ý chí hay sức chịu đựng vô nghĩa trong tình huống này. Vô Phong khuỵu chân, hai tay buông thõng. Sau nhiều chịu đựng, cuối cùng hắn cũng quỳ gối trước Tử Thần.

Thời cơ đến, gã đầu thỏ vung Khuyết Nguyệt, nhưng mới kịp lấy đà thì bất thình lình một lưỡi kiếm trồi lên từ ngực gã. Một cú đâm từ đằng sau, nhanh, mạnh, lạnh lùng và dứt khoát. Khoảnh khắc đó, gã “bốc mả” biết chẳng thể làm gì khác, máu nhễu từ mặt nạ nhỏ tong tong xuống tuyết. Nhưng thay vì giãy giụa hoặc ngoảnh lại tìm thủ phạm, gã đầu thỏ tiến lên. Kiếm rút hết khỏi lồng ngực cũng là lúc gã tắt thở, cánh tay vô thức vung Khuyết Nguyệt bổ vào Vô Phong đang co quắp vì điện giật. Mũi kiếm cắm phập xuống văng tung tóe những… tuyết. Nó chệch đi, thiếu chút gang tấc nữa là bửa mặt tên tóc đỏ một rãnh sâu hoắm.

Bị xác chết gã “bốc mả” đè sấp lên người, Vô Phong không sao cựa quậy được. Nhưng rồi một ai đấy đẩy cái xác qua bên cạnh, lôi hắn trở dậy đoạn vỗ vai:

-Tóc đỏ? Tóc đỏ! Anh sao rồi? Nhanh lên, chúng ta rời khỏi đây!

Vô Phong mắt nhắm mắt mở nhìn không rõ, chỉ biết đấy là giọng nói của Si Giáng. Cô nàng tới vừa kịp lúc. Si Giáng thu lại thanh Pháo Tép đoạn khẩn trương tra thuốc, băng bó các vết thương hở cho tên tóc đỏ. Nhìn tên bốc mả bất động giữa nền tuyết, Vô Phong gắng gượng vươn tay lật mặt nạt của gã. Bóng tối đen kịt nhưng khoảng cách đủ gần để hắn nhìn thấy đó là một cô gái trẻ, gương mặt thanh tú nhưng đôi mắt trợn trừng rỉ máu. Hắn quay đi rồi cất lời:

-Là cô…? Si Giáng! Mọi người đâu…?

-Họ đang kẹt! – Si Giáng đáp vội – Bọn “bốc mả” mạnh lắm! Chúng ta đi trước, mấy người kia theo sau! Mai Hoa đã đặt hàng phi thuyền khẩn cấp, nó sắp tới rồi! Mà ông giáo sư Đốc Lãm đâu?

-Quên ông già đó đi! Ổng bán đứng chúng ta! – Vô Phong lắc đầu phẩy tay – Ông ta nghĩ có thể bán di cốt họ Biệt Liên cho lũ “bốc mả”. Mà bên kia có ai bị thương không?

Si Giáng khoác vai hắn đứng lên, trả lời:

-Một người chết rồi! Hắn thấp người, có sẹo ngang mặt… tôi không nhớ lắm tên hắn!

Tên tóc đỏ thở phù. Kẻ thấp người có sẹo ngang mặt nọ là Đặc Trì, một trong bốn gã đánh thuê kỳ cựu và được Khai Y chỉ định. Gã này kín đáo, kinh nghiệm nhiều, thực lực ngang bằng các đội trưởng lính đánh thuê. Cái tin gã bị giết làm Vô Phong bồn chồn, vì xem chừng lũ “bốc mả” bên kia còn mạnh hơn mấy kẻ ở đây. Nghĩ tới đó, hắn nhanh chân bước dù cặp giò đang tê liệt vì chất độc lẫn xung điện. Sống! Phải sống đã! – Hắn tự nhủ.

Hai người dìu nhau đi chưa được bao xa, bọn “bốc mả” lại đuổi tới, lần này là hai gã đeo mặt nạ đầu chuột và gà. Si Giáng đẩy tên tóc đỏ đi tiếp rồi một mình chặn hậu. Cô nàng nhỏ bé trong bóng đêm và lọt thỏm giữa sát khí từ đám “bốc mả”, sớm muộn sẽ bị nuốt chửng. Nhưng Vô Phong không định giúp đỡ mà hộc tốc bước tiếp, hắn lo thân mình chưa xong, ở lại chỉ gây thêm phiền toái.

Đương chạy, tên tóc đỏ bỗng thấy một bóng đen lù lù tiến đến. “Tổ sư Vạn Thế!” là câu đầu tiên thốt ra khỏi miệng hắn. Nhưng bàn tay của nữ thần Nê Mê vẫn chưa chạm tới hắn. Sau vài phút định thần, Vô Phong nhận ra cái bóng đậm người cao to kia là Mông Nhão. Gã này xách ba lô, bên hông treo một đầu người đeo mặt nạ vẽ hình đầu chó. Gã vừa chặt thủ cấp của một tên “bốc mả” làm chiến lợi phẩm. Mông Nhão ngạc nhiên:

-Ồ, anh bạn?! Cậu vẫn sống sao? Không tệ chút nào đâu! Của cậu đây, đồ đạc vẫn ở trong đó! – Gã ném chiếc ba lô về phía Vô Phong – Rất xin lỗi vì lôi cậu vào chuyện này, nhưng làm ăn mà!

Nói rồi gã hướng mắt xuống cái đầu đang nhảy nhễu máu bên hông. Vô Phong lợm giọng, hỏi:

-Làm ăn…? Làm ăn cái gì? Ý anh bạn là sao?

Mông Nhão rút kiếm tiến về bọn “bốc mả” đang bao vây Si Giáng, vừa đi vừa trả lời:

-Tôi biết tóc cậu màu đỏ, Vô Phong à! – Gã cười – Tôi biết bọn “bốc mả” đang săn lùng cậu. Mà đầu bọn chúng rất được giá, thế nên…

Gió tuyết át lời nói của Mông Nhão. Gã tiến đến, một mình chiến đấu với đám sát thủ và không giấu giếm ý định sưu tập thêm hai chiếc đầu nữa. Vô Phong phần nào hiểu rằng Mông Nhão đã lợi dụng mình để nhử bọn “bốc mả” tới. Ở điểm nào đó, Mông Nhão là kẻ sống bằng cách chặt đầu người khác – một dân “móc cống” đích thực. Nhưng là ai chỉ điểm cho bọn sát thủ đến đây? – Hắn tự hỏi.

Được giải vây, Si Giáng rời cuộc chiến và tiếp tục đưa Vô Phong tháo chạy. Sau ít phút vật lộn với mệt mỏi lẫn thương tích, cuối cùng họ cũng tới chân con đập cũ. Đêm đen đặc nhưng họ vẫn có thể cảm nhận hình hài sừng sững của con đập cổ xưa qua tiếng gió hút trên lan can hay trên đoạn tường thành ở đỉnh đập.

Họ chờ đợi một lúc thì có hai người nhập bọn là gã đầu trọc Vong Liêm cùng ông chuyên gia khảo cổ Pháp Lãi. Qua lại Vương Quốc Cũ nhiều năm, ông chuyên gia đã chứng kiến nhiều vụ đánh lộn giữa dân trộm hòm cạy nắp, nhưng chém giết tới cỡ này thì quá sức tưởng tượng. Nhìn vết thương phủ người Vô Phong, ông ta á khẩu, lời muốn ra mà ngắc ngứ đâu đó giữa hai hàm răng đương va nhau lập cập vì sợ. Chẳng riêng Pháp Lãi, mọi người đều im lặng và chờ đợi phi thuyền.

Sau ba phút – mà mọi người cảm giác như ba năm – chiếc phi thuyền cũng xuất hiện. Nó từ chân núi bay lên, vòng qua con đập, chiếu đèn pha soi rọi mặt đất rồi hạ cánh đón bốn người. Không có trở ngại cũng không có gã “bốc mả” nào xuất hiện để ngăn cản bọn họ, so với lần bọn Vô Phong đào thoát khỏi miền biên giới Bạch Tu quốc thì khác nhau một trời một vực. Dường như Mông Nhão và bọn Mai Hoa đang làm tốt nhiệm vụ chặn hậu. Chiếc phi thuyền nhanh chóng rời đi và lẩn vào bóng đêm đặc gió tuyết. Từ ô cửa sổ, Vô Phong chỉ kịp trông thấy vài đám lửa xập xòe ở hai bờ con sông cạn. Cuộc chiến với đám “bốc mả” phương đông chưa kết thúc nhưng với Vô Phong là dấu chấm hết. Hắn cần nghỉ ngơi.

Vong Liêm bực bội. Trước nay gã phụ trách phương tiện di chuyển cho đội nên rất ngứa mắt với cánh tài xế hoặc phi công trễ giờ. Bệnh nghề nghiệp ngấm máu quá sâu khiến gã cất lời, giọng rè rè:

-Muộn mười lăm phút! Hôm ký hợp đồng, mấy người các anh nói sẽ đến sau năm phút, thế là thế nào?

Nghe thế, gã phi công chính buột miệng chửi thề và bày tỏ mong muốn đập chết Vong Liêm cùng bà mẹ của gã ngay tức khắc. Tay phụ lái ngoảnh lại, xẵng giọng:

-Vì Mai Hoa nói rằng có người cần giúp đỡ ở Tàn Tích Lớn, và thằng bốn mắt đó sẽ không trả tiền bọn này nếu không đến Tàn Tích Lớn. Vậy là bọn này phải vòng về đó, lội qua một đống xác chết bầy nhầy để lôi thằng què kia lên phi thuyền, vì vậy mới trễ giờ. Như vậy đã đủ giải thích chưa, thưa ngài – đầu – trọc – lắm – mồm – nên – câm – họng – ngay – lập – tức?

Bấy giờ Vô Phong cùng cả bọn mới nhận ra anh chàng nghiên cứu sinh Nhung Khuyển đang co ro ở góc phi thuyền. Giống ông chuyên gia khảo cổ, thần hồn anh chàng đã chu du đâu đó bên ngoài thể xác. Mặt mũi, quần áo, tóc tai… mọi thứ trên người anh ta đều vấy máu, chừng như vừa bước ra từ lò giết mổ động vật. Tên tóc đỏ hỏi gã nghiên cứu sinh:

-Này! Này anh bạn! Ổn chứ?! Chuyện gì đã xảy ra?

-Bọn đeo mặt nạ! – Nhung Khuyển rùng mình đáp – Chúng hỏi bọn tôi về người tóc đỏ… chúng tôi nói không biết… rồi bọn chúng tấn công, chém giết khắp nơi… các kiếm sĩ bảo vệ chúng tôi không thể làm gì… bọn mặt nạ quá mạnh… chúng giết tất cả rồi…

Nỗi sợ hãi len lỏi tận cuống họng khiến Nhung Khuyển bật khóc. Anh ta thậm chí không nhận ra “người tóc đỏ” mà lũ mặt nạ truy tìm đang lù lù ngay trước mặt. Đoàn nghiên cứu khảo cổ đầy đủ nam nữ, đa phần là nghiên cứu sinh hoặc sinh viên, họ không thể có một cơ hội sống sót trước những sát thủ chuyên nghiệp đến từ phương đông. Mới dăm hôm trước họ còn vui vẻ với đoàn Vô Phong dưới những khối kiến trúc cổ xưa, nay đã gia nhập đoàn quân người chết của Vương Quốc Cũ. Nghĩ cảnh bọn họ bị thảm sát, ai nấy rùng mình.

-Được rồi, bình tĩnh, đừng khóc nữa. – Vô Phong hắng giọng – Vậy bọn mặt nạ đâu? Chúng không đuổi theo anh bạn à?

Nhung Khuyển ho sù sụ, gắng lắm mới có thể nói tiếp:

-Tôi không biết… tôi lết qua góc khuất và trốn được… chúng không đuổi theo tôi…

Tên tóc đỏ im lặng. Hắn săm soi anh chàng nghiên cứu sinh bằng ánh mắt viên đạn, hoàn toàn không có sự cảm thông. Vô Phong chợt nhận ra chiếc phi thuyền này là nơi cuối cùng mà người ta trông thấy hắn còn tồn tại. Nếu phi thuyền biến mất, Vô Phong cũng hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới Tâm Mộng. Công chúa, Tiểu Hồ, Hỏa Nghi… sẽ không một ai tìm thấy thi thể của hắn, hoặc lần mò ra hắn đang ở đâu trong trường hợp may mắn sống sót. Tên tóc đỏ thở phù:

-Ban nãy tao đánh nhau với Thủ Đằng, thủ lĩnh bọn “bốc mả”; hắn nói đoàn nghiên cứu khảo cổ không phải mục tiêu. Lũ sát thủ phương đông không chém giết như thế, chúng chuyên nghiệp và thực thi mệnh lệnh theo thủ lĩnh.

Anh chàng Nhung Khuyển đang sướt mướt bỗng im bặt, đôi mắt rơm rớm ngoảnh sang Vô Phong. Tên tóc đỏ tiếp lời:

-Đám “bốc mả” ở Tàn Tích Lớn bị giết sạch rồi, do mày làm, đúng không? – Hắn hất hàm về phía Nhung Khuyển – Rồi mày giết tất cả thành viên đoàn khảo cổ để không một ai biết thằng tóc đỏ nào đấy đang lăng xăng ở xứ này, phải chứ? Như mọi lần, Phi Thiên quốc nhờ con chó săn như mày để khỏi bẩn tay. Cái điệu bộ khóc lóc run rẩy của mày… nó giống hệt lúc ở sa mạc Hồi Đằng. Giờ tao mới để ý là mày cao đấy! Hơn hai mét là ít! Sao tao không nhận ra mày ngay từ đầu nhỉ? Là mày đúng không, Thú? Hiện hình đi chứ?! Chúng ta chưa từng nói chuyện tử tế với nhau bao giờ, nhỉ?

Gã nghiên cứu sinh trố mắt nhìn Vô Phong như chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bất thình lình anh ta bật cười, hai khóe miệng vẽ một đường cong méo mó tựa thể lớp da làm bằng cao su. Mọi người chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Vô Phong bật người lao tới, đâm thanh Pháo Tép thẳng ngực anh chàng nghiên cứu sinh, mạnh tới nỗi làm phi thuyền tròng trành. Nhưng Nhung Khuyển chẳng hề đau đớn, thân thể gã run lên, từng khớp chỏm vai và lưng lòi ra những thanh kim loại, da thịt dần biến đổi. Đống kim loại lòi ra hết, gã hiện nguyên hình là một con quái vật cao hai mét, chân tay lồng khồng như vượn. Giữa bóng tối nhập nhoạng ánh đèn mờ, gã ngẩng đầu nhìn Vô Phong bằng bộ mặt sứt sẹo đeo kính râm cùng mái tóc nhờn nhẫy mồ hôi tanh lòm:

-Chào bé Vô Phong! – Gã cười, nhe ra hàm răng bịt sắt – Lâu không gặp, nhớ tao không? Á há há há há!

Dứt lời, gã tung cú đấm giữa mặt Vô Phong khiến hắn bay vào góc phi thuyền. Nhận ra kẻ thù giết chị mình, Si Giáng tức tốc lao vào quyết ăn thua đủ nhưng cũng bị Thú gạt bay. Vong Liêm rút súng nhưng chưa kịp bắn thì Thú nhào đến cắn cổ gã, súng nổ văng đạn lung tung găm trúng đầu phi công chính. Phi thuyền đổ nghiêng, phi công phụ nhào đến giữ tay lái nhưng nó rung lắc quá mạnh. Còi báo khẩn cấp vang khắp buồng lái lẫn khoang chứa hàng nhưng không một ai kịp nhảy ra hoặc bung dù khẩn cấp. Khung cảnh cuối cùng mà Vô Phong nhìn thấy là một cú va chạm mạnh khủng khiếp hòa vào tiếng cười sằng sặc của Thú.



Cách đó vài chục cây số, Mi Kha đang lầm lũi bước đi trong những cánh rừng tối tăm của Vương Quốc Cũ. Ở đây đầy rẫy loài săn đêm nhưng không con vật nào dám bén mảng gần cô nàng. Thú vật nhạy cảm gấp nhiều lần con người, bản năng bảo chúng phải tránh xa kẻ mang Đôi Mắt Người Chết.

Lúc này Mi Kha không nhìn thế giới bằng cặp mắt thông thường mà dò đường bằng Mắt Trắng. Trong cái nhìn của cô nàng, thế giới hiện lên bằng hai màu cơ bản: màu đen bóng tối và màu trắng của những sinh thể. Lẩn quất đâu đây là những linh hồn màu xám đục không thuộc về thế giới vật chất hữu hình cũng chẳng nằm trong thế giới tâm linh vô hình, chúng vặn vẹo, thi thoảng gào thét một cách giận dữ nhưng vô thanh và đầy bất lực trước sinh thể sống. Mặt đất dưới chân Mi Kha vằn vện nhiều mạch ngầm màu tím dẫn về những nguồn sâu thẳm, sâu đến mức Mi Kha cũng không muốn biết dưới đó có cái gì hay thứ gì đang tồn tại.

Loài người muốn biết thế giới Tâm Mộng càng nhiều càng tốt, riêng Mi Kha chỉ muốn biết ít chừng nào hay chừng ấy. Mắt Trắng có thể dọa nạt nhiều thứ nhưng bản thân người sở hữu nó cũng sợ nhiều điều mà người thường không hiểu.

Đương đi, Mi Kha chợt ngoảnh đầu về hướng đông bắc. Nhờ Mắt Trắng, cô nàng phát hiện ra một khối xao động từ hướng đó lan về đây. Thế giới là một tổ hợp liên kết nhau, bất cứ sự thay đổi nào cũng gây nên xáo trộn. Mắt Trắng cho phép Mi Kha thấy được những xáo trộn nhỏ nhất. Cô ả thấy vài đốm sinh mệnh màu trắng túm tụm nhau, một số đang mất đi trong khi một số vẫn thoi thóp. Giữa đám ấy có một sợi tơ đỏ nhá lên yếu ớt, chập chờn chớp tắt như đang hấp hối. Mi Kha tức tốc chạy đi, bóng dáng phăm phăm trên tuyết dù đang khoác ba lô nặng hơn năm chục cân. Cô nàng hy vọng mình không tới trễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.